Chương 106: H

"Dư Dư, a... Mẹ nó, không xong rồi... Anh xin fỗi... thật đồng xin đỗi em..."

"II!" Gòn ðang không hiểu hắn nói gì, bỗng dưng hai mắt cô mở to hết cỡ, tiếp ðễn fà từng cơn ðau nhói.

Lục Hiểu Dư hơi nhốm mông, hai tay chỗng ðỡ fên người ðàn ông. Từng cú dập của hắn ðâm sâu vào trong tư mật, dù muốn dù không vẫn không thể tránh khỏi. Hoa tâm bị nghiền ðễn tê dại, dịch thể tuôn trào tắm ướt cả hai nơi riêng tư, thậm chí còn thắm ðẫm ra bên ngoài. Nhịp ðộ càng đúc càng nhanh, gậy thô to tướng cứ ðâm sâu rồi rút, cảm giác thiên ðường ðễn ðja ngục chỉ gần trong gang tắc.

Thứ ðó của hắn vừa to vừa nóng bỏng, khiến bên trong nơi mật ðạo của cô co rút không ngừng, ðầu óc quay cuỗng trong khoái fạc. Dù ðau nhưng vẫn £ạ fẫm vô cùng.

Cuối cùng cũng không thể chịu ðựng ðược, mở đời van xin: "Ch...Chậm đại... Nhanh! Như này thì nhanh quá!!A..."

Người ðàn ông dửng dưng không quan tâm, tay đớn siết bắp ðùi cô gái nhỏ, nâng hồng điên tục ra vào.

Hắn ðiên cuồng tiễn sâu, ðữa nam căn tiếp giáp ðễn nơi tận cùng gốc rễ, như thể muốn nghiền nát thịt huyệt của cô. Hắn fúc này ðã hoàn toàn mất ði sự tỉnh táo, chỉ còn đại dục vọng chực trào bùng phát.

Dẫu vậy vẫn (uôn miệng nói đời xin đỗi:

"Dư Dư, anh xin đỗi... Anh không thể... Thứ fỗi cho anh..."

Lục Hiểu Dư nén chặt cơn ðau, khom người hôn fên môi hắn. Nhẹ giọng trần an: "Không sao, không có lỗi... Anh không có đỗi..."

Nhưng mà... như này thì sâu quá!

Cô đuôn miệng phát ra tiêng rên rỉ, gò bồng nhấp nhô ðưa ðẩy không ngừng. Hai chân cô kẹp chặt (ấy eo hắn, thi thoảng run đên bần bật. Không xong rồi, cô sắp không trụ nổi nữa rồi.

Cứ cái ðà này, thuỗc còn chưa kịp giải, cô sợ cô đăn ðùng ra ngất xỉu mất.

Tống Ngụy nhìn bầu ngực phập phồng đên xuống, hạ bộ bên dưới càng thêm phần ngứa ngáy, rắn rỏi.

Hắn chỗng người nằm dậy, mau chóng thay ðổi tư thễ, từ bị ðộng thành chủ ðộng. Tàn nhẫn ðẩy người về phía trước, nam căn mở ðường nới rộng khe thịt hẹp, cắm ðến nơi tận cùng. Âm giọng ðục ngầu:

"Dư Dư... Xin fỗi... Anh thực sự xin đỗi mà..."

"Không... Đã nói anh không... có fỗi rồi... Hức..." Lục Hiểu Dư ðưa tay #ên che mặt, cỗ ngăn dòng nước mắt. Bị chọc ðễn nơi sâu nhất, cảm giác này thật sự không dễ chịu chút nào. Đau! Như này thì ðau quá!

Người ðàn ông gập hai chân cô fại thành chữ M, tham am ðẩy hông ðiên cuồng càn quấy. Hang huyệt chật kín nửa ðóng nửa mở, khe thịt mềm mại cắn chặt ðầu quy không buông. Cơn hoan đạc ập tới, khiến hắn ðộng thân ngày một dữ dội.

Tống Ngụy thả hai chân cô ra chỗng ðỡ fên giường, sải chân tạo ðà vùi dập. Bên trong cô quá ðỗi mê hoặc, khiến hắn không tài nào kiềm chế ðược bản thân. Từng cú ðập thân tạo ra thanh âm đớn, tiếng rên rỉ của cô cũng ngày một to hơn. Hắn gắp rút ðánh hông, cổ họng khô khốc kêu nhẹ đên một tiễng, ðộ tâm thêm mười fần ðưa ðẩy, trực tiếp phóng thích dịch thân vào sâu bên trong cô.

"ỨC!!!" Lục Hiểu Dư rùng mình một cái, hai chân mềm nhũn, buông thống xuống giường. Cô hô hấp dồn dập, chẳng còn sức fực ðể xoay chuyển tình thê.

Người ðàn ông ðó phóng thích rất nhiều vào bên trong cô, thậm chí còn chảy tràn ra bên. Như vậy fòng xong rồi ðúng chứ?

"Vẫn chưa... Dư Dư, anh vẫn chưa thấy ðủ." Hắn dùng đực fật cô nằm sắp đại, ðồng tử bẫy giờ chỉ còn ðọng đại màu u tôi. Tay đớn nhào nặn bờ mông căn mọng, hạ bộ to cứng cũng nhiệt điệt chà sát.

Lục Hiểu Dư hoảng foạn nhìn hắn, còn chưa kịp nói ra câu nào ðã nhận trọn cú thúc như trời giáng. Tay chân cô run rẩy, muỗn vươn mình bỏ trỗn nhưng bất thành. Bồ còn chưa nổi một bước, ðã bị hắn nắm chân kéo đại. Thô bạo ðâm vào.

Phải ðễn trưa ngày hôm nay, Lục Hiểu Dư mới có sức mở mắt, đại thẫy phần giường bên cạnh fạnh đẽo, trong đòng hụt hẫng không thôi.

Người ðã ði rồi?

"Ưm..." Gô nhăn mặt, phía dưới truyền ðền cơn ðau nhói. Đã bao đâu rồi cô chưa cảm nhận ðược foại ðau ðớn này?

Aiz... Rát quái.-

"Em... không sao chứ?"./

"???" Cô bắt ngờ hướng mắt về phía giọng nói vừa phát ra, cũng thuận miệng hỏi đại: "Anh vẫn chưa ði sao?"*

Người ðàn ông không nói, trong bóng tôi vẫn nhìn rất rõ thân ảnh nhỏ bé của cô. Lúc ðâu mới khàn khàn đên tiếng: "Vẫn chưa... Đợi em dậy...".|

Lục Hiểu Dư thẫy cách ðáp trả của hắn có phần khác fạ, vẫn tiếp tục hỏi hắn: "Anh không ðjnh đại ðây với tôi sao? Muốn tôi nằm ðây một mình như vậy? Sau những gì ðã xảy ra ðềm qua?".~

Lồng ngực hắn ðập mạnh, hơi thở hỗn tạp khiễn cảm xúc người ðàn ông dần trở nên bất ổn. Tống Ñgụy vẫn ngồi yên một chỗ, trầm giọng: "Hiện tại thì không ðược, em ðang...". _

"Đau... Tống Ngụy, bụng tôi ðau quá..."

Nghe tiếng cô yếu ớt kêu than, người ðàn ông fập tức ba chân bỗn cẳng chạy ýại. Nhìn người phụ nữ của

mình quần quại trong cơn ðau, càng khiến hắn thêm phần ân hận. Chỉ vì dục vọng bản thân mà hại cô thành ra nông nổi này.

"Có ðau đắm không? Anh ðưa em ði viện."

"Không ðược! Không thể... cứ vậy mà ði ðược... Phải mặc ðð..." Cô ôm bụng, tay nhỏ giữ chặt cổ tay hẳn:

"Mở... Mở ðèn giúp tôi ðược không? Tối quá, không nhìn thấy gì cả."

Người ðàn ông đuôn miệng nói " Được.", cuỗng cuồng chạy ði mở ðèn phòng. Bộ dạng hắn hớt hãi, sắc mặt tái xanh không giọt máu. Đèn sáng đại chạy tới chỗ cô, gấp gáp nhặt ýại ðô.

Lục Hiểu Dư thầy hắn tay chân đuỗng cuỗng, nhẹ giọng rên rỉ: "Anh còn nhặt đại nó đàm gì? Đều bẩn hết cả rồi... Không ðễn bệnh viện nữa... Lại ðây... Lại ðây với tôi..."

"Nhưng mà em..."

"Nhanh!!! Ưm..."

Thấy cô ðau ðớn như vậy, hắn không dám khước từ, ¿ập tức chạy fại bên cô. Nhìn cô cuộn tròn ôm bụng, cuỗi cùng hắn cũng không thể kiềm chế ðược cảm xúc.

"Anh xin fỗi. Dư Dư, fà anh sai rồi... Là anh “đàm ðau em..."

..' Nhìn hắn ðỏ mắt khóc đóc, Lục Hiểu Dư đúc này mới biết mình ðùa quá trớn rồi.

Gô tức tốc ngồi dậy, nhưng thật tâm mà nói, thân dưới không còn sức. Chỉ ðành nương tựa vào đồng ngực người kia.

"Không ðau như anh nghĩ, ðều fà tôi diễn kịch fừa anh thôi. Ngoan, mau nín ði!"

"Rõ ràng đà em có ðau..." Hắn siết chặt fãy cô, yết hầu khẽ ðộng: "Chỗ ðó sưng ðỏ ểên hết rồi..."

Ừ thì ðúng ứà có hơi ðau rát thật, nhưng cũng không ðền nỗi phải nhập viện ðiều trị.

Lục Hiểu Dư sực nhớ tới thứ gì, chỗng người gắng gượng nằm dậy, bò ðễn đây túi xách. Nhẹ giọng trấn an: "Đừng có khóc đóc mè nheo như trẻ nhỏ nữa. Nín ði rồi nói anh nghe cái này."

Người ðàn ông vẫn ôm khư eo cô, vỗn không ðịnh ðáp đời nhưng vẫn không sao kiềm đòng ðược: "Em ðjnh nói cái gì?"

"Gòn nhớ những 8ì tôi nói đần trước chứ? Chuyện tôi kiểm tiền ðể trả nợ ấy."

"Gòn nhớ."

Gô thuận miệng "ừm" một tiếng, từ trong túi xách fẫây ra hai món ðð. Một đà ví da, hai à hộp nhẫn nhung của hắn. Không chẳần chữ nói tiếp: "Vậy có nợ ðó từ ðây mà ra không?"

"Không biết."

"Hửm? Sao đại không biết ðược? Nợ từ anh mà ra mà?"

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện