Người chính giữa chắc chắn là tổ tiên của bộ lạc mà rất có thể nằm trong tốp người đầu tiên khai quật nên lối đi này. Năng lực của đối phương rất lớn thậm chí còn lớn hơn cả Ngao, chỉ là chưa từng nghe Lang Hạ kể qua bao giờ.
Ba người còn lại cũng là những người đầu tiên đến đây cũng có thể là những người thất lạc khi đi qua ngọn núi này. Thiệu Huyền không dám chắc chắn.
Cho dù thế nào, Thiệu Huyền nhìn thấy bốn bộ xương kia thì rất băn khoăn.
Thế nên nơi mà sức mạnh tô-tem chỉ đến, trực giác chỉ đến là nơi này sao? Tổ tiên và các vị tiền bối gạt người á?
Người chính giữa chắc hẳn là người đầu tiên tìm đến và trút hơi thở cuối cùng ở đây. Ba người còn lại có thể đi theo ông ấy đến đây cũng có thể sau này mới tìm đến.
Lẽ nào những người đi lạc cũng đi theo “trực giác” mà tìm đến nơi này như mình, rồi quỳ ở đây đợi chết?
Không! Không phải như thế.
Những người này có lẽ đã biết sẽ không thoát ra được nữa hoặc đã thử rất nhiều lần. Cuối cùng vẫn quay về đây rồi bước vào vòng bảo vệ này. Cho dù đã trải qua hàng trăm năm thi thể vẫn không bị ngọn núi này ăn mất.
Nghĩ đến lớp chiến sĩ mạnh mẽ đầu tiên mà vẫn không thoát khỏi nơi đây huống hồ anh chỉ là một chiến sĩ sơ cấp? Thiệu Huyền phát rầu.
Bước lên trước một bước đi vào vòng sáng ấy, Thiệu Huyền cảm nhận được một hơi ấm rất dễ chịu, khiến tâm trạng bất an ổn định phần nào. Thế nhưng cũng chỉ thế mà thôi.
Thiệu Huyền giang tay sờ vào thân thể của người gần anh nhất, cảm thấy thân thể rất khô ráp cứ như bị gió thổi khô vậy. Cho dù đã mất đi từ rất lâu thế nhưng vẫn cảm nhận được năng lượng ẩn chứa trong cơ thể.
Cũng không ngửi thấy mùi gì cả, không biết có phải do mùi đá trong hang át đi hay không.
Sờ sờ hai thi thể phía ngoài còn lại cũng là một bộ xương khô như thế.
Thế nhưng khi tiếp xúc với thân thể ở giữa Thiệu Huyền lại phát hiện, thân thể của người này vẫn còn hơi ẩm, di thể được bảo vệ tốt hơn ba người bên ngoài rất nhiều.
Thế nên, chắc hẳn là do tác dụng của khối cầu phát sáng kia.
Ánh sáng phát ra từ khối cầu có thể bảo vệ thi thể không bị ngọn núi nuốt chửng, còn có thể bảo vệ thi hài. Thậm chí đến cả những con vật sống quanh đây cũng đều không dám bén mảng đến ăn.
Đây là bảo vật của bộ lạc! Người có thể sở hữu đồ vật thế này địa vị tất nhiên sẽ càng cao hơn!
Nhưng mà, hiện giờ cũng không phải lúc để suy nghĩ những chuyện này.
Làm sao bây giờ?
Lẽ nào bản thân phải trở thành cái xác thứ năm quỳ ở đây?
Thiệu Huyền nóng lòng ngồi xuống đất.
Tô-tem ngươi hại người như thế, người trong bộ lạc có biết không đấy?!!
Mắng thầm một câu, Thiệu Huyền cảm giác như ngọn lửa tô-tem trong đầu càng bùng sáng hơn.
Thiệu Huyền giật mình, nhanh chóng bình tĩnh lại, vận chuyển sức mạnh tô-tem trong người.
Lần này, lại là một cảm giác khác, cảm giác có thể thoát ra ngoài.
Ý nghĩa này chỉ thoáng qua, Thiệu Huyền kích động nhảy cẫng lên. Thiệu Huyền đi lại chỗ cũ, vận dụng sức mạnh còn lại để kích thích toàn bộ trực giác.
Có thể thoát ra…
Có thể!!
Có lẽ, anh sẽ tin tô-tem thêm lần nữa?
Không tin cũng phải tin mà thôi.
Thiệu Huyền rảo bước quay đi.
Chỉ là bước một bước, sức mạnh tô-tem trong đầu lại bùng cháy, bước thêm bước nửa ngọn lửa càng cháy mạnh hơn.
Ngọn lửa không cuộn trào như khi săn thú, lần này ngọn lửa như muốn nói với Thiệu Huyền nó đang tức giận.
Dừng bước, Thiệu Huyền quay đầu nhìn bốn bộ xương trong vùng sáng. Khi họ chết thật sự không oán than gì chứ? Dù sao họ cũng bị nhốt ở đây đến chết.
Đối với người trong bộ lạc mà nói, hễ gặp nạn sẽ khấn vái tổ tiên hiển linh, sức mạnh tô-tem, ý nghĩ của ngọn lửa đưa ra chỉ thị cho họ. Có điều tổ tiên, tô-tem, ngọn lửa chưa chắc đã giúp họ thoát ra chốn này.
Thế nhưng nhìn kỹ bốn bộ xương này trông họ quỳ rất thành kính, dường như không mang theo chút uất hận nào. Họ dùng tư thế lễ nghi đúng nhất để quỳ lạy về hướng bộ lạc…
Bước về sau một bước, ngọn lửa cũng không cuộn trào nữa mà bình lặng trở lại.
Bước ra xa một bước nó lại cuộn trào.
Bước về một bước lại bình lặng.
Có một số chuyện Thiệu Huyền không thể nào giải đáp được. Dù sao anh cũng không phải người sinh sống ở đây, thế nhưng càng tiếp xúc nhiều anh càng biết rõ, thế giới này ngập tràn nhũng sức mạnh thần bí mà bạn không thể không tin.
Thiệu Huyền nhìn vào những bộ xương trong vòng sáng, họ ngồi đây để đợi người đến đón về ư?
Tiếc là đã qua mấy trăm năm họ cũng vẫn quỳ như thế.
Thở dài một tiếng.
Thiệu Huyền nghĩ ngợi rồi quỳ một chân xuống đất, chắp hai tay lên trán hành lễ với bốn bộ xương kia - lễ nghi của bộ lạc đối với tổ tiên.
Thiệu Huyền rút đao bước qua, moi những phần bị núi ăn vào của những bộ xương bên ngoài ra.
Vốn dĩ chỉ muốn thử xem sao, ai ngờ thật sự có thể moi ra được. Hơn nữa bộ xương còn được bảo quản rất hoàn thiện.
Xương và những công cụ bị núi ăn Thiệu Huyền cũng đào lên hết.
Thiệu Huyền bỏ những công cụ nhỏ vào túi da, những vũ khí đá lớn hơn anh cột lại một chỗ, trên người anh vẫn còn một sợi dây. Cột lại đợi chốc nữa mang đi luôn, mấy phôi đá này rất tốt không thể để lại đây được.
Còn bốn bộ xương kia, không đúng, nên nói là bốn cái xác khô kia Thiệu Huyền dùng xúc tu buột lại.
“Đắc tội rồi!” Thiệu Huyền nhỏ tiếng nói.
Sau khi cột lại thì vác lên lưng.
Nặng thật!
Không ngờ tổ tiên đều trở thành xác khô cả mà cân nặng vẫn không giảm đi là bao, còn nặng hơn đá nữa.
Vác trên lưng bốn thi thể và những công cụ đá kia, Thiệu Huyền cảm nhận như mình đang vác một vầng hào quang di động. Nếu ánh sáng này có thể đuổi những sinh vật trong hang ra xa thì cũng sẽ giúp Thiệu Huyền đuổi được những con sâu kia.
Khi đi qua đám sâu nhỏ, vừa đến gần chúng cứ như gặp phải thứ gì rất đáng ghét vậy, lật đật chạy đi mà không cần đến Thiệu Huyền phải huơ xúc tu.
Thiệu Huyền vẫn đi theo “trực giác”. Lần này “trực giác” chỉ cho anh phương hướng không giống lần trước. Hơn thế, Thiệu Huyền còn cảm nhận được mình đang đi lên lưng núi mà còn đi theo đường khác.
Không gặp phải bất kỳ sinh vật nào chắn đường, bướm vô nhãn cũng tránh ra nhường đường khi Thiệu Huyền đến gần.
Hửm? Tổ tiên có bảo bối thế này thì sao không ra ngoài được nhỉ?
Thế nên, chắc là do lạc đường rồi nhỉ? Lại đánh không lại vua sâu đá, cũng không phá núi được nên chỉ có thể đợi chết ở đây.
Thiệu Huyền nghỉ ngơi hai lần suốt quãng đường. Lấy thịt khô ra ăn bổ sung năng lượng rồi lại đi tiếp.
Không biết đã qua bao lâu, có thể là mấy tiếng cũng có thể là mấy chục tiếng, Thiệu Huyền cũng không biết nữa. Anh đã mất hết các khái niệm tính toán rồi, thứ duy nhất có thể làm là đi theo “trực giác” mà thôi.
Cuối cùng Thiệu Huyền cũng đã cảm nhận được hơi thở của rừng sâu.
Bị nhốt ở nơi ngập tràn mùi đá như thế, có thể cảm nhận được không khí trong lành Thiệu Huyền rất vui mừng.
Có gió.
Gió được thổi đến từ phía trước!
Chạy nhanh lên trước, đổi sang tầm mắt bình thường Thiệu Huyền đã nhìn thấy ánh sáng trước mặt.
Là ánh sáng được chiếu vào từ bên ngoài!
Ra khỏi núi rồi!
Thật sự ra khỏi núi rồi!
Chỉ là, sức mạnh tô-tem có thể chỉ ra phương hướng chính xác, tại sao tổ tiên lại bị nhốt ở đây đến chết mà chỉ có thể hướng về phía bộ lạc vái lạy? Không nói đến tổ tiên, đến cả những người bị thất lạc hiện giờ của bộ lạc cũng không thể nào quen được quãng đường trong núi.
Thiệu Huyền không tìm được đáp án, thứ duy nhất khác biệt với mọi người mà anh nghĩ đến là sức mạnh đặc biệt của bản thân.
Ba người còn lại cũng là những người đầu tiên đến đây cũng có thể là những người thất lạc khi đi qua ngọn núi này. Thiệu Huyền không dám chắc chắn.
Cho dù thế nào, Thiệu Huyền nhìn thấy bốn bộ xương kia thì rất băn khoăn.
Thế nên nơi mà sức mạnh tô-tem chỉ đến, trực giác chỉ đến là nơi này sao? Tổ tiên và các vị tiền bối gạt người á?
Người chính giữa chắc hẳn là người đầu tiên tìm đến và trút hơi thở cuối cùng ở đây. Ba người còn lại có thể đi theo ông ấy đến đây cũng có thể sau này mới tìm đến.
Lẽ nào những người đi lạc cũng đi theo “trực giác” mà tìm đến nơi này như mình, rồi quỳ ở đây đợi chết?
Không! Không phải như thế.
Những người này có lẽ đã biết sẽ không thoát ra được nữa hoặc đã thử rất nhiều lần. Cuối cùng vẫn quay về đây rồi bước vào vòng bảo vệ này. Cho dù đã trải qua hàng trăm năm thi thể vẫn không bị ngọn núi này ăn mất.
Nghĩ đến lớp chiến sĩ mạnh mẽ đầu tiên mà vẫn không thoát khỏi nơi đây huống hồ anh chỉ là một chiến sĩ sơ cấp? Thiệu Huyền phát rầu.
Bước lên trước một bước đi vào vòng sáng ấy, Thiệu Huyền cảm nhận được một hơi ấm rất dễ chịu, khiến tâm trạng bất an ổn định phần nào. Thế nhưng cũng chỉ thế mà thôi.
Thiệu Huyền giang tay sờ vào thân thể của người gần anh nhất, cảm thấy thân thể rất khô ráp cứ như bị gió thổi khô vậy. Cho dù đã mất đi từ rất lâu thế nhưng vẫn cảm nhận được năng lượng ẩn chứa trong cơ thể.
Cũng không ngửi thấy mùi gì cả, không biết có phải do mùi đá trong hang át đi hay không.
Sờ sờ hai thi thể phía ngoài còn lại cũng là một bộ xương khô như thế.
Thế nhưng khi tiếp xúc với thân thể ở giữa Thiệu Huyền lại phát hiện, thân thể của người này vẫn còn hơi ẩm, di thể được bảo vệ tốt hơn ba người bên ngoài rất nhiều.
Thế nên, chắc hẳn là do tác dụng của khối cầu phát sáng kia.
Ánh sáng phát ra từ khối cầu có thể bảo vệ thi thể không bị ngọn núi nuốt chửng, còn có thể bảo vệ thi hài. Thậm chí đến cả những con vật sống quanh đây cũng đều không dám bén mảng đến ăn.
Đây là bảo vật của bộ lạc! Người có thể sở hữu đồ vật thế này địa vị tất nhiên sẽ càng cao hơn!
Nhưng mà, hiện giờ cũng không phải lúc để suy nghĩ những chuyện này.
Làm sao bây giờ?
Lẽ nào bản thân phải trở thành cái xác thứ năm quỳ ở đây?
Thiệu Huyền nóng lòng ngồi xuống đất.
Tô-tem ngươi hại người như thế, người trong bộ lạc có biết không đấy?!!
Mắng thầm một câu, Thiệu Huyền cảm giác như ngọn lửa tô-tem trong đầu càng bùng sáng hơn.
Thiệu Huyền giật mình, nhanh chóng bình tĩnh lại, vận chuyển sức mạnh tô-tem trong người.
Lần này, lại là một cảm giác khác, cảm giác có thể thoát ra ngoài.
Ý nghĩa này chỉ thoáng qua, Thiệu Huyền kích động nhảy cẫng lên. Thiệu Huyền đi lại chỗ cũ, vận dụng sức mạnh còn lại để kích thích toàn bộ trực giác.
Có thể thoát ra…
Có thể!!
Có lẽ, anh sẽ tin tô-tem thêm lần nữa?
Không tin cũng phải tin mà thôi.
Thiệu Huyền rảo bước quay đi.
Chỉ là bước một bước, sức mạnh tô-tem trong đầu lại bùng cháy, bước thêm bước nửa ngọn lửa càng cháy mạnh hơn.
Ngọn lửa không cuộn trào như khi săn thú, lần này ngọn lửa như muốn nói với Thiệu Huyền nó đang tức giận.
Dừng bước, Thiệu Huyền quay đầu nhìn bốn bộ xương trong vùng sáng. Khi họ chết thật sự không oán than gì chứ? Dù sao họ cũng bị nhốt ở đây đến chết.
Đối với người trong bộ lạc mà nói, hễ gặp nạn sẽ khấn vái tổ tiên hiển linh, sức mạnh tô-tem, ý nghĩ của ngọn lửa đưa ra chỉ thị cho họ. Có điều tổ tiên, tô-tem, ngọn lửa chưa chắc đã giúp họ thoát ra chốn này.
Thế nhưng nhìn kỹ bốn bộ xương này trông họ quỳ rất thành kính, dường như không mang theo chút uất hận nào. Họ dùng tư thế lễ nghi đúng nhất để quỳ lạy về hướng bộ lạc…
Bước về sau một bước, ngọn lửa cũng không cuộn trào nữa mà bình lặng trở lại.
Bước ra xa một bước nó lại cuộn trào.
Bước về một bước lại bình lặng.
Có một số chuyện Thiệu Huyền không thể nào giải đáp được. Dù sao anh cũng không phải người sinh sống ở đây, thế nhưng càng tiếp xúc nhiều anh càng biết rõ, thế giới này ngập tràn nhũng sức mạnh thần bí mà bạn không thể không tin.
Thiệu Huyền nhìn vào những bộ xương trong vòng sáng, họ ngồi đây để đợi người đến đón về ư?
Tiếc là đã qua mấy trăm năm họ cũng vẫn quỳ như thế.
Thở dài một tiếng.
Thiệu Huyền nghĩ ngợi rồi quỳ một chân xuống đất, chắp hai tay lên trán hành lễ với bốn bộ xương kia - lễ nghi của bộ lạc đối với tổ tiên.
Thiệu Huyền rút đao bước qua, moi những phần bị núi ăn vào của những bộ xương bên ngoài ra.
Vốn dĩ chỉ muốn thử xem sao, ai ngờ thật sự có thể moi ra được. Hơn nữa bộ xương còn được bảo quản rất hoàn thiện.
Xương và những công cụ bị núi ăn Thiệu Huyền cũng đào lên hết.
Thiệu Huyền bỏ những công cụ nhỏ vào túi da, những vũ khí đá lớn hơn anh cột lại một chỗ, trên người anh vẫn còn một sợi dây. Cột lại đợi chốc nữa mang đi luôn, mấy phôi đá này rất tốt không thể để lại đây được.
Còn bốn bộ xương kia, không đúng, nên nói là bốn cái xác khô kia Thiệu Huyền dùng xúc tu buột lại.
“Đắc tội rồi!” Thiệu Huyền nhỏ tiếng nói.
Sau khi cột lại thì vác lên lưng.
Nặng thật!
Không ngờ tổ tiên đều trở thành xác khô cả mà cân nặng vẫn không giảm đi là bao, còn nặng hơn đá nữa.
Vác trên lưng bốn thi thể và những công cụ đá kia, Thiệu Huyền cảm nhận như mình đang vác một vầng hào quang di động. Nếu ánh sáng này có thể đuổi những sinh vật trong hang ra xa thì cũng sẽ giúp Thiệu Huyền đuổi được những con sâu kia.
Khi đi qua đám sâu nhỏ, vừa đến gần chúng cứ như gặp phải thứ gì rất đáng ghét vậy, lật đật chạy đi mà không cần đến Thiệu Huyền phải huơ xúc tu.
Thiệu Huyền vẫn đi theo “trực giác”. Lần này “trực giác” chỉ cho anh phương hướng không giống lần trước. Hơn thế, Thiệu Huyền còn cảm nhận được mình đang đi lên lưng núi mà còn đi theo đường khác.
Không gặp phải bất kỳ sinh vật nào chắn đường, bướm vô nhãn cũng tránh ra nhường đường khi Thiệu Huyền đến gần.
Hửm? Tổ tiên có bảo bối thế này thì sao không ra ngoài được nhỉ?
Thế nên, chắc là do lạc đường rồi nhỉ? Lại đánh không lại vua sâu đá, cũng không phá núi được nên chỉ có thể đợi chết ở đây.
Thiệu Huyền nghỉ ngơi hai lần suốt quãng đường. Lấy thịt khô ra ăn bổ sung năng lượng rồi lại đi tiếp.
Không biết đã qua bao lâu, có thể là mấy tiếng cũng có thể là mấy chục tiếng, Thiệu Huyền cũng không biết nữa. Anh đã mất hết các khái niệm tính toán rồi, thứ duy nhất có thể làm là đi theo “trực giác” mà thôi.
Cuối cùng Thiệu Huyền cũng đã cảm nhận được hơi thở của rừng sâu.
Bị nhốt ở nơi ngập tràn mùi đá như thế, có thể cảm nhận được không khí trong lành Thiệu Huyền rất vui mừng.
Có gió.
Gió được thổi đến từ phía trước!
Chạy nhanh lên trước, đổi sang tầm mắt bình thường Thiệu Huyền đã nhìn thấy ánh sáng trước mặt.
Là ánh sáng được chiếu vào từ bên ngoài!
Ra khỏi núi rồi!
Thật sự ra khỏi núi rồi!
Chỉ là, sức mạnh tô-tem có thể chỉ ra phương hướng chính xác, tại sao tổ tiên lại bị nhốt ở đây đến chết mà chỉ có thể hướng về phía bộ lạc vái lạy? Không nói đến tổ tiên, đến cả những người bị thất lạc hiện giờ của bộ lạc cũng không thể nào quen được quãng đường trong núi.
Thiệu Huyền không tìm được đáp án, thứ duy nhất khác biệt với mọi người mà anh nghĩ đến là sức mạnh đặc biệt của bản thân.
Danh sách chương