Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
“Ta cược vị tiểu hữu này có thể bước đi gần ba mươi lăm bước.” một thanh âm khác lại vang lên, trong lúc nàng thất thần thời điểm, đã có rất nhiều người đều tham gia đánh cược.

Nhất thời, mọi người ở đây đều không có từ chối, dù sao thì đã rất lâu rồi không có người tiến vào nơi đây, cược một chút thì có sao?

Hơn nữa, mặc dù là bọn họ có thể cùng tiến vào nơi đây, nhưng bình thường không có ai vào nơi này cả, mỗi người đều là cường giả trấn giữ một phương, cũng không cần luận đạo cái gì.

Cái gọi là luận đạo, chính là những tu sĩ bên dưới trao đổi với nhau, còn ở tầm cỡ những người ở đây, bản thân tự ngộ ra đạo của mình mới là mấu chốt để làm ra đột phá.

Thực lực của đôi bên đều không sai biệt lắm, cho nên cũng không cần trao đổi tâm đắc cái gì, trừ khi bản thân làm ra đột phá, mới có người tiến vào nơi đây tiếp tục bước lên đao lộ thông thiên mà thôi.

“Nếu thiếu niên này được Đao vực thừa nhận, hắn hẳn là tiểu bối duy nhất ở tại nơi này a?” một trung niên với thanh âm khàn khàn sờ sờ cằm đối với vài người xung quanh nói ra.



Mặc dù đối với đám người này mà nói, có rất nhiều tu sĩ bên dưới đều được coi như là tiểu bối, nhưng là, không có tiểu bối nào đang còn ở giai đoạn Luyện Thể a.

“Các “tiểu bối” khác nếu mang so sánh với tên thiếu niên này thì chí ít phải mạnh gấp tỷ lần, ta nhớ, người có tu vi thấp nhất cũng phải là Thần Quân cảnh đi?”

“Dường như có một người như thế thì phải, quá nhiều người, đến nỗi một lão già như ta cũng không cách nào nhớ rõ là ai cho được.”
Mọi người đều lẫn nhau lắc đầu.

Bọn họ đã sống vô số tuế nguyệt, mặc dù có rất nhiều tiến vào nơi đây, nhưng phần lớn đều là chen lấn bên dưới, có rất ít người có thể làm nên một đường hót vang tiến mạnh khiến các lão chú ý.

Tại xung quanh, mọi người theo tuần tự lên tiếng, mỗi người nam tử ở đây đều mang theo vẻ uy nghiêm vô cùng, thanh âm khàn khàn tựa như lâu rồi không có mở miệng nói chuyện một dạng.

Nữ tử thì thanh âm tựa như tiên âm trên cao, khiến tâm thần của mọi người cảm giác rất là thoải mái, hoàn toàn không giống với đám bò đực kia tí nào.

Cuối cùng, tất cả mọi người đều hướng mắt nhìn về phía thanh niên ngồi xếp bằng ở trung tâm, người thanh niên này cũng ngồi cao hơn mọi người ở đây một đầu, nhìn vào liền biết người này so với đám người còn phải cường đại hơn rất nhiều.

Ngay cả những mỹ nữ cười khanh khách ở nơi đây cũng phải nghiêm túc trở lại, không ai dám làm ra những cử chỉ bất kính nào, đây chính là đặc quyền mà chỉ cường giả mới có thể nhận được.

Bầu không khí bắt đầu trở nên trầm xuống, đám người đều không ai muốn làm chim đầu đàn, nhất thời có chút lúng túng.

Lúc này, một lão giả với thân ảnh mơ hồ bắt đầu chắp tay tiến lên một bước, đây không thể nghi ngờ chính là lão già muốn ăn đòn lúc nảy, lão nở một nụ cười hòa ái nói:

“Đao Thần Tôn đại nhân, hôm nay hiếm khi mọi người tụ tập đông vui như vậy, chi bằng đại nhân cũng tham gia một chút a, chỉ là giải trí một chút mà thôi!”
Ngay khi lão nói ra lời này, đám người xung quanh cũng bắt đầu nghiêm túc trở lại, trên mặt người nào người nấy đều lộ ra vẻ căng thẳng vô cùng.

Không ai nghĩ tới, lão già này lại gan to bằng trời như vậy, ngang nhiên mời một vị Thần Tôn tham gia đánh cược, đây chẳng phải là hạ thấp thân phận của Thần Tôn cường giả hay sao?

Mọi người ở đây có thể gan bé, nhưng lão thân là một tán tu cho nên rất hâm mộ vị này, ngay cả những hành động “vĩ đại” trước kia của vị này cũng được lão thăm dò kỹ càng, càng nghe ngóng, lão càng đối với vị tán tu Đao Tôn này bội phục không thôi.

Một người liền có thể quấy lên phong ba, một người liền có thể dọn cả bảo khố của một thế lực không còn một mảnh, ngay cả nữ tử của người ta cũng đóng gói dọn đi luôn, khi biết được tin tức này, lão hận không thể tự mình chạy đến cho vị này một ngón tay cái a!

Cho nên, đối với vị Thần Tôn này lão rất là hâm mộ, bản thân càng là có hiểu chút ít về tính cách của vị này, cho nên lão mới cả gan đứng ra chủ trì việc này.

Mọi người nghe lão giả nói ra lời nói, bản thân đều thấp thỏm không thôi, mỗi người đều đứng ngay tại chỗ tự mình chắp tay hành lễ một cái, đây chính là đối với Thần Tôn kính trọng!

Đám người ngay khi tới đây nhìn thấy vị này cũng có mặt, người nào người nấy đều rung động không thôi.

Phải biết, Thần Tôn bế quan một lần chính là vô số năm tháng trôi qua, tại Đao Vực này có thể có rất nhiều thân ảnh của cường giả, nhưng vị này chính là người có thể bước ra xa nhất một bước kia, hoàn toàn bỏ lại những cường giả khác ở phía sau.

Chính vì điều này mà những cường giả ở đây đều đứng thấp hơn một chút, biểu lộ vô cùng kính trọng.
Mặc dù thân ảnh của vị Thần Tôn này vô cùng mờ ảo, đổi lại bên ngoài, đám người có thể không cách nào biết người này là ai.
Nhưng đây chính là Đao Vực a!

Nơi này chỉ có những cường giả đao tu mới có thể tiến đến, chỉ cần điều này, bọn họ liền biết vị Thần Tôn này là ai!

Càng minh bạch chiến tích của vị này, mọi người ở đây đều biết được vị này khủng bố, trong tâm của bọn họ giờ khắc này rung động không thôi, vừa cảm giác hưng phấn lại vừa sợ hãi không thôi.

Bởi vì không ai biết Thần Tôn cường giả sẽ suy nghĩ thế nào, nếu như điều này khiến vị này không vui mà nói, đám người chính mình e rằng phải xong con bê a!

Mặc dù là nội tâm có chút lo lắng, nhưng điều khiến bọn họ kinh ngạc là, hôm nay chỉ vì một thiếu niên đến nơi đây, thế mà làm kinh động đến vị này, bản thân lại có thể xuất hiện ở đây, nói rõ vị này rất có hứng thú với người thiếu niên kia a.

Nhất thời, trong lòng của một số người đang âm thầm ghi lại việc này, sau khi rời khỏi chỗ này liền sẽ phân phó thế lực của chính mình đi dò xét một hai.
Nếu có thể khiến cho Thần Tôn cao hứng, chính mình cùng thế lực ở phía sau cho dù không có chỗ tốt cũng sẽ không có chỗ xấu a!

Nghe thấy lời này, hai mắt của nam tử chậm rãi mở ra, hướng về phía đám người nhìn lại.

Nhìn thấy tâm thần của đám người đều đang căng cứng nhìn lấy chính mình, bóng hình của thanh niên nam tử liền cười ha hả nói ra: “Ha ha, không cần phải khẩn trương như vậy a, ta cũng không có ăn thịt người, các ngươi cứ thoải mái là được.”

Đám người nghe thấy vị này lại cởi mở như vậy cũng không khỏi thở phào một hơi.

Thần Tôn cường giả không phải muốn gặp là gặp, thậm chí cả đời một tu sĩ muốn nhìn thấy Thần Tôn cũng không cách nào làm được, trừ khi bản thân chứng đạo Thần Tôn, còn không thì có mà đi ngủ mới có thể nhìn thấy.

“Chuyện các ngươi đề nghị quả thật không sai, bản thân ta cũng từ lâu không có hố người… à không, là không có đánh cược qua loại việc này.”

“Nếu như đã đánh cược thì không bằng chơi lớn một chút a, để ta nghĩ xem…” nói tới đây, thanh niên bắt đầu lâm vào trầm tư, một tay sờ sờ cằm hai mắt bắt đầu đảo một vòng, khóe miệng bắt đầu lộ ra vẻ mỉm cười dường như đang đánh một chủ ý nào đó đồng dạng.

“Ta cược thiếu niên này có thể tiến đến 100 bước, nếu như bản tôn thua, ta sẽ tự mình chỉ điểm các đám các ngươi một phen, thế nào?” bóng ảnh mơ hồ của thanh niên nam tử lộ ra một vệt mỉm cười nhìn lấy đám người.

Nghe được lời này, đám người trợn tròn cả mắt, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập cả lên, ngay cả những lời nói sai vừa rồi của vị này cũng bị đám người vứt sang một bên.
“Thần Tôn đại nhân giảng… giảng đạo!”
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!

Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà a, hắc hắc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện