Chương 3472

Bên trong là một bộ thi thể đã khô quảt. Thi thể đã qua khâu xử lý nên dù có qua nhiều năm như vậy vẫn không hệ bị hư hỏng, quá trình xử lý này có lẽ cũng không khác quá trình tạo xác ướp là mấy.

Mà ở bên cạnh thi thể, lại có không ít bình bình lọ lọ, còn có mấy cuốn sách cổ ở đó.

Lâm Dương vội vàng xem xét những cái bình ấy.

Nhưng anh không biết cái nào mới là Vạn Độc Bất Diệt đan. “Không sao, hoạt độc trên người mình đã được giải, không cần Vạn Độc Bất Diệt đan nữa!

Những thứ đan dược này cứ mang về chậm rãi nghiên cứu” Lâm Dương cũng không khách sáo, dù sao bản thân anh cũng đến đây để trộm mộ, thế nên nhanh chóng ra tay lấy đi toàn bộ bảo bối có trong quan tài.

Đột nhiên, dường như Lâm Dương nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên anh ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào những chiếc quan tài ở đây.

“Nếu như trong quan tài của Viêm Băng có vật chôn cùng, điều này cũng có nghĩa là… trong các quan tài khác cũng sẽ có không ít thứ chôn cùng?”

Lâm Dương hít vào một hơi khí lạnh, adrenaline tăng vọt, trái tim anh điên cuồng đập loạn, đột nhiên cảm thấy cả người vô cùng kích động.

Anh vội vàng chạy tới, mở thử một cái quan tài ra xem. Đúng như dự đoán, bên trong quan tài có không ít bình bình lọ lọ, đều là những thứ khi còn sống những vị cung chủ này đã luyện chế ra.

Ngoài ra, còn có một ít sách cổ, ghi chép lại những điều tâm đắc của bọn họ. Tuy rằng niên đại xa xưa, đã rách tả tơi, nhưng vẫn có thể thấy rõ chữ viết trên đó.

Lâm Dương tham lam lấy sạch.

Chỉ chốc lát sau, mười mấy cái quan tài đều bị anh cướp sạch sẽ chẳng còn gì. Chỉ còn một cái quan tài cuối cùng kia thôi.

Lâm Dương nhìn về phía cái quan tài lớn nhất được đặt ở đẳng kia, lửa nóng trong mắt càng thêm đậm, anh vội vã bước qua đó.

Sau khi anh mở nắp quan tài của vị cung chủ đầu tiên của Trường Sinh Thiên Cung Trần Hướng Thiên thì có một tiếng “Cạch” vang lên, nắp quan tài vừa bị dời đi, bên trong lập tức tràn ra lượng lớn khí màu trắng, Lâm Dương không kịp chuẩn bị, bị đám sương khói này ập thẳng vào mặt làm cho phát sặc, phải ho khan liên tục.

Một hồi lâu, sương khói mới từ từ tiêu tan.

Vừa nghiêng đầu nhìn vào trong quan tài, Lâm Dương đã thấy sửng sốt.

Bên trong này không hề có thi thể! Chỉ có một bộ quần áo rách rưới, và một cái hộp nhỏ cỡ bàn tay.

Lâm Dương có chút bối rối nghĩ.

Vì sao không thấy thi thể? Chẳng lẽ… Trường Sinh Thiên Cung không tiến hành xử lý cho thi thể của vị cung chủ đời đầu này, dẫn đến thi thể bị phân hủy hóa thành tro bụi? Nhưng dù có vậy đi chăng nữa thì tại sao lại không để lại chút dấu vết nào.

Lâm Dương vừa nghĩ vừa cầm lấy cái hộp nhỏ trong quan tài kia lên, mở ra xem. Vừa mở hộp ra đã phát hiện bên trong hộp có một viên thuốc màu đỏ tươi.

Lâm Dương nhìn viên thuốc này một lúc lâu, sau đó lại đưa lên mũi ngửi một cái, nhưng vẫn không có cách nào phân tích ra được rốt cục viên thuốc này là thuốc gì.

“Không có mùi vị của thảo dược… Đây là thuốc gì thế không biết?”

Lâm Dương cũng không dám ăn lung tung viên thuốc không biết tên này. Ngẫm đi ngẫm lại mãi anh vẫn không tìm được đáp án, thế nên chỉ có thể cất viên thuốc đi, nghiên cứu sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện