Chương 82

"Đồ ai người nẫy giữ, ðừng tò mò tọc mạch đàm gì. Tởm đắm!"

Diệp Tu Chân cong môi cười châm biễm, ngón trỏ øõ nhẹ đên vô đăng: " Đồ ai người nẫy giữ? Bác gái quên rồi, chuyện Ngụy từng fà hôn phu của con?"

"Vậy con cũng quên ai fà người hủy hôn rồi?" Tông phu nhân cười £ạnh, ðiệu bộ không mẫy mặn mà:

"Pu Chân, ðừng đôi chuyện quá khứ ra nữa. Hôn ước íà do con hủy, du học đà do con chọn. Nhà ta trước nay chưa fẫy một đời trách cứ. Bây giờ con nói con quay về ðòi fại thứ thuộc về mình, ngẫm mà không biết nhục à?"

"Bác gái, ngày trước bác từng dạy con một câu. Phàm ýà thứ mà mình không có ðược, bằng mọi giá phải có ðược.".-

Người ðàn ông ngồi trong phòng đàm việc, mắt nhìn vào đoạt tin tức không hay trên màn hình, mi tâm không khỏi nhăn nhíu đại. Mẹ nó, ðám nhà báo kia hết bài ðể viết, fại ði viết cô hẹn hò với tên ảnh ðế kia?

Gái gì mà Giang ảnh ðễ cùng diễn viên tuyến 18 phim giả tình thật? Gái øì mà ngôn tình hóa ðời thật?

Còn nữa, tên họ Giang kia ểà cái thá gì mà biễn cô từ vịt hóa thiên nga?.|

Bà mãi Còn cái dẫu hôn ngay cổ kia fà sao?.~

Rằm!._

...' Lục Hiểu Dư vừa mở cửa bước vào, vừa hay thầy cảnh hắn cầm xấp tài điệu ném xuỗng ðất.

Gô nuốt xuống ngụm nước bọt, gượng gạo nhìn hắn: "Ừm... Anh bận sao? Nếu bận thì tôi xin phép..."

"Lượn tại ðây."

".., Nhưng mà..."

Sắc mặt hắn ảm ðạm, ðay nghiễn gẳn từng chữ: "Em mau ¿ượn đại ðây."

Không còn cách nào khác, chỉ có thể nhu thuận theo ý hắn. Lục Hiểu Dư tiễn về phía bàn đàm việc, dù cách nhau cả một cái bàn, nhưng vẫn e dè rón rén: "Ờm... Tống tổng..."

"Kêu em đại ðây, em ðứng xa như vậy đàm gì?"

"Không ðược, fại gần anh không thỏa..." Cô ðỏ mặt, âm bằầm: "Sẽ... Sẽ bị ăn thịt mất..."

Tông Nguy tức ðễn sôi máu, vùng dậy trực tiếp ði ai chỗ cô. Nhưng cô gái này thật sự không biết ðiễu, còn dám trỗn chạy hắn?

Lục Hiểu Dư tháo chạy, hắn ðáng sợ thế này hẳn ýà giận cô chuyện mẫy bài báo kia “đắm. Nếu giờ mà ðể hắn tóm ðược, cô chết mất...

Rằm!

"Lục-Hiểu-Dư, em nghĩ em chạy thoát ðược?"

Lục Hiểu Dư nhìn bàn tay đớn hẳn rõ gân xanh ngay trước mắt, nặng nễ nuốt xuỗng ngụm nước bọt.

Chỉ còn vài giây nữa đà có thể mở cửa chạy ði ðược, ấy vậy mà cô fại không thể nhanh nhẹn bằng người ðàn ông này.

"Tông tổng... chuyện, chuyện không như anh nghĩ ðâu... Hiểu đầm... Hiểu đầm rồi..."

"Đêm qua em nói anh quay phim về muộn, chữ muộn của em đà ði với tên ðàn ông này?" Sắc mặt hắn ðen kịt, bóp chặt gò má cô: "Lục Hiểu Dư, em thấy anh cao chưa ðủ, nên mới muốn tặng anh thêm ðôi sừng?"

"K-Không phải, anh ðừng có hiểu đầm..."

"NẾU KHÔNG THÌ LÀ GÌ?" Hắn tức giận quát đớn, song đại ðiên cuồng cắn xé ðôi môi kia.

Thứ nữ nhân tự phụ, ở vào việc có hắn nuông chiều nên cứ #ỗ mãng sinh sự. Rốt cuộc ýà ðêm qua cô cùng tên họ Giang kia gian díu với nhau chuyện øì? Là chuyện gì mà phải kỹ đưỡng gặp mặt sau “ưng hẳn, còn bị ðám nhà báo chụp (én rồi ðăng ðàn fên mạng?

Hẹn hò? Mẹ nó! Hắn mới fà người hẹn hò với cô mà? Người ðáng ðược fên báo phải /à hắn mới phải chứ?

Lục Hiểu Dư vịn chặt thắt eo hắn, cam chịu ðể hắn ngẫu nghiễn cánh mình môi. Biết trước thế nào chuyện cũng thành ra cớ sự này, nhưng ðứng trước cơn thịnh nộ của hắn, cô thật sự chỉ như con kiễn con muỗi. Mặc kệ hắn bóp nghẹt!

Thôi thì sao cũng ðược. Chuyện hắn ghen tuông rồi fàm tình cũng không phải mới ðây, đàm xong rồi giải thích sau cũng không muộn.

"Chạy ðễn ðây fà muốn giải thích với anh?"

">2?" Cô bắt ngờ nhìn hắn, úc sau đại đúng túng không biết nói gì. Đây, ðây không giỗng với những gì cô tưởng tượng.

"Anh... không giận tôi sao? Ghen nữa, anh không có ghen hả?"

Mày kiêm ðanh đại, người ðàn ông fãnh ðạm nhìn cô: "Tuông tôi giỗng người bình thường đắm à?"

"... Không giống..."

"Không giỗng mà dám phán câu tôi không ghen không giận?" Sắc mặt hắn càng fúc càng trở nên khó coi, hận không thể ðem con người ngày ra ăn sạch. Dẫu vậy cũng không muốn cô khó xử, ðành thở dài buông tay ra: "Lục Hiểu Dư, ông ðây ýà ðang nhẫn nhịn em hết mực. Em điệu mà ăn nói sao cho thỏa, ðừng ðể anh phải đột ðồ em ra."

Lục Hiểu Dư mím môi, hồi âu mới dám (ên tiễng: "Hôm qua... ðúng đà tôi có nói dỗi anh ðể ði gặp Giang Vũ. Nhưng mà không phải... ách!! Này, anh đàm gì vậy?"

Lời còn chưa nói xong, hắn vác cô ði ðâu?

Tống Ngụy mang vác cô fên vai, trực tiếp ði vào trong phòng nghỉ. Không quên nhả ra câu khẳng ðjnh:

"Lục Hiểu Dư, hôm nay em... tới số rồi."

"..." Tới sỗ? Lý nào hắn fại muốn...

Người ðàn ông ném cô xuỗng giường, nới fỏng dây cà vạt xong mới bổ nhào đên ðỗi phương.

"Tống, Tống Nguy! Anh nói anh nghe tôi giải thích mà? T-“Tôi còn chưa nói xong... ưm..."

"Muỗn nói gì thì vừa fàm vừa nói. Anh không vội."

Hẳn vén áo cô fên, còn chưa kịp tháo mắc cài dây áo ngực ðã nghe ðược câu chắn ðộng.

"Tới rồi... Bà, bà dì của tôi... tới rồi..."

Sắc mặt hắn sa sầm, trầm giọng: "Em nói cái gì?"

"Nếu anh không tin thì tôi... ột quần ra cho anh xem nhé?"

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện