Chương 3516

Nhưng Thiên Diệp không sợ, nói với Lâm Dương bên cạnh: “Nhóc con, nếu như cậu muốn giữ được mạng của mình và sư phụ cậu thì phải đưa ra quyết định, gia nhập Tử Huyền Thiên đi! Tôi sẽ dốc toàn lực bảo vệ hai người rời khỏi đây!” “Phó minh chủ Thiên Diệp! Ông coi lời nói của tôi là gió thổi qua tai sao?” Cung chủ Mạc Tâm giận dữ, con mắt nhìn Thiên Diệp đã lộ ra sát khí.

Đây là ngang nhiên coi thường! Thân là chủ đứng đầu một cung, sao bà ta có thể chịu được?

“Cung chủ Mạc Tâm! Những người tài này bà không thương tiếc, tôi thu nhận giúp bà chẳng lẽ không được sao? Bà là lãnh tụ của Thiên Cung, sao lại không có chútlòng bao. dung nào vậy?”

Thiên Diệp nói với vẻ mặt không có cảm xúc.

“Tôi không muốn đấu khẩu với ông! Thiên Diệp, ông nghe đây, bây giờ lập tức mang người của ông rời khỏi đây, nếu không, tôi sẽ khiến ông chết tại đây!” Cung chủ Mạc Tâm trâm giọng.

“ỔổI Bà đang đe dọa tôi?” Thiên Diệp cau mày, sau trong con ngươi cũng có ý chí chiến đấu.

“Tôi đang đe dọa ông đấy, thì đã sao?” Cung chủ Mạc Tâm lạnh lùng nói, sau đó phất tay một cái.

“Vèo vèo vèo vèo…”

Toàn bộ đội quân tinh nhuệ của Trường Sinh Thiên Cung xông tới, người đứng đầu thập điện bỏ qua Nhị Tôn Trưởng mà bao vây Thiên Diệp thật kín, chỉ đợi Mạc Tâm lệnh một tiếng sẽ diệt trừ bọn họ ngay.

Nhìn thấy cục diện giương cung bạt kiếm này, hơi thở của người thuộc những thế lực khác đều căng chặt.

“Tốt! Tốt! Đánh! Đánh đi, tốt nhất là hai bên đều thua đi!” Người của Cô Sơn âm thầm kích động thêm.

Nghiêm Phong cũng nhếch mép, cười liên tục.

Đây là hình ảnh ông ta mong đợi nhất. Tử Huyền Thiên và Trường Sinh Thiên Cung đấu đá, Cô Sơn làm ngư ông đắc lợi!

“Chuyến này đi không uổng phí rồi!” Nghiêm Phong cười thầm.

Tình hình đang hết sức căng thẳng. Người của Tử Huyền Thiên đã bước vào trạng thái chiến đấu. Hai bên ngập mùi thuốc súng, lúc nào cũng có thể đánh.

Nhưng lúc này, Lâm Dương đột nhiên kêu lên.

“Tất cả dừng tay!”

Mọi người ngẩn ra, đồng loạt nhìn về phía anh.

Lại thấy Lâm Dương hít.một hơi thật sâu, mở miệng thản nhiên nói: “Cung chủ, đừng làm bậy, mười giọt Lạc Linh Huyết này, tôi cho bài”

Anh vừa dứt lời thì tất cả mọi người đều xôn xao.

“Nhóc kia! Cậu làm gì vậy? Điên rôi hả? Mất mười giọt Lạc Linh Huyết, cậu sẽ mất đi tất cả! Cậu định từ bỏ tất cả sao?”

Thiên Diệp nóng nảy, vội vàng đi lên ngăn lại.

Theo như ông ta thấy, vốn đĩ Lâm Dương mạnh như vậy là nhờ có Lạc Linh Huyết! Đương nhiên, không loại trừ trường hợp Lâm Dương có thiên phú phi thường, là thiên tài hiểm có, nhưng Tử Huyên Thiên không thiếu thiên tài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện