Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Nhất Minh hiện tại đang hướng về phía khách điếm mà đi, cũng không có để ý tới hai nữ tử bên này, nếu như hắn để ý một chút liền sẽ nhận ra một người trong đó vô cùng quen thuộc, một trong hai mỹ nữ này chính là nữ tử cầm cung mà hắn đã gặp qua trong trận đấu chiến ba ngày trước.
Lan Hoa hướng về phía sư tôn của mình gật đầu nói: “Đúng vậy sư tôn, hắn chính là tên thiếu niên có chiến tích bất bại đang đồn trong ngày hôm nay, trước đó đồ nhi thua dưới tay hắn quả thật có một chút khó chịu, nhưng hiện giờ hắn bày ra thực lực như vậy, quả thật là khiến đồ nhi không cách nào tưởng tượng được!”
Không phải là nàng kinh ngạc với chiến tích của Nhất Minh, mặc dù chiến hơn 150 trận mà không bại nàng vẫn là có thể làm được ở mức xếp hạng hơn một vạn này, nhưng để nàng kinh ngạc là, chỉ trong vòng ba ngày tên thiếu niên này lại chiến hơn 150 trận mà không hề nghỉ ngơi.
Đây chính là điều khiến nàng không cách nào tưởng tượng nổi!
Tên này cắn thuốc hay sao mà có thể chiến liên tục như vậy, hơn nữa, hắn còn không bại dù chỉ một trận, đây chính là điều mà nàng không cách nào nghĩ tới.
Từ lúc thua trận, bản thân nàng đã tìm kiếm cái tên “Minh Tôn” khắp bảng xếp hạng, cuối cùng nàng cũng có thể tìm thấy, theo nàng quan sát, trong vòng ba ngày này cái tên “Minh Tôn” này ngựa không ngừng vó từ vị trí xếp hạng hơn sáu vạn bước vào hơn một vạn.
Đây quả thật là võ giả có thể làm được hay sao!
Chưa nói tới, trong quá trình khiêu chiến còn gặp phải những đối thủ không thua kém chính mình bao nhiêu, nàng không tin là tên thiếu niên này đều gặp phải võ giả cửu trọng bên dưới.
Chỉ cần gặp phải võ giả cùng cảnh giới, bản thân liền sẽ tiêu hao một lượng lớn lực lượng, điều này sẽ khiến tốc độ khiêu chiến chậm lại, trong vòng ba ngày chiến hơn 150 trận, đây là chưa tính tới chuyện có võ giả câu kéo thời gian đó a!
Hơn nữa, mặc dù nói võ giả có thể trong một tuần không nghỉ ngơi vẫn là không thành vấn đề, nhưng vừa chiến đấu mà lại không nghỉ ngơi mới thật là biến thái!
So sánh bên dưới, chính mình thua trận quả nhiên là không sai, người thiếu niên này hoàn toàn vượt trội hơn chính mình rất nhiều, xem ra trận chiến kia hắn vẫn không có xuất toàn lực, vẫn còn lưu thủ để đánh tiêu hao với chính mình a.
Nghĩ như vậy, nàng mặc dù có chút không cam lòng nhưng cũng không có đổ thừa cái gì, dù sao người ta mạnh chính là sự thật, người ta còn không có xuất toàn lực chính mình liền lui ra, chính mình cũng không thể trách người ta được a!
“Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, chẳng trách có thể đánh bại tiểu đồ đệ của ta, ha ha!” nữ nhân ngồi bên cạnh Lan Hoa mở miệng cười nói.
Nhìn dáng người của nàng mặc dù không khác gì thiếu nữ đôi mươi cả, nhưng trong thế giới này vẫn có những lão yêu quái phục dụng Dưỡng Nhan Đan là điều bình thường vô cùng, đừng nhìn nàng xinh đẹp như thế mà sai lầm, có đôi khi, nhìn vào tu vi mới là điều chính xác nhất.
Một người tu vi càng cao chứng tỏ tuổi tác của người đó không nhỏ, đối với một cường giả mà nói, muốn biến ảo ra ngoại hình như thế nào thì biến ra thế đó, muốn xem xét một người mà chỉ dựa vào ngoại hình thì quả thật là si tâm vọng tưởng.
Lan Hoa nghe sư tôn của mình cười ha hả như vậy khiến nàng uất ức không thôi, chính mình vừa thua người ta xong, bây giờ còn bị người sư tôn này châm chọc, nàng cũng không biết nàng là đồ đệ hay là tên kia là đồ đệ đây nữa.
Đây quả thật là hϊế͙p͙ người quá đáng a!
Nhìn ra tâm tình của cô nàng tiểu đồ đệ này không vui, nữ nhân bên cạnh liền cười khanh khách xoa xoa đầu nàng nói: “Đồ nhi ngoan, ta vừa dò xét tên thiếu niên kia một lần, trên người hắn có một loại vô địch khí thế, hẳn là từ trước tới giờ hắn chưa từng bại qua một lần, hay nói cách khác là chưa từng bại dưới chính bản thân mình một lần nào, trừ khi ngươi cũng có khả năng như thế, còn không thì không cách nào chiến thắng hắn được.”
“Có phải hay không hắn còn chưa thật sự xuất đao dù chỉ một lần khi hai người các ngươi đối chiến?”
Nghe được lời sư tôn nói, Lan Hoa nhất thời có chút sững sờ, nàng không nghĩ tới, trên người thiếu niên này thế mà có một cỗ vô địch khí thế?
Nàng không biết cái gọi là “không bại dưới chính bản thân của mình một lần nào” là như thế nào, nhưng nghe vào liền có một loại cảm giác rất là thâm ảo dáng vẻ.
Nghe được câu hỏi tiếp theo của sư tôn, lúc đầu nàng không có chú ý tới điều này, nhớ lại một chút, quả thật là trong quá trình chiến đấu với mình tên thiếu niên kia còn chưa xuất đao lần nào, toàn bộ quá trình chỉ là cố gắng tiếp cận và ngăn cản công kích của mình mà thôi.
Ngay lúc hắn sắp tiếp cận và xuất đao thì chính mình liền nhận thua lui ra bên ngoài, quả thật là còn chưa chứng kiến được hắn xuất đao dù chỉ một lần.
Lan Hoa nhìn sang sư tôn của mình gật gật đầu nói: “Đúng vậy sư tôn, lúc hắn chuẩn bị xuất đao thì đồ nhi đã nhận thua lui ra bên ngoài, không còn cách nào a, bởi vì đồ nhi biết, bị hắn tiếp cận được thì đồ nhi sẽ không cách nào chiến thắng cho được.”
“Sư tôn nói, trên người hắn có một loại khí thế vô địch, đây là như thế nào mới có được?” Lan Hoa nhịn không được hỏi một câu, nàng thật sự rất muốn biết điều này, nếu như chính mình có thể làm được mà nói, chẳng phải liền có khả năng chiến với hắn lại thêm một lần?
Nữ nhân ngồi bên cạnh nghe Lan Hoa giải thích xong liền mỉm cười nhìn lấy nàng, cũng không thể trách vị tiểu đồ đệ này của mình được a, dù sao thì thiếu niên kia quả thật là vượt xa tiểu đồ đệ của mình, cái này cũng không có gì đáng trách.
Võ giả một đường biết tiến biết lùi là chuyện tốt, thiên kiêu đã ch.ết thì không còn gọi là thiên kiêu, mà chỉ là một bộ thi thể mà thôi, quan trọng là sau khi gặp đả kích có còn vượt lên được hay không, đó mới chính là thiên kiêu!
“Khí thế vô địch, tên như ý nghĩa mà thôi.” nữ nhân bên cạnh xoa xoa đầu nàng giải thích nói: “Một khi tiểu Hoa ngươi trong cùng cảnh không sợ bất kỳ kẻ nào, cho dù ai tới ngươi cũng không có cảm giác sợ hãi, khi đó, loại khí thế kia tự nhiên sẽ sinh ra, hay nói cách khác, nếu như trong tâm của ngươi nghĩ mình chính là cường giả, thì khí thế trên người của ngươi cũng vì đó mà biến đổi theo, đây không phải là chuyện một ngày hai ngày có thể làm được.”
“Tên thiếu niên kia có lẽ đã trải qua rất nhiều trận chiến sinh tử, hoặc có lẽ là trong tâm hắn luôn nghĩ mình là một cường giả, cho nên khí tức trên người của hắn mới có loại cảm giác này, cái này thì ta không cách nào biết được, tại sao tiểu Hoa ngươi không đi hỏi hắn một chút đâu? hắc hắc!” nữ nhân vừa giải thích vừa cười một cách ý vị thâm trường nói ra.
Nghe nói như vậy, Lan Hoa liền rơi vào trầm mặc!
“Đối đầu với ai cũng không sợ sao?” Lan Hoa lẩm bẩm một câu, nàng chú ý nhất vẫn là lời nói này, một võ giả lại có thể làm được điều này sao?
Nói thật, chính nàng quả thật là không làm được chuyện này, chỉ nhìn vào trận chiến giữa nàng và tên thiếu niên kia là biết, ngay khi bị tiếp cận nàng liền nhanh chóng thoái lui ra ngoài, ngay cả dũng khí chiến tiếp đều không có, mặc dù trong tâm không có sinh ra cảm giác sợ hãi, nhưng thoái ý đã nói lên điều đó.
Có lẽ là do quy tắc của đấu chiến đài khiến nàng sinh ra một cảm giác an toàn, cho nên cảm giác sợ hãi mới không có sinh ra, nếu như thật là chiến đấu ở bên ngoài mà nói, bản thân mình e rằng sẽ không cách nào giữ vững bình tĩnh được a.
Nghĩ như vậy, Lan Hoa rốt cuộc minh bạch chính mình so với thiếu niên kia thua ở điểm nào, một cường giả chân chính sẽ không phải sợ bất kỳ điều gì, nếu như bản thân còn e sợ điều gì đó, thì chứng tỏ chưa phải là cường giả!
Còn việc ỷ mạnh hϊế͙p͙ yếu rồi tự cho mình là cường giả mà nói, nói thật, chắc khác gì là vô tri cả, chính mình không có khả năng tự mãn như trước, hiện nay được sư tôn chỉ điểm, chính mình cần phải chuyên tâm tu luyện hơn a.
Nhìn thấy tiểu đồ đệ của mình không những không có bị đả kích mà còn sinh ra cảm giác bừng tỉnh đại ngộ, điều này khiến một sư tôn như nàng cảm thấy rất là vui mừng.
Đa phần những người gọi là thiên kiêu đều mang tự mãn trong lòng, một cái danh hào có thể khiến người ta vươn lên, nhưng cũng có thể nhấn chìm một người ở trong cái danh hào đó, tiểu đồ đệ của mình nhanh như vậy đã nghĩ thông suốt mọi chuyện, một sư tôn như nàng cũng không cần tiếp tục nói nhiều a.
Lan Hoa vừa suy nghĩ thông suốt liền nhìn sang sư tôn của mình như muốn nói gì đó, nhưng là không thấy bất kỳ người nào, nàng nhìn trái một chút rồi nhìn xung quanh một chút, sư tôn của mình đã đi rồi a?
Nàng còn định cáo tri với sư tôn về lai lịch của tên thiếu niên này đâu, sư tôn nghe xong có khi sẽ biết được điều gì đó, nhưng nghĩ nghĩ lại, hiện tại cũng không vội, dựa theo tần suất chiến đấu, người thiếu niên này đang muốn trong thời gian ngắn tiến lên Thiên Kiêu bảng a, chính mình cứ quan sát thêm là được rồi!
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà a, hắc hắc!