(Cảm ơn "zXgKL92518", "QHSFi6301113", "Dtkienxen", "pisulu", "mèo xuyên không" đã đề cử cho truyện nha hehehe.)
"Tập trung đi, ta cảm giác kẻ địch lần này của ngươi có gì đó không ổn lắm."
Trần Lâm đánh giá sơ tăng nhân trước mắt, rồi hắn không khỏi nghiêm túc mà nhắc nhở cô vợ trẻ.

Nhưng Thường Nguyệt cũng không coi vào đâu mà tương đối tự tin đáp lại:
"Xì sợ gì chứ, chỉ là một tên thầy chùa mà thôi, hắn có thể làm được gì? Tụng kinh cầu ta mau xám hối à?"
Ngay lúc Trần Lâm muốn dặn dò nàng không nên khinh địch, thì đột nhiên lúc này, tăng nhân chợt động.

Chỉ thấy động tác của đối phương chậm chạp từ tốn vô cùng nhưng chẳng biết đối phương vì cớ gì mà có thể nháy mắt xuất hiện trước mặt Thường Nguyệt rồi tung quyền.
"Ầm!"
Quyền đối quyền, Thường Nguyệt vẫn có thời gian mà đắc ý với Trần Lâm.

"Thấy chưa, ta đã nói rồi, nhiêu đây nhằm nhò gì, ta lo được."

Ung dung cản lại thế công của đối phương, Thường Nguyệt cũng không có bao nhiêu áp lực, cơ hồ là lúc đối phương vừa xuất hiện, nàng đã có thể ước lượng được lực lượng cơ bắp của đối phương không có vượt qua bản thân nàng hiện tại, vì vậy mà Thường Nguyệt hoàn toàn không có chút coi trọng nào với kẻ địch trước mắt, dù cho đối phương có bộ pháp cực kỳ quỷ dị có thể thuấn thân cũng thế, miễn là bản năng chiến đấu của nàng còn nháy, Thường Nguyệt liền tự tin trên đời này không có thứ nhanh hơn được phản ứng của nàng, trừ khi chênh lệch cảnh giới quá xa mà thôi.

Nhưng chỉ nhàn nhã được một giây, Thường Nguyệt liền nhận thấy không đúng, không chút do dự, Thường Nguyệt liền tung đòn trước để phá thế giằng co, một cú đá thẳng nhắm ngay vùng bụng của đối phương.
"Oành!"



Lực lượng kinh khủng ngay lập tức chấn nát áo cà sa, nhưng tăng nhân chỉ bị xê dịch vài li, Thường Nguyệt thì tận dụng phản lực để nhanh chóng lui lại.
"Sao vậy?"
Trần Lâm thấy thái độ của cô vợ trẻ chuyển biến đột ngột như thế hắn liền không khỏi nghi hoặc.

Thường Nguyệt nheo mắt nhìn kỹ thân ảnh tăng nhân trước mắt mấy giây rồi mới chợt đáp:
"Vừa rồi trong khoảnh khắc bản năng của ta chợt nháy một cái."
"Vậy thì có gì bất ngờ, chẳng phải trước giờ bản năng của ngươi luôn rất nhạy sao?"
Trần Lâm không khỏi càng thêm nghi hoặc.

Thường Nguyệt lần này thì có chút nghiêm túc nhíu mày rồi đáp:

"Bởi bản năng chiến đấu của ta luôn rất nhạy, nên trước giờ gặp bất cứ kẻ địch nào, hoặc là không cảnh báo, hoặc là bản năng sẽ cảnh báo ta từ đầu, còn giữa chừng mới nháy lên một cái như vậy, đây liền là lần đầu tiên."
"Vậy ý ngươi là...?"

"Ừm, thực lực của tên này dường như rất quái lạ, lúc bình thường thì bình thường không có gì lạ, nhưng khi thỏa mãn điều kiện nào đó, độ nguy hiểm của đối phương liền sẽ tăng lên."

Nói xong, Thường Nguyệt liền ung dung dạo bước xung quanh tăng nhân trước mắt, từ đầu tới cuối vẫn luôn giữ một khoảng cách nhất định, nàng hiện tại như một đầu báo săn bình tĩnh mà dạo quanh con mồi để tìm kiếm điểm yếu chí tử của đối phương để mà sau đó nhất kích tất sát.

Chỉ là vòng quanh một vòng tròn lớn, nhưng vẫn không nhìn thấy bất kỳ sơ hở nào, cho dù là ở phía sau lưng đối phương Thường Nguyệt vẫn cảm thấy bản thân dường như bị khóa chặt, vì vậy mà nàng không khỏi tặc lưỡi một tiếng sau đó liền nâng thương thủ thế.

"Nếu đã không có sơ hở nào vậy liền đánh cho ngươi lộ sơ hở vậy."

Tự nhủ một câu, Thường Nguyệt liền đạp đất phóng tơi, tăng nhân cũng ngay lập tức phản ứng, chỉ thấy đối phương lại vận dụng bộ pháp quỷ dị kia, ngay lập tức liền dường như thuấn thân tới trước mắt nàng, vượt qua vị trí phạm vi của ngọn thương rồi tung quyền.

Chỉ là Thường Nguyệt cũng có đón trước nên ngay lập tức làm ra phản ứng, tay khẽ chuyển, báng tương thay đổi từ đâm thành quật ngang, thế công của tăng nhân cũng ngay lập tức bị phá hỏng chỉ có thể bất đắc dĩ hóa quyền thành chưởng để ngăn chặn báng thương, nhưng dù vậy cũng bị lực lượng của Thường Nguyệt đánh bật ra một đoạn khá xa.

Không chút chần chờ, Thường Nguyệt liền đổi thương từ đứng thành ngang sau đó liền nhân lúc đối phương chưa kịp ổn định trọng tâm liền phóng tới.
Tăng nhân không thể tránh né, chỉ có thể ngạnh kháng, đối phương hóa chưởng thành trảo ngay lập tức bắt được ngọn thương sắc lẹm trước mắt.

Nhưng không để địch thủ của mình có thời gian thở dốc, Thường Nguyệt đã sớm lao người theo ngọn thương, ngay khi đối phương vừa bắt lấy được đầu thương, cô vợ trẻ liền không chút do dự mà xoay ngươi lấy đà tung ra một cước vào đuôi trường thương.

Xung lực to lớn khiến ngọn thương ngay lập tức như một chiếc cọc đóng xuyên bàn tay tăng nhân, dòng máu đỏ thẩm ngay lập tức nhuốm đầy làn da như đồng cổ của đối phương.
"Chẹp, thất lễ rồi."

Nhân lúc bệnh mà đòi mạng người, tranh thủ thời cơ cánh tay trái của tăng nhân đã bị phế, Thường Nguyệt liền tục cận thân công kích trực diện đối phương.

Trải qua hai lần chứng kiến bộ pháp quỷ dị kia, cô vợ trẻ cũng nhìn ra một chút mánh khóe đó là đối phương muốn đạt được thứ tốc độ tựa như thuấn thân kia liền cần phải có hai yếu tố đó là "điểm tựa" và "thời gian tụ lực", vì vậy mà trong lúc này Thường Nguyệt không chỉ tận dụng ưu thế có lợi về hai tay đầy đủ để công kích dồn dập đối phương mà thi thoảng còn đính kém vài đòn đá cẳng để liên tục đả kích trọng tâm của địch thủ.

Chiến pháp không một chút kẻ hở, bằng cách chiến đấu hoàn dựa trên thế mạnh của bản thân để đàn áp đối thủ, không tới năm phút trôi qua Thường Nguyệt một lần nữa dễ dàng thủ thẳng.
"Rắc!"

Một cú lên gối vào giữa bụng khiến đối phương không khỏi ghập người xuống, Thường Nhân cơ hồi này dùng xích sắt quấn quanh cổ đối phương sau đó dùng dùng lực đạp mạnh vào thân thể địch thủ, ngay lập tức xích sắt liền tạo ra một lực căng vô cùng kinh khủng, xương cổ của địch thủ cũng ngay lập tức bị kéo đứt, đầu lâu sau đó liền gục xuống bởi không còn đốt sống cổ cố định nữa.

Như hai đối thủ trước đó, tăng nhân giờ đây cũng bất hạnh ngã xuống dưới chân Thường Nguyệt, một giây sau cũng hóa thành vô số quang điểm từ từ tiêu tán đi.
Dấu hiệu này cũng đại biểu cho nàng lại chiến thắng một lần nữa.

Chỉ là lần này liền đã không còn ung dung lắm bởi hơi thở của cô vợ trẻ giờ đây không khỏi có chút gấp rút, trên trán không biết từ lúc nào đã sớm thấm đẫm mồ hôi nhuễ nhoại.
"Phù, trận chiến này cũng thật mẹ nó... đã tay."

Thường Nguyệt nhìn lại vị trí tăng nhân kia biến mất liền không nhịn được mà cho ra đánh giá như thế dường như để khen ngợi đối phương, quả thật trận chiến vừa rồi rất căng thẳng, cũng rất hợp ý nàng.
"Không sao chứ, có bị thương ở đâu không?"

Trần Lâm có chút lo lắng hỏi thăm, nghe vậy Thường Nguyệt liền khua tay đáp:

"Không có việc gì, tính ra trận này có chút may mắn, đối phương phạm sai lầm khi cố bắt lấy trường thương của ta, chắc là định triệt tiêu vũ khí của ta đây mà, nhưng đáng tiếc ý đồ của hắn thất bại, thế nên sau đó liền phải trả giá bằng một cánh tay vì vậy mà trận chiến này liền cũng không căng thẳng như ta dự tính, thậm chí còn nhẹ nhàng hơn so với khi đấu với tên to xác kia một chút."

Giãn vai ép người một chút để thả lỏng gân cốt đang căng cứng sau một các trận chiến cam go vừa rồi, Thường Nguyệt chợt nhiên phát hiện một chút chuyện lạ.

"Ồ, sức hồi phục này, thế mà đã tăng lên rất nhiều so với lúc ban đầu ta mới tới đây rồi, cảm giác cơ bắp cũng càng có lực hơn mấy phần, ta đây là vừa mạnh lên rồi đấy sao?"
Thường Nguyệt ngạc nhiên tự nhủ.

Thấy vậy, Trần Lâm cũng thử cảm ứng một tí, chỉ là hắn cũng không rành về mấy chuyện này nên chỉ có thể phát giác được một chút dấu hiệu rõ ràng khác đó là khí sắc trên da cô vợ trẻ đang dần hồng hào trở lại, điều này đại biểu nàng đang hồi sức với một tốc độ vô cùng kinh người.

Đây dường như là điều tốt, chỉ là Trần Lâm lại không vui nổi, hắn không khỏi chợt nhíu mày lo nghĩ.
"Liệu đây quả thật là một dấu hiệu tốt sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện