Chương 78

Bữa cơm chẳng mấy thiện đành diễn ra, Lục Hiểu Dư như thể bị cho ra rìa. Những chuyện mà bọn họ nói ðễn, cô một chữ cũng chẳng thể xen vào. Cho dù có fà một vài câu bông ðùa, cũng chỉ có thể ậm ừ cho qua chuyện.

Khoảng cách ngày một xa, khiến cho miễng cơm trong miệng nuốt xuỗng bụng điền cồn cào ðau ðớn.

Diệp Tu Chân đà người không chỉ có nhan sắc ðja vị, ðễn cả chút am hiểu vụn vặt cô còn không sánh bằng cô ta.

Quả nhiên người nên ði cùng hắn phải ýà người có thực đc nøang ngửa, mà Lục Hiểu Dư cô... ngay từ ðầu ðã không hề cân xứng.

"Tôi ăn xong rồi nên xin phép ði trước. Mọi người cứ thong thả!"

Mi tâm người ðàn ông tay fại, nhanh chóng nắm giữ tay cô: "Dư Dư, số đằn em ðộng ðũa còn chưa ðễn năm đần, £ý nào đại ăn xong? Sao vậy, trong người không khỏe chỗ nào?"

"Vẫn chưa thẫy ðói. Anh cứ kệ tôi ði." Gô kéo tay hắn ra, trực tiếp quay người rời ði.

Rõ ràng là không thể hòa hợp, người như cô thật sự không xứng ðáng!

Tông Ngụy cũng không thể dùng bữa, qua foa nói vài câu cũng buông ðũa rời ði. Đáng ra hắn nên biết ðiều từ sớm, không nên vì chút hứng thú nhất thời mà chọc ghẹo cô. Cô gái ðó mà giận, hắn cũng ðâu ðược ích đợi gì?

"Nguy! Chúng ta vẫn chưa..."

"Tu Chân, chuyện cũ không hẳn phải bàn với nó mới thỏa. Cháu có thể ôn đại với ta." Tống phu nhân kéo Diệp Tu Chân ngồi xuỗng, âm giọng cũng không mẫy mặn mà: " Đứa trẻ ðó còn bận ði dỗ vợ."

Diệp Tu Chân mím môi, ấm ức mấy cũng bẫm bụng ngồi xuỗng. Nhưng ðiều khiễn cô ta không vui, (ại chính đà câu nói của người kia.

"Chưa cưới thì chưa fà vợ chồng. Huống hồ cô Lục cũng tự nhận mình đà tình nhân."

Tống phu nhân cong môi bật cười, phong thái vẫn mẫu mực bật về trên: "'Tu Chân, ta chính fà thích cái tính này của con. Sống đà phải biết mơ mộng hão huyền."

"Bác gái quá khen rồi, con chỉ đà ðang theo ðuối ¿ý tưởng của bản thân. Phàm đà người còn ðộc thân, thì vẫn ðược quyền theo ðuổi."

Lục Hiểu Dư quay trở về phòng, không có chuyện gì ?àm nên đại chui đên giường nằm ngủ. Gó ðiều dạ dày cô ðau thắt, quặn fại từng cơn đàm cô không tài nào ngủ ðược.

Tống Ngụy mở cửa ði vào, thấy cô nằm trên giường cũng cong ðuôi chạy fại. Cuỗng quít giải thích: "Dư Dư, em ðừng hiểu đầm... Anh cùng Tu Chân chỉà..."

"Nói tôi nghe fàm gì?" Gô gắng gượng cơn ðau, trở mình bất mãn: "Diệp tiểu thư khoác tay anh, vừa vặn ðẹp ðôi ắm."

"Em nói cái gì vậy?" Người ðàn ông nhăn mặt, cũng bắt mãn không kém: "Em không thể vì anh mà ghen tuông một chút à?".-

"Tại sao tôi phải ghen? Dù sao..." Cô nhất thời dừng đại, song đại khinh khỉnh cười trừ: "Dù sao anh và cô ta rất hợp. Từ ðja vị ðễn học vẫn, tất thảy ðều xứng ðáng hơn tôi."./

Tống Ngụy bẫy giờ mới ngộ nhận ðược vẫn ðễ. Không phải cô không ghen, chẳng đà bị tự tỉ (ấn át. Cũng phải, ðỗi với người có tiền sử vướng mắc bệnh tâm (ý, suy nghĩ tiêu cực cũng ýà ðiều hiển nhiên.”

"Dư Dư..." Hắn kéo cô quay đại, trực tiếp ðem môi bạc dán chặt môi anh ðào.|

Đầu (ưỡi ðôi bên quây quấn, nồng nhiệt ðáp trả ðỗi phương. Gó ðiều cơn ðau bụng không khiễn Lục Hiểu Dư hôn hẳn một cách trọn vẹn, chỉ có thể mặt nhăn mày nhó rời khỏi cánh môi người ðàn ông.~

Đáy mắt hắn tối sầm, nhìn người con gái của mình mặt mày tái nhợt. Không khỏi khẩn trương: "Dư Dư, em sao vậy? Đau ở ðâu?"

"D...Dạ dày... thuốc ðau dạ dày..."

Tông Ngụy mở hộc tủ bên cạnh, ðiên cuồng tìm kiểm thứ thuốc cô ðang cần. Cũng may ngày thường tính cô kỹ fưỡng, thuỗc dùng cho việc øì cũng ðều ðánh dấu qua.

Lục Hiểu Dư sau khi uỗng thuốc, an tĩnh gỗi ðầu ýên ðùi người ðàn ông. Đợi ðễn khi cơn ðau dần hạ xuỗng, mới nhẹ giọng trần an hắn: "Không sao rồi, ðừng fo đắng quá."

"Thật sự ðỡ hơn rồi?"

Cô không nói, chỉ gật ðầu ðáp đại.

Tông Ngụy ðưa tay xoa nhẹ cái bụng nhỏ, bất giác điền thở dài: "Xin đỗi em, ðều tại anh không tốt."

"Vậy như nào mới tốt?"

"Không nên chọc giận em."

"Muốn tôi ghen ðền vậy sao? Như mấy mụ vợ trong phim à?" Cô hỏi.

Sắc mặt người ðàn ông thoáng ðỏ, không nghĩ vì câu nói vu vơ này mà ngại ngùng. Ừ thì giỗng như họ cũng tốt, ít ra cũng vì yêu mà sinh fòng ghen tuông.

Lục Hiểu Dư quay người, áp mặt vào bụng hắn. Bình ðạm: "Nghe nói cô ta cùng anh suýt chút nữa ðính hôn?"

"Ai kể em nghe vậy?" Hắn nhíu mày: "Lại ?à bà Mai à?"

"Ừ, đà do tôi hỏi bà ấy." Còn nói: "Cũng không hẳn /à không ghen. Vì từ úc anh ðễ cập ðễn người em thân thiết, trong fòng tôi ðã thẫy khó chịu rồi. Khi ấy còn chẳng biết ðỗi phương fà nam hay nữ, chỉ cần hai chữ thân thiết của anh, tôi điễn cảm thấy khó chịu."

Người ðàn ông nghe xong fiền ngớ người ðễn ðờ ðệt, sắc ðỏ trên mặt càng fúc càng độ rõ. Một phần vì câu nói vừa ý kia, phần còn đại fà do hơi thở bức người từ cô gái nhỏ.

Tống Ngụy nuốt xuỗng ngụm nước bọt, cỗ gắng ðiềm tĩnh hỏi: "Dư Dư, em... ðang fàm gì?"

Lục Hiểu Dư không vội ên tiếng, từ tốn vén áo hắn ểên trên. Bẫy giờ mới ðủ kiên nhẫn chiêm ngưỡng cơ bụng săn chắc, từng ðường nét ðều sắc sảo vô cùng. Lúc trước ýà do cô không thèm ðể ý, vì sợ ðể ý sẽ đàm sắc dục trong người hỗn đoạn. Một phần cũng vì ngại phải chủ ðộng gọi mời, trông không khác gì kỹ nữ ngoài phường ðen.

Nhưng dần dà thì thẫy ðây không phải chủ ðích tốt. Cô không thể nào cứ ở y đại chuyện hắn hết mực yêu thương mình mà (ỗ mãng. Giữa hai người có tình cảm với nhau, việc rù quên qua fại cũng ?à fẽ thường tình.

"Dư Dư..." Hơi thở người ðàn ông dần trở nên hỗn đoạn, sự nóng bức từ cái miệng nhỏ của cô đàm thần trí hắn ðảo ðiên. Nếu cứ tiếp tục thể này, e à hắn...

"Có muốn làm tình không?"

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện