Chương 3495

Cung chủ Mạc Tâm ngồi trên ghế được đặt cao, bên cạnh có một cái bàn trà nhỏ, trên đó đang nấu trà. Các vị khách mời phía dưới cũng mỗi người cầm một ly trà trong tay, mọi người đang nói chuyện gì đó.

€ó rất nhiều dòng họ và thể lực tới tham dự. Bắt đầu từ Cô Sơn, theo thứ tự là nhà Công Tôn, Tề Minh giáo, Bái Nguyệt Cốc…

Người ở Cô Sơn tới tham gia tiệc trà lần này đêu có thân phận không đơn giản, dù là hầu gia – Thủ Tịch Trưởng Lão cũng không thể sánh bằng, đó chính là phó minh chủ của liên minh Cô Sơn, Nghiêm Phong!

Tuy Cô Sơn là một thể lực nhưng nó được tạo nên bởi mười hai thế lực nhỏ, hình thành nên liên minh Cô Sơn. Nghiêm Phong là phó minh chủ của liên minh này nên đương nhiên không ai được phép coi thường ông ta. “Phó minh chủ Nghiêm Phong, Cô Sơn của ông quả nhiên có rất nhiều nhân tài đáng gờm, cậu bạn Trần Thế Duy này có năng lực hơn người, thật sự khiến người ta phải thán phục.” Cung chủ Mạc Tâm cũng không tức giận, ngược lại còn khen ngợi Trần Thế Duy là đằng khác.

Bà ấy không hề lo lắng đến việc tính mạng của tên đệ tử kia có gặp nguy hiểm gì hay không, bởi nơi đây là Trường Sinh Thiên Cung, dù những đệ tử này bị thương nặng đến the nào đều không thể chết được. “Cung chủ Mạc Tâm quá khen! Thế Duy, cung chủ Mạc Tâm đang ở đây, sao con lại phá phách như thế? Đi xuống nhanh lên!” Nghiêm Phong giá bộ nghiêm túc mà khiến trách.

Người được gọi là Trần Thế Duy kia lập tức lùi sang một bên, nhưng vẻ kiêu căng ngạo mạn trên mặt anh ta vẫn không có dấu hiệu giảm xuống. “Người của Cô Sơn quả là xuất sắc “Nghe nói Trần Thế Duy này là học trò cưng của phó minh chủ Nghiêm Phong đó, phó minh chủ Nghiêm Phong quả là có tài giảng dạy!” “Không biết tương lai Trần Thế Duy này sẽ đạt được những thành tựu như thế nào” “Sao mà áng chừng được”

Những người xung quanh rối rít khen ngợi.

Nghe thấy những lời này, Trần Thế Duy càng tỏ ra ngông nghênh hơn. Những người đến từ Cô Sơn cũng hất mặt lên trời, hứng khởi hò hét.

Nghiêm Phong nhếch mép, lại nói tiếp: “Cung chủ, đồ đệ của tôi thăng được một ván rồi, không biết quý môn phái còn ai muốn đi ra đấu võ với đồ đệ tôi, trao đổi võ thuật lần nhau không?”

Ông ta vừa dứt lời thì sắc mặt của các tôn trưởng đang ở đây đều trở nên mất tự nhiên.

Người vừa bị Trần Thế Duy đánh bại tên là Vương Kien Hào, trong Thiên Cung cũng được xem như một đệ tử thuộc tốp đầu, thiên phú trác tuyệt, thực lực siêu quần, nhưng đứng trước mặt Trần Thế Duy lại không trụ nổi quả ba chiêu. Nếu bảo đệ tử tầm thường đi lên thì chẳng phải là bắt người đó đi chết sao? Nên cử ai lên giờ?

Mọi người đều lo lắng.

Lúc này, cung chủ Mạc Tâm bỗng nhiên nói lớn: “Lâm Dương đã tới chưa?”

Lâm Dương nghe thấy bà ấy gọi mình thì lập tức đứng dậy: “Có đệ tử!” “Ừ” Cung chủ Mạc Tâm hài lòng gật đâu, mim cười nói: “Đệ tử này tên là Lâm Dương, là đồ đệ của Thiên Cung, để cậu ta lên trao đổi với đồ đệ ruột của phó minh chủ Nghiêm Phong đi” “0? Lâm Dương? Chưa từng nghe qua, là đồ đệ của ai thế?” Nghiêm Phong mim cười dò hỏi. Cung chủ Mạc Tâm chần chờ một chút rồi nói: “Đồ đệ của Nhị Tôn Trưởng.” “Ô? Nhị Tôn Trưởng, là đồ đệ của ông sao? Mọi người đều biết ngoài cung chủ ra thì Nhị Tôn Trưởng chính là cao thủ mạnh nhất Thiên Cung! Rất mong chờ đồ đệ của ông sẽ giúp chúng tôi được mở mang tầm mắt.” Nghiêm Phong nghiêng đầu mim cười. Nhị Tôn Trưởng mim cười nhưng im lặng không nói gì. Trần Thế Duy đi tới phía chính giữa đại sảnh, nhìn về phía Lâm Dương một cách khiêu khích rồi lạnh nhạt quát lên: “Xin chỉ giáo!” Lâm Dương tiến thắng lên trên, chuẩn bị bắt đầu trận đấu. Nhưng đúng lúc này, đột nhiên có một giọng nói hờ hững vang khắp Nhật Nguyệt Tinh Cung. “Cung chủ, đám hề này hay là giao cho tôi xử lý đi!”

Giọng nói vừa dứt thì một đám người cũng lần lượt đi vào cửa điện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện