Chương 7: Anh có phải là thầy Lâm không?

Lâm Dương cũng không cảm thấy xa lạ gì với người anh tuấn có người chồng lưng này.

Anh ta tên là Mã Phong.

Ba năm trước, anh ta và Tô Nhan được thành phố Trường Giang công nhận là một đôi kim đồng ngọc nữ, dường như tất cả mọi người đều cho rằng Tô Nhan sẽ gả cho cậu chủ nhà họ Mã ở thành phố Trường Giang.

Lúc ấy dường như Tô Nhan chính là hy vọng của cả nhà họ Tô.

Từ trên xuống dưới, ngay cả bà cụ nhà họ Tô cũng vô cùng yêu thương Tô Nhan.

Ai cũng nghĩ rằng cô gái này sẽ dẫn nhà họ Tô vùng dậy.

Nhưng ai có thể ngờ được, ông cụ nhà họ Tô khi bệnh nặng lại không thèm để ý đến sự phản đối của mọi người, trong đêm tối gả Tô Nhan cho Lâm Dương.

Chính xác mà nói, là Lâm Dương đột nhiên đến nhà họ Tô ở rễ, trở thành người chạy đến ở rễ nhà họ Tô.

Lúc ấy việc này có thể được coi là chắn động một thời.

Toàn bộ người nhà họ Tô đều trợn tròn mắt mà nhìn.

Mã Phong là dạng nhân vật như thế nào? Đó chính là cậu chủ nhà họ Mã, chính là người thừa kế của tập đoàn tài chính, tốt nghiệp đại học Gia Châu, muốn mặt có mặt muốn tiền cũng không thiếu, càng được gọi là một trong tứ đại thiếu gia của thành phố Trường Giang.

Đây chính là người đàn ông được vô số cô gái mơ ước đến.

Vậy mà ông cụ nhà họ Tô lại cứ buông tay như vậy sao?

Cứ vậy mà chôn vùi tương lai nhà họ Tô.

Phải biết rằng, không chỉ là buông tay khỏi cây đại thụ nhà họ Mã, mà còn đắc tội cả nhà họ Mã nữa!

Rất nhiều người đều mắng rằng ông cụ nhà họ Tô hồ đồ rồi, nhưng mà ván đã đóng thành thuyền, có mắng nữa cũng không có ích gì.

Tô Nhan được công nhận là nữ thần thành phố Trường Giang.

Cho dù tối hôm qua cô đã thức trắng cả một đêm, buổi sáng lại phải đi một cách vội vàng, còn chưa kịp trang điểm nhưng mà nhan sắc của cô vẫn xinh đẹp đến mức khiến cho kẻ khác không thể hít thở được, cho dù Từ Thu Huyền được trang điểm tinh xảo đứng bên cạnh vẫn kém hơn Tô Nhan một chút.

Chính vì nguyên nhân này, mà sau khi Tô Nhan kết hôn xong, Mã Phong vẫn không có dừng lại việc theo đuổi Tô Nhan.

Dù sao một người phụ nữ cực phẩm như thế này cả thành phó Trường Giang cũng không thể tìm được người thứ hai.

Mã Phong thông qua đủ loại thủ đoạn tìm hiểu được từ nhà họ Tô, biết được Tô Nhan cũng không yêu Lâm Dương, thậm chí vì không thể hiểu được lý do gì mà bị ép duyên cho nên vẫn luôn chia phòng ngủ với Lâm Dương, khiến cho người khác phải kinh ngạc hơn chính là Lâm Dương thê mà lại đồng ý.

Suốt ba năm nay, người đàn ông yêu vợ như thế này nhưng vẫn luôn không hề động vào một ngón tay của cô.

Chuyện này đối với Mã Phong mà nói, thì đó chính là một bắt ngờ lớn.

Nhưng mà rốt cuộc Tô Nhan vẫn không giống như những người phụ nữ khác của anh ta, tuy rằng cô không yêu Lâm Dương, thậm chí còn đang suy nghĩ chuyện ly hôn, nhưng trước khi ly hôn, cô cũng sẽ không tiếp xúc đơn độc với người đàn ông nào khác.

Cho dù Mã Phong có tiến hành việc theo đuổi như điên cuồng, nhưng cô vẫn luôn không bị lay động.

Cô là một người phụ nữ có nguyên tắc.

Người đàn ông của mình có thể vô năng, nhưng cô sẽ không bao giờ đi làm chuyện phản bội ai.

Cũng vì điều này, mà khiến cho Lâm Dương ở lại.

Hơn nữa…Anh đồng ý trả giá vì Tô Nhan.

Về phần chuyện ly hôn, nếu như Tô Nhan thật sự kiến quyết, thì anh cũng sẽ không phản đối.

“Cậu chủ Mã, xin chào.”

Tô Nhan cười cười nói.

“Sao lại gọi xa lạ như thế làm gì? Em cũng có thể gọi anh là Mã đại ca mà…Tiểu Nhan, trong khoảng thời gian này anh phải đi ra nước ngoài một chuyến, chúng ta cũng đã có một khoảng thời gian không gặp nhau rồi, anh nghe nói hôm qua ở thành phố Trường Giang mới mở một nhà hàng Michelin, đồ ăn rất là ngon, đêm nay chúng ta đến ném thử đi!”

Mã Phong tao nhã nói.

Ánh mắt thâm tình đầy vẻ ôn nhu và âu yếm.

“Thật có lỗi với cậu chủ Mã, tối hôm nay tôi không rảnh.”

Tô Nhan khó xử nói.

Nhưng mà Mã Phong cũng không buông tha cho cô.

“Nếu tối nay không được, vậy tối mai thì thế nào?”

“Tối mai cũng có việc.”

“Ngày kia thì sao? Ngày kia mà không được thì ngày kia nữa?

Tiểu Nhan, anh cũng không tin em không rảnh buổi tối nào hết.”

Cậu chủ Mã tấn công kịch liệt và hung hăng.

Hơi thở Tô Nhan có chút dồn dập, cô luống cuống tay chân.

Cậu chủ Mã thừa thời cơ, muốn tiến lên nắm lấy tay của Tô Nhan.

Lúc này anh ta từ nước ngoài trở về, chính là để thu phục người phụ nữ đã khiến cho anh ta tìm kiếm suốt ba năm!

Anh ta đã không thể kiên nhẫn được nữa rồi.

Anh ta không thể chờ đợi được nữa!

Ngay trong nháy mắt khi cậu chủ Mã vươn tay ra, đột nhiên bên cạnh có một bàn tay khác giữ lấy cổ tay của anh ta.

Là Lâm Dương!

Cậu chủ Mã cảm thấy ngoài ý muốn.

Ở trong trí nhớ của anh ta, Lâm Dương vẫn luôn là một kẻ yếu đuối vô năng rác rưởi, thuộc loại người đánh không đánh lại mà mắng cũng không mở miệng ra đáp lại.

Nhưng sao hôm nay anh ta thế mà lại dám đứng ra?

Sắc mặt cậu chủ Mã không được tự nhiên cho lắm, cảm giác cổ tay mình giống như là bị kìm sắt kẹp lấy vậy, vô cùng khó chịu.

“Buông tay.”

Cậu chủ Mã hơi hơi nhe răng ra nói.

“A? Làm thiếu gia đau rồi sao? Thật có lỗi thật có lỗi!”

Lâm Dương vội vàng buông lỏng tay ra, bộ dạng cực kỳ vô tội, sau đó lại tiếp cận lại, cần thận hỏi: “Cái kia, cậu chủ Mã, vừa rồi có phải anh nói là sẽ mời cơm…Chuyện ấy có thật không thế?”

Cậu chỉ Mã sửng sốt, theo bản năng mà nói: “Là thật mà…”

“A, vậy Tô Nhan nhà tôi hôm nay có thời gian rảnh, tối nay cũng không bận gì.”

Lâm Dương vội vàng cười nói.

“Thật sao?”

Cậu chủ Mã trừng mắt, vẻ mặt không thể nào tin được.

Tô Nhan cũng bất ngờ quay đầu lại, dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn Lâm Dương.

“Ha ha ha, Lâm Dương, người khác đều nói anh là một kẻ bất lực, bây giờ tôi mới biết những người đó là đang hoàn toàn nói xấu anh, ít nhất anh cũng rất có mắt nhìn, anh rất thức thời đầy!”

Cậu chủ Mã hồi phục lại tinh thần rồi cười lớn.

Ở trong mắt anh ta, loại rác rưởi này đã hoàn toàn ném vợ của mình lên trên giường để tặng anh ta rồi!

Ha ha, là muốn kéo chút quan hệ với cậu chủ tôi sao? Coi như là có chút đầu óc.

Trong lòng cậu chủ Mã cười lạnh, nhưng ánh mắt nhìn về phía Lâm Dương lại tràn ngập sự khinh thường.

Ngay cả Từ Thu Huyền đang đứng bên cạnh cũng thế.

Loại người dựa vào phụ nữ mới có thể sống được, chưa bao giờ được người khác để mắt đến.

“Lâm Dương!”

Tô Nhan tức giận đến mức nước mắt sắp rơi xuống: “Anh câm miệng lại cho tôi, ai cho phép anh tự đưa ra quyết định chứ?”

“Được người khác mời cơm mà em còn không thích?”

Lâm Dương tò mò nhìn cô.

“Anh…”

Tô Nhan tức gian đến mức không nói nên lời nữa.

Mã Phong có mục đích gì, quả thực ngay cả người qua đường cũng nhìn ra, thế mà Lâm Dương lại còn giả vờ không biết!

Lâm Dương xoa xoa tay nhìn về phía cậu chủ Mã cười nói: “Cậu chủ Mã, đừng để ý đến cô ấy, đúng rồi, là ăn ở nhà hàng Michelin mới mở ở trung tâm thành phố đúng không?”

“Đúng rồi, đúng rồi! Đến lúc ấy tôi sẽ đặt địa điểm trước.”

Cậu chủ Mã cười tủm tỉm nói.

“Vậy đi, bảy giờ tối nay, tôi và Tô Nhan nhất định sẽ đến đúng giờ.”

Lâm Dương sảng khoái nói.

“Được, vậy tôi sẽ đợi hai người.”

Cậu chủ Mã cười gật đầu nói.

Nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên anh ta ý thức được có chút gì đó không đúng, ngạc nhiên nhìn về phía Lâm Dương: “Từ từ, có ý gì vậy? Anh và Tô Nhan?”

“Đúng vậy!”

Lâm Dương bối rồi nói: “Chẳng phải là cậu chủ Mã mời người một nhà chúng ta ăn cơm sao?”

Tôi mời bà nội nhà anh!

Trong lòng cậu chủ Mã mắng lớn, giờ mới hiểu được xem ra Lâm Dương đang đùa giõn với anh.

Tô Nhan và Từ Thu Huyền giờ mới phản ứng lại được.

“Tôi chỉ định mời một mình Tô Nhan…”

Cậu chủ Mã cắn răng nói.

“Vậy thì Tô Nhan có thể sẽ không đi.”

“Vì sao chứ?”

“Bởi vì vợ của tôi nói chỉ khi ngồi cùng tôi mới có thể nuốt trôi cơm.

Lâm Dương cười nói.

“Anh…”

Cậu chủ Mã cảm thấy khó thở, sắc mặt xanh mét lại, nhưng lại không biết phải phản bác như thế nào, đành phải nói: “Vậy…Tối nay phải xem lại đã, nói không chừng tối nay tôi còn có việc…”

“Vậy cũng thật là đáng tiếc, tôi đang nghĩ muốn tâm sự thật lâu với cậu chủ Mã đây.”

Vẻ mặt Lâm Dương thất vọng nói.

“Yên tâm, sẽ còn có nhiều cơ hội.”

Cậu chủ Mã nói một cách đầy ẩn ý, trong ánh mắt hiện lên một tia độc ác.

Nếu như bên cạnh không có ai, anh ta nhất định sẽ nhặt cục đá lớn ở dưới đất lên để đánh thật mạnh vào đầu Lâm Dương.

“Này! Các người đã nói đủ hay chưa? Tôi cũng không có thời gian rảnh để nghe các người nhiều lời đâu!”

Từ Thu Huyền ho khan hai tiếng, hai tay ôm eo, trừng mắt nhìn Lâm Dương nói: “Tôi hỏi anh, những gì Mã đại ca nói có đúng không? Rốt cuộc là anh có thể cứu ông nội của tôi hay không?”

“Đương nhiên là có thể.”

Lâm Dương nói.

“Anh là bác sĩ?”

“Không phải.”

“Không phải bác sĩ? Vậy anh dựa vào cái gì mà nói là có thể cứu ông nội của tôi?”

“Tôi từng học y.”

“Chỉ thế thôi sao?”

Từ Thu Huyền trừng lớn mắt.

“Anh từng học y2? Sao tôi lại không biết thế?”

Tô Nhan đứng bên cạnh cũng mang vẻ mặt kinh ngạc hỏi.

“Tôi đã được học về Trung Y khi tôi ở nhà lúc còn nhỏ, sau khi đi vào thành phố Trường Giang, tôi vẫn luôn nghiên cứu những bộ sách nói về y học.”

Lâm Dương nói.

“Khó trách lúc nào cũng thấy anh đang ôm sách đọc, thì ra là đang đọc sách về y học sao?”

Tô Nhan bỗng nhiên hiểu ra nói.

Cậu chủ Mã cười ra tiếng nói: “Đọc qua mấy cuốn sách bại hoại là dám trị bệnh cứu người sao? Lâm Dương, đầu óc của anh có phải là bị hỏng rồi không?

Hay là anh xem ông cụ nhà họ Từ là chuột bạch cho mình thí nghiệm vậy hả?”

“Thì ra anh đang lừa tôi sao?”

Từ Thu Huyền tức giận đến mức khiến cho gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, thở hồn hển giận dữ nói: “Các ngưòi…Được lắm! Hôm nay có khách đến đây, tôi sẽ không đụng đến các người, cút đi!”

“Cô Từ, tôi cảm thấy vẫn là nên thử xem một chút đi đã!”

Lâm Dương do dự nói.

“Lấy tính mạng của ông nội tôi ra làm trò đùa hay sao? Nằm mơ đi!”

“Cô thật sự không chịu để cho tôi nhìn xem ông cụ nhà họ Từ ư?”

Lâm Dương nhíu mày, anh thật sự không thích thái độ của Từ Thu Huyền.

Rất không thích.

“Lập tức cút đi cho tôi!”

Từ Thu Huyền lại lặp lại câu nói ấy.

Giọng điệu vô cùng nghiêm túc.

“Lâm Dương, đi thôi…”

Gương mặt xinh đẹp của Tô Nhan trắng bệnh, nhẹ nhàng kéo kéo cánh tay của anh.

Lâm Dương thở dài, xoay người rời đi cùng với Tô Nhan.

Két két.

Đúng lúc này, có một chiếc xe taxi dừng lại ở trước công biệt thự.

Một ông già tóc trắng xóa mặc đường trang màu trắng đi xuống xe.

“Ông Tần! Cuối cùng ngài cũng tới đây rồi! Ha ha ha…”

Hai mắt cậu chủ Mã trừng lớn, ngay lập tức tiến lên nghênh đón.

“Tôi còn tưởng là tôi đi lầm chứ.”

Ông Tần nhìn căn biệt thự ở trước mắt hỏi: “Là nơi này hay sao?”

“Đúng vậy đúng vậy, đến đến đến, mời ngài đi vào bên trong.”

Cậu chủ Mã cầm lấy chiếc hộp của ông Tần rồi nhiệt tình nó.

“Vị này chính là?”

Từ Thu Huyền khó hiểu hỏi.

“Ông cụ nhà họ Tần, Tần Bách Tùng thuộc hiệp hội Trung Y thành phố Giang Nam mà cô còn không biết sao?”

Cậu chủ Mã vội giới thiệu nói.

“Tần Bách Tùng? Người được gọi là Diêm La sống Tần Bách Tùng đây sao?”

Từ Thu Huyền như bị sét đánh, vô cùng hưng phấn, run giọng nói: “Ông Tần, sao ngài lại đến đây?”

“Ha ha, ông nhà và ông Tần có chút giao tình với nhau, lần này ông cụ nhà họ Từ xảy ra chuyện, ông nhà đã liên hệ với ông Tần đầu tiên! Vốn là tôi muốn đến sân bay để đón ông Tần, nhưng ông Tần vẫn kiên quyết muốn để tự mình đến đây, ông Tần, ngài đi đường vắt vả rồi.”

Cậu chủ Mã cười nói.

“Không có gì, thời gian cấp bách, người bệnh ở chỗ nào?”

Ông Tần hỏi.

“Ở bên trong, ở bên trong, để tôi dẫn ngài đi.”

Từ Thu Huyền kích động nói.

Diêm La sống?

Cô ta đã từng nghe đến!

Trước khi ông cụ nhà họ Từ gặp chuyện không may, một vị cao nhân mà nhà họ Từ quen biết nói, nếu có thể mời được Diêm La sống Tần Bách Tùng đến, có lẽ sẽ cướp được ông cụ nhà họ Từ từ Qủy môn quan về.

Nhưng…Diêm La sống đã về hưu rồi.

Ông ta chỉ treo một cái danh ở hiệp hội Trung Y thôi, hơn nữa cũng đã không nhận khám bệnh cho người khác nữa. Người bình thường hoàn toàn không thể nào mời được ông ta, ngay cả khi người nhà họ Từ tìm đến cửa, cũng bị cửa sập vào mặt.

Thế mà không ngờ đến lúc này cậu chủ Mã thế mà lại có thể mời tôn đại phật này đến.

Nhà họ Mã quả không hỗổ danh là một trong bốn gia tộc lớn ở thành phố Trường Giang!

Có Diêm La sống ở đây, tất nhiên ông cụ nhà họ Từ sẽ bình an VÔ SỰ.

Từ Thu Huyền vô cùng vui vẻ, ông quản gia cũng vội vàng chạy vào bên trong để thông báo cho mọi người ra đón khách quý.

Nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên bước chân ông Tần cứng lại, giống như nhìn thấy cái gì, bỏ lại Từ Thu Huyền và cậu chủ Mã, bước nhanh về phía trước mấy bước.

“Ông Tần?”

Mã Phong và Từ Thu Huyền đều cùng nhau hô lên một tiếng.

Nhưng mà ông Tần cũng không quay đầu lại, mà là nhìn về phía Lâm Dương Và Tô Nhan đang chuẩn bị rời đi nói: “Xin hỏi, cậu chính là thầy Lâm đúng không?”

“Hả?”

Lâm Dương hơi sửng sốt một chút, quay đầu lại.

Đến khi ông Tần nhìn tháy, ngay lập tức kích động lên, vội vàng chạy lên phía trước: “Thầy Lâm! Thật đúng là thầy rồi? Không ngờ đến thế mà có thể gặp được thầy ở đây? Chúng ta cũng thật là có duyên! Ha ha ha….”

“Ông là…Tần Bách Tùng?”

Lâm Dương hơi bắt ngờ mà nhìn người đang đi đến.

Khi tình cảnh này xảy ra, cậu chủ Mã và Từ Thu Huyền đều như hóa đá.

Vị bác sĩ hàng đầu được gọi là Diêm La sống ở Giang Nam, là một đại phật mà vô số người cùng không thể nào mời ni, thế mà lại đi gọi Lâm Dương là… Thầy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện