Chương 33: Nhận thầy “Đây là sự thân kỳ của Trung Y sao?”

Khuôn mặt của Anna tràn đầy sự khó tin, đôi mắt ngọc bích vô cùng khiếp sợ.

Không có thiết bị y tế hiện đại nào có thể cầm máu trong tình huống đột biến này, nhưng người trước mặt này chỉ dùng một ngón tay ngón tay nhỏ mà đã làm được.

Rốt cuộc đó là nguyên lý gì?

Đây là phương pháp của thần linh sao?

Anna che miệng nhỏ lại.

Vẻ mặt của các bác sĩ khác cũng khiếp sợ.

Người của phòng cấp cứu không biết tình hình, đang định đi vào thì bị Hồ Dũng ngăn lại.

“Viện trưởng Hồ…” Có người muốn nói rồi lại thôi.

“Để cậu ta thử xem.” Hồ Dũng quát nhẹ.

“Nhưng nếu thật sự xảy ra bắt trắc thì làm sao bây giờ?”

“Bất trắc? Bây giò đã là điều bắt trắc rất lớn rồi, còn có điều bất trắc nào lớn hơn điều bất trắc này sao?” Hồ Dũng trừng mắt nhìn bác sĩ vừa lên tiếng kia.

Người nọ rụt cổ lại, không dám nói gì.

Thật ra Hồ Dũng cũng không tin Lâm Dương, nhưng Lâm Dương đã ra tay, không ngăn cản kịp nữa.

Tức thì chỉ có thể buông tay.

Chỉ mong là kỳ tích sẽ xuất hiện.

Trong lòng Hồ Dũng âm thầm cầu nguyện.

“Bác sĩ Lâm! Ngân châm tới rồi!” Ông Tề cầm túi ngân châm vội vã chạy tới.

“Khử trùng.”

Lâm Dương ấn một tay lên ngực của bác sĩ Jesse, một tay lật mí mắt và bắt mạch.

Ông Tè bắt đầu công việc khử trùng.

Anna mới vừa hồi phục lại tinh thần từ trong phương pháp vô cùng thần kỳ của Lâm Dương, vội vàng dùng tiếng Trung lưu loát hỏi: “Xin hỏi có cần tôi hỗ trợ gì không?”

Lâm Dương nhìn cô một cái, anh thấy ánh mắt nghiêm túc to như đại dương kia, liền gật đầu: “Loại bỏ máu bằm, sau đó chuẩn bị sốc điện.”

“Được.”

Anna lập tức phối hợp với một số bác sĩ khác.

Người bên ngoài chăm chú nhìn vào, không ai dám phát ra tiếng động.

Lòng bàn tay của Hồ Dũng toàn là mồ hôi.

Những người còn lại cũng vô cùng căng thẳng.

Nhóm người cục trưởng Hách của Sở Y Tế vội vàng đuổi tới, sau khi Jesse xảy ra chuyện ông ta xử lý hiện trường trước, cũng nhanh chóng liên lạc với hiệp hội y học Quốc Tế bên kia, bây giờ xong xuôi mới vội vàng chạy tới.

“Người kia là ai?”

Cục trưởng Hách nhìn thấy Lâm Dương bên trong, không khỏi sửng sốt.

“Suyt!”

Bác sĩ bên cạnh vội ra hiệu kêu anh ta đừng phát ra tiếng động.

Cục trưởng Hách lập tức im lặng.

Lúc này không ai dám làm phiền, cho dù là định đóng cửa cũng có vẻ ồn ào.

Máu bằm đã sắp tan hết, ông Tề nhìn miệng vết thương kia, nét mặt già nua thay đổi: “Hóa ra là vỡ mạch máu mới khiến cho chứng bệnh đột phát?”

“Đúng vậy, hơn nữa mạch máu của ông ấy bị vỡ ở nhiều chỗ cùng lúc. Tuy rằng chỉ là lỗ hổng nhỏ nhưng cũng đủ giết chết ông ấy, huyết áp của ông Jesse vẫn luôn không ổn định, đã bôn ba khắp nơi ở Trung Quốc nhiều ngày, hơn nữa mới vừa xuống máy bay, nhịp tim không đồng đều, lại vội vàng đi đi lại lại với các bệnh viện lớn, mới xuất hiện tình hình này, điều may mắn nhất chính là động mạch chủ và động mạch của ông ấy không bị tổn thương gì, nếu nơi đó bị vỡ ra, sợ là sẽ chết trong vài giây.” Trong lòng Anna còn sợ hãi nói.

“Thì ra là thế…Nhưng nói như vậy thì dùng sốc điện để kích tim, chẳng phải sẽ làm vỡ nhiều mạch máu của ông Jesse hơn sao?” Ông Tề ngạc nhiên nói.

“Tôi cũng băn khoăn điều này, cho nên tôi đã suy xét đến việt mở lồng ngực để hồi sức tim, nhưng lại không ngờ rằng vô ý khiến cho xuất huyết nhiều! Nếu trực tiếp sốc điện như vậy, rất có khả năng sẽ làm cho người bệnh tử vong nhanh hơn.” Anna nói rồi nhìn Lâm Dương.

Dường như cô muốn làm Lâm Dương nói ra suy nghĩ của anh.

Nhưng đáng tiếc, Lâm Dương chỉ chăm chú châm cứu, giống như không nghe tháy lời bọn họ nói.

Anna vô cùng thất vọng.

Mười ba cây châm bạc lắc lư trên ngực của ông Jesse, Lâm Dương giơ tay lên lần nữa, ấn mạnh vào cổ của ông ta.

“Khâu miệng vết thương lại.” Lâm Dương thấp giọng nói.

Miệng vết thương không lớn, hơn nữa Anna cũng đã từng học, rất nhanh đã xử lý xong.

Lâm Dương cầm lấy máy khử rung tim bắt đầu làm việc.

Anna và ông Tề đều muốn kêu dừng lại, nhưng Lâm Dương đã đặt xuống.

Thình thịch!

Bỗng nhiên thân thể của Jesse run lên, giống như cá chép lộn mình, sau đó ngã xuống thật mạnh, nhưng giây tiếp theo, Lâm Dương lại làm một lần nữa…

“Chữa như vậy, sợ là bệnh tình sẽ nặng thêm.”

“Chàng trai này có thể làm được không?”

“Cậu ta còn trẻ tuổi như vậy, theo lý mà nói cũng chỉ là một thực tập sinh ở học viện y học, sao có thể trị khỏi cho ông dJesse?”

“Đúng vậy, chúng ta đều không có cách chữa cho ông .Jesse, bác sĩ Anna cũng chỉ có thể kiểm tra ra chứng bệnh, làm sao chàng trai trẻ này có thể chữa khỏi?”

“Viện trưởng Hồ, ông Tề đúng là đức cao vọng trọng, nhưng tuổi của ông ta đã cao, người cũng hồ đồ, ngài không thể để mặc ông ta làm bậy, điều này sẽ gây ra rắc rồi.”

“Ngộ nhỡ thật sự có chuyện gì xảy ra, chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Nhóm bác sĩ tranh nhau phàn nàn, trên mặt mỗi người đều tràn ngập sự lo lắng.

“Câm miệng đi!”

Hồ Dũng không nhịn được, cắn răng quát nhẹ một tiếng.

Hô hấp của mọi người run lên.

Lại nghe Hồ Dũng tức giận nói: “Nếu các người có bản lĩnh thì tôi sẽ dựa vào người thanh niên này sao? Nếu các người có bản lĩnh thì sao không đi vào đi? Bây giờ người khác không sợ gánh trách nhiệm, vào trong làm phẫu thuật, bát chấp bao nhiêu nguy hiểm? Gánh vác trách nhiệm lớn thế nào? Các người còn chế giễu! Ở đây nói lời châm chọc à? Các người nhìn xem có phải các người đang nói tiếng người không?”

Ông ta vừa nói dứt lời, không ít bác sĩ xấu hổ cúi đầu.

Nhưng cũng có người hừ lạnh ra tiếng, vẫn không phục.

Cục trưởng Hách không nói một lời, nhưng trên trán cũng lắm tắm mồ hôi.

Cho đến lúc này…

“Hồi phục rồi! Hồi phục rồi!”

Trong phòng cấp cứu vang lên giọng nói vui vẻ.

Mọi người đều run lên, vội vàng nhìn vào trong.

Lại thấy một người bác sĩ nhìn biểu thị trên máy móc, kích động nói: “Cô Anna, nhịp tim của ông Jesse đã theo chiều hướng ổn định.”

“Chúa phù hội”

“Thật tốt quái!”

Vài người nước ngoài đứng ngoài cửa kích động liên tục vỗ ngực, lớn tiếng khen ngợi.

Hồ Dũng và những người khác cũng thở phào nhẹ nhõm.

Anna khó tin nhìn người thanh niên trước mắt này.

Cô biết, đó cũng không phải công lao của cô.

Lâm Dương buông máy khử rung tim xuống, lại châm vào thêm mắy cây ngân châm, sau đó mới an tâm, lau mồ hôi trên trán.

“Nửa ngày sau rút châm ra, tôi sẽ kê phương thuốc để ông Jesse uống, hai ngày này điều dưỡng thật tốt.” Lâm Dương nhàn nhạt nói.

“Cảm ơn anh!”

Anna hơi kích động nói, trực tiếp đi tới ôm lấy Lâm Dương.

Trong khoảnh khắc đó, một mùi hương trẻ con xộc vào mũi.

Lâm Dương hơi luống cuống tay chân.

Cũng may Anna biết người phương đông khá ngại ngùng cho nên đã buông lỏng tay từ lâu.

“Anh đã tạo nên một điều kỳ diệu! Anh chàng đẹp trai!” Anna chớp mắt với Lâm Dương.

Lâm Dương mỉm cười, không nói gì.

“Chúa sẽ chúc phúc cho anhl”

“Anh là bác sĩ Trung Quốc giỏi nhất mà tôi từng gặp.”

“Anh đã cứu sống hội phó Jesse, anh mãi mãi là người bạn của hiệp hội y tế chúng tôi!”

Vài thành viên của hiệp hội y tế cũng kích động gửi lời cảm ơn Lâm Dương.

“Cậu Lâm, xin nhận cái cúi đầu của chúng tôi!”

Vài bác sĩ Trung Y già đi tới, đồng thời khom lưng chắp tay cúi đầu với Lâm Dương.

Sắc mặt của Lâm Dương thay đổi đáng kể, vội vàng đỡ bọn họ.

“Các vị tiền bối đừng làm vậy, các vị làm vậy là muốn làm vãn bối giảm tuổi thọ sao?”

“Đây cũng không phải là làm giảm tuổi thọ, mà gọi là thời gian không thể hiện điều gì, ai giỏi người đó là thầy. Y thuật của cậu cao hơn chúng tôi không biết bao nhiêu, đừng nhìn vào tuổi của chúng tôi, trình độ y thuật này, còn kém xa so với cậu.”

“Hơn nữa cậu lại nhận nhiệm vụ trong lúc lâm nguy, cứu lấy bộ mặt của giới y học Giang Thành, ngăn cản một trận dư luận phong ba của Quốc Tế, sao có thể không tính là công lao lớn?

Cái cúi đầu này của chúng tôi, cậu xứng đáng nhận được.”

Vài người bác sĩ Trung Y già nghiêm túc nói.

Vẻ mặt của mấy người bên cạnh Hồ Dũng khiếp sợ.

Mấy ông già này là người bảo thủ có tiếng ở bệnh viện, có thể được bọn họ công nhận, quả thực còn khó hơn so với lên trời.

“Cậu Lâm, cảm ơn cậu!” Cục trưởng Hách đi vài bước tới, kéo tay Lâm Dương tỏ vẻ cảm kích.

Các bác sĩ khác cũng tiến lên gửi lời cảm ơn.

Có người thiệt tình, nhưng cũng có người tâm khẩu bát nhất.

Lâm Dương xua tay mỉm cười, muốn tạm biệt rời đi, không ngờ rằng sau khi các đại diện của những bệnh viện biết Lâm Dương không phải là bác sĩ, cả đám liều mạng muốn kéo Lâm Dương về bệnh viện của bọn họ, nhưng đều bị ông Tề quát lên ngăn cản bọn họ.

Ông là cậy già lên mặt, hơn nữa của quý như vậy không giữ lại bệnh viện Trung Y, ông Tề cảm thấy thật đáng tiếc.

“Không được, mình phải nhanh chóng nói với viện trưởng, ngộ nhỡ bị Hồ Dũng kéo đến bệnh viện Nhân Dân thì không ổn!”

Ông Tề nói thầm trong lòng.

Lâm Dương lại không nghĩ sẽ đến bệnh viện, cho nên anh cũng không để ý tới những người này, tự mình đi ra ngoài định về nhà.

“Lâm! Xin chờ một chút!”

Lúc này, một tiếng gọi vang lên.

Lâm Dương hoang mang xoay người, lại thấy một trận sóng gió vô cùng mạnh mẽ lao về phía mình.

Lâm Dương lập tức bị hoa mắt, lúc lấy lại tinh thần mới phát hiện đó là bác sĩ Anna chạy tới.

“Bác sĩ Anna, cô có việc gì sao?” Lâm Dương hỏi.

Chỉ thấy Anna nghiêm túc nhìn Lâm Dương, dùng tiếng Trung kiên định nói: “Lâm! Anh có thể làm thầy của tôi không? Tôi muốn học Trung Y1”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện