(Đây là lúc Trần Lâm đang đột phá Trúc Cơ.)
Một lần nữa mở mắt ra, Trần Lâm thấy được mình đang ở được một nơi vô cùng lạ lẫm, hắn nhíu mày đánh giá không gian tối đen xung quanh, vật duy nhất tồn tại là tấm cửa đá to lớn trước mắt.
"Quái thật, nơi này là nơi nào?"
Tự hỏi một câu, Trần Lâm cố tìm tòi xung quanh nhưng vẫn không có bất kỳ phát hiện mới nào, vì vậy mà hắn chỉ có thể bất đắc dĩ thử thăm dò tấm cửa đá khổng lồ trước mắt.
Chỉ là vừa đưa tay chạm tới, dị thường liền chợt phát sinh.
Tấm cửa đá trước mắt sau khi bị Trần Lâm chạm vào liền đột ngột tự chuyển động và mở ra.
Trần Lâm mặc dù có ngàn vạn nghi hoặc trong đầu, nhưng bởi vì không còn con đường nào khác để đi, vì vậy mà hắn chỉ có thể bất đắc dĩ tiến vào.
Vừa đi vào, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt Trần Lâm là một đại diện nguy nga tráng lệ với vô số trụ thủy tinh xếp ngay ngắn thẳng hàng với nhau.
Trên đại điện là một mái vòm trời được trang trí bởi vô số tinh tú, ở hai đầu là một mặt trăng và một mặt trời ngự trị nơi cao, mặc dù không có quá nhiều học vấn về điêu khắc và nghệ thuật, nhưng Trần Lâm vẫn cảm thấy những chi tiết kia vô cùng chân thực và sinh động tựa như có thể hoàn toàn biểu hiện ra sự tráng lệ và nguy nga của thiên không.
Nhưng thứ làm Trần Lâm bị thu hút nhất lại không phải mái vòm trời kia mà là bức tượng kỳ lạ ở cuối đại điện.
Tiến lại gần, Trần Lâm mới thấy rõ toàn cảnh nơi cuối đại điện.
Một chiếc vương vị hoặc là thứ gì đó tương tự được đặt trước một bức tượng khổng lồ và nguy nga.
Ngước nhìn dung nhan của bức tượng, Trần Lâm ngớ người hồi lâu rồi sau đó liền không khỏi chợt đổ mồ hôi lạnh.
Bởi gương mặt của bức tượng tuyệt đối không sai đi đâu được, chính là mặt của hắn.
"Con mẹ nó, lại là chuyện thần bí hay âm mưu thâm sâu nào nữa đây, có thôi đi được không?"
Tại sao mọi người không thể ngồi xuống ăn miếng bánh uống miếng trà rồi cùng nhau hòa khí thương lượng để đôi bên cùng có lợi nhỉ.
Âm mưu quỷ kế, mưu mô tính toán nhiều như thế làm gì, thật có đáng không?
Tại sao ai cũng cứ muốn làm hoàng tước đợi ở sau mà không phải là sống như những con thiên nga tốt đẹp của Trai-cốp-xki (Tschaikowski) nhỉ?
Trần Lâm trong lòng điên cuồng chửi bậy một cách có văn hóa và học thức.
Cũng không trách hắn hoảng như vậy, dù sao đổi lại là ai khi đột phá Trúc Cơ lại đột ngột bị đưa vào một nơi quái quỷ như này đồng thời còn được chứng kiến bức tượng tạc theo khuôn mẫu của chính mình thì làm sao mà không hoảng cho được.
"Bình tĩnh, phải bình tĩnh lại, hiện tại không phải lúc hoảng hốt, mà thật ra chẳng có lúc nào là nên hoảng hốt cả vì hoảng hốt cũng không có ích gì, chuyện cần làm hiện tại là phải mau chóng điều tr.a cụ thể tình huống hiện tại mới được."
Nghĩ vậy, Trần Lâm liền tiến lại gần hơn để quan sát.
Nhìn kỹ từng chi tiết hồi lâu, Trần Lâm phát hiện ra được một chuyện đó là nơi này vốn dĩ phải có ba bức tượng mới đúng, chỉ là một bức tượng đã hoàn toàn biết mất không dấu vết.
Biến mất không dấu vết thì làm sao mà hắn lại biết được nơi này từng có một bức tượng?
Này cũng đơn giản dễ hiểu, bởi ở phía còn lại, Trần Lâm phát hiện ra nơi này vẫn còn xót lại một phần chân của bức tượng thứ ba, nhưng chỉ là một phần của cẳng chân mà thôi, phần còn lại cũng hoàn toàn biến mất không dấu vết.
Dựa theo diện tích của bệ đá, đặt ba bức tượng lên là sẽ vô cùng vừa vặn, nhưng không biết vì lý do gì mà một bức tượng đã biến mất chỉ để lại vị trí trống không, một bức tượng khác ngoại trừ còn xót lại nửa cái cẳng chân thì phần còn lại cũng đã biến mất nốt, duy chỉ có bức tượng của hắn đặt ở chính giữa là hoàn toàn nguyên vẹn mà thôi.
"Được rồi câu hỏi tới, hai bức tượng đặt bên cạnh ta là của người nào và tại sao lại biến mất gần như hoàn toàn rồi?"
Nhíu mày trầm tư suy nghĩ, Trần Lâm tiến lại gần hơn với chiếc cẳng chân còn sót lại của bức tượng thứ ba, hắn quan sát kỹ hồi lâu và hoàn toàn ghi nhớ lại tỷ lệ của chiếc cẳng chân này sau đấy lại nhìn lại bức tượng cửa minh, cụ thể là nhìn vào cẳng chân trái rồi bắt đầu so sánh tỉ lệ của hai bên.
So sánh ra kết quả, Trần Lâm nhíu mày lại tiến hành đo đạc và so sánh thêm mấy lần nữa, và kết quả thì vẫn như lần đầu.
"Khớp, thế mà lại hoàn toàn khớp nhau, đây là ý gì? Chẳng lẽ bức tượng thứ ba cũng là tượng của ta sao? Nếu thế thì khả năng cao là bức tượng thứ hai đã hoàn toàn mất dạng cũng là bức tượng điêu khắc ta nốt."
Suy đoán như thế, sắc mặt Trần Lâm liền chợt trở nên nặng nề vô cùng, bởi mặc dù không hiểu được dụng ý của tính huống hiện tại nhưng dù sao nếu đúng như hắn suy đoán vậy chuyện này thế nhưng là vừa nghĩ mà đã thấy sợ vô cùng rồi đấy.
"Rốt cuộc thâm ý trong này là gì, chẳng lẽ trạng thái của ba bức tượng biểu diễn một quá trình nào đó của ta, từ không có gì đến có một cẳng chân rồi dần dần hoàn thiện thành nhân dạng như hiện tại? Ách, dường như cũng không hợp lý lắm, nếu ngược lại thì nghe nó hợp lý hơn, từ tình trạng hoàn hảo nhưng gặp biến cố gì đó chỉ còn sót lại một cái cẳng chân nhưng sau đó lại gặp biến cố tiếp nên cả người hoàn toàn biến mất luôn... Móa, sao mà đáng sợ thế, nhưng này mẹ nó lại nghe vô cùng hợp lý mới ch.ết cơ."
Sắc mặt nặng nề, nội tâm Trần Lâm than khổ không thôi.
Tại sao mà hắn cứ phải dính vào mấy tình huống quỷ dị như thế này nhỉ, trước đó là tâm ma, hiện tại là cái nơi ch.ết tiệt này.
"Ài, được rồi nếu đã xem thì xem nốt thứ khả nghi còn lại đi."
Trần dới ánh mắt tới chiếc vương tọa trước bệ đá.
Hắn tiến lại gần thử sờ soạng và điều tra.
Chỉ là lần này thì Trần Lâm cũng không có phát hiện ra chi tiết nào không đúng, ngoại trừ vẻ ngoài của chiếc vương tọa này tương đối uy nghiêm và bá khí, vừa nhìn liền biết người ngồi lên phải là người vô cùng có số má giống như "ông anh cơ khí bách khoa 96" hoặc là "ông anh IT 31 tuổi" còn lại thì Trần Lâm không thấy có chổ nào khác là đặc biệt cả.
"Không ấy, thử ngồi lên một chút không?"
Không biết vì sao Trần Lâm liền chợt có một suy nghĩ kỳ lạ như vậy.
Chỉ là hiện tại tâm tình hắn có chút nặng nề quá mức, thử làm chút chuyện thú vị để thư giản đầu óc cũng không phải là không thể được.
Nghĩ liền làm, dù sao hiện tại hắn cũng không tìm ra cách để thoát khỏi nơi này, chẳng bằng thử một chút vừa để giải tỏa sự u ám trong lòng, vừa để xem xem có kỳ biến phát sinh hay không.
"Hờ, dễ chịu hơn ta tưởng, làm sao lại cảm giác cái ghế này hơi vừa vặn và thoải mái nhỉ, cứ như là... bản thân đã từng ngồi qua vô số lần rồi vậy..."
Nghĩ vậy, Trần Lâm không khỏi chợt nhíu mày, đây là lần đầu tiên hắn tới nơi này, làm có thể có cảm giác quen thuộc được?
Chỉ là cảm giác thoải mái hiện tại Trần Lâm tuyệt sẽ không cảm giác sai được, bởi cảm giác quen thuộc khi ngồi này tựa như cảm giác khi hắn ngồi chế bùa bày trận hàng ngày trên ghế ngồi trong mật thất vậy, chỉ là cảm giác quen thuộc khi ngồi trên chiếc vương tọa này sâu đậm hơn nhiều mà thôi.
"Móa nó, chuyện này quá không hợp lý rồi."
Nhíu mày thầm nói một tiếng, Trần Lâm dự định đứng dậy tiếp tục thăm dò.
Chỉ là chợt nhiên, mí mắt Trần Lâm nhíu lại càng sâu hơn, bởi giờ khắc này hắn thế mà không cách nào đứng dậy được.
"Lại chuyện gì nữa đây, mẹ nó có thể đừng theo xáo lộ ngoài ý muốn thay phiên nhau tới như vậy được không, không ấy tất cả đều tới một thể luôn đi, ta tiếp nhận được hết."
Vừa thầm mắng một câu như thế, đại điện xung quanh liền chợt phát ra chấn động kinh hoàng.
"Ầm ầm ầm!"
Vòm trời sụp đổ, từng chiếc trụ thủy tinh đứt gãy, cả tòa thiên điện nguy nga trong nháy mắt liền bắt đầu đổ vỡ trong khi Trần Lâm trừng mắt hoàn toàn không thể tin được.
"Ta chỉ là nói giỡn xíu thôi có cần phải giằng mặt nhau như thế sao?"