Chương 51: Vì các người đắc tội với Lâm thần y

 

*Đồ khốn!!”

Nghe được lời nói kiêu ngạo của Lâm Dương, người đàn ông trung niên bên kia giận tím mặt.

“Lâm Dương, cậu đừng có được một tấc lại muốn tiến thêm một thước!”

“Ông biết tôi?”

“Đương nhiên là tôi biết cậu, nếu không sao tôi lại chạy tới ngăn cản Diêu Hàng?” Người tới chính là ba của Sở Diêu Hàng — Sở Hoành nổi giận đùng đùng nói: “Việc mà Diêu Hàng làm hôm nay quả thực quá đáng, nhưng đây cũng không phải là tội ác tày trời gì! Lâm Dương, tôi biết cậu vừa mới cống hiến lớn cho đất nước, nhưng không phải vì vậy mà cậu vô pháp vô thiên như thế!”

Những người xung quanh đều kinh ngạc không ngớt.

Cống hiến lớn cho đất nước? Là cống hiến lớn gì?

Hơn nữa tên Lâm Dương vô dụng này, từ khi nào trở nên lợi hại như vậy? Lại có thể một chân đá bay Sở Diêu Hàng? Phải biết rằng Sở Diêu Hàng xuất thân từ bộ đội.

Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm.

“Tôi như vậy gọi là vô pháp vô thiên sao?” Khuôn mặt Lâm Dương không có biểu cảm nói: “Con của ông cầu hôn vợ tôi ngay trước mặt tôi, cuối cùng ai mới là người vô pháp vô thiên?”

Sở Diêu Hàng đã chạm vào điểm mắu chốt của Lâm Dương, là *nghịch lân, làm sao Lâm Dương có thể bỏ qua?

“Cậu…” Sở Hoành tức giận nói không nên lời.

“Nếu ông không quản được, vậy thì để tôi quản!” Lâm Dương lạnh nhạt nói.

“Ngăn cậu ta lại!” Sở Hoành vội kêu lên.

Những tên vệ sĩ kia lập tức đánh về phía Lâm Dương.

Nhưng.

Khoảnh khắc những tên vệ sĩ đến gần Lâm Dương, một hiện tượng kỳ lạ xuất hiện.

Nhìn lúc những tên vệ sĩ đó đang tới gần Lâm Dương, đột nhiên cả người dừng lại.

Bọn họ giống như bị người ta ấn nút tạm dừng, không nhúc nhích tí nào.

“Cái gì?”

Sở Hoành sửng sốt.

Lâm Dương đi qua, ngồi xổm xuống trước mặt Sở Diêu Hàng đang ngã trên mặt đất, sau đó rút ra một cây ngân châm dài nhỏ, châm nhẹ vào cổ của Sở Diêu Hàng.

Trong khoảnh khắc, Sở Diêu Hàng giống như bị động kinh, điên cuồng co giật.

“Cậu đã làm gì con trai của tôi? Diêu Hàng! Diêu Hàng!” Hai mắt Sở Hoành đỏ lên, kêu khàn cả giọng.

“Không làm gì cả, xem như là sự trừng phạt nho nhỏ dành cho anh ta.”

Lâm Dương thản nhiên nói: “Trong vòng mười tiếng, mau chóng chữa trị cho anh ta, nếu không hai chân của anh ta sẽ đứt đoạn! Chỉ sợ nửa đời sau cũng chỉ có thể ngồi xe lăn!”

“Cái gì?”

Sắc mặt của Sở Hoành hoảng sợ biến sắc.

Lâm Dương đứng dậy, đi thẳng ra bên ngoài.

“Ngăn cậu ta lại, mau ngăn cậu ta lại!”

Sở Hoành hét lên.

Nhưng không ai dám đi.

Dù sao những tên vệ sĩ kia bị đứng yên một cách kỳ lạ đã dọa tới vô số người.

Sở Hoành vội vàng vọt qua, muốn ngăn cản Lâm Dương, nhưng khi đang tới gần, hai chân của ông ta tê rần, trực tiếp ngã quy trên mặt đất.

Mọi thứ quá kỳ lạ.

“Ma quỷ! Cậu ta là ma quỷ!”

Cuối cùng thì có những người khách VIP hét lên.

Chị Mai, Tiêu Nhiễm sợ tới mức ngồi sụp xuống đắt.

Trương Hi dựa lưng vào tường, mặt không còn chút máu.

“Muốn giữ được con trai của ông, ngày mai đến xin lỗi vợ của tôi, nếu không hai chân của anh ta, tôi nhận lấy.” Lâm Dương lạnh nhạt nói, tiện đà lên xe, nghênh ngang rời đỉ.

“Xin lỗi? Nằm mơ đi! Lâm Dương, tôi và không không đội trời chung! Tôi nhất định sẽ cho cậu biết sự tức giận của nhà họ Sợ tôi đáng sợ như thế nào!” Sở Hoành cố hết sức gào lên.

Chờ đến khi người của nhà họ Mã, nhà họ Từ đuổi tới khách sạn Thiên Duyệt thì tất cả đã muộn rồi.

“Có chuyện vui rồi.” Vẻ mặt của Từ Thiên cười chua xót.

“Ông chủ, làm sao bây giờ?” Quản gia dò hỏi Mã Hải.

“Việc đã đến nước này, chỉ có thể nghĩ cách khắc phục thôi.”

Mã Hải thở dài.

Sở Hoành lập tức gọi xe cứu thương tới, gấp rút đưa Sở Diêu Hàng đến bệnh viện, đồng thời báo cảnh sát bắt người.

Nhưng cuối cùng vì không đủ chứng cứ cho nên Lâm Dương được thả ra.

Vì camera ở hiện trường đều bị phá hư toàn bộ trước khi Lâm Dương đi vào, cảnh sát cũng không có cách nào kết luận Lâm Dương một mình xông vào khách sạn đánh Sở Diêu Hàng bị thương, dù sao ai cũng biết, Lâm Dương chỉ là vua ăn cơm mềm tay trói gà không chặt, Sở Diêu Hàng xuắt thân từ bộ đội, hiện trường còn có nhiều vệ sĩ của nhà họ Sở như vậy, làm sao Lâm Dương có thể đánh được?

Vốn là Sở hoành định nhốt Lâm Dương lại mấy ngày, nhưng Mã Hải ra mặt, Lâm Dương ở cục cảnh sát không bao lâu liền trở về ngủ.

Sở Hoành khó thở không thôi, không ngừng mắng Mã Hải, nhưng bây giờ không phải là lúc so đo, việc cấp bách là phải chữa trị cho Sở Diêu Hàng.

Đêm đó mười hai giờ, Sở Diêu Hàng được đưa vào phòng cấp cứu.

Tứ chi của anh ta run rẫy, hai mắt trợn lên, miệng chảy nước miếng, tiểu tiện mất khống chế, hoàn toàn không thể tự chủ được.

Nhưng sau một hồi cứu chữa, lại không có bát kỳ tác dụng gì.

“Bác sĩ, con trai của tôi sao rồi?” Sở Hoành vội vàng hỏi bác sĩ đi ra từ phòng cấp cứu.

“Vết thương ở ngực của cậu ấy đã được xử lý, nhưng biểu hiện bệnh trạng ngay sau đó của cậu ấy không phải bị động kinh, tôi chưa bao giờ gặp qua loại bệnh kỳ lạ như vậy, trước mắt tình hình bệnh trạng của người bệnh rất không ổn định, tôi đề nghị ngài chuyển viện.”

“Được, chuyển đi đâu?”

“Nước M.”

“Cái gì?” Sở Hoành choáng váng: “Không thể đi Yến Kinh sao?”

“Thiết bị ở bệnh viện của chúng tôi thuộc loại thiết bị tốt nhất Trung Quốc, nếu nơi này của chúng tôi không tìm ra chứng bệnh thì ở Yến Kinh hầu hết cũng tìm không ra, lúc này chỉ có thể dựa vào thiết bị của nước M xử lý, có lẽ ngài có thể liên hệ hiệp hội y khoa Quốc Tế, bọn họ chắc chắn có biện pháp. Nếu không hiệu quả, tôi đề nghị ngài đến bệnh viện Trung Y tìm ông Tề, thử Trung Y! Không thể nói trước là có thể chữa trị được không.”

“Hiệp hội y khoa Quốc Tế?”

Sở Hoành lập tức phản ứng lại, vội vàng gọi vào một dãy số.

“Cô Anna, xin chào.” Sở Hoành cười trừ.

“Có việc gì?” Giọng điệu của Anna bên kia rất không tốt.

Trong lòng Sở Hoành hơi hồi hộp, cảm giác không ổn, nhưng vẫn kiên trì nói: “Là thế này cô Anna, con trai của tôi đột nhiên bị một chứng bệnh lạ, tôi muốn mời cô…”

*Kêu anh ta mau chóng đi chết đi!”

Không đợi Sở Hoành nói hết lời, Anna trực tiếp mắng to một tiếng rồi cúp điện thoại.

Sở Hoành trợn tròn mắt.

“Ông chủ, vậy làm sao bây giờ?”

“Đi bệnh viện Trung Y!” Sở Hoành cắn răng nói.

Người nhà họ Sở lập tức theo xe cứu thương đưa Sở Diêu Hàng tới bệnh viện Trung Y, cũng nhanh chóng liên hệ với viện trưởng, mời ông Tề rat ay.

Nhưng mà, ngày thường ông Tề bận rộn đến cỡ nào vào lúc này lại phá lệ xin nghỉ.

Viện trưởng cảm thấy không thể tin được.

Sở Hoành càng cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Sắc mặt của ông ta trở nên nặng nề, kéo con trai đi bệnh viện khác.

Thử Tây Y, nhưng lại không tìm ra chứng bệnh.

Trung Y cũng từ chối điều trị vì đủ loại lý do.

Người nhà họ Sở hãi hùng khiếp vía.

Trong mơ hồ, bọn họ đã cảm thấy sự kỳ lạ của việc này.

Cuối cùng, Sở Hoành tìm được một vị bác sĩ Trung Y già ở một phòng khám nhỏ, mời được ông ấy ra tay, chữa bệnh cho Sở Diêu Hàng.

“Tình trạng của con trai ông rất không ổn! Một mạch của cậu ta bị tắt, hơn nữa thủ pháp này rất cao minh, cả Giang Thành người có thể thông hiểu mạch này không quá hai người, đúng lúc tôi là một người trong đó, xem như ông gặp may, nếu đêm nay kéo dài thêm máy tiếng nữa, gân mạch không thông, khí huyết không thuận, đôi chân này của con trai ông sẽ không giữ nỗi!”

Bác sĩ Trung Y già mang kính viễn thị lên, cười ha ha nói.

“Nói như vậy, ông lão có thể chữa khỏi cho con của tôi sao?”

Sở Hoành vội vàng hỏi.

“Đương nhiên có thể.”

“Thật tốt quá, nếu có thể trị khỏi cho con của tôi, Sở mỗ nhất định sẽ hậu tạ ông lão.” Sở Hoành kích động nói.

“Cứu người sắp chết và chăm sóc cho người bị thương là bổn phận của người bác sĩ.”

Ông lão mỉm cười nói, muốn châm cứu.

Nhưng vào lúc này.

“Ông nội, ông có điện thoại!” Một cô bé bảy tám tuổi cầm di động cũ kêu lên ở bên trong.

“Chờ một lát.”

Ông lão mỉm cười nói, đi qua nghe điện thoại.

Một lát sau, sắc mặt của ông lão khó coi đến cực điểm.

Ông cúp máy, sắc mặt hiền từ vừa rồi biến mắt không dấu vét, thay vào đó là sự tức giận vô tận.

“Có phải người này tên Sở Diêu Hàng không?” Ông lão chỉ vào người trên giường bệnh hỏi.

“Đúng vậy…Ông lão, sao thế?” Sở Hoành ngơ ngác hỏi.

“Không chữa không chữa! Phiền các người đưa cậu ta đi, mời người tài giỏi khác đi!” Vẻ mặt của ông lão không kiên nhẫn xua đuổi.

g2”

Người nhà họ Sở như bị sét đánh.

“Ông lão, đang êm đẹp vì sao ông lại không chữa?” Sở Hoành nóng nảy.

“Tôi nói không chữa thì không chữa, hôm nay ai tôi cũng chữa, chỉ duy nhất không chữa cho Sở Diêu Hàng này, các ngươi mau khiên cậu ta đi!” Ông lão tức giận nói.

Sở Hoành cắn răng một cái, trực tiếp quỳ gối trên mặt đất: “Ông lão, cầu xin ngài, con trai của tôi còn trẻ, nều nó không có chân thì cả đời này của nó hết rồi, cầu xin ngài, cứu con trai của tôi đi!”

Lúc này Sở Hoành thật sự sợ hãi.

Ông ta là nhân vật gì, hôm nay lại phải quỳ gối trước một bác sĩ Trung Y già không biết tiếng tăm, nhưng đến lúc này, tôn nghiêm có ích lợi gì?

Dù sao ông ta chỉ có một đứa con trai này.

Ông lão tháy thế, không đành lòng, bắt đắc dĩ thở dài nói: “Aiz, ông Sở, tôi nói thật cho ông biết, coi như ông quỳ xuống với tôi tôi cũng sẽ không chữa cho con trai của ông, thậm chí là cả Giang Thành sẽ không có ai chữa cho con trai của ông!”

“Vì sao?” Sở Hoành run sợ hỏi.

“Vì các người đã đắc tội với Lâm thần y!” Ông lão nỏi giận nói.

“Lâm…Lâm thần y?” Sở Hoành như bị sét đánh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện