Ba ngày qua, mỗi một ngày Nhất Minh đều có thể nhìn thấy văn tự biến đổi, nhưng thời gian biến đổi vô cùng ngắn ngủi, thậm chí có thể xem như là vài cái hô hấp mà thôi, sau khi xem xong, đôi mắt của hắn lại có cảm giác mờ đi, giống như lần trước, đây quả thật là không hiểu nổi a.

Hắn không biết đây là vì sao, đây là do chính quyển công pháp này hay là do chính bản thân hắn, nếu là do quyển sách thì hắn không cách nào thay đổi được, cũng phải đành chấp nhận chuyện này. Nhưng nếu chuyện này không phải do quyển sách, mà là do chính bản thân mình, thì chuyện này ta phải thật kỹ nghiên cứu một chút mới được.

Nghĩ như vậy, để ngày mai quan sát kỹ một chút, rốt cuộc là do chuyện gì xảy ra, tại sao mỗi khi chính mình nhìn thấy văn tự biến đổi đều cảm giác đôi mắt bị mờ đi, có lẽ chuyện này đối với đôi mắt của chính mình có liên hệ gì đó?

Lắc lắc đầu, Nhất Minh bước ra bên ngoài gian phòng, đây là một gian khách điếm bình thường mà thôi, ba ngày ở bên trong cũng chỉ có mười khối linh thạch mà thôi, nếu mang so với Thương Minh Thành thì quả thật vô cùng đắt đỏ, nhưng đổi lại phục vụ ở đây hoàn toàn đầy đủ cả.

Bước xuống tầng lầu, bên dưới tầng trệt chính là một khoảng không gian rộng lớn để cho những người ở đây dùng bữa, đã ba ngày rồi Nhất Minh không ăn cái gì, cẩn thận chọn một chút thức ăn, hắn cũng không có khách khí, lập tức ăn như gió cuốn.

Ăn uống tắm rửa hoàn tất xong, Nhất Minh hướng ra bên ngoài, tiến về nơi ở của lão giả lọm khọm đi đến, hôm nay chính là ước định giữa mình và lão giả, hai người sẽ tụ họp cùng nhau rồi đi đến trạm dịch chuyển.



Một đường thông thuận không gặp bất kỳ trở ngại nào, cũng không có những thành phần rảnh rỗi làm ra những chuyện khinh thường người khác, nhìn những tu sĩ tới tới lui lui bên trong thành, Nhất Minh cảm giác nhân sinh thật là vội vã a!

Mặc dù là tu sĩ, ở bên trong thành này cũng không được phép ngự không phi hành, đây chính là quy củ do tam tộc đặt ra, không vì cái gì khác, chỉ vì không muốn có người bay bay lượn lượn trên đầu chính mình, tộc nào cũng không muốn như vậy.

Trên đường, vẫn là những tiếng reo hò ồn ào, vẫn là những lão bản lôi lôi kéo kéo, nhưng lần này khác biệt, Nhất Minh gặp những lão bản này đều chủ động né ra một bên, thấy như vậy, những lão bản này liền ngầm hiểu, cũng không có chạy đến lôi kéo Nhất Minh làm gì.

Những con nai vàng ngơ ngác vừa bước vào trong thành mới là mục tiêu của bọn hắn, đối với việc này Nhất Minh cũng không có quan tâm đến, một đường thông qua khu vực thương mại, tiến thẳng vào khu ẩm thực.

Không thể không nói, tại thành Liễu Tây này được quy hoạch vô cùng rõ ràng, nơi nào bán vật phẩm thì bán vật phẩm, nơi nào bán thức ăn thì bán thức ăn, hoàn toàn không có xen lẫn vào nhau tí nào, khiến cho những người nơi đây cũng rất dễ tìm kiếm.

Nhất Minh đi dạo trên khu ẩm thực hết nhìn đông tới nhìn tây, mùi thức ăn tung bay bốn phía, hầu như tất cả mọi người đều mang sở trường của chính mình làm ra những món ăn trông ngon mắt vô cùng, nhìn tất cả những cái này, có mì, có bánh, có kẹo,... hầu như cái gì ăn được đều có thể mang ra bán, từ lớn cho tới những cái kẹo nhỏ nhất đều xuất hiện ở đây.

Hắn còn nhìn thấy được một tiệm chuyên bán thức ăn cho linh thú, đây quả thật là ngoài dự đoán a, không ngờ linh thú cũng được bán thức ăn riêng thế này.

“Nhắc tới mới nhớ, chính mình cũng có một cái quả trứng được cất giấu ở bên trong vòng ngọc, không biết nó bây giờ ra sao rồi, tại nơi này không có sử dụng được bất gì vật gì a!” Nhất Minh liếc nhìn vòng ngọc trên tay cảm khái không thôi, ở nơi này, những cái nhẫn trữ vật, vòng ngọc lúc trước đều không có tác dụng, đây quả thật là không hiểu nổi.

Đang lúc Nhất Minh suy tư thời điểm, một tiểu nữ hài thoạt chừng năm sáu tuổi kéo kéo ống quần của hắn, cảm nhận được có người lôi kéo chính mình, Nhất Minh vừa định quay người rời đi nhìn cảm giác không đúng, hướng ánh mắt nhìn xuống, một đôi mắt nhỏ nhắn tròn xoe đang nhìn lấy chính mình, đây quả thật là ngoài ý muốn a.

Gương mặt của tiểu nữ hài này lấm lem những vết dơ màu đen, thậm chí trên chóp mũi cũng dính một chút vết dơ trên đó, mặc dù như vậy, hai mắt của tiểu cô nương này phát đầy tinh quang, khiến cho người ta cảm nhận tựa như hai giọt nước long lanh đồng dạng.

Một cái nắm tay nhỏ xíu đang nắm chặt ống quấn của hắn, chiếc miệng nhỏ nhắn bắt đầu mở ra, nhỏ giọng nói, tiểu nữ hài dường như quen thuộc với loại chuyện này, nhìn lấy người lạ vẫn không hề sợ hãi chút nào.

“Ca ca, muốn mua bánh không?” tiểu nữ hài nhỏ nhắn từ bên dưới ngước nhìn lên Nhất Minh, bên trong đôi mắt lại ẩn ẩn một chút hy vọng nhỏ nhoi, mỗi một ngày nàng không biết đã mời bao nhiêu người, nhưng đa phần đều không mua bánh của nàng, cho dù như vậy nàng cũng không có từ bỏ ý định, vẫn tiếp tục mời chào khách hàng mới.

Nhất Minh nghe vậy cũng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một chiếc rổ nhỏ đan bằng tre, bên trong còn đựng những chiếc bánh được gói bằng một loại lá mà hắn chưa nhìn thấy bao giờ.

Nhìn nhìn lại tiểu nữ hài một chút, Nhất Minh bắt đầu cúi người xuống mỉm cười hỏi: “Tiểu cô nương tại sao lại ra ngoài bánh thế này, cha mẹ của ngươi đâu?”

Theo Nhất Minh thấy, tiểu cô nương này ăn mặc rách rưới vô cùng, trên mặt còn lấm lem không thôi, điều này hiển nhiên là do lâu ngày rồi không tắm, đối với một tiểu nữ hài mà nói, đây quả thật là không thể tưởng tượng nổi, ở cái tuổi này, chẳng phải sẽ có người che chở bảo bọc hay sao?

Tiểu nữ hài nghe vậy liền gục cái đầu xuống, bên trong đôi mắt liền lóe lên một chút đau buồn nhưng rất nhanh liền biến mất không thấy, nàng giương lên một vệt mỉm cười nhỏ giọng nói: “Nghe mẹ muội nói, mẹ sẽ đi một nơi rất xa, đợi khi nào muội lớn lên thì mẹ sẽ trở lại, còn phụ thân thì muội không biết, cũng chưa từng được nghe mẫu thân nhắc tới!”

Nhất Minh nghe được lời này liền không biết nói cái gì cho phải, tình trạng của tiểu cô nương này làm sao lại giống chính mình trước kia quá đây, hắn nhìn vào trong mắt tiểu cô nương, trong lòng lại dâng lên một cỗ cảm xúc khó tả vô cùng.

Một tiểu hài tử không có phụ mẫu bên người, bản thân lại là một nữ tử phải tìm cách sinh tồn trong thế giới này, đây quả thật là không thể tưởng tượng nổi a, chính mình trước kia còn may mắn một chút, được các vị trưởng lão thu lưu, nếu không, tình cảnh của chính mình e rằng cũng không khác bao nhiêu.

Nghĩ như vậy, Nhất Minh lộ ra một vệt mỉm cười, một tay sờ lấy chiếc đầu nhỏ nhẹ nhàng hỏi: “Thế bây giờ muội đang sống với ai?”

Tiểu nữ hài nghe vậy liền lắc lắc đầu: “Không có a, muội vẫn ở ngôi nhà cũ do mẫu thân để lại, hằng ngày gói bánh mang ra ngoài này bán kiếm lấy tiền, ca ca nếu ăn bánh hãy mua vài cái a!”

Tiểu cô nương một mặt vô cùng ngây thơ nhìn lấy Nhất Minh cười nói, hiếm khi có một ca ca ngồi lại nói chuyện với chính mình, bình thường những người kia đều không thèm để ý tới, vị ca ca này có chút không giống với những người khác a.

“Được, bánh muội làm e rằng sẽ rất ngon, lấy cho ta một cái ăn thử đi.” Nhất Minh sờ sờ chiếc đầu nhỏ của nàng mỉm cười nói ra, một tiểu cô nương còn nhỏ như vậy đã phải tự hành mưu sinh, ở giữa thế giới này, những sinh linh nhỏ yếu như vầy chỉ có thể tự sinh tự diệt mà thôi.

Nếu đã không gặp được thì thôi, hiện tại nếu đã gặp được một tiểu cô nương đáng yêu như vậy, ta cũng không thể bỏ mặc không để ý đến a!
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà a, hắc hắc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện