"Thế hiện tại ngươi cứ định nhảy như thế tiếp sao?"
Thiên Võ Tôn Giả khó chịu mà lên tiếng.
Nghe vậy, Thường Nguyệt liền càng đắc ý mà đáp:
"Sao, ngươi khó chịu sao? Nhưng ta thích làm ngươi khó chịu thế đấy, có giỏi thì tới đây mà đánh ta này!"
"Hừ, không cần ngươi phải nhắc!"
Nói xong, Thiên Võ Tôn Giả liền chủ động lao lên công kích.
Nhưng lần này tới phiên Thường Nguyệt uyển chuyển né được, nàng vừa đung đưa theo giai điệu trong đầu, từng đường kiếm khó đoán tới cực điểm mà chém ra.
Không cách nào nghe hiểu được thứ nhịp độ mà đối thủ đang tuân theo, Thiên Võ Tôn Giả chỉ còn cách dựa vào ánh mắt và kinh nghiệm để đón đỡ những đường kiếm kia sau đó liền là một trảm cực mạnh chém tới.
Đối diện với đòn công kích chứa đầy uy lực trước mắt, Thường Nguyệt không thể không tạm thời dừng lại điệu nhảy của bản thân để vung kiếm đánh chặn.
"Cách!!"
Thường Nguyệt bị đánh lui lại mấy bước, bàn tay cầm kiếm hơi tê bởi lực lượng mạnh mẽ kia, thấy cánh tay mình hơi run, nàng liền biết đối thủ đã khôi phục lại không ít lực lượng rồi.
"Sao thế, sao không nhảy nữa, nhảy nữa đi nào?"
Sắc mặt Thiên Võ Tôn Giả tràn đầy ý vị khiêu khích mà nói.
Nghe vậy, Thường Nguyệt cũng trầm mặc trong giây lát, sau đó nàng liền cười lên rồi đáp:
"Có ngay đây, không cần nhắc!"
Nói xong, "gợn sóng" xung quanh Thường Nguyệt liền thay đổi.
"Trần Lâm, mở cho ta bản remix tối thượng kia đi nào."
"Ý ngươi là bài kia sao?"
"Phải, chính là nó!"
Trong nội tâm, Thường Nguyệt nhanh chóng câu thông với Trần Lâm xong sau đấy liền toàn tâm toàn ý bắt đầu mô phỏng "gợn sóng".
Nếu trước đó, nàng còn chưa nhìn thấy được cách chiến thắng đối phương thì hiện tại sau khi lơ ngơ nhập môn khả năng kiểm soát "nhịp điệu" của mình, Thường Nguyệt đã loe lói thấy được hi vọng chiến thắng rồi, điều nàng hiện tại đó là tưởng tượng ra viễn cảnh chiến thắng, sau đó mô phỏng lại "gợn sóng" của bản thân trong viễn cảnh đó.
Ở phía đối diện, Thiên Võ Tôn Giả dường như cũng nhìn ra thứ gì đó, khi nhìn thấy "gợn sóng" xung quanh Thường Nguyệt hắn liền chợt nhíu mày lại vì ngoài ý muốn bởi hắn cũng không ngờ Thường Nguyệt biết được kỹ thuật mô phỏng "gợn sóng" của cá thể khác.
"Hừ, nếu ngươi hi vọng có thể bằng vào một chiêu mượn tạm sức mạnh này để đánh bại ta thì ngươi quá ngây thơ rồi, trình độ của ngươi lúc này hoàn toàn không đủ để mô phỏng "gợn sóng" của tồn tại có thể đánh bại ta."
Bình tĩnh đả kích một câu, Thiên Võ Tôn Giả liền xách theo trường kiếm mà lao tới.
Chỉ là ngay khi hắn vừa tiếp cận, Thường Nguyệt liền chợt mở mắt ra sau đó liền cười hỏi:
"Ngươi biết ông Thương không?"
"Thương nào?"
Thiên Võ Tôn Giả theo bản năng hỏi lại, nhưng rồi hắn chợt nhận ra có gì đó không đúng, vừa rồi hắn tựa như bị buộc miệng mà hỏi ra.
Chỉ là khi hắn kịp nhận ra thì tất cả đã trễ, ngay lập tức một giọng hát chợt vang vọng khắp không gian:
"Thương cho tấm thân cơ hàn, ngậm ngùi lặng nhìn con đò sang ngang, Mộng vàng nay hóa tro tàn khi trên xe hoa ai đón đưa nàng..."
"Cái quỷ gì?"
Thiên Võ Tôn Giả theo bản năng muốn mắng nhưng lúc này, đường kiếm của Thường Nguyệt đã chém tới khiến cho hắn không thể không vung kiếm đón đỡ.
"Keng!!"
Lần này đến lượt Thiên Võ Tôn Giả bị đẩy lui lại mấy bước, sắc mặt hắn tràn đầy ngỡ ngàng mà khó hiểu nhìn lấy bóng dáng Thường Nguyệt lúc này đang đu đưa theo điệu nhạc.
"Hà cờ chi để ta phải xa cách rời... Thiên ý trêu ngươi cho ta phận duyên đôi lứa đôi nơi."
Đang nhảy múa theo giai điệu, thân ảnh Thường Nguyệt đột ngột biến mất và xuất hiện bên Thiên Võ Tôn Giả.
"Keng!!"
Lại một kiếm nữa chém ra, Thiên Võ Tôn Giả lại một lần nữa nhận lấy thua thiệt trong lần công kích này khiến cho trong lòng hắn tràn đầy kinh nghi.
"Sao lực lượng của nha đầu này có thể mạnh đến thế được?"
Nghi hoặc trong giây lát, Thiên Võ Tôn Giả liền biết căn nguyên của dị biến ở đâu.
"Là do bài hát cùng giai điệu kỳ quái này sao?"
Tự nhủ trong lòng, Thiên Võ Tôn Giả vừa nhíu mày vừa cực khổ chống đỡ trong khi Thường Nguyệt vẫn ung dung mà nhảy múa theo giai điệu của bài hát, mặc dù từng động tác của nàng vô cùng tùy ý cũng vô cùng nhẹ nhàng nhưng chỉ có người chịu trận lúc này là Thiên Võ Tôn Giả mới biết sức sát thương trong mỗi công kích kia lớn cỡ nào.
"Không chỉ giai điệu kỳ quái này khiến nàng mạnh lên mà đồng thời nó còn đang không ngừng suy yếu ta nữa!"
Thiên Võ Tôn Giả hơi cảm giác sơ tình trạng của chính mình liền nhanh chóng nhìn ra vấn đề.
Mặc dù không thể tin nổi nhưng sự thực đang ở trước mắt khiến cho hắn dù không muốn tin thì cũng phải tin bởi hắn cũng đã biết nguyên do tại sao bản thân yếu đi rồi.
"Ngọn lửa sinh mệnh sẽ vì nhịp điệu của hơi thở mà nhảy múa theo, nhưng không phải lúc nào ngọn lửa sinh mệnh cũng có thể nhảy múa một cái đồng điệu với nhịp điệu của hơi thở, và khi tình huống ấy xảy ra cá thể ấy sẽ bị rơi vào tình trạng suy kiệt tới cực điểm, và ta hiện tại chính là đang trong tình huống ấy khi mà giai điệu kia quá bắt tai và quá tà dị, nó đã lấn át đi nhịp thở của ta để khiến ngọn lửa sinh mệnh trong ta phải nhảy múa theo nhịp điệu tà dị ấy và hoàn toàn lệch tông khỏi nhịp điệu của hơi thở."
Thiên Võ Tôn Giả bằng vào tri thức phong phú về "hơi thở" và "gợn sóng", hắn ngay lập tức liền nhìn thấu được tình huống hiện tại của bản thân.
Chỉ là vì đã nhìn thấu tình huống hiện tại nên hắn đang rơi vào một tình huống tương đối khó xử.
Nhìn lấy Thường Nguyệt đang vừa nhảy múa vừa công kích, Thiên Võ Tôn Giả cuối cùng cũng hiểu nguyên do tại sao nàng lại nhảy múa.
"Thì ra là vậy, nếu nhịp điệu của hơi thở đã bị lấn át bởi giai điệu tà dị kia, vậy thì trực tiếp từ bỏ chống cự, khiến cho nhịp điệu của hơi thở trực tiếp đồng điệu với giai điệu ấy liền có thể khiến cho ngọn lửa sinh mệnh không còn bị lệch tông nữa."
Và để khiến cho nhịp điệu của hơi thở đồng điệu với giai điệu ấy, biện pháp tốt nhất chính là nhảy múa theo.
Chỉ cần toàn tâm toàn ý nhảy múa theo giai điệu ấy, hơi thở của ngươi sẽ bất giác mà trở nên đồng điệu với giai điệu.
"Hừ, quả nhiên là ý nghĩ rất hay, chỉ là..."
Thiên Võ Tôn Giả chợt giải phóng bàng bạc "gợn sóng" ra xung quanh sau đó liền bắt đầu thay đổi "gợn sóng" của bản thân.
"Ngươi quá ngạo mạn khi nghĩ bản thân có thể làm chủ trận chiến rồi đấy!"
Nói xong, một hư ảnh vàng kim to lớn liền xuất hiện phía sau lưng Thiên Võ Tôn Giả.
Khí tức của hắn lúc này cũng chợt trở nên vô cùng cao quý và thần thánh, bàng bạc "gợn sóng" tuôn chảy khắp không gian.
Ngay cả Thường Nguyệt lúc này đã mô phỏng "gợn sóng" của bản thân trong tương lai cũng có chút cảm giác không đứng vững được trước khí thế bàng bạc như đại hải kia.
"Đây là... giống, giống với một chiêu cuối cùng của nữ nhân kia!"
Thường Nguyệt nhìn thấy dị biến của Thiên Võ Tôn Giả lúc này, nàng liền chợt nhớ tới đối thủ là nữ nhân cầm kiếm kia, đối phương lúc rơi vào đường cùng cũng dùng ra một chiêu tương tự và kém chút liền đánh bại nàng.
Mà Thiên Võ Tôn Giả lúc này đã hoàn toàn ngưng tụ xong hư ảnh khổng lồ bằng "gợn sóng", khí thế của hắn trong nháy mắt liền lấn át đi toàn bộ thiên địa, Thiên Võ Tôn Giả bình tĩnh mà nhìn xuống dưới mặt đất, miệng từ từ mở ra mà nói:
"Tái hiện kỳ tích: Võ Đạo Chân Thân!"