Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Huyết Ngọc Mạn nhìn thấy cảnh này cũng không khỏi nhíu mày một cái, thanh âm băng lãnh truyền đến: “Chỉ dựa vào hai người các ngươi muốn chống lại thuật pháp của ta, quả thật là si tâm vọng tưởng!”
Dứt lời, Huyết Ngọc Mạn hai tay kết hợp ấn quyết, huyết vân trên không ùng ùng kéo đến, một cỗ khí tức từ trên huyết vân hàng lâm mà xuống, Bích La hai người giờ khắc này cảm giác được một cỗ lực lượng đang khóa chặt chính mình, cỗ lực lượng này hung ác vô cùng, tựa như muốn đem mình nuốt chửng đồng dạng.
Chân Nguyên cảnh sơ kỳ như nàng đối mặt với cỗ huyết vân này cũng cảm thấy e ngại không thôi, chân nguyên trong thể nội dường như bị áp chế đồng dạng, nàng muốn phát huy ra toàn bộ lực lượng cũng không có cách nào thực hiện được.
Nhìn thấy biến hóa trên gương mặt của hai người, Huyết Ngọc Mạn không khỏi nhếch miệng lên cười một cái, tay phải kết một pháp quyết trước ngực, tay trái xoay động một cái, một đoàn hỏa diễm từ trong cơ thể bạo phát mà ra, kết hợp với huyết thuật hóa thành một con Hỏa Huyết Ưng thét lên một tiếng, tiếp tục hướng về phía hai người bay đến.
Mà giờ khắc này, dưới chân Lữ Hồ đang lóe lên hai luồng đường vân hướng thẳng về phía hai người Bích La lao tới, chỉ kém một chút, trận pháp liền có thể hình thành, nhưng Hỏa Huyết Ưng không có cho bọn họ cơ hội, tốc độ phải nhanh hơn trước rất nhiều.
Bích La hai người đồng thời quát chói tai một tiếng, lực lượng phòng ngự lại tăng thêm mấy lần, cả hai kết hợp, hỏa công chi lực của Bích La hóa thành một cái màn chắn tập trung trước mặt hai người, một người còn lại tiếp thêm lực lượng vào bên trong, khiến cho màn chắn phải sáng chói rất nhiều.
Một tiếng ầm vang nổ tung, Hỏa Huyết Ưng va chạm cùng với màn chắn vang lên từng tiếng rung động khắp không trung, Bích La sắc mặt tái nhợt không thôi, một tiếng “phốc” vang lên, Bích La thổ huyết, trong một sát na này, màn chắn bắt đầu có dấu hiệu yếu ớt, dường như muốn tàn lụi đồng dạng.
Lữ Hồ nhìn thấy cảnh này quát chói tai một tiếng, đường vân cấp tốc lướt nhanh về dưới chân hai người, một vòng phù văn tạo thành trận pháp lóe lên từng đoàn lam quang chiếu rọi thân ảnh của hai người, cả ba người đều được lam quang bao phủ, một cỗ lực lượng bắt đầu xông thẳng lên cao, thanh âm vang vọng một mảnh trên không trung.
Tam Thế Trận, thành!
Ba người kết thành Tam Thế Trận, Bích La bỗng chốc cảm giác nhẹ nhõm rất nhiều, ánh mắt kiên nghị nhìn về phía Huyết Ngọc Mạn, Lữ Hồ nhanh chóng phi nhanh về phía trước, một chưởng vỗ ra, ầm vang một tiếng, Hỏa Huyết Ưng biến mất không còn tăm hơi.
“Thật là có lỗi, đây là lần đầu tiên ta kết Tam Thế Trận cho nên hơi lâu một chút, hai vị không có vấn đề gì chứ?” Lữ Hồ vẻ mặt áy náy nhìn lấy hai người, mở miệng thăm hỏi một tiếng.
Tam Thế Trận chính là trận pháp phổ biến nhất mà hầu như Chân Nguyên Cảnh nào cũng biết, đây là một loại pháp môn lấy ba người đồng sinh cộng tử, một khi kết thành, lực lượng sẽ tăng lên rất nhiều, đương nhiên, nó cũng có khuyết điểm chứ không phải không có.
“Không có vấn đề gì, chỉ là thụ thương một chút mà thôi.” Bích La lắc lắc đầu nói, nàng mặc dù có đồng bạn hỗ trợ, nhưng lực lượng của Chân Nguyên trung kỳ không phải hai người họ có thể ngăn cản được, thụ thương một chút là điều không thể tránh khỏi.
“Vậy là tốt rồi!” Lữ Hồ thở phào một hơi, ánh mắt nhìn về phía Huyết Ngọc Mạn, ngữ khí dần dần trở nên băng lãnh nói ra: “Đám Huyết Ma Đường các ngươi hôm nay, một tên cũng không thể thoát!”
Dứt lời, Lữ Hồ thôi động tự thân lực lượng, một cỗ khí thế vượt qua khỏi Chân Nguyên cảnh sơ kỳ bộc phát mà ra, thân hình ngay lập tức hóa thành một đạo lưu quang hướng thẳng về phía Huyết Ngọc Mạn vồ giết tới, Bích La hai người cũng lập tức chia hai bên, cả ba tạo thành hình tam giác vây Huyết Ngọc Mạn vào bên trong.
Ba người cũng không có nói nhảm, lấy Lữ Hồ cầm đầu, từng luồng công kích phô thiên cái địa oanh kích mà đến.
Huyết Ngọc Mạn ánh mắt lóe lên một vòng giận dữ, lực lượng trong cơ thể toàn bộ bộc phát mà ra, một vòng huyết quang ở sau lưng cấp tốc xoay tròn, huyết vân bên trên bắt đầu hóa thành cơn mưa rơi xuống, hai tay liên tiếp vũ động, hàng ngàn hỏa cầu oanh kích ra ngoài, ngăn chặn công kích của ba người.
Huyết Ngọc Mạn lấy một địch ba, nhất thời rơi vào hạ phong, nhưng muốn đánh bại nàng, e rằng là si tâm vọng tưởng.
Thanh âm ầm ầm từ hai phương hướng liên tục truyền đến, một đám huyết chúng cũng không dám tới gần khu phía Tây và khu phía Nam, chỉ còn khu phía Đông và phía Bắc là vẫn còn huyết chúng công kích đại trận mà thôi.
Nhất thời, số linh chu ở hai khu Đông và Bắc trở nên đông hơn rất nhiều, số lượng dường như gấp đôi so với trước kia, hầu như đều là linh chu từ hai phía Tây và Nam chạy đến, Chân Nguyên cảnh chiến đấu, bọn họ không có khả năng ở gần xem náo nhiệt, cho bọn họ mười cái lá gan cũng không dám làm như vậy.
Thành chủ tọa trấn đại trận đương nhiên là cảm giác ra được biến hóa này, hắn cũng không có hỗ trợ ba người Bích La ý nghĩ, dù sao, với Tam Thế Trận thì ba người này không có khả năng bại trong tay của tên Huyết Ma Đường kia.
“Một tên Đường Chủ đã lộ diện, hiện giờ chỉ còn khu phía Bắc là chưa lộ diện mà thôi, không biết là ai tọa trấn đây?” Thành Chủ ánh mắt lấp lóe, tâm niệm vừa động, một đạo lỗ hổng từ phía Bắc cấp tốc mở ra, hai đạo thân ảnh hóa thành hai đạo lưu quang hướng thẳng về phía một đám linh chu vồ giết tới.
Gần hai mươi lăm chiếc linh chu đồng loạt tụ tập lực lượng hướng về phía hai người đánh tới, vô số đạo quang mang phô thiên cái địa đánh tới, hai người hừ lạnh một tiếng, thân hình tự do bay lượn, dễ dàng né tránh các loại công kích, thân hình cấp tốc tới gần.
Nhất thời, thanh âm oanh động từ ba phía liên tục truyền tới, tiếng gào thét, tiếng la hét của một đám huyết chúng như gặp đại địch, chạy tán loạn khắp nơi, từng chiếc từng chiếc linh khu phá toái nổ ầm ầm trên không, tu sĩ bên trong thành chiến ý dồi dào, hận không thể đích thân giết ra ngoài, hung hăng đem một đám huyết chúng đè xuống đất ma sát một dạng.
Thành Chủ liên tục quan sát những tình huống này, người của bọn họ trong thời gian ngắn e rằng không có cách nào trở về bên trong đại trận, phía Tây có Độc Kiếm cùng Huyết Đông đại chiến, phía Nam có Bích La ba người vây công Huyết Ngọc Mạn.
Bọn họ muốn thoát thân cũng không có cách nào, một khi ba người xoay người rời đi, Huyết Ngọc Mạn ắt sẽ cho ba người biết chữ “ch.ết” viết như thế nào, dù sao thì trong lúc chiến đấu, tối kỵ nhất chính là quay lưng về phía địch nhân.
Đại chiến ở phía Bắc không lớn cho lắm, đến bây giờ vẫn chưa thấy chủ lực của quân địch ra ngăn chặn hai người, cho nên, hai người tựa như hổ vào bầy dê một dạng, linh chu liên tục phá toái, nửa bước Chân Nguyên không cách nào ngăn cản hai người đồ sát.
Không đến nửa nén nhang đã có bốn chiếc linh ầm vang phá toái, cũng không trách hiệu suất của hai người lại chậm như vậy, nơi này tập trung khá nhiều linh chu, cho nên muốn giải quyết cũng không có dễ dàng như vậy.
“Coi bộ các ngươi ở phía Bắc không có bố trí chủ lực a?” Yến lão tay nâng chén trà nhìn về phía trước, miêng chậm rãi hớp một miếng nhàn nhạt nói.
“Haha, cái này không cần lão già ngươi quan tâm, hai người chúng ta cứ việc ở đây xem cuộc vui là được.” Huyết Kỳ Phong nghe vậy cười ha hả, cũng không có lo lắng cái gì, chậm rãi rót một chén trà hớp một miếng.
Ngay lúc hai người bình yên thưởng trà luận nhân sinh thời điểm, đại chiến ở Phía Bắc bỗng nhiên ngừng lại, hai người cảm thấy một cỗ khí tức cường hoành từ phương xa lao tới, hai người cảm giác cỗ khí tức này không hề thua kém gì tên Huyết Ma Đường ở phía Nam bên kia (Huyết Ngọc Mạn).
Điều này khiến cả hai ngưng trọng không thôi, nếu bọn hắn có ba người là Chân Nguyên cảnh sơ kỳ mà nói, hẳn là không có e ngại như vậy, bởi vì có thể kết thành Tam Thế Trận a, hiện tại bọn họ chỉ có hai người, muốn kết trận cũng là không có cách nào.
Ngay khi bọn họ đang xoắn suýt thời điểm, một thanh âm từ phía sau truyền đến: “Hai vị đến, chúng ta kết trận!”
Hai người xoay người nhìn lại, nhìn thấy là một trung niên béo đang phá không bay đến, hai người nhìn thấy cảnh này, trong lòng vui vẻ không thôi, tên trung niên này chính là một trong hai người được Yến lão giải cứu lúc nảy.
Không nói hai lời, ba người liền lập tức kết trận, chờ đến khi tên Huyết Ma Đường kia chạy tới, ba người đã kết trận thành công, một trận chiến ngay tại phía Bắc nổ ra, bốn người đại chiến đánh cuồng phong vũ động, ngập trời khí lãng từ ba phương hướng dẫn nhau phát tán mà tới, khiến đại trận ầm vang chấn động không thôi.
Thành chủ nhìn thấy cảnh này trong lòng đắng chát, đám người này không hề theo kế hoạch ra bài a, lại ham chiến như vậy?
Mặc dù như thế, Thành Chủ cũng không có ngăn cản bọn họ ý tứ, dù sao đây chính là chiến công a, đánh ch.ết một tên Chân Nguyên cảnh của Huyết Ma Đường, ban thưởng phải nói phong phú vô cùng, cho nên bọn họ cũng không có ý định bỏ qua cơ hội tốt này a.
Nhất thời, đại chiến trong lúc vô hình đang dần dần mở rộng, tu sĩ bên trong Đông Nguyên Thành hai mắt tràn đầy tơ máu, chiến ý ngút trời, thậm chí có người nhịn không được quát chói tai một tiếng!
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà ah, hắc hắc!