Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Hai người xuyên thẳng trong đêm dọc theo vách núi đi về phía trước, ngay lúc hai người rời đi không bao lâu, tại động phủ vừa nảy, một bóng người ngự không dừng lại, ánh mắt không ngừng quan sát hoàn cảnh phía dưới, người này không phải Lữ Thanh thì còn ai vào đây.

Lữ Thanh từ từ hạ thấp người xuống bay đến bên cạnh thi thể của tên Huyết Ma Đường cẩn thận xem xét, trên người có một đường vết thương kéo dài trên ngực, nhìn thấy đạo vết thương này, tầm mắt của Lữ Thanh không khỏi co rụt lại.

Hiển nhiên là đạo vết thương này so với một đao vừa nảy hắn nhìn thấy không sai biệt lắm, tên này hẳn là nửa bước Chân Nguyên cảnh không sai, nửa bước Chân Nguyên có thể điều động linh lực hình thành phòng ngự nhưng một đao kia lại in sâu như vậy, người xuất đao e rằng không phải tầm thường a!

Dựa trên dấu vết chiến đấu nơi này, hai người chỉ xuất một chiêu liền khiến cho tên Huyết Ma Đường này lâm vào trọng thương, sau đó liền bị một người khác ra tay chém đầu, nhìn vào dấu chân bên dưới mặt đất, người xuất thủ hẳn là một nữ tử không sai biệt lắm.

Quan sát một vòng, Lữ Thanh đã đoán được đại khái tình hình nơi này.
“Xem ra hai người kia có một ngươi bị thương khá nặng a!” nhìn những giọt máu trước mặt, Lữ Thanh thầm nghĩ trong lòng, sau đó thân hình của hắn lập tức chìm xuống đất, nương theo dấu chân trên đất đi theo.
….

Đông Thiên Thành.
Nơi này chiến hỏa ngập trời, Huyết Ma Đường một phương lợi dụng quân số hơn người bắt đầu dồn dập tấn công hộ thành đại trận, chỉ cần đại trận cáo phá, đám người này không còn cách nào vừa đánh vừa lui được nữa.



Nhất thời, Đông Thiên Thành một phương đang cố hết sức chống lại khả năng cường công của đám Huyết Ma Đường này, thậm chí có người lấy một địch hai mà không rơi vào thế hạ phong, có người bị hai tên đội trưởng vây công đành phải bỏ chạy vào bên trong trận pháp.

Đông Thiên Thành một phương mặc dù rơi vào hạ phong do thiếu nhân lực, nhưng Huyết Ma Đường muốn phá hủy trận pháp không phải ngày một ngày hai có thể làm được.

Đơn giản là vì tại Đông Thiên Thành này, người của Huyết Ma Đường không được trang bị quá nhiều linh chu, cho nên, muốn bằng sức người công phá không phải dễ dàng như vậy.

Đông Thiên Thành một phương không có khả năng chỉ chịu đánh mà không hoàn thủ lại, phòng hộ cứ cách mỗi vài canh giờ liền sẽ mở ra một lần, chủ yếu là do các nửa bước Chân Nguyên tu sĩ phụ trách giết địch, còn các võ giả bên dưới thì ngăn chặn một đám huyết chúng xông vào bên trong thành.

Phòng thủ tốt nhất chính là chủ động tiến công, nếu có thể giết sạch địch nhân phía trước, vậy thì còn cần phòng thủ sao?

Hơn hai mươi trượng khoảng cách, lực lượng ở giữa không trung ào ào bay loạn, các loại thuật pháp chưởng lực ở giữa không trung xen lẫn vào nhau, thanh âm “oanh long long” nổ vang khắp nơi, lẫn nhau điên cuồng công kích, rất nhiều chưởng lực, thuật pháp tại trên nửa đường va chạm, tia sáng từ trong màn đêm nở rộ chói mắt, tựa như pháo hoa đồng dạng.

Đông Thiên Thành trên hộ thành đại trận lóe lên từng đợt màn sáng, gợn sóng càng lúc càng hung mãnh, bất quá, màn sáng không phá, an toàn của các võ giả bên trong liền không cần lo lắng tới.

Ngược lại là Huyết Ma Đường bên kia, một khi có thuật pháp lẫn nhau công phạt rơi vào dưới đại địa bên dưới, huyết chúng đều tử thương một mảng lớn, mặc dù có thể thu hoạch được một chút huyết chúng, nhưng đối với cao tầng chiến lực mà nói, Đông Thiên Thành vẫn là không có chiếm được một chút ưu thế nào.

Rất nhiều tu sĩ trải qua ba ngày liên tục chiến đấu, khiến tâm thần và lực lượng bên trong cơ thể cũng suy yếu rất nhiều, mặc dù nói có đan dược cùng Y tu bên trong đại trận hỗ trợ khôi phục, nhưng đứng trước thế công ác liệt như thế này, tu sĩ bên trong Đông Thiên Thành cũng là khó thở không thôi.

Lao ra ngoài chiến, không được bao lâu liền bị đánh trở về, còn nếu không chiến, đám Huyết Ma Đường ngoài kia có thời gian công phá đại trận càng nhanh hơn, cho nên, các tu sĩ bên trong thành bắt buộc phải lao ra ngoài ngăn chặn tốc độ công thành càng lâu càng tốt.
Răng rắc….

Một tiếng phá toái nhỏ xíu vang lên, không ít tu sĩ nghe được thanh âm nhìn lên phía trên, chỉ thấy màn sáng tại một nơi nào đó nứt ra một đạo vết nứt, tiếp theo hơi thở, tại vết nứt nơi đó lại bị mấy đạo công kích ầm vang đánh tới, vết nứt không cách nào khôi phục lại kịp liền vỡ ra một cái khe.

Bất quá khe hở kia liền vỡ ra không được bao lâu liền khép lại hoàn toàn, hiển nhiên là thành chủ đại nhân tọa trấn hạch tâm đại trận truyền vào lực lượng tu bổ trở lại.
Răng rắc răng rắc….

Bốn phương tám hướng không ngừng có vết nứt xuất hiện, thành chủ liên tục tu bổ, một vết nứt hiện ra liền được tu bổ hoàn toàn trở lại.

Thành chủ mặc dù dưới trận chiến kia bị hai tên Huyết Ma Đường vây công trọng thương, nhưng lực lượng trong người vẫn là có thể khôi phục một chút, tọa trấn trận nhãn vẫn là không thành vấn đề, nhưng nếu để hắn ra ngoài chém giết thì hắn không đủ khả năng một chưởng chụp ch.ết nửa bước Chân Nguyên cho được.

Một đêm cứ như thế trôi qua, một bên vừa công vừa thủ, một bên cường công đại trận, Đông Thiên Thành bên này thế cục càng lúc càng nghiêm trọng, đại trận nhìn như có thể tu bổ vết nứt, nhưng nếu nhìn kỹ thì quang mang đã trở nên ảm đạm hơn trước rất nhiều, tùy thời có thể phá diệt không còn.

Không còn cách nào khác, Tiền Bưu nắm chặt lệnh bài trong tay, lực lượng truyền vào bên trong thôi động một cái, một đạo lỗ hổng lập tức mở ra trước mặt.
Tiền Bưu gầm thét một tiếng vang vọng tứ phương: “Theo ta ngăn địch!”

Ra lệnh một tiếng, mấy chục tên tu sĩ nhao nhao xông thẳng ra ngoài, lực lượng trong người hóa thành từng đạo quang mang như phô thiên cái địa hướng thẳng về Huyết Ma Đường tu sĩ đánh tới.

Võ giả bên dưới cũng quát chói tai một tiếng, nhao nhao xách ra binh khí ngăn chặn một đám huyết chúng cùng với yêu thú bên dưới, tràn diện phải nói thảm liệt vô cùng.

Đông Thiên Thành một phương càng đánh càng yếu thế, huyết chúng một phương càng lúc càng mạnh hơn, do bọn hắn có thể hấp thu huyết dịch của những người tử trận bổ sung thành tu vi của chính mình, tình hình này quả thật hỏng bét đến cực điểm.

Cao tầng chiến lực hoàn toàn bị Huyết Ma Đường một phương dần dần áp đảo, mấy canh giờ trôi qua, các tu sĩ lại tiếp tục lui về bên trong đại trận tiếp tục khôi phục thương thế.

Không trải qua bao lâu, lại có thanh âm răng rắc vang lên, càng ngày càng nhiều vết nứt xuất hiện, một mình thành chủ muốn tu bổ toàn bộ cũng không cách nào tu bổ kịp cho được.
Tiền Bưu nhìn thấy điều này không nói hai lời quát to một tiếng: “Toàn bộ tu sĩ theo ta tu bổ đại trận!”

Các tu sĩ nghe nói lời này cũng không có chần chờ cái gì, mấy chục người nhao nhao tiến về hạch tâm đại trận mà đi, một cỗ lực lượng lập tức dồn đi vào, vết nứt từ trên màn sáng lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được khôi phục trở lại.

Thành chủ lấy sức một mình ngăn chặn mấy chục tên nửa bước Chân Nguyên cảnh cường công cũng không phải là chuyện dễ dàng, đến thời điểm hiện tại, các tu sĩ lại bổ sung thêm lực lượng đi vào, việc đại trận còn có thể kiên trì được bao lâu thì bọn hắn không ai biết được.

Bây giờ chỉ còn cách phó thác cho thiên ý mà thôi, y tu một bên vừa thôi thúc lực lượng khôi phục các vết thương ngoài da cho tu sĩ, một bên vừa luyện chế đan dược khôi phục tự thân chân nguyên, điều này đòi hỏi các y tu phải tiêu hao một lượng lớn chân nguyên, so với các tu sĩ ra ngoài tiền tuyến chiến đấu cũng không khá hơn bao nhiêu.

Ở phía xa xa tại một đỉnh núi bên trên, cách Đông Thiên Thành chỉ ngoài trăm trượng khoảng cách, một thanh niên khoác trên người thanh y bỗng dưng nhìn về phía màn sáng phía trước, chỉ gặp quang mang của hộ thành đại trận biến ảo không thôi, khi thì ảm đạm, khi thì sáng tỏ, nhìn tình trạng này, Đông Thiên Thành e rằng sẽ không chống đỡ được bao lâu.

Thế công của Huyết Ma Đường một phương quá điên cuồng, mà lại số lượng lại hoàn toàn áp đảo Đông Thiên Thành tu sĩ phía trên, nếu như trong một hai ngày tới mà vẫn không có viện trợ tiếp ứng, Đông Thiên Thành e rằng không giữ lại được.

Thanh niên này cầm một chiếc hồ lô rượu ực một ngụm lớn vào trong miệng, ánh mắt của hắn nhìn về phía xa xa, bên kia có chân nguyên ba động cực kỳ khủng bố, xem ra chiến hỏa cũng không khác gì so với bên này a.

Thanh y nam tử lấy ra một khối truyền tin lệnh, trong miệng lầm bầm một chút, một đạo bạch sắc lưu quang lấy tốc độ cực nhanh xông thẳng về phía Đông Thiên Thành bên kia.

Nam tử lắc lắc cổ một cái, thanh âm răng rắc vang lên, trường kiếm trong tay ra khỏi vỏ, từng tia lôi điện vũ động trên đó, ánh mắt nhìn về phía Đông Thiên Thành một phương, thanh âm nhàn nhạt vang lên: “Rượu cũng hết rồi, đến bên kia hóa duyên một chút vậy!”
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!

Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà ah, hắc hắc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện