Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Ở một ngọn núi tại Đông vực.
Thái Dương trên cao, từng tia nắng xuyên qua tầng mây chiếu rọi xuống đại địa bên dưới, có thể thấy được từng cột sáng tựa như từng cái trụ vững vàng hiện ra trước tầm mắt.

Trời xanh mây trắng nắng vàng, từng làn gió mát từ phương xa thổi tới, những hàng cây tại trên sơn phong không ngừng vang lên từng tiếng “xào xạc” dễ chịu vô cùng.

Tại sơn phong bên trên, có nhiều người ra ra vào vào, toàn bộ đều mang theo cung nỏ, thậm chí là đao kiếm bước lên trên núi săn giết các loại yêu thú.

Nơi này chính là một tòa sơn phong sơn vô cùng to lớn tọa lạc tại Đông vực, tại tòa sơn phong này, từ bên ngoài nhìn vào thì không khác gì một tòa núi bình thường cả.

Thông thường mà nói, mỗi một nơi tọa lạc của một thế lực đều sẽ có trận pháp bao phủ, nhưng nơi này thì khác, tất cả đều tự do tự tại, ai muốn ra vào thì ra vào, hoàn toàn không có bất kỳ người nào quản tới.

Có thể nhìn thấy được, từng người thợ săn bước lên trên núi, cũng có người từ trên núi trở xuống bên dưới, trên tay còn mang theo một con thú rừng đang không ngừng hấp hối, trên mặt của người nào người nấy đều vui vẻ không thôi.



Nhưng vào lúc này, một bóng người từ trên bầu trời bay lượn mà tới, tốc độ vô cùng nhanh chóng, trên người tỏa ra một cỗ uy áp vô cùng kinh khủng, khiến sắc mặt của toàn bộ thôn dân bên dưới bỗng dưng tái không còn chút máu, toàn bộ đều nhanh chóng quỳ rạp xuống đất không ngừng cầu xin tha thứ!

Vài cái hô hấp đi qua, uy áp bỗng dưng tán đi, những thôn dân mới nhanh chóng đứng dậy một đường phi thẳng về làng, tất cả đều cuốn quých không thôi.
Rất may là vị tu sĩ này không có chú ý tới bọn hắn, cho nên là còn mạng để chạy trở về.

“Cha, đó là tiên nhân sao?” một cậu nhóc khoảng chừng mười tuổi tả hữu hướng về phía một trung niên lên tiếng hỏi.
Trung niên nghe vậy liền gật gật đầu: “Nếu như con chăm chỉ tu luyện, sau này cũng có thể trở thành tiên nhân a.”

Cậu nhóc nghe vậy liền mừng rỡ không thôi, hận không thể nhanh chóng trở về tu luyện một phen, nhưng cậu nhóc cũng rất hiếu kỳ là, nếu người ta đã là tiên nhân, thì tại sao mình cần phải sợ hãi vậy a!
Chẳng lẽ tiên nhân đều không tốt sao?

Cậu nhóc mang lời này hỏi ra, trung niên nghe vậy liền giải thích một chút về thiện ác tốt xấu, ai cũng có bản ngã của chính mình, cậu nhóc nghe như lọt vào sương mù, chả hiểu cái gì, cho nên quyết định bỏ qua một bên.

Mà lúc này, một thanh niên với bộ y phục màu trắng, bên trên còn có từng đừng hỏa vân màu đỏ tô điểm bên trên, tại thắt lưng còn mang theo một miếng vải màu đỏ lộ ra xuất khí vô cùng.

Thanh niên ngự không tiến thẳng về phía đỉnh núi bên trên, tại nơi này, từng tòa tựa như cung điện đang hiện rõ trước mắt, từng tòa kiến trúc được xây bằng loại đá màu trắng vô cùng bắt mắt, từng cái cột màu đỏ xen lẫn bên trong, nguy nga vô cùng!

Cả người lướt ở trên không trung nhìn xuống bên dưới, có không ít khu vực tập trung khá nhiều người, nhưng cũng có một phiến khu vực không hề có một bóng người nào, thanh niên từ từ hạ xuống bên dưới, một chiếc đại môn màu đỏ sẫm sừng sững ở trước mắt, phía trên còn có một cái bảng khắc ghi ba chữ:

Quang Minh Điện!
Phía trên đại môn còn xuất hiện từng đường hỏa vân ở hai bên, tựa như ngọn lửa một dạng, thanh niên đứng trước đại môn cũng không có chủ động tiến vào mà ở bên ngoài cầu kiến một phen.

Sau một lúc, một thanh âm từ bên trong nhàn nhạt vang lên, đại môn cũng từ từ mở ra, thanh niên cất bước tiến vào bên trong.

Một chiếc thảm màu đỏ được trải rộng ở chính giữa, hai bên có hai hàng ghế được sắp xếp vô cùng chỉnh tề từ phía đại môn kéo dài vào bên trong, từng chiếc cột màu đỏ còn có đường vân phác họa ở bên trên đang có những thanh kỳ treo ở trên đó.

Trên mặt của thanh kỳ chỉ có một biểu tượng hình ngọn lửa đang bùng cháy ở bên trên, ngoài ra cũng không còn cái gì khác.
Không thể nghi ngờ, đây chính là đại kỳ của Quang Minh Điện!

Thanh niên cẩn thận tiến vào, tại chính điện vị trí, có ba cái ghế được xếp thành ba vị trí theo thứ tự là trái, giữa và phải.

Chỉ gặp một trung niên đang ngồi ở bên trái vị trí tại chính điện bên trên, trung niên ngồi ở đó mặc dù không tỏa ra bất kỳ uy áp nào, nhưng cỗ uy nghiêm kia thì lại khiến cho người ta không cách nào thở thông cho được.
“Hộ pháp đại nhân!”

Thanh niên hành lễ một cái, bản thân chỉnh sửa lại câu từ một chút rồi mở miệng nói ra: “Tại Tây vực truyền đến tin tức, có một đệ tử của bản điện xuất hiện tại Thiên Đài bên kia, không những thế, hắn còn lấy thế không thể đỡ một đường quét ngang chính thức bước vào Thiên Kiêu bảng bên trên.

“Dựa theo tin tức truyền lại, người thiếu niên kia gọi Minh Tôn, bản thân dùng đao đều là một kích miểu sát đồng giai võ giả, không biết tin tức có phải là thật hay không, hiện tại vẫn chưa có xu thế dừng lại, ngay cả thiên kiêu của Mộ Dung thế gia cũng bại dưới tay của người này.”
“Minh Tôn?”

Trung niên nghe được lời này liền nhíu mày một chút, đệ tử của bản điện làm sao lại có thể xuất hiện tại Tây vực bên kia?

Hơn nữa, cái tên “Minh Tôn” này xa lạ vô cùng, hắn chưa bao giờ nghe qua đệ tử của bản điện lại có người này, bởi vì Quang Minh Điện có một chút đặc thù, chiêu thu đệ tử là võ giả cũng không có nhiều như vậy, thậm chí có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Đa phần đệ tử của Quang Minh Điện đều là các tán tu Chân Nguyên cảnh trở lên, võ giả bên dưới mặc dù cũng có chiêu thu, nhưng số lượng cũng không có nhiều, cho nên trung niên rất nhanh liền cảm thấy không phù hợp.

“Ngươi xác định tên võ giả kia chính là đệ tử của bản điện?” trung niên xác nhận lại một lần.
Thanh niên nghe vậy liền gật gật đầu, cẩn thận hồi đáp: “Theo tin tức truyền lại, Thiên Đài đều đã hiển thị rõ xuất thân của thiếu niên kia, quả thực chính là Quang Minh Điện không sai.”

“Nếu vậy thì thật là quái lạ a!” trung niên bày ra vẻ mặt nghi hoặc vô cùng, hắn nhìn về phía thanh niên chậm rãi hỏi: “Nếu là đệ tử của bản điện, vì sao lại xuất hiện ở Thiên Đài bên kia đâu? Chẳng lẽ có vị trưởng lão nào đưa hắn qua bên đó hay sao?”

Hắn quả thật là có ý nghĩ như thế, cũng chỉ có suy nghĩ như vậy mới có thể giải thích thông mà thôi, không lý nào một đệ tử của bản điện lại có thể tự mình chạy xa như vậy, hơn nữa, người này chỉ là võ giả mà thôi, điều này khiến hắn không cách nào hiểu được.

“Bẩm đại nhân, các vị trưởng lão cũng không có ai rời khỏi bản điện, thám tử tại bên kia vẫn đang điều tr.a việc này, hiện tại chưa có tin tức gì.” thanh niên cẩn thận hồi đáp.

“Được rồi, ngươi lui ra trước đi.” trung niên phất phất tay ra hiệu thanh niên lui ra bên ngoài, thanh niên thấy vậy cũng không có nói nhiều, hành lễ một cái rồi nhanh chóng rời khỏi đại điện bên trong.

Trung niên trầm ngâm chốc lát sau đó hướng mắt nhìn về một phương hướng khác của đỉnh núi, tâm thần khẽ động một chút: “Hữu hộ pháp hẳn là cũng nghe được a, ta đi một lát sẽ trở lại, trong thời gian này làm phiền đạo hữu tọa trấn bản điện.”

Nói xong, thân hình của trung niên bỗng dưng biến mất tại chính điện hướng về một phương hướng khác lao đi, tốc độ phải nói kinh người vô cùng, chỉ trong vài cái hô hấp liền đã vượt qua hơn ngàn trượng có thừa.

“Chậc chậc chậc, ta còn chưa đáp ứng hay không nữa mà, ngươi đi như vậy thật khiến ta cảm thấy bất đắc dĩ a!” một thanh âm khàn khàn nhỏ giọng vang lên nhìn về phương hướng mà trung niên rời đi, trung niên nghe vậy chỉ là lộ ra vẻ mỉm cười không nói, bản thân liền biến mất tại cuối chân trời.

Cảm nhận được khí tức phát ra từ trên người của một vị hộ pháp rời đi chính điện, cả đám trưởng lão đều nhao nhao lao ra ngoài xem xét một chút, bình thường mà nói, vị này rất ít khi rời khỏi tông môn, hôm nay lại chủ động rời đi, chẳng lẽ bản điện xảy ra vấn đề gì?

Cả đám trưởng lão đều nhao nhao hỏi thăm một chút, nhưng tất cả mọi người đều không ai biết được chuyện gì đang xảy ra, bất đắc dĩ đành phải đi bái kiến Hữu hộ pháp.

Hữu hộ pháp cũng không có che giấu, toàn bộ đều mang sự tình nói lại một lần, cả đám trưởng lão nghe vậy liền ý thức được mức nghiêm trọng của vấn đề, chẳng trách vị kia lại rời khỏi bản điện như vậy.

“Chúng ta cũng cần phải làm ra ứng đối a, không phải là ta không tin tưởng Tả hộ pháp, nhưng nếu chuyện này là thật thì Quang Minh Điện chúng ta cũng không thể đứng nhìn, e rằng đám người kia sẽ không bỏ qua cơ hội lần này nhằm vào thiên kiêu của bản điện, thời gian không thể chậm trễ!”

Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà a, hắc hắc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện