Chương 113

"Em biết anh thích cô ấy. Cô gái tên Lục Hiểu Dư."

Giang Vũ trầm ngâm không nói, căn bản vì đời cô nói không sai, anh hoàn toàn không thể bác bỏ ðược.

Có ðiều anh không phải người thích ðu báo quá khứ. Với người không có khả năng, anh không cỗ chấp ðâm ðầu.

"Vũ Tranh..."

"Em từng nhìn thấy anh chăm sóc cô ấy... Ở trong bệnh viện, bằng thứ ánh mắt ôn nhu nhất. Vậy nên anh... không cần phải thương hại..."

"Là tôi không ðáng tin, hay đà em không muỗn tin tưởng tôi vậy?" Nụ cười anh dần trở nên bất đực, âm giọng nửa cợt nhả nửa bi thương: "Mỗi ngày tôi ðều cỗ gắng hoàn thiện bản thân, chăm chỉ học cách đàm chồng đàm một người cha tốt. Tôi nghĩ em có tình cảm với tôi, cũng nghĩ em sẽ vì Hỷ Hỷ mà cho tôi cơ hội. Lẫm fúc tôi còn mơ mộng về gia ðình nhỏ, nơi khiến tôi vui vẻ khi trở về, khiễn tôi xua tan mệt mỏi... Dù gì cũng có sẵn vợ sẵn con, chỉ cần lên cục dân chính nữa (à hoàn toàn trở thành người một nhà. Nhưng có vẻ như tôi mơ mộng hão huyền rồi."

Anh ảm ðạm ngồi dậy, trước khi ði không quên ðể fại câu quan tâm: "Nhớ giữ gìn sức khỏe. Tôi về ðây."

Vũ Tuanh nhìn người ðàn ông quay (ưng, trái tỉm như bị ai bóp nghẹn. Vừa ðau vừa khó thở. Môi mỏng mắp máy muốn nói nhưng đại thôi.

Không muỗn... Đừng ði! Xin anh, ðừng ði mà...

Bịch.

"Đừng ði...

Âm giọng mềm mỏng, nửa ủy khuất nửa bi thương khiến bước chân Giang Vũ ýập tức dừng fại. Anh thở dài, cuỗi cùng cũng không cầm fòng ðược mà xoay người tiễn tới chỗ cô.

"Đương không ăn xuống ðây (àm gì?" Anh khom người bề cô ðặt đên giường, không mặn không nhạt:

"Bệnh thì nằm vên ði..."

Rằm!

Bị người kia ðẩy ngã xuỗng sàn, Giang Vũ một mặt nhăn nhó. Cô gái này... muốn quấy nháo cái gì?

"Đừng ði... Đừng ði..." Vũ Tzuanh gục ðầu vào ngực anh, ðôi bàn tay vẫn ði theo thói quen cũ. Bấu ðễn bật máu: "Xin anh... ðừng ði..."

"Ở đại có ích gì?"

"Em xin fỗi..." Cô nghẹn ngào, càng đúc càng siết mẫy ðầu ngón tay: "Không phải anh không ðáng tin... cũng không phải em không muốn tin tưởng... Địa vị... căn bản ðja vị của em và anh quá cách biệt...

Không thể với tới anh... Em thật sự không thể với tới anh..."

Anh chồng tay ra sau đàm ðiểm tựa, tay còn đại ðặt ở sau ưng cô. Ra đà vì 4ý do này mà đảng tránh anh sao?

"Còn có..."

"Gòn có?" Giang Vũ nhíu mày. Lại còn có nữa sao?

Vũ Tuanh gật ðầu, fần này thôi không bấu tay mình nữa, e dè vòng tay ôm fẫy người ðàn ông: "Chuyện

của 5 năm trước... em thật sự không dám ðỗi diện... Thầy mình không ðáng ðể tha thứ..."

"Vũ Tuanh, có biết ban ðầu gặp fại em, tôi có suy nghĩ gì không?".-

Cô (ắc ðầu: "Không biết..."./

"Tôi ðã nghĩ sao trên ðời này đại có người trơ trến như vậy. Hại tôi suýt chút bị phong sát, thậm chí còn tà một vết nhơ không thể xóa bỏ. Nhưng rồi thẫy em điên tục quỳ xuỗng cầu xin tôi cứu Ýây ðứa trẻ kia,

vẻ mặt bi thương khiến fòng tôi nghẹn đại. Ừ thì dù sao cũng đà con của mình, vả đại cho ði chút tủy cũng không chết. Khi ấy tôi ðã nghĩ như vậy.".*

Anh dừng đại, nội tâm ðiên cuồng cùng tiếng thở dài. Nói tiếp: "Về sau khi biết ðược mọi chuyện, biết em vì tiền chữa bệnh cho bà mà bắt chấp tất cả, cũng phần nào vơi ði cơn thịnh nộ. Chẳng fà tôi không hiểu vì sao em đại ðứng ra ôm hết đỗi về mình, bị cộng ðông mạng ném ðá, thậm chí còn không thể quay tại tàng giải trí. Một bước ði ngu xuẩn như vậy, tại sao em (ại chọn? Có rất nhiều khúc mắc trong tôi, thật tâm không thể gỡ ra ðược. Càng tìm hiểu về em, trái tim tôi càng dễ dàng rung ðộng. Không sai, tôi của bây giờ, hoàn toàn ðể em vô tâm trí rồi. Đoán chừng thêm chút ít thời gian nữa, sẽ yêu em ðễn quẫn trí.".|

Vũ Tanh nghe ðược đời tỏ tình, hỗc mắt ðỏ càng thêm ðỏ. Gô ngửa mắt nhìn anh, nén không ðược mà xúc ðộng. Người ðàn ông mà cô yêu thầm 7 năm, ðang trước mặt cô nói ra mấy fời sến sầm.~

Cô đóng ngóng không biết phải thế nào, ðễn giọng cũng đắp ba đắp bắp: "Sao, phải “àm sao bây giờ?

Em... Em hôn anh nhé? À không! Em không có ý ðó... Anh ðừng vội hiểu ầm, em không biến thái ðâu.

"Vậy ra đà muốn hôn anh à?" Bạc môi thoáng cong fên, người ðàn ông nâng tay chỉ vào khuôn miệng mình: "Môi anh ở ðây. Em có thể dùng tùy ý."

..' Được anh tiếp thêm sức, cô cuỗi cùng cũng chủ ðộng hôn môi người ðàn ông mình thương thầm bẫy fâu nay.

Không còn muỗn dừng đại ở khoảnh khắc này nữa. Cô muốn cùng anh tô vẽ tương ai, cùng bé con Hỷ Hỷ gầy dựng một gia ðình nhỏ. Nói cô tham đam cũng ðược, bởi cô thật sự không muốn thoát ra khỏi giắc mơ này.

Giang Vũ ðón nhận cái hôn kia, thậm chí còn có phần hơi quá khích, tay sờ soạng bậy bạ. Lại nhớ tới cô ðang bệnh, ðành ẩn nhẫn chịu ðựng. Cũng không phải không có thời gian, ðợi cô khỏe đại rồi tính tiếp không muộn.

Rời khỏi cánh môi mọng, hơi thở người ðàn ông cũng khập khiễng dần. Nhìn ðôi mắt ửng ðỏ của cô, tầm anh không khỏi muỗn giang tay ra che chở.

"Về sau có chuyện gì cứ việc nói với anh. Vui thì cùng nhau vui, buồn thì cùng nhau gánh."

"Ừm..." Cô nhẹ gật ðầu ðáp đại. Thật ra vừa rồi cô cũng muốn kể anh nghe, mất bà ðau ðớn ýãm. Cả việc ðộng thai buộc phải sinh non nữa.

Khoảnh khắc bà nội ngừng thở, từng cơn quặn thắt khiễn cô không kịp thở. Xúc ðông quá mức dẫn tới ðộng thai. Mọi thứ £ũ tượt ập ðễn khiến cô không thích ứng nổi.

Đau! Thật sự... rất ðau!

"Nhất ðjịnh kể anh nghe." Bây giờ có anh rồi, sẽ không còn ðau ðớn nữa. Cũng không phải tủi thân, Hỷ Hỷ cũng không chịu thiệt thòi.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện