Chương 3450

Anh đã lấy được thiên tài địa bảo trong Từ Bi Thất, có thể mang Phương Vũ Yên trở lại từ từ trị liệu. Nước ở Thiên Cung này quá sâu, tiếp tục ở lại chỉ sợ sẽ rước tới nhiều phiền phức hơn nữa.

Thu Phương muốn nói lại thôi.

“À đúng rồi, quyển sách này cho cô: Lâm Dương chợt nghĩ tới điều gì đó, nhanh chóng lấy ra một cuốn bí tịch cổ xưa. Thu Phương vừa nhìn, sắc mặt lập tức thay đổi: “Đây là… “Hoàng Châm Quyết” sao? Đây.

chính là sách bên trong Từ Bi Thất cơ mà!”

“Đúng, thế nên cô chỉ có thể lén lút luyện tập, nó có thể giúp y thuật của cô tăng nhiều. Thế nhưng nhất định không thể để,chó người khác phát hiện, nếu không cô khó mà giữ được tính mạng” Lâm Dương nói.

Thu Phương nghe vậy, có chút chần chờ, nhưng rất nhanh sau đó, cô ta lập tức ôm cuốn “Hoàng Châm Quyết” kia vào trong ngực, vội vàng cất cẩn thận.

Bởi vì cô ta biết, nếu không có quyển sách này, có lẽ cả đời cô ta cũng chỉ có thể làm một đệ tử nho nhỏ của Trường Sinh Thiên Cung này.

Nhưng nếu như có thể học được châm quyết tuyệt thế trong quyến sách này, vậy thì tương lai của cô ta sẽ rực rỡ… “Cảm ơn… Anh Lâm…” Thu Phương chần chừ một lúc, thấp giọng nói.

“Thu Phương, qúấng đường còn lại sau này cô tự mình đi, nhớ cẩn thận một chút” Lâm Dương khàn giọng dặn dò cô †a một câu rồi xoay người muốn rời đị:} Nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên có mấy bóng người vội vội vàng vàng chạy. tới.

“Sư huynh Lâm! Sư huynh Lâm!”

Mấy người hô to từ đẳng xa.

Lâm Dương khẽ ngẩng đầu nhìn, mới phát hiện người đến lại là đệ tử của Thượng Thanh Cung.

Nhưng lúc này toàn thân bọn họ vô cùng chật vật, quần áo rách rưới, trên người xuất hiện không ít vết thương, khiến Lâm Dương thấy mà kinh ngạc.

“Mọi người sao thế?” Lâm Dương cau mày hỏi.

“Sư huynh Lâm! Xảy ra chuyện không hay rồi.

Chuyện lớn lắm! Mấy người sư huynh Lý Như đến Vô Dục Cung đánh ñhaú Với bác sư huynh sư tỷ bên đó, khiến Đại Tôn Trưởng tức giận, ông ấy còn muốn trách tội Thượng Thanh Cung. Mấy sư huynh bảo 6hffip tối quay Về tìm anilirhöhg anh mau chóng tới giúp đỡ” Mấy tên đệ tử kia lo lắng vô cùng mà kêu lên.

“Đang yên đang lành, sao lại đánh nhau?”

Lâm Dương thấp giọng hỏi.

“Người của Vô Dục Cung quá khó ưa, bọn họ không ngừng khiêu khích chúng tôi, còn sỉ nhục Nhị Tôn Trưởng. Các sư huynh thấy bọn họ ngứa mắt nên mới phát sinh tranh chấp với bọn họ, rồi nhào vào đánh nhau. Đại Tôn Trưởng trách cứ Nhị Tôn Trưởng dạy dỗ không nghiêm, muốn trừng phạt Nhị Tôn Trưởng và Thượng Thanh Cung thật nghiêm khắc đấy..”

“Vậy mấy người đến gọi tôi giúp đỡ, là muốn tôi giải quyết chuyện này thế nào?” Lâm Dương từ tốn nói.

“Chuyện này…”

Mấy người đó cũng lúng túng không biết nên nói thế nào. “Tôi thấy mấy cậu nên tìm những người khác đến hỗ trợ đi, tốt nhất là đi tìm một cung chủ hiểu lý lẽ. Nói thế nào tôi cũng chỉ là một đệ tử đã bị trục xuất. Ở trong Thiên Cung này cũng chỉ là một người nhỏ nhoi, lời nói không có trọng lượng, mấy người tìm tôi thì có ích lợi gì chứ?” Lâm Dương lắc đầu, cũng không muốn tiếp tay làm việc xấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện