Chương 3518

Lâm Dương thản nhiên nói: “Con biết, con phải đi, nhưng người cũng phải đi”

“Ta?”

“Thiên Cung sẽ không tha cho người đây! Nhị Tôn Trưởng, người không nhận ra sao?”

Nhị Tôn Trưởng nghe thấy, trong mắt lóe lên vẻ đau thương. “Ta không phải không biết… Nhưng trời đất rộng lớn, ta có thể đi đâu? Mẹ chôn cất ở Thiên Cung, mối ân tình của cung chủ tiền nhiệm còn chưa trả… Ta không thể đi” Nhị Tôn Trưởng lắc đầu thở dài, trên mặt đều là tang thương. Lâm Dương yên lặng lắc đầu.

Nếu Nhị Tôn Trưởng không chịu đi, anh biết mình cũng không khuyên được, chỉ có thể từ bỏ.

“Lâm Dương, mau giao Lạc Linh Huyết ra!” Tứ Tôn Trưởng đi lên trước, trầm giọng nói.

“Được!” Lâm Dương gật đầu, lập tức giơ tay lên, cắt cổ tay, Thiên Diệp vội vàng la lên: “Chờ chút!”

“Phó chưởng môn Thiên Diệp; ông lại muốn thế nào?” Tứ Tôn Trưởng lạnh giọng hỏi.

“Không liên quan đến ông” Thiên Diệp hừ nói, vội hỏi Lâm Dương: “Nhóc Lâm, tôi nói cho cậu biết, mất đi Lạc Linh Huyết chính là từ bỏ tương lai đang rất tốt đẹp của cậu đấy! Nếu cậu mang Lạc Linh Huyết vào Tử Huyền Thiên, tôi bảo đảm người của Tử Huyền Thiên tuyệt đối không có ý đồ với Lạc Linh Huyết, cũng sẽ toàn lực bồi dưỡng cậu!”

“Tôi nói với cậu một lần cuối cùng, nếu như cậu đồng ý gia nhập Tử Huyền Thiên, hiện tại tôi có thể đưa cậu rời khỏi đây an toàn! Nhưng nếu như cậu giao Lạc Linh Huyết ra, từ bỏ một tương lai tốt đẹp, vậy cậu muốn vào Tử Huyền Thiên chính là vớ vẩn! Nhóc à, cậu suy nghĩ cẩn thận lại đi!”

Đến lúc này, Thiên Diệp cũng lười cãi vã, giao quyền lựa chọn vào tay Lâm Dương.

Chấn Hám Sơn cũng sốt ruột, vội vàng tiến lên hô: “Lâm Dương! Cậu đừng làm việc theo cảm tính! Nhị Tôn Trưởng và mấy đệ tử của ông ấy sẽ không sao đâu, dù sao đó cũng là người của Thiên Cung, lẽ nào cung chủ còn có thể giết bọn họ? Việc quan trọng nhất của cậu bây giờ chính là bảo.

vệ bản thân! Mười giọt Lạc Linh Huyết là cơ hội trời cho, nếu cậu từ bỏ nó, đời này sẽ không có lần thứ hai đâu! Mau đồng ý với lời của phó chưởng môn Thiên Diệp đi! Cậu đừng có làm chuyện ngu ngốc đấy!”

Chấn Hám Sơn thật sự rất hi vọng Lâm Dương có thể vào Tử Huyền Thiên. Nhưng đối mặt với cành ô liu của Tử Huyền Thiên, Lâm Dương lại như hoàn toàn không dao động.

“Ông Hám Sơn, chắc ống không biết, mười giọt Lạc Linh Huyết trong mắt tôi không là gì cả, hơn nữa cho dù tặng đi thì lấy về lần nữa cũng được” Lâm Dương bình tĩnh nói. “Cậu… đang nói linh tinh cái gì thế?” Chấn Hám Sơn trừng mắt nói.

Lâm Dương không nói nữa, cắt đứt cổ tay, lấy mười giọt Lạc Linh Huyết ra nộp.

Chấn Hám Sơn trợn mắt há mồm.

Người của tất cả các thế lực đều đứng dậy, ngơ ngác nhìn mười giọt Lạc Linh Huyết kia chảy vào cổ tay của cung chủ Mạc Tâm.

“Mười ba giọt! Sức mạnh của mười ba giọt quả thật không hê tâm thường!” Cung chủ Mạc Tâm hít vào một hơi, hai mắt nhìn chằm chằm vào cổ tay của mình, sau đó từ từ kéo †ay áo lên.

“Cái gì?” Bỗng nhiên bốn phía vang lên những tiếng xôn xao kinh ngạc.

Mọi người đều nhìn thấy trên cổ tay của điện chủ Mạc Tâm hiện lên mười ba đốm sáng.

Tất cả đều là Lạc Linh Huyết.

Tổng cộng là mười ba giọt Mười ba giọt đấy! Điên thật rồi! Mọi người ở đó đều cảm thấy điên rồi.

Nhịp thở của mọi người trở nên gấp gáp, trái tim.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện