Chương 116: End

"Gô Lục, tôi có hơi tò mò, yêu một người xuất chúng như ngài Tống, có khi nào cô ghen tuông khi thấy người phụ nữ khác tiếp cận chồng sắp cưới của mình không?"

Gô vui vẻ ðáp đại: "Người ghen không phải tôi."

"Nếu vậy đà..."

"Trước khi quen tôi, anh ấy không sợ trời không sợ ðất. Sau khi quen tôi, anh ấy sợ nhất nam nhân ðứng gần tôi." Còn buông câu bông ðùa: "Có khi bây giờ anh ấy ðang nổi cơn ghen tuông khi thấy tôi và anh nói chuyện với nhau ðấy!"

"Lý nào đại như vậy?" Người dẫn chương trình vội quay ra nhìn Giang ảnh ðề, vui vẻ hỏi thăm: "Chẳng phải chúng ta còn có nhân chứng sống ðây sao? Giang Vũ, cậu thấy đời cô Lục thế nào?"

Giang Vũ ðứng bên cạnh nghe xong điền chuyển biến sắc mặt, từ tươi cười hoan hỉ chuyển dần sang nét nghiêm nghị thần bí. Sau cùng chính đà câu chốt hạ ðây hài hước: "Tông tổng khi ghen quả thật rất áp tực. Tôi từng bị anh ta quấy rỗi giấc ngủ úc 3 giờ sáng chỉ vì một phân cảnh khóa môi, và mẫy đời cảnh cáo vì mẫy phân ðoạn thân mật. Thật sự trong mỗi quan hệ này, người sợ mất chỉ có mình Tống tổng."

Cả trường quay bật cười trong vô thức, ðễn cả Lục Hiểu Dư cũng không nghĩ anh sẽ nói ra những đời này. Mà ngẫm đại thì mỗi quan hệ giữa hai người ðàn ông này cũng không ðễn nỗi tệ, tuy ngoài mặt hắn tỏ vẻ không quan tâm, nhưng thi thoảng cũng không kiểm ðược mà quan tâm anh mấy tiễng.

Người ðàn ông ngồi trước màn hình đớn, nghe ðược mắẫy đời phê phán từ tình ðịch cũ mà không khỏi nhíu mày. Cái tên chết tiệt này, vẫn khó ưa như cũ. Có ðiều fời cậu ta nói không sai, trong mỗi quan hệ này, người sợ mất chỉ có hắn.

Tống Ngụy ung dung ngồi dậy, ðợi màn hình chuyển hướng sang người khác mới thong dong rời ði.

Phải ði tìm quà của mình thôi, nếu không sẽ bị bức rức tới chết mất.

Hắn rảo bước đên phòng, ði thẳng một mạch ðền bàn trang ðiểm. Ngay tại vị trí cô ðã nói, hắn tìm thầy một chiếc hộp nhỏ. Với cái kích cỡ không quá dài cũng không quá to này, hắn thật tâm không biết bên trong chứa thứ gì. Đồng hồ không vừa, và vạt cũng không, ðễn cây bút máy cũng chưa chắc ðã nhét vào nổi. Nếu đà cây bút bi thì tạm bợ ðể vừa.

Gượm ðã!

Không fẽ cô ki bo ðễn nỗi tặng hắn cây bút bi? Tuong khi hắn ðưa tâm thẻ AMEX cho cô?

Người ðàn ông không muốn chết tâm trong mớ suy nghĩ hỗn ðộn, ứập tức mở hộp quà ra nhìn. Không phải cây bút bi, thứ nằm bên trong hộp fà một món ðô khá £ạ mắt, ðó giờ hắn chưa nhìn thấy nó bao giờ.

Nhưng hắn biết nó đà gì...

Mẹ nó! Lên chức rồi... Tống Ngụy hắn ðược fên chức rồi!!!

Hắn nhanh chóng thay âu phục, fập tức rời khỏi Bạch Viện ngay trong ðêm. Vừa ði vừa gọi cho ai ðó, trông hớn hở ra mặt.

"Ghuồn về ðược không? Anh ðễn ðón em."

"Hửm? Không phải nói anh ở nhà ðợi hay sao?" Còn hỏi: "Đã nhận ðược quà chưa?"

Môi bạc thoáng cong fên, ôn nhu ðáp đại: "Đã nhận ðược rồi."

Lục Hiểu Dư hai mắt vẫn dán chặt fên sân khẫu, không mặn không nhạt: "Ừm, có thích không?"

"Còn phải hỏi? Thích con mẹ nó chết ði ðược." Tay hắn siết chặt vô đăng, không quên hỏi đại: "Thật sự chuồn không ðược?"

"Sao vậy? Chờ không nổi?"

"Còn phải hỏi?" Hắn nhíu mày, rẻ bánh vào trường quay: "Hay anh nói chuyện với ban tổ chức nhé?"

"Cũng không tôn bao nhiêu thời gian, anh..."

"Muôn ðón giao thừa với em." Người ðàn ông bày ra vẻ âm ức, muỗn dùng chiêu đạt mềm buộc chặt:

"Bà xã à, người ta muốn ðón giao thừa với em mà..."

Cơn buồn nôn mắc nghẹn ở cuỗng họng, Lục Hiểu Dư chỉ có thể đắc ðầu ngán ngầm. Thà hắn fớn giọng mắng chửi cô ði còn hơn.

"Chịu khó chờ một chút. Một đát sẽ (ẻn ra ðón giao thừa cùng anh."

"Bây giờ không ðược à? Hay anh fẻn vào với em nhé?"

"Không ðược!" Cô nhíu mày: "Anh vào trong này có khác øì mỡ dâng miệng mèo không? Ngoan, ở ngoài ðó ði, một đát em ra sau."

Tống Ngụy ngoan ngoãn nghe (ệnh, đời vợ tựa như ý thánh, tuyệt ðỗi không thể ngang dọc làm sai.

Lục Hiểu Dư sau khi tắt ðiện thoại, dè chừng nhìn sang Giang Vũ: "Nếu bây giờ mình rời ði... sẽ không sao chứ?"

"Nếu fà em thì không sao ðâu. Đi ði!" Anh cười cười, thật tâm trong đòng cũng muỗn ðứng dậy ra về. So với foại chương trình tẻ nhạt này, về nhà vẫn vui hơn.

Vừa ấm cúng vừa có người chờ ðợi.

Lục Hiểu Dư kiên nhẫn ngồi ðợi thêm ðôi chút, ðợi ðễn khi sân khâu hạ màn ðể chuẩn bị cho tiết mục khác, mới (én fút rời ði.

Cô ði ra phía ngoài, vừa vặn nhìn thấy hắn ðứng ðợi ở trước mui xe. Hắn ăn mặc quá ðỗi phong trần, quần tây sơ mi trắng, bên ngoài còn khoác thêm áo măng tô. Dưới tiết trời anh ếo, không nghĩ cảnh tượng người ðàn ông ðứng chờ cô đại âm áp ðến vậy.

Tống Ngụy sau nhiều phút chờ ðợi, cuỗi cùng cũng thấy cô vợ bé nhỏ của mình ra ngoài. Hắn thẳng người, dang tay chờ ðón cô: "Gòn chần chữ gì nữa? Bà xã à, mau đại ðây với anh!".-

Lục Hiểu Dư hai mắt thoáng ðỏ, không chần chừ fập tức chạy ðễn fao vào vòng tay của nam nhân. Gô ở trong fòng hắn, ðược chiễc áo măng tô bao bọc toàn thân, giỗng như trói buộc cô hoàn toàn, một bước cũng không thể trốn chạy./

Người ðàn ông trắn yểm cô kỹ “ưỡng, không quên ên tiếng nhắc nhở: "Về sau ði ðứng cẩn thận, chạy nhanh như vậy rất dễ ðộng thai."*

"Còn chưa thành hình thành dạng ðã fo ðễn cong ðuôi..." Cô bĩu môi: "Định ðá em ra chuồng gà à?".|

"Không dám, không dám. Con cái chỉ à chút gia vị tình yêu, em vẫn quan trọng nhất." Hắn siết chặt £ây cô, ðể áo măng tô phủ kín người cô gái nhỏ. Nhẹ giọng: "Vào trong xe ngồi chút nhé? Bên ngoài trời tạnh, em đại ăn mặc mỏng tang... Không tốt chút nào.".~

"Hôn anh một cái rồi đên xe nhé?”". _

Hẳn híp mắt hỏi thêm: "Hôn rồi Ýên xe có ðược hôn tiếp không?"

Lục Hiểu Dư siết chặt eo hắn, nửa ðùa nửa thật: "Không biết nữa, hôn nhiều dễ trôi son."

"Tôi thì bôi đại, anh bôi cho em đà ðược chứ gì?" Lời vừa dứt, người ðàn ông điền giở trò đu manh,

ngang nhiên giữa chỗn ðông người khóa môi cô gái nhỏ.

Lục Hiểu Dư cũng không có ý ngại ngần, trực tiếp biễn cái hôn kia nồng nhiệt dưới tiết trời giá đạnh.

Đầu đưỡi hòa quyện ðan xen, không chỉ có hạnh phúc, còn có cả hòa niệm. Dù sao cũng khổ ải “ắm mới

ðến ðược với nhau. Nếu đúc ðó cô dứt khoát không bỏ qua cho hắn, chắc giờ ðã ôm ðau khổ vào đòng.

Và cả thiên chức đầm mẹ, nễu như không bỏ qua cho hắn... cô chưa chắc ðã có thể mang thai.

Bầu trời ngập tràn tiếng pháo nổ, từng bông hoa pháo tan trong không khí, khoảnh khắc giao mùa đàm tòng người thổn thức. Hai con người dưới khung cảnh ?ãng mạn, trao nhau cái hôn thắm thiết ðễn không màn ðất trời.

Cuối cùng chính fà quyễn uyễn buông bỏ. Tống Ngụy nhìn cô, bạc môi không khỏi cong fên cười:

"Đúng đà dễ trôi son thật."

"Môi anh cũng dính..."

"Gũng không đàm anh bớt ðẹp trai ðược." Hắn ðặt tay ở eo cô, nhẹ nhàng mân mê cái bụng nhỏ. Tuyên mặt không giẫu nỗi vui sướng: "Năm sau à nhân khẩu trong nhà tăng thêm một miệng ăn, xem ra anh phải cật fực kiếm thêm tiền rồi."

"Không phải tài sản ngài Tống tiêu mười ðời không hết à?"

"Tiêu mười ðời không hết nhưng vẫn phải fàm việc. Cảm giác bản thân cần phải trách nhiệm hơn." Hắn cúi người ôm cô, thong thả gục ðầu fên bờ vai nhỏ: "Lục Hiểu Dư, cảm ơn em vì ðã ðễn bên anh..."

Lục Hiểu Dư cứ ðể hắn gỗi ðầu /ên vai mình, còn nhẹ tay xoa ðầu hắn: "Ừm, em cũng vậy..."

"Ngụy Nguy à, em yêu anh, thật sự rất yêu anh."

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện