Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Trong sự chứng kiến của một đám tu sĩ phía trên cùng võ giả bên dưới, hai chân Nhất Minh dẫm một cái, trường đao trong tay lóe lên từng trận quang mang, cả người hướng thẳng về tên Huyết Ma Đường đang đột phá lao tới…
"Ngu xuẩn!" Huyết Ma Đường tu sĩ nhìn thấy cảnh này cũng không còn để ý tới, một con kiến hôi mà thôi, mặc dù người của mình chưa hoàn toàn tấn thăng, nhưng khí tức đã vượt qua Tôi Thể cảnh có thể so sánh, cho nên cũng không cần phải để ý tới làm gì.
Ở giữa không trung, hai phe tu sĩ đang lẫn nhau chém giết, tình thế phải nói nguy cấp vô cùng, Đông Thiên Thành một phương có người ngã xuống, đồng nghĩa với Huyết Ma Đường liền nhiều hơn một người, điều này dẫn tới tình hình chiến cục phải nói hỏng bét đến cực điểm.
Nhìn thấy địch nhân có người đột phá nửa bước Chân Nguyên cảnh, bọn hắn cũng không có cách nào can thiệp đi vào, điều này khiến Đông Thiên Thành tu sĩ thật sự lâm vào tuyệt vọng!
Tiền Bưu lấy một đối một tạm thời không có bất kỳ nguy hiểm nào, nhưng những người khác thì không có thoải mái như vậy, thậm chí đã có người thiêu đốt tinh huyết bản thân, lấy một địch hai, quả thật không ch.ết cũng tàn phế, chạy cũng không được mà đánh cũng không xong, thế thì chỉ còn liều ch.ết một kích!
Có tu sĩ, trên người bộc phát ra một cỗ ba động cực kỳ khủng bố, so với hầu hết mọi người ở đây đều cường thịnh hơn rất nhiều, nhìn thấy cảnh này, trong lòng của Thành Chủ đau lòng không thôi, hắn mặc dù tạm thời không có nguy hiểm gì, nhưng những người này là vì tòa thành này mà chiến a!
Tòa thành của chính mình mà mà lại nhờ người khác đến cứu giúp, trong khi chính mình lại không có cách nào can thiệp trận chiến này, nói thật, nếu mình không bị hai tên kia đánh trọng thương, một đám tép riu này còn có thể nhảy nhót như hiện tại được hay sao.
Nhưng, hiện tại cho dù nói cái gì đi nữa thì cũng đã muộn, chính mình hiện tại quả thật không còn cách nào can thiệp nữa rồi.
Người tu sĩ này khoác một bộ hắc y, trên người hiện tại đã dính đầy máu tươi, trên tay còn có những giọt huyết dịch liên tục rơi xuống, hắn nhìn lấy hai thân ảnh trước mắt, thần sắc không hề có một chút biến hóa nào, tựa như đã sẵn sàng đồng quy vu tận một dạng.
Hai tên Huyết Ma Đường tu sĩ nhìn thấy trên người hắc y nam tử này toát ra một cỗ khí thế ẩn chứa sát ý nồng nặc ở bên trong, điều này khiến cả hai có hơi e ngại một chút, dù sao đi nữa chính mình cũng không có muốn ch.ết như vậy.
Giao chiến, thắng đối thủ là một chuyện, nhưng còn giết đối thủ lại là một chuyện khác, đặc biệt là đối thủ có tu vi không thua kém gì chính mình, một khi địch nhân lên ý định đồng quy vu tận mà nói, chính mình e không ch.ết cũng phải trả giá đắc, chính vì điều này mà hai người nhất thời không dám tiến lại gần thêm nửa bước.
“Haha, sợ?” hắc y nam tử nhìn thấy hai người có vẻ muốn lùi bước liền cười lạnh một tiếng, một tay lau đi khóe miệng, thần sắc của hắn giờ khắc này đạm mạc vô cùng, xem việc sinh tử trong thời khắc này tựa như lông hồng một dạng, không hề quan trọng chút nào.
Liếc mắt nhìn hai tên Huyết Ma Đường tu sĩ, hai tên này vẫn không hề có hành động gì, dường như đang chờ lực lượng tinh huyết của chính mình tiêu hao hết một dạng, nghĩ tới đây, hắc y nam tử liền nở một nụ cười hòa ái, trường kiếm trong tay nắm chặt, một cỗ kiếm khí nhẹ nhàng tung bay xung quanh, tựa như trích tiên một dạng.
Ngay khi cỗ kiếm khí nhẹ nhàng xuất hiện một sát na, từ giữa bầu trời tựa như hưởng ứng một dạng, một tiếng thanh thúy lôi âm ầm vang nổ tung, trường kiếm xung quanh chiến trường tựa như nhận được lời kêu gọi đồng dạng, toàn bộ đều ngân lên từng tiếng “ling ting ling ting” thanh âm, hòa hợp lại, không khác gì một bản thần âm cả!
Cảm nhận được cỗ kiếm khí bỗng dưng biến hóa này, hắc y nam tử bỗng dưng lộ ra một nụ cười thỏa mãn vô cùng, nhưng sau đó lại là một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, nhưng sâu bên trong ánh mắt đó, chính là niềm vui vô tận!
“Đáng tiếc!” hắc y nam tử nhàn nhạt phun ra hai chữ, thân hình vừa chuẩn bị động thủ thì một cỗ khí tức cường hoành từ phía xa xa bộc phát mà ra, đi kèm theo đó chính là một thanh âm mà hắn quen thuộc vô cùng.
"Huyền Tiên đạo hữu vẫn là trở về nghỉ ngơi đi thôi, đạo hữu chiến lâu như vậy, hiện giờ cũng nên tới lượt của ta a!” thanh âm vừa dứt, một cỗ kiếm khí tung hoành giữa không trung, hóa thành một đạo lôi quang phá không mà tới, tốc độ phải nói nhanh đến cực hạn, chỉ trong một cái nháy mắt, từ lúc khí tức bộc phát đi ra cho đến khi phản ứng lại, đạo kiếm khí không biết từ lúc nào đã đến bên cạnh hai tên Huyết Ma Đường tu sĩ phụ cận.
Hai tên Huyết Ma Đường tu sĩ cũng không phải ăn chay, ngay khi cảm nhận được khí tức bộc phát một sát na, cả hai đã làm vẹn toàn chuẩn bị, đề phòng tiền hậu giáp kích, nhưng bất ngờ là, tên hắc y nam tử này hoàn toàn không có dấu hiệu ra tay gì cả, cho nên hai người ngay lập tức hướng về cỗ kiếm khí kia một chưởng đánh ra.
Lực lượng hai bên ầm vang va chạm, ngập trời khí lãng chấn động bát phương, không tới vài hơi thở, đã thấy một thanh y nam tử trong tay cầm kiếm, ở hông bên cạnh còn mang theo một chiếc hồ lô rượu, đứng lẳng lặng giữa không trung mỉm cười nhìn hai người.
Một kích này, cả hai đều cảm nhận được lực lượng khủng bố từ bên trong đó phát ra, nếu không phải cả hai hợp lực mà nói, e rằng không cách nào ngăn chặn một kiếm này a!
Hai người cũng không phải vừa mới tấn thăng nửa bước Chân Nguyên cái loại kia, dù gì cả hai cũng cô đọng ba bốn giọt chân nguyên chi dịch chứ chẳng chơi, cho dù như vậy, cả hai hợp lực mới có thể ngăn chặn một kiếm của người thanh niên này, nghĩ đến đây, cả hai liền có cảm giác không tốt chút nào.
Hai người ngay lập tức lui ra ngoài năm mươi trượng, lập tức hô lớn một tiếng, cầu viện.
Nhìn thấy cảnh này, Mộ Dung Thiên cũng không có để ý cái gì, hắn quay sang nhìn Huyền Tiên một cái, người sau nhìn thấy Mộ Dung Thiên tới cũng không có nói thêm cái gì, chỉ là gật gật đầu, sau đó tán đi lực lượng bên trong cơ thể.
Phốc một tiếng vang lên, một ngụm máu tươi lập tức phun ra bên ngoài, khí tức trên người tụt dốc không phanh, uể oải đến cực điểm.
Đây chính là tác dụng phụ của thiêu đốt tinh huyết mà ra, mặc dù hiện tại không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cả người không còn cách nào tái chiến được nữa, cả người Huyền Tiên dần dần hạ xuống, rơi vào Đông Thiên Thành bên trong.
Quan sát tất cả những cái này, Mộ Dung Thiên liền hướng mắt nhìn về chiến trường bên dưới, nơi đó có một thân ảnh mà hắn quen thuộc vô cùng, Mộ Dung Thiên chỉ là quan sát một chút, sau đó nhìn về ba thân ảnh phía trước.
“Chỉ có ba người thôi sao?" Mộ Dung Thiên nhàn nhạt tự nhủ một câu, ánh mắt rơi vào bên trên hồ lô rượu, khóe miệng không khỏi chép chép vài tiếng: “Xem ra cần phải giải quyết nhanh một chút!”
Dứt lời, hai mắt của Mộ Dung Thiên khẽ cong lên, khóe miệng nở ra một vòng nụ cười vô cùng “hòa ái” hình ảnh này rơi vào trong mắt của ba tên Huyết Ma Đường tu sĩ khiến bọn hắn lập tức dâng lên cảnh giác, nếu không phải tên thanh niên này phía trước chém ra một kiếm kia, ba người còn tưởng đây là một tên thư sinh đấy chứ.
“Ba người các ngươi, không lên sao?” trường kiếm trong tay Mộ Dung Thiên lôi quang đột khởi, thanh kiếm bỗng chốc có từng đoàn lam quang bao phủ trên đó, từng dòng lôi điện trải dài theo trường kiếm phía trên, khí tức trên người bỗng chốc kéo lên trên cao.
Thân hình của Mộ Dung Thiên bỗng chốc xoay vòng tại chỗ giữa không trung, trường kiếm trong tay từ phía dưới, nương theo thân hình xoay vòng mà đánh lên, lực lượng bên trong cơ thể hóa thành bảy đạo kiếm quang hiển hóa mà ra, bảy đạo kiếm quang lấy bản thân làm trung tâm, bắt đầu xoay vòng xung quanh cơ thể, tựa như một vòng bảo hộ đồng dạng.
Thất Hà Ánh Nhật!
Nói thì lâu nhưng toàn bộ động tác chỉ trong hai hơi thở mà thôi, làm xong những này, khóe miệng của Mộ Dung Thiên giương lên một vệt ý cười.
“Nếu ba người các ngươi đã không lên, vậy thì để ta lên vậy!”
Dứt lời, Mộ Dung Thiên hóa thành một đạo lưu quang, tay nâng trường kiếm, lôi đình vang vọng giữa không trung, tuy thế cực kỳ kinh người, xung quanh còn có bảy đạo kiếm quang bao phủ xung quanh, hướng thẳng về phía ba tên Huyết Ma Đường tu sĩ đánh tới.
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà ah, hắc hắc!