Rồi binh lính, quân thần ngã rạpVì cửu trùng, giẫm đạp non sôngHay cho hai chữ chí hồngTrăm năm chinh chiến thành không! Nực cười.

Bạch Vân vô thức hít vào một hơi sâu.

"Em chỉ biết lòng của mình sẽ đau."

Là giọng của Trịnh Khinh Ái, hay là do cách nàng ta xưng hô? Bạch Vân không biết, nàng không đủ tỉnh táo để hiểu nữa. Đây nào phải là cánh bướm có thể vươn đến trời cao lúc sáng đâu, đây chỉ là một nụ hoa.

Nụ hoa vì nàng mà nở.

Bạch Vân vô thức đặt tay lên má người kia, rướn người về trước, mà Trịnh Khinh Ái cũng cùng lúc lùi lại, dường như đang mở đường để nàng tiến tới.

Khi Bạch Vân cúi xuống, Trịnh Khinh Ái lại đồng thời ngẩng đầu lên, hơi thở của cả hai quyện lấy nhau.

Và khi môi chạm vào môi, thứ Bạch Vân có thể nghĩ lúc này chính là muốn nhiều hơn, nàng ép Trịnh Khinh Ái vào bức tường đằng sau, chen chân vào giữa hai chân nàng ta, một chút lại một chút muốn thêm.

Trong phút chốc, Bạch Vân ngửi thấy mùi lưu ly quẩn quanh cánh mũi, tiếp đến là một tầng hương hoa cúc, những hương thơm quá đỗi dịu dàng, khiến nhịp tim nàng càng lúc càng tăng nhanh.

Lưỡi tách ra môi ngọc, từng chút một chiếm lấy, âu yếm lấy, tước đoạt lấy hơi thở trước mặt, trong vài giây phút tách ra nhỏ nhoi rồi lại bấu siết nhau. Bạch Vân chẳng cần phải chủ động đòi hỏi, chỉ thấy ai kia đang khẽ khàng hé môi, chờ đợi nàng xâm nhập.

Bạch Vân tiến càng lúc càng sát, đến mức nàng tưởng cả hai đã trở thành một.

Trịnh Khinh Ái dường như không thở được, muốn dùng tay phải đẩy Bạch Vân ra, liền bị nàng nắm lấy, trói trên đỉnh đầu.

Người kia có lẽ chẳng còn sức chống cự nữa, môi vẫn chưa rời môi, lưỡi vẫn đang cuốn lấy lưỡi, một bên nửa trốn tránh, nửa mời gọi, một bên lại tận lực kiếm tìm, tận tâm quấn quýt.

Tay của Bạch Vân lần xuống, chạm lên ngực Trịnh Khinh Ái.

Lúc này, Càn khôn phiến đột nhiên rơi xuống giường.

Âm thanh va chạm giữa chất ngọc và sàn gỗ vào đêm khuya bỗng nhiên vô cùng rõ ràng.

Bạch Vân hoảng hốt tách ra khỏi người đối diện, để lại một đôi môi anh đào vẫn còn sưng đỏ.

Má của Trịnh Khinh Ái vương từng mảng hồng nhạt, dưới ánh trăng đêm trở nên cực kỳ diễm lệ. Bạch Vân bỗng nhớ lại việc vị Thiên nữ này vẫn luôn thích uống rượu trong một chiếc bình bằng sứ trắng.

Rượu trong đó dường như vô tận, Trịnh Khinh Ái uống mãi chẳng hết. Nhưng dù nàng ta có uống nhiều đến đâu thì cũng chẳng hề say bao giờ.

Một bình rượu vô tận chẳng thể nhuốm hồng má nàng ta. Ấy thế mà chỉ vì một nụ hôn.

Bạch Vân vẫn còn đang chìm trong suy nghĩ bâng quơ thì lại bị một tia sáng cắt ngang. Càn khôn phiến nằm chỏng chơ trên sàn, do bị ánh trăng chiếu rọi nên phát ra từng vầng sáng xanh huyền ảo.

Bạch Vân cúi người, giúp Trịnh Khinh Ái nhặt nó, đưa cho nàng ta.

Tay trái Trịnh Khinh Ái khẽ động, muốn theo thói quen nâng lên, cuối cùng lại nhẹ nhàng dùng tay phải cầm lấy quạt ngọc.

Bạch Vân nhìn vào tay trái mà Trịnh Khinh Ái vẫn giấu sau ống tay áo. Sau đó hít một hơi sâu, lần nữa ép sát người kia vào tường. Bàn tay từ từ luồn vào bên trong ống tay áo.

"Tôi được phép chứ?" Bạch Vân cất tiếng hỏi, Trịnh Khinh Ái chỉ nghiêng đầu nhìn nàng, khóe môi khẽ cong, không đáp, nhưng cũng chẳng ngăn cản.

Bạch Vân làm mọi thứ rất chậm rãi, như lo lắng sẽ dọa Trịnh Khinh Ái sợ hãi. Dù sao với một người mạnh mẽ như Thiên nữ, mất đi một bàn tay, chắc chắn đã chịu đả kích lớn. Với người luyện võ thì tay có bao nhiêu quan trọng, Bạch Vân biết rất rõ, vì thế nàng muốn kiểm chứng lần cuối cùng.

"Sau này, tôi sẽ là bàn tay của nàng."

Bạch Vân lần vào lớp lụa áo mềm mại, nàng thở ra một hơi, rồi lại hít sâu vào như để lấy tinh thần.

Cuối cùng, thứ nàng sờ được chính là một mảng ấm áp quen thuộc, ngón tay Bạch Vân khẽ giật lên, nhưng rất nhanh liền bị giữ lại, cảm giác được nắm bắt lúc này quá đỗi bất ngờ, khiến nàng cũng quên mất việc mình phải thở ra.

Chỉ trong chốc lát, tay đã đan vào tay.

Nàng vội vàng kéo ống tay áo của Trịnh Khinh Ái lên, bàn tay nàng ta trắng trẻo mịn màng, dưới ánh trăng đêm lại như được phủ thêm một tầng hào quang mỏng. Mười ngón tay đan vào nhau, khăng khít đến nỗi chẳng thứ gì có thể chen vào nữa.

Trịnh Khinh Ái gục đầu vào vai nàng, bàn tay lại siết chặt hơn một chút, như sợ người đối diện sẽ không cảm nhận được, nàng ta nhẹ giọng thì thầm.

"Ta nói rồi, ta không lừa Bạch Vân bao giờ."

Bạch Vân tỉnh khỏi cơn sững sờ, cúi đầu, những ngón tay càng đan vào chặt hơn.

Trời dần hửng sáng. Câu chuyện mà Trịnh Khinh Ái kể cuối cùng cũng bị bỏ dở bởi một nụ hôn. Bạch Vân chậm rãi trở về phòng mình, tránh làm cho những người còn lại thức giấc.

Trong phút chốc, nàng thoáng quay đầu lại, chỉ thấy một ý cười nhẹ nhàng của người đối diện.

Hoang đường làm sao.

Người vừa đi khuất, bàn tay trái của Thiên nữ đã không khống chế được mà nhẹ nhàng run lên. Trịnh Khinh Ái siết chặt bàn tay, rồi lại mở ra, một vài lần như thế, cuối cùng kiệt sức mà nằm co rúm trên giường, những ngón tay run lên cầm cập, bấu siết vào nhau, móng tay đâm vào da thịt đến bật máu, chảy dọc xuống sàn nhà.

Thế nhưng chỉ trong chốc lát, những giọt máu vẫn còn vương trên bàn tay kia như có linh tính mà chạy ngược vào vết thương, vết đâm khép miệng, trả lại một bàn tay chẳng hề sứt mẻ.

"Một bàn tay đổi lấy cả đời của nàng. Nghe mới tuyệt vời làm sao?" Trịnh Khinh Ái khẽ bật cười.

"Nhưng giờ thì không được rồi."

"Tiếc thật."

Nàng ta lầm bầm trò chuyện một mình, bàn tay thỉnh thoảng lại ve vuốt Càn khôn phiến.

"Nàng nghi ngờ ta? Ngươi thấy không? "Đáng lẽ nàng không nên."

"Hay ta làm chưa đủ?"

"Ta không biết nữa."

"Ta chưa bao giờ nắm được nàng."

"Chưa bao giờ."

Cuối cùng, Trịnh Khinh Ái nặng nề nhắm mắt lại.

Rạng sáng, thời gian vừa điểm, trận pháp bao quanh làng bị gỡ xuống, Thất Tinh lại vội vàng chuẩn bị xe ngựa, sau khi làm xong mọi thứ, hắn chạy tới chạy lui xem có bỏ sót thứ gì không.

"Tạm biệt ngài và cảm tạ ngài." Lê Hưng nhẹ nhàng cúi đầu với Trịnh Khinh Ái, Thiên nữ nhìn hắn, vẻ đoan chính dường như đã trở về trên khuôn mặt của Lê Hưng, nhưng trở về thì đã sao? Hắn cũng chẳng còn là hắn nữa.

Trịnh Khinh Ái loáng thoáng nhớ lại hai kẻ đã từng nhắc về hắn, kể ra cũng là một đoạn duyên.

Nhưng người chết thì cũng đã chết. Tử luôn được xem là nguồn gốc của mọi nỗi đau trên cõi đời này, chỉ là mấy ai biết được, trước tử còn có sinh. Con người coi sinh là ân huệ, mấy ai biết tử là giải thoát đâu.

Nhưng nếu cứ mang lý lẽ như thế trên đời, thì thế gian chẳng phải sẽ chẳng tồn tại ai nữa hay sao?

Vì thế Trịnh Khinh Ái cũng chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, cười trừ cho qua.

Đáng tiếc cho một tình yêu đẹp.

"Sống cho tốt."

Nàng nói xong cũng không quay lại nhìn hắn thêm lần nào nữa, gió nhẹ trời trong, xuân phân dường như sắp qua, vài xác lá khô dưới chân bị nàng giẫm lên, phát ra âm thanh giòn tan.

Mọi người đều đã ở sẵn trên xe ngựa, Bạch Vân mỗi lần nhìn thấy Lê Hưng lại bối rối, dù sao nàng cũng cùng mệnh cách với cô Đỗ Quyên kia, và còn từng bị Lê Hưng hại, nhưng theo Trịnh Khinh Ái kể, có lẽ đằng sau đó là một câu chuyện buồn.

Bạch Vân không đồng cảm với hắn được, nhưng cũng sẽ không trách móc.

"Thiên nữ. Đi thôi." Nàng chìa tay ra, muốn đỡ lấy Trịnh Khinh Ái. Người kia mỉm cười nhìn nàng, cuối cùng nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, bước lên xe.

"Lần này chúng ta sẽ đi thẳng ra khỏi Thiên Yêu vực." Bạch Mặc Tử hẳn là người vui vẻ nhất, hắn đứng ngồi không yên, cứ đi qua đi lại một hồi, cuối cùng bị Trịnh Khinh Ái gọi một tiếng "yêu vương đại nhân" mới ngoan ngoãn ngồi im một chỗ.

Bạch Vân ngồi trên ghế dài, mà Trịnh Khinh Ái như thường lệ gối đầu trên đùi nàng, thoải mái hưởng thụ cảm giác ấm áp sung sướng của ngày mới. Bạch Vân đột nhiên có ảo giác rằng, nếu nàng gãi cằm nàng ta như khi chơi cùng một con mèo, hẳn Trịnh Khinh Ái cũng sẽ rên rỉ vài tiếng meo meo nhỏ.

Tay trái Trịnh Khinh Ái nhẹ nhàng xoay xoay quạt ngọc, vô cùng nhuần nhuyễn, thỉnh thoảng lại ném lên không trung, rồi cố tình không thèm bắt lấy, Bạch Vân chẳng nghe thấy tiếng rơi, chỉ thấy trong thoáng chốc, Càn Khôn phiến lại xuất hiện trên tay nàng ta.

"Thiên nữ làm gì vậy? Đây là thần khí đó." Bạch Vân nhỏ giọng hỏi.

"Phạt nó." Trịnh Khinh Ái nhướng mày, sau đó lại ngoắc ngón tay, ra hiệu cho Bạch Vân cúi xuống rồi nhẹ nhàng thì thầm vào tai nàng.

"Chẳng phải tối qua nó làm phiền ta và Bạch Vân sao?"

Bạch Vân hắng giọng, quay đầu đi.

Quỳnh An bị mù. Quỳnh An không thấy gì hết.

Bạch Mặc Tử điếc, Bạch Mặc Tử không nghe gì cả.

Ngoài trời có vầng mây còn bận du xuân.

____________________________

Xe ngựa của Thiên nữ vừa rời khỏi thôn, Lê Hưng đã vội vàng đi bố trí lại trận pháp. Hắn dọn sạch xác của đám người đã chết, lại vội vàng sắp xếp nghĩa địa cùng quan tài.

Chậm trễ thì đã sao? Hắn vẫn có thể đợi thêm, chỉ cần khiến Đỗ Quyên sống lại, chờ đợi bao lâu nữa cũng chẳng hề gì.

Đúng rồi, chỉ cần tương lai hắn có nàng là được.

Thế nhưng trận pháp chưa kịp hoàn thành, một mũi tên đã xé gió bay đến, ghim vào người hắn. Lê Hưng sững sờ nhìn vào mũi tên nhuốm máu trên ngực mình, hắn vẫn chưa kịp hồi thần, thì từ phía sau lại có thêm hàng chục mũi tên nữa, lần lượt đâm vào cơ thể hắn.

Lê Hưng hốt hoảng, cả người mất đi sức lực ngã xuống. Chiếc vòng đỏ rơi khỏi ngực áo, nằm chỏng chơ trên nền đất. Hắn gấp gáp bò tới trước, nhích từng chút một, muốn nhặt lên chiếc vòng, muốn bảo hộ người hắn yêu lần cuối.

Chỉ một chút nữa, một chút nữa mà thôi.

Thế nhưng tiếng ngựa hí vang bên tai, vó ngựa giẫm Lê Hưng trên nền đất, cũng giẫm nát chiếc vòng mà hắn xem như sinh mệnh.

Lê Hưng trăm tính ngàn tính, đến cuối cùng vẫn không thể bảo vệ Đỗ Quyên lấy một lần.

[ Ký ức cuối cùng của Lê Hưng ]
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện