Chương 49: Sự tuyệt vọng của cậu chủ

Sở Không ai có thể tin được vào những gì mà họ đã thấy.

Rất nhiều người đang liều mạng dụi mắt, hy vọng tất cả những gì ở trước mắt mình đều là ảo giác.

Bao gồm cả Sở Diêu Hàng và quản lý Trương.

Nhưng mà sự thật lại rất phũ phàng!

“Chú…Chú Mạc!”

Sở Diêu Hàng run rẫy hô lên một tiếng.

Tuổi của Mạc Thanh cũng không lớn hơn anh ta quá nhiều, nhưng bởi vì nguyên nhân về thân phận, cho dù là anh ta thì cũng không thể không gọi một tiếng chú được.

Nhưng hôm nay.

Người xứng đáng để mình gọi một tiếng “Chú”… Vậy mà lại quỳ xuống trước mặt Lâm Dương?

Điên rồi sao?

Điều gì đã xảy ra với thế giới này vậy?

Mạc Thanh thế mà lại quỳ xuống trước mặt một kẻ chỉ biết ăn bám ư?

Sở Diêu Hàng cảm thấy đại não của mình sắp bị nứt ra rồi!

Tất cả mọi người trong sảnh tiệc đều không dám phát ra tiếng động.

Hình ảnh này quá sốc, khiến cho rất nhiều người không thể suy nghĩ được nữa.

Hiện trường giống như là bị đóng băng lại vậy.

Đương nhiên, người sốc nhất chính là Tô Nhan.

Cô không biết Mạc Thanh là ai.

Nhưng mặc kệ là ai, cho dù là một người bình thường, thì cũng không thể nào quỳ xuống trước mặt Lâm Dương được chứ?

Cả thành phố Trường Giang ai mà chẳng biết chồng của cô chính là một kẻ vô dụng chỉ biết ăn bám, quỳ xuống vì một kẻ như vậy ư? Vậy sau này còn có mặt mũi để sống ở thành phố Trường Giang nữa không?

Nhưng mà Mạc Thanh cũng không nghĩ như vậy.

Dưới gối đàn ông có vàng ròng, quỳ xuống đương nhiên là sỉ nhục, nhưng mà…Ông ta phải quỳ!

Bởi vì ở trong mắt ông ta, ông ta đang quỳ vì nền y học Trung Quố!

c Nếu như ông ta không quỳ, vậy vị Lâm thần y này vì những câu trách mắng và chế nhạo của ông ta trước đó mà tức giận, bị phía bên Hàn Quốc mời chào đi, gia nhập y học Hàn Quốc, vậy đối với y học Trung Quốc mà nói nhất định là một tổn thát rất lớn, chính ông ta cũng sẽ trở thành một tội nhân!

Ông ta đã tạo ra lỗi lầm này, nên ông ta phải đền đáp!

Một cái quỳ này, đáng giá!

Nhưng mà, Lâm Dương không hề có hứng thú gì với Mạc Thanh hết.

“Tránh rat”

Lâm Dương lạnh nhạt nói.

Trong lòng Mạc Thanh sửng sốt, nhìn thấy gương mặt tối tăm của Lâm Dương, ý thức được tình huống cũng không quá thích hợp, lập tức lui sang một bên.

Lâm Dương kéo lấy tay của Tô Nhan rồi sải bước ra phía bên ngoài.

“Lâm Dương…”

Tô Nhan không biết phải làm thế nào.

Mọi chuyện đã làm ầm lên đến tình trạng này, cô đã không thể nào bàn chuyện làm ăn với Sở Diêu Hàng được nữa, cô có chút mắt mác, cảm thấy có chút bắt lực.

“Đứng lại! Ai cho phép các người rời đi?”

Lúc này, chị Mai nhảy ra, ngăn cản hai người lại.

Sở Diêu Hàng cũng không ngăn chị ta lại.

“Tôi đếm ba tiếng, ngay lập tức hãy cút đi.”

Gương mặt Lâm Dương không chút thay đổi nói.

“Loại người chó má như cậu mà cũng dám uy hiếp tôi?”

Chị Mai thỏ hỗn hễn, giống như sắp giương nanh múa vuốt mà lao về phía Lâm Dương.

“Sở Diêu Hàng, tôi nhớ rõ là cô ta chính là thư ký của cậu đúng không? Cô ta giò đang nỗi điên, mà cậu cũng mặc kệ sao?”

Đột nhiên, Mạc Thanh mở miệng nói.

Chỉ một câu đơn giản, nhưng nó còn có lực ảnh hưởng hơn cả cái quỳ vừa nãy.

Người xung quanh đều vô cùng khiếp sợ.

Sắc mặt Sở Diêu Hàng trắng bệch.

Sau khi Mạc Thanh quỳ xuống, thế mà còn giúp tên rác rưởi này nói chuyện nữa ư?2 Rốt cuộc ông ta và Lâm Dương có quan hệ gì vậy?

“Dừng tay lại, Tiểu Mai…”

Sở Diêu Hàng hô lên một cách khàn khàn.

“Cậu chủ Sở…”

Cả người chị Mai run lên, dùng ánh mắt không thể tin được nhìn anh ta.

Sở Diêu Hàng nháy mắt, sau đó lại nhìn về phía Trương Hi đang đứng ở bên cạnh.

Ngay lập tức Trương Hi liền hiểu ý, vột vàng nhảy ra: “Không được! Các người không thể đi!”

“Hả?”

Sắc mặt Mạc Thanh tối sầm xuống.

Chị Mai là người của Sở Diêu Hàng, nhưng Trương Hi thì không phải!

Rõ ràng, Sở Diêu Hàng vẫn còn chưa hết hi vọng!

“Lời nói của tôi, các người cũng không nghe thấy đúng không?”

Lâm Dương lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Trương Hi.

Anh còn cao hơn Trương Hi một chút, đôi mắt lạnh như băng giống như muốn xuyên thủng Trương Hi.

Hơi thở Trương Hi run lên, lùi về phía sau nửa bước theo bản năng, nhưng nghĩ lại sau lưng vẫn còn có Sở Diêu Hàng đang nhìn lấy chính mình, khẽ cắn răng để chống đỡ cỗ áp lực này.

“Sở Diêu Hàng, cậu có ý gì vậy?”

Sắc mặt Mạc Thanh trầm xuống, tức giận nói.

“Chú Mạc, cháu không biết, Trương Hi cũng không phải là người của nhà họ Sở, anh ta muốn làm gì thì có liên quan gì đến cháu đâu chứ?”

Sở Diêu Hàng lắc đầu nói.

Sở Diêu Hàng có chút kiêng dè với Mạc Thanh, nhưng nhà họ Sở của anh ta cũng không như thế, anh ta có thể cho Mạc Thanh chút mặt mũi, nhưng cũng không có nghĩa là anh ta phải nghe theo lời Mạc Thanh như thiên lôi sai đâu đánh đó.

“Đồ khốn!”

Mạc Thanh còn không có nhìn thấu chút tính toán này của anh ta sao? Vội vàng tiến lên, muốn kéo Trương Hi lại.

Nhưng đúng vào lúc này, giọng nói của một cô gái có chút tròn tròn vang lên.

“Thật là sôi động, các người đang làm cái gì vậy?”

Đám người Mạc Thanh, Sở Diêu Hàng, Trương Hi đều cùng nhau nhìn về phía thanh âm, thì thấy Anna trong bộ lễ phục dạ hội trắng như tuyết và một vài người nữa đang đi đến.

“Cô Anna?”

“Trời ơi, đây chính là cô Anna hay sao?”

“Còn xinh đẹp hơn cả trên TV nữa.”

Những cô chủ và cậu chủ ở xung quanh đều ngạc nhiên nói.

Mạc Thanh cảm thấy có hơi ngoài ý muốn nói: “Cô Anna, sao cô lại ở chỗ này?”

“Lâm, quả nhiên là anh đến đây!”

Anna cũng không để ý đến mọi người, nhìn thấy Lâm Dương, đôi mắt như đá quý lộ ra vẻ vui sướng, vội vàng chạy về phía anh, vô cùng hưng phấn.

Thấy một màn này, mọi người lại trợn tròn mắt thêm lần nữa.

Cái miệng nhỏ nhắn của Tô Nhan khẽ mở ra.

Đám người Trương Hi, chị Mai hoàn toàn hóa đá.

Sự rung động trong lòng Sở Diêu Hàng đã không thể nào diễn tả được bằng lời nói nữa.

Tên rác rưởi này…Sao có thể quen biết với Mạc Thanh? Sao có thể quen biết với Anna được chứ?

Chẳng lẽ những gì mà tên rác rưởi này nói là thật sao?

Anh ta chính là do Anna mời đến?

Anh ta không phải là một kẻ bắt lực ăn bám hay sao?

Giờ phút này không chỉ có mình Sở Diêu Hàng nghĩ như vậy, mà đây đều là suy nghĩ chung của tất cả mọi người.

Mãi cho đến khi quản lý Trương đang ở bên cạnh run rẫy hô lên một câu: “Cô…Anna?”

“Quản lý Trương, ngài Lâm là khách của tôi, vì sao các người không sắp xếp cho anh ấy lên sảnh tiệc ở tầng trên?”

Anna quay đầu lại hỏi.

“Chuyện này….”

Quản lý Trương không biết phải trả lời như thế nào.

Nhìn thấy bộ dạng ấp úng của quản lý Trương, Anna nhăn mày lại, dường như đã đoán ra cái gì đó.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Anna lạnh lùng hỏi.

“Cô Anna, chỉ sợ là tôi phải đi trước mà không tiếp cô được!”

Gương mặt Lâm Dương không chút thay đổi nói, sau đó túm lấy tay Tô Nhan đi về phía bên ngoài.

“Lâm! Xin hãy đợi một chút!”

Cô Anna vội vàng muốn đuổi theo.

Nhưng cũng không có tác dụng gì, Lâm Dương đã trực tiếp kéo Tô Nhan rời khỏi khách sạn.

Anna tức giận đến mức dậm chân, đột nhiên quay đầu lại trừng mắt nhìn chằm chằm vào Sở Diêu Hàng.

“Ai có thể giải thích cho tôi một chút xem rốt cuộc là đã có chuyện gì không?”

Anna nỗi giận đùng đùng hỏi.

“Cô Anna, người này…Sao có thể quen biết với cô vậy?”

Sở Diêu Hàng ngạc nhiên hỏi.

“Đi hỏi bố của anh đi.”

Cô Anna tức giận nói rồi bỏ đi.

“Cô Anna, cô đi đâu vậy? Xin đợi một chút, cô Anna?”

Sở Diêu Hàng vội vàng muốn đuổi theo nhưng hoàn toàn không ngăn được Anna.

Rất nhanh, Anna đã lên xe.

“Sở, anh làm cho tôi vô cùng thất vọng, về hạng mục hợp tác thiết bị y tế, tôi nghĩ là tôi sẽ suy nghĩ thêm một lần nữa!”

Anna lạnh lùng nói, sau đó liền rời khỏi khách sạn.

“Cô Anna, xin hãy nghe tôi giải thích!”

Sở Diêu Hàng lo lắng nói.

Nhưng chiếc xe của Anna đã biên mắt ở trong bóng đêm.

“Rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Sở Diêu Hàng ngơ ngác nói, quay đầu nhìn về phía Mạc Thanh: “Chú Mạc!”

Nhưng Mạc Thanh cũng không để ý đến, bước thẳng ra bên ngoài.

Mà khi đến gần cửa lớn, ông ta dừng bước chân lại.

“Sở Diêu Hàng…Cậu gặp phải họa lớn rồi!”

Nói xong liền ra khỏi cửa.

“Họa lớn? Tôi gặp phải họa lớn gì chứ? Chẳng lẽ Sở Diêu Hàng tôi còn không đối phó được với một tên tiểu bạch kiểm chỉ biết ăn bám hay sao? Không có khả năng này, các người nhất định đã có nhầm lẫn gì rồi, tôi cũng chưa làm sai cái gì hết, nhát định là như thế!”

Giờ phút này tâm trạng Sở Diêu Hàng vô cùng bối rối, nói chuyện cũng giống như là đang tụng kinh.

“Cậu chủ Sở, chuyện này…Rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Trương Hi bước đến, hỏi một cách cần thận.

“Sao tên rác rưởi Lâm Dương kia có thể quen biết với những nhân vật kia được chứ?”

Tiểu Nhiễm cũng run rầy nói.

“Nhất định là trùng hợp, nhất định là do bọn họ nhận làm người…”

“Nhưng mà ngài Mạc Thanh….”

“Tôi nói nó chính là trùng hợp, nghe không hiểu tiếng người hay sao?”

Sở Diêu Hàng gào lên nói.

Mọi người không nhịn được mà run lên.

“Bữa tiệc đêm nay hủy bỏ, nghe đây, chuyện đêm nay, ai cũng không được nói ra bên ngoài, hiểu chưa?”

Sở Diêu Hàng lạnh lùng nói.

“Vâng, cậu chủ Sở!”

“Xin ngài cứ yên tâm.”

Mọi người khúm núm, giống như thiên lôi sai đâu đánh đó.

Sở Diêu Hàng vung tay lên, sau đó định rời đi.

Nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên điện thoại của anh ta rung lên.

Sở Diêu Hàng liếc mắt nhìn điện thoại, sắc mặt sợ hãi, vội vàng nghe máy.

“đó^ “Con đang ở đâu?”

“Con đang ở khách sạn…”

“Ở đấy chờ bố, bố sẽ đến ngay lập tức!”

giọng nói dừng lại, điện thoại liền bị cúp.

“Không phải bố đang ở tỉnh Xương hay sao? Sao lại chạy đến nơi này?”

Sở Diêu Hàng không thể hiểu được.

Cũng không biết qua bao lâu sau, một đám người mặc đồ tây đi thẳng vào sảnh tiệc.

Cầm đầu là một người đàn ông trung niên có khí phách hiên ngang, vẻ mặt ông ta tràn đầy lửa giận, bước đi nahnh nhẹn, trược tiếp đi thẳng đến trước mặt Sở Diêu Hàng, vung tay lên tát một cái.

Chát!

Sở Diêu Hàng bị tát đến mức liên tục lui về phía sau, khóe miệng cũng chảy máu.

“Đồ súc sinh nhà mày! Mày có biết là mày đã làm cái gì không?”

Người đàn ông quát lớn.

Sở Diêu Hàng vừa nghe thé, đã hoàn toàn trợn tròn mắt.

“Bó, chẳng lẽ…Bố cũng vì Lâm Dương mà đánh con?”

Sở Diêu Hàng đã hoàn toàn tuyệt vọng….

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện