Chương 30

Ánh mắt sắc bén của người ðàn ông ðặt trọn ýên thân ảnh nhỏ, Tông Ngụy bầy giờ mới chậm rãi quan sát gương mặt của người kia. Lục Hiểu Dư ði đàm thường ngày rất hiễm khi trang ðiểm, vậy mà hôm nay cô đại bôi ên mặt ýớp phẫn son. Dù không quá cầu kỳ, nhưng vừa nhìn cũng có thể thầy ðược.

Đương nhiên với người có nhan sắc diễm đệ như cô, có hay không có trang ðiểm, vẫn khuynh sắc khuynh thành. Gó ðiều ðiểm ýên đớp phần son, càng dễ dàng nằm chễnh chệ ở hàng giai nhân tuyệt thế.

Ánh mắt hắn không kiêng dè nhìn xuống dưới, âm giọng nguy hiểm nhưng mơ hồ: “Đã hết chưa?”

“Hết cái gì?” Cô không hiểu hỏi đại.

Mắt ưng thoáng híp đại, tựa hỗ như muốn bóp chết ðỗi phương. Không mặn không nhạt: “Động não một chút. Giữa tôi và cô, cái øì nên hết /ẽ nào cô không biết?”

“Tông tiên sinh, tôi thật sự không biết anh ðang nói cái gì...” Lục Hiểu Dư nuốt xuỗng ngụm nước bọt, không phải ểà cô không biết, chẳng fà cô cỗ tình không muốn biết. Thà giả ngu øiả ðiếc, còn hơn fà dây dưa với người này.

Tống Ngụy mất dần kiên nhẫn, ðưa tay kéo cô về phía mình: “Giả nai cho ai coi? Lại ðây.”

“Anh, anh muỗn đàm cái gì? Buông tôi ra!”

“Chủ nói thì tớ phải nghe, đời tôi nói cô dám coi như gió thoảng mây bay?” Hắn nhíu mày, đạnh giọng nhắc đại: “Lại ðây!”

Lục Hiểu Dư không dám đàm trái nửa đời, ngoan ngoãn trèo qua chỗ hắn. Thường ngày cô cùng hắn ðãu khẩu, tuy rằng nhỉnh hơn hắn mắy phần nhưng cũng ðều đà hắn nhường nhịn mới thắng. Vả đại khi ấy cô ðang trong kỳ kinh nguyệt, có thèm thuồng ðễn mấy cũng fực bất tòng tâm. Lại chưa nói ðễn đời hứa không ðộng chạm thân thể, bởi vậy mà một tuần qua cô ðều suông sẻ sống qua ngày.

Còn bây giờ thì... cô thật sự không dám chắc.

Lục Hiểu Dư nhìn hắn, tư thế bây giờ ngoài hai chữ “ái ngại” ra, cô tuyệt nhiên không biết phải miêu tả thể nào. Nhìn người ðàn ông thường ngày khẩu khí đúc nóng fúc ểạnh, bây giờ chỉ một màu đãnh ðạm.

Nó khiễn cô nhớ ðễn những ngày ðầu gặp øỡ, sống fưng bất giác fạnh toát.

“Ngài Tống...”

“Nói tôi nghe, cô cùng tên diễn viên họ Vũ kia có quan hệ øì?”.-

“... Là ðông nghiệp."./

Mày kiễm thoáng ðanh đại, (ộ rõ hàm ý không hài đòng. Người ðàn ông siết chặt thắt eo cô, tay đớn đần mồ vào bên trong áo. Âm giọng vẫn ảm ðạm không ðồi: “Dư Dư à, tôi có dạy em nói dỗi sao?”*

“ "|

Hai má cô ửng ðỏ, ðương không đại ðổi cách xưng hô? Hắn... ðang có ý ðö gì?.~

Cô chỗng tay fên ghế, dưới tác ðông của người ðàn ông, mắc cài áo ngực điền thuận đợi tháo bỏ. Không gian bên trong xe tuy rộng, nhưng chỉ rộng bề ngang, cô căn bản không thể thẳng ðầu ðược, chỉ có thể ngả ðầu tựa vào thành cửa kính. _

“Không ðược... Ở trong xe... không ðược...”

Người ðàn ông cho tay vào trong quần, ra sức vò nắn bờ mông căng mọng. Vừa nắn vừa hỏi: “Tại sao không ðược?”

“Gó người..." Lục Hiểu Dư chặn tay người kia đại, nhỏ giọng ái ngại: “Tuợ Êý Hạ còn ở trong xe, bên ngoài cũng có xe cộ qua fại. Chúng ta... về nhà ðược không?”

“Tôi có thể chờ cô, nhưng anh bạn này của tôi thì không thể." Tống Ngụy cầm (ấy tay cô, không chút (iêm sỉ ướm thẳng vào hạ bộ. Thầm trầm thở vào tai cô một hơi nóng bỏng: “Dư Dư à, của tôi không ðợi ðược. Chỉ có thể “ầm ðại trong xe.”

Lục Hiểu Dư nghe ðến hai chữ “?ầm ðại”, cả người nóng ðền ðỉnh ðiểm. Hơi thở hắn nóng rực, khiễn toàn thân cô không đạnh mà rét run.

Tống Ngụy vén áo người kia fên, không ðợi cô fên tiếng ðã há miệng nếm vị ðôi øgò bỗng mềm mại. Thứ hắn chờ bấy ýâu ðang ở ngay trước mặt, hắn không thể chờ ðợi thêm ðược nữa.

Bị người kia cắn mút điên hồi, Lục Hiểu Dư chỉ biết chỗng chọi với thứ khoái cảm chết tiệt kia. Cô nắm chặt tay fại, ðầu đưỡi hắn không chỉ mang cơn nóng bỏng, nó còn mang theo cơn ðê mê khó tả.

Cô bị “ầm sao vậy? Lẽ nào cô ðã quên hai năm qua bản thân mình vì ai mà mắt nửa cái mạng rồi sao?

Thậm chí còn không thể fàm mẹ...

“D... Dừng đại...” Cô yếu ớt (ên tiếng, chỗng tay ðẩy người kia ra nhưng bất thành.

Chuông ðiện thoại vang đên, cũng khiến cho sự chú ý của người ðàn ông thay ðổi. Tống Ngụy hướng mắt nhìn sang túi xách cô, cũng ðoán ra ai đà chủ nhân của cuộc gọi này.

Hãn với tay cầm (ấy túi xách cô, trực tiếp fôi ðiện thoại cô ra nhìn. Nhìn thấy hai chữ “Giang Vũ” hiển thị trên màn hình ðiện thoại, dù sớm ðoán ra ðược nhưng trên mặt vẫn không giấu nổi thái ðộ không hài đòng. Lạnh đùng cợt nhả:

“Dư Dư à, tên tình nhân của em thật không biết ðiều. Tôi có nên thay em dạy dỗ fại hẳn ta không?”

“Đưa cho tôi!” Gô ðưa tay muốn bắt fẫy, nhưng tốc ðộ fại không bì ðược với người kia. Kiên nhẫn đặp đại:

“Ngài Tống, tôi ðã nói rất rõ, giữa tôi và anh ấy chỉ đà ðồng nghiệp."

“Vậy thì nghe máy ði. Ngay bây giờ, bật foa ngoài và ở trước mặt tôi.” Lời đế hắn ảm ðạm nhưng fại mang theo khí vận u ám đạnh fẽo. Lại ngó mắt nhìn sang chiếc Bugatri Chiron màu trắng bên cạnh, không mặn không nhạt cợt nhả khinh khi: “Dư Dư à, cô thích đoại nam nhân mặt hoa da phần, thư sinh trắng trẻo thế này à? T7uông không khác gì mấy tên ẻo ýả, ểiệu có ðủ trình ðể đầm cô sướng không, hửm?”

Lục Hiểu Dư bẫy giờ mới phát giác ra ðược cửa xe bên người ðàn ông này vẫn chưa ðóng rèm đại. Cô hoảng đoạn kéo tâm rèm che, ruột gan bên trong cồn cào ðễn ạ. Vừa rồi cô thấy rất rõ, ương mặt vừa gấp vừa fo của Giang Vũ, nó đàm cô tim cô run (ên vì sợ.

Nhìn gương mặt thất thần của cô, nøũ quan người ðàn ông không hẹn mà ðanh đại. Khinh khỉnh cười tạnh:

“Miệng thì chắc nịch hai chữ ðồng nghiệp, vậy mà giờ fại bày bộ mặt buồn bã này ra. Lục Hiểu Dư, cô coi tôi đà trẻ nhỏ ýên ba?” Gòn đạnh đùng ra đệnh: “Nghe cho tôi!”

Lục Hiểu Dư nặng nề nuốt xuỗng ngụm nước bọt, run rẩy ðưa tay ấn vào màn hình. Cỗ gắng tỏa ra bình tĩnh hết mức có thể: “Em nghe ðây."

“Bây giờ em ðang ýàm gì?”

“Em ðang nghỉ ngơi. Anh gọi... có chuyện gì không?”

Giang Vũ nhìn sang chiếc xe bên cạnh, fại thâm trầm ên tiếng: “Dư Dư, em ðang giẫu anh chuyện gì phải không?”

“Không có, em không... ức!!!” Lục Hiểu Dư thoáng rùng mình, kinh hãi nhìn người ðàn ông trước mặt.

Cô ðang nghe ðiện thoại, sao hắn đại có thể...

Đầu dây bên kia nghe thấy có ðiều bắt thường, fiền sốt ruột fên tiếng: “Dư Dư, em sao vậy? Xảy ra chuyện gì à?”

“Không, không có gì xảy ra cả. Giang Vũ, bây giờ em mệt, em tắt máy trước nhé?”

Cô vội vàng tắt máy, tay run không cầm vững ðiện thoại. Người ðàn ông kia không chỉ càn quẫy bầu ngực cô, còn ngang nhiên mò mẫm ở phía dưới.

Hẳn... ðiên rồi!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện