"Tiểu thư, ngài có thể không cần bán trận pháp cũng có thể kiếm tiền bằng cách khác nha."
"Ý ngươi là gì? Định cho thuê trận pháp à, chúng ta cũng không có nhiều thời gian như thế để cho thuê đâu."
Nghe vậy Tử Lăng chợt mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
"Không cần cho thuê, ngài chỉ cần bán cơ hội trúng trận pháp là được."
"Bán cơ hội trúng trận pháp?"
Thường Nguyệt mới nghe còn có chút ngờ ngợ, nhưng lập tức liền hiểu ý Tử Lăng là gì.
"Ý ngươi là bán vé số à?"
"Mặc dù không hiểu vé số trong lời tiểu thư nói là gì, nhưng Tử Lăng ngày trước khi đi dạo kỹ viện cũng thường thấy các cô gái ở đây không trực tiếp bán thân, mà chia theo lượt để bán, khách hàng vào kỹ viện có thể bỏ tiền để nghe hát uống rượu..., đồng thời được tặng lượt bóc thăm. Cứ như vậy, kỹ viện không chỉ kiếm lời tiền ăn tiền rượu, tiền nghe hát, còn có thể đảm bảo các cô gái có việc để làm, lại còn có thể mời chào các khách hàng không có ý định chơi gái nhưng "may mắn" bóc trúng lượt của hoa ."
Nghe vậy Thường Nguyệt không khỏi ngạc nhiên, không ngờ ở nơi đây cũng có kiểu tiếp thị như vậy, đây chẳng khác nào chiến lược bán trọn gói, có thể nói là ý tưởng vượt thời đại. Chỉ là...
"Kỹ viện ấy hẵn là lớn lắm, đồng thời ca hát tác nghiệp cũng phải rất tốt, nếu không thì dám bán kiểu đấy khách hàng dám bỏ ngươi để đi nơi khác chơi gái."
"Tiểu thư quả nhiên thông mình tài tình, nơi đó quả thật là kỹ viện lớn nhất trong vùng, lại còn có danh tiếng vô cùng lớn, thường tiếp đãi quyền quý và người rất có tiền."
"Là vậy sao."
Nghe xong Thường Nguyệt cũng không hứng thú nữa, chiến lược mặc dù tốt nhưng phải có sẵn "các yếu tố môi trường bên trong" và "các yếu tố môi trường bên ngoài" mới phát huy hiệu quả cao như trong lời Tử Lăng nói, tay mơ mới làm kinh doanh như nàng dám bắt chước người ta, không quá một tháng liền sẽ ế chỏng vó, huống chi là nàng chỉ có mấy ngày.
"..."
Không đúng!
Đột nhiên như nghĩ tới gì đó, Thường Nguyệt liền ngồi bật dậy.
"Ta mặc dù không có khách hàng nhưng ta có cách thu hút khách hàng nha."
Hưng phấn nói một câu, Thường Nguyệt liền vội dùng ý niệm câu thông Trần Lâm, đợi hắn tiếp nhận ý niệm, liền không chần chờ nói:
"Trần Lâm, ta có cái ý tưởng thiên tài, ngươi giúp ta lấy một chút quặng linh thạch thô với, chọn hàng kém một chút, số lượng vừa vừa là được."
Ở đầu bên kia, Trần Lâm nghe xong, đầy đầu nổi lên dấu hỏi chấm, chỉ là hắn cũng hiếu kỳ cô vợ trẻ rốt cuộc nghĩ ra ý tưởng gì mà lại hưng phấn như thế liền cũng đi ra ngoài thu mua một nhóm linh thạch thô.
Linh thạch thô, là một nhóm khối đá lớn dính lại với nhau, bên trong có thể chứa linh thạch, cũng có thể là không, phải khui ra mới biết được.
Thứ này rất thích hợp làm mấy trò đỏ đen như đổ thạch, nhưng đó là linh thạch thô lấy ra từ mỏ linh thạch cấp cao trở lên có sác xuất nhỏ sẽ trúng lớn mở ra được "Tinh Nguyên". Linh thạch thô lấy từ các quặng cấp trung và cấp thấp thì không ai đi cược, dẫn đến thứ này giá cả cũng không đắt, tông môn sở hữu rất nhiều mỏ linh thạch nên thứ như linh thạch thô cũng không hiếm, Trần Lâm đi một chuyến Nội Vụ Đường liền lấy giá cả tiện nghi một chút mua sỉ được một đống linh thạch thô.
Nếu hắn hiện tại khui ra thì có khả năng huề vốn, cũng có khả năng kiếm lời vài trăm linh thạch, nhưng xác suất cao vẫn là lỗ một chút.
Chỉ là Trần Lâm cũng không để ý, nếu Thường Nguyệt muốn chơi liền cho nàng chơi đùa một chút cũng được, đừng hố người ta quá ác để rồi bị truy sát thì mọi thứ đều oke.
Đem đống đá vụn thu vào không gian chứa đồ để chuyển qua, nhận được lời cảm ơn thấm thiết từ Thường Nguyệt liền kết thúc.
Trần Lâm quay về trong động phủ tiếp tục làm nghiên cứu, hắn cảm giác được trình độ trận đạo của mình đã tăng tiến tới mức rất tiệm cận cực hạn của "Trận pháp sư (Cao cấp)", hệ thống linh văn đã sắp hoàn thiện thành công, mang ý nghĩa ".Flut" cũng sắp được hoàn thiện, có thể được sử dụng để cải tạo bất kỳ kiểu loại trận pháp nào.
Điều này mang rất nhiều ý nghĩa, thứ nhất là hắn cần phải tiếp tục tiếp xúc với tri thức trận pháp cao hơn nữa. Thứ hai là hắn dự định làm ra một bộ cơ sở dữ liệu (Database). Có cơ sở dữ liệu, có dữ liệu đầu vào, hắn liền có thể tiến hành training AI để tương lai hỗ trợ hắn xử lý công việc.
Thật sự là đi tới trình độ hiện tại, Trần Lâm cảm giác đầu óc mình bắt đầu không đủ dùng, quá nhiều thứ cần nhớ, quá nhiều công việc cần xử lý, tiếp tục nhồi nhét như thế này càng học lên cao, tốc độ của hắn sẽ càng chậm lại.
"Ài, thật là nhớ githup và stackoverflow à, có hai công cụ ấy thì đỡ biết bao, rất nhiều trận pháp cũng không cần lập trình từ đầu tới cuối, quản lý code cũng dễ hơn nữa, lúc cần chỉ cần search một chút xong móc ra copy paste vào là xong."
Chỉ là đáng tiếc thì cũng không có cách nào, mặc dù có thể tự tạo ra công cụ tương tự như githup và stackoverflow, nhưng giá trị của hai công cụ này nằm ở chổ có cộng đồng lập trình viên đông đảo cung cấp mã nguồn mở để chia sẻ project với nhau, nếu như hắn muốn làm ra thứ tương tự, vậy thì cũng cần phải tạo ra một cộng đồng trận pháp sư lên tới số lượng hàng trăm ngàn, này sao có thể, số lượng trận pháp sư ở tu tiên giới này có đạt mốc mấy chục ngàn hay không còn là một ẩn số đây.
Rơi vào đường cùng, Trần Lâm chỉ có thể nhắm tới tạo AI, mặc dù AI rất ngu, training rất khó, cần dữ liệu rất nhiều, lại còn cần lọc dữ liệu cho đủ sạch, lọc sạch xong còn cần gắn nhãn để phân loại dữ liệu, lại còn phải...
Thôi được rồi không tạo AI nữa, trước hết cứ tạo cơ sở dữ liệu trước đi.
Nghĩ một hồi, Trần Lâm liền cảm giác bản thân quay lại kiếp trước, hắn cày ngày cày đêm cũng là vì chạy kịp dự án xây dựng một con AI mới cho công ty để đánh giá và tự động phân tích xu hướng tiêu dùng của khách hàng trong tương lai. May mắn là làm chưa đâu vào đâu hắn liền đột tử, nếu là làm gần xong rồi mới đột tử, dự án bị người khác đoạt lấy để hoàn thiện tiếp và nhận thành quả và công lao vốn thuộc về hắn, Trần Lâm sợ là mình sẽ bị tức tới mức đột tử lần hai.
...
Quay trở lại với Thường Nguyệt, cô vợ trẻ lúc này cũng không biết sự sầu não của Trần Lâm mà đang bắt đầu dùng phù bút tô tô vẽ vẽ lên các mảnh linh thạch thô.
Thường Nguyệt dự định kinh doanh đổ thạch.
Chỉ là cái môn này phải có linh thạch thô từ quặng tốt, nếu không thì phần thưởng quá thấp, không ai muốn chơi.
Vậy thì đơn giản, phần thưởng thấp thì ta thêm phần thưởng là được.
Tất cả quặng thô Trần Lâm gửi qua đa phần đều là quặng cấp thấp kém chất lượng, cũng có vài mảnh linh thạch thô cấp trung.
Thường Nguyệt dự định bán một mảnh linh thạch thô giá một trăm linh thạch, chỉ cần mở ra được thượng phẩm linh thạch thì sẽ trúng giải một bộ trận pháp.
Phải biết một mảnh linh thạch thô giá trị còn chưa tới một linh thạch, bán một trăm linh thạch, lợi nhuận gấp trăm lần vốn, cực kỳ kinh khủng.
Tất nhiên lợi nhuận cao như thế buộc phải chịu rủi ro có người may mắn trúng giải.
Nhưng Thường Nguyệt có cách hạn chế cái rủi ro này xuống thấp nhất.
Đó chính là vật phẩm màu trắng bỏ bê trong kho đồ đã lâu, "Đạo văn: Thần vật tự ẩn".