“Chúng ta… đi đâu vậy?”

“Đến khách sạn làm tình.”

Lục Hiểu Dư không nói, im lặng nhìn ra phía ngoài cửa. Cũng không lấy làm lạ, kể từ khi người kia thản nhiên ký tên vào tờ giấy bán thân, cô sớm đã biết kết cục của mình ra sao rồi.



Khách sạn, phòng tổng thống.

Tống Ngụy cởi bỏ lớp áo vest, lại quay ra nhìn người kia. Ảm đạm lên tiếng: “Vào trong tắm rửa, đừng để tôi đợi lâu.”

Lục Hiểu Dư không nói, chỉ nhẹ gật đầu đáp lại.

Người đàn ông nằm tựa vào thành giường, trên gương mặt điềm đạm dần lộ ra vài ba tia nguy hiểm. Là kẻ to gan nào dám hạ thuốc kích thích hắn? Đúng là loại người không biết trời cao đất rộng. Hắn mà tra ra được, nhất định sẽ bẻ cổ móc họng hắn ta ra.

Mẹ nó!

Lục Hiểu Dư sau khi tắm rửa xong, trên người chỉ khoác mỗi lớp khăn bông. Cô từ từ tiến về phía người đàn ông, lúc này hắn đã cởi sạch phần thân trên, chỉ chừa lại quần âu bên dưới.

“Tôi… tắm xong rồi…”

Tống Ngụy chỉ “Ừ” không đáp. Hắn mân mê ly rượu ngoại trên tay, hồi lâu mới chậm rãi cất giọng: “Đã từng quan hệ chưa?”

“Chưa từng…”

“Uống đi.” Hắn đưa ly rượu cho người kia, trên mặt lộ ra nét hài lòng. Đúng là hắn không quan trọng chuyện trinh tiết, nhưng nếu đã bỏ ra 1 tỷ để mua người, hắn đương nhiên cũng muốn sở hữu lớp màng mỏng manh này.

Lục Hiểu Dư nhận lấy ly rượu đắng, chần chừ hồi lâu vẫn không dám đưa lên miệng uống. Cô chưa từng uống rượu, chưa kể bản thân còn có ấn tượng không mấy tốt đẹp với loại nước này.

Cô nâng mắt lên nhìn người đàn ông, gượng gạo hỏi: “Tôi… tôi không uống, được không?”

“Không uống cũng được. Có điều đau đớn cô tự chịu.”

Cô mừng rỡ gật đầu: “Được, tôi chịu được!”

Tống Ngụy không dông dài thêm nữa, trực tiếp kéo người kia xuống giường. Hắn nôn nóng trấn lột tấm khăn bông, đem nó vứt vào góc xó. Người đàn ông tàn bạo mút lấy đôi gò bồng, tay lớn khẽ khàng chuyển hướng xuống nơi tư mật, nhè nhẹ mơn trớn nơi cửa động bên ngoài. Một mùi thơm nhàn nhạt len lỏi vào cánh mũi, thứ mùi hương này gần như kích thích toàn bộ tế bào bên trong hắn, khiến cho đáy mắt hắn vấn đầy màu dục vọng.

Bị người kia càn quấy, toàn thân Lục Hiểu Dư như có lửa chạy quanh. Bầu ngực bị người đàn ông liếm mút không ngừng, cảm giác râm ran ngứa ngáy này khiến cho cô khó chịu không thôi. Mãi đến khi bên dưới cảm nhận được có gì đó khác thường, mới gấp rút nhìn hắn:

“Đợi, đợi tôi một… Ức!!!”

Lục Hiểu Dư ưỡn ngực, toàn thân căng cứng đau buốt. Ở bên trong cơ thể, cô có thể cảm nhận rõ ràng được thứ vật to lớn sừng sững của người kia. Nó căng trướng khiến cô không dám động đậy, loại đau đớn như muốn xé toạc thân thể cô làm hai. Cô thật sự… không chịu đựng nổi.

Tống Ngụy đâm sâu vào bên trong người phụ nữ, tức khắc mặt mày sa sầm đến khó coi. Đúng là hắn chưa từng động chạm vào phụ nữ, nhưng cảm giác chiếm đoạt này hắn không hề cảm nhận được.

“Cô… không phải lần đầu?”

“Lần… là lần đầu của tôi…” Lục Hiểu Dư khó nhọc nhìn hắn: “Ngài… không tin tôi sao?”

Bạc môi người đàn ông thoáng cong lên, lạnh nhạt ấn lên bụng người kia: “Tin hay không, quan trọng lắm hửm?”

“A… Đừng… đừng ấn…”

“Tôi không quan trọng cô còn hay mất. Nhưng tôi không thích cách cô dối gạt chủ tử của mình.” Lực tay hắn ấn càng lúc càng mạnh, bên dưới bắt đầu chuyển động. Từng cái thúc vào, cũng đều mang theo một lực đạo mạnh mẽ. Tống Ngụy nhìn ảm đạm hỏi người kia: “Là người ở đó dạy cô ăn nói thế này?”

“Không có…” Lục Hiểu Dư bị hắn ấn mạnh lên bụng, càng cảm nhận rõ rệt thứ vật đang cắm sâu bên trong mình. Cô cận lực hô hấp, song lại gắng gượng giải thích: “Tôi không nói dối… Lần đầu… là lần đầu của tôi…”

Sắc mặt hắn lúc này càng lúc càng thêm phần khó coi. Lần đầu cái mẹ gì, máu tươi còn không chảy, ở đó mà lần đầu cái rắm? “Trông tôi giống người muốn nghe cô giải thích?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện