Chương 3487

“Thu Phương…” “Thật tốt quá, anh cảm thấy thế nào rồi? Tốt hơn chưa? Không sao chứ?”

Thu Phương vội vàng hỏi.

“Tôi không sao” “Vậy thì tốt rôi, tốt rồi, anh Lâm à, anh cũng đừng có làm tôi sợ chứ, anh mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, tôi biết làm sao bây giờ?”

‘Thu Phương âm thâm lau nước mắt của mình.

Không biết cô ta nói vậy là thật lòng hay đó chỉ là mấy lời ngon ngọt.

“Những người khác đã tỉnh chưa?” Lâm Dương hỏi dò. “Chưa, nhưng họ được điều trị hết rồi. Anh Lâm à, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy? Trong Thiên Cung Mộ xảy ra chuyện gì mà đột nhiên nổ lớn như thế?”Thu Phương cẩn thận mà hỏi.

Lâm Dương lắc đầu, đương nhiên anh sẽ không kể chuyện vừa qua cho Thu Phương.

Lúc này, một gã đệ tử chạy đến.

“Lâm Dương, cậu có cảm giác không khỏe chỗ nào không?” Đệ tử kia đến kiểm tra qua một lượt cho Lâm Dương rồi hỏi. “Cũng không có chỗ nào không khỏe cả, sư huynh, tôi cảm thấy rất khỏe”’ Lâm Dương thuận miệng đáp.

“Thật sao? Vậy thì tốt rồi, cậu có thể xuống giường không?” “Xuống giường? Sư huynh, sao vậy? Có chuyện gì à?”

“Tôi thì không có việc gì, nhưng chắc là bên cung chủ có việc tìm cậu đấy! Cung chủ đã thông báo xuống rồi, khi nào. cậu tỉnh dậy thì lập tức đưa cậu đến gặp bà ấy” Đệ tử kia nói.

Trái tim của Lâm Dương đập mạnh một cái, nhưng mặt anh vẫn không có gì khác thường: “Cung chủ muốn gặp tôi sao?”

“Đúng đấy, cung chủ đã tự thông bảo mà. Sư đệ lâm này, nếu như cậu khỏe rồi thì tranh thủ thời gian đi cùng với tôi đi” Đệ tử kia vừa nói vừa thúc giục.

Lông mày của Lâm Dương khẽ nhúc nhích, anh suy nghĩ một chút rồi cũng gật đầu nói: “Được!

Bây giờ chúng ta đi thôi”

Đệ tử kia lập tức dẫn đường.

Lâm Dương thu dọn một chút rồi bảo Thu Phương đi về, mình thì đi theo đệ tử kia.

Hai người vừa ra ngoài Dưỡng Tâm Điện thì đám đệ tử đang đứng ngoài đều đổ dồn mắt về phía Lâm Dương. Họ chỉ trỏ, bàn tán sôi nổi, ánh mắt của những người này cũng rất kì lạ.

Lâm Dương cũng không để ý, anh đi theo đệ tử kia đến chỗ ở của cung chủ Thiên Cung – Nhật Nguyệt Tinh Cung!

Nhật Nguyệt Tinh Cung ở chỗ cao nhất của Trường Sinh Thiên Cung, gần với mặt trời và mặt trăng nhất. Nó được thiết kế với kiến trúc cực kỳ đặc biệt, cả cung điện nằm trên một đỉnh núi đơn độc thanh mảnh và thẳng tắp trên Cô Sơn ở ngay trung tâm của Nhật Nguyệt Tỉnh Cung.

Nên đứng xa xa nhìn đến, Nhật Nguyệt Tinh Cung này phảng phất như trôi lơ lửng giữa bầu trời, giống như nơi ở của thần tiên vậy.

Lâm Dương đi theo tên đệ tử kia đi qua một con đường uốn lượn gập ghềnh đến Nhật Nguyệt Tinh Cung.

Trước cửa Tinh Cung có hai ông lão đầu tóc trắng xóa đang đánh cờ tướng. Lúc đến nơi, đệ tử kia lập tức lạy Ba lạy rồi dập đầu chín cái với hai ông lão kia, mà động tác lại vô cùng thành kính.

Lâm Dương quét mắt nhìn qua hai ông lão này, lòng lập tức như gương soi sáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện