(Cảm ơn "Xem chùa vương", "phan ká", "Hoangson02ed", "Lười viết", "4 mắt ", đã đề cử cho truyện nha ahehehehe XD)
"Bẩm chủ thượng, vật kia đã tới được tay đối phương."
Trong một tòa điện cổ hoang tàn, một lão giả rau tóc bạc phơ, sắc mặt khô héo vừa quỳ cung kính trước một người trẻ trung vừa bẩm báo.

Nghe vậy, người trẻ tuổi nhìn về phía thiên không sâu thẩm, ánh mắt chợt trở nên thâm thúy, chỉ là rất nhanh liền trở lại như thường, khóe môi hắn chợt cong lên.
"Làm tốt lắm, tạm thời lui đi."
"Vâng."

Vừa hết câu, lão giả trong nháy mắt liền biến mất, cùng thủ đoạn thuấn di của tu sĩ cấp cao cũng không khác là mấy, chỉ là thiếu niên trẻ tuổi cũng không mấy ngạc nhiên trước cảnh tượng vừa rồi tựa như đã sớm nhìn quen mắt.

Tiếp tục ngắm nhìn thiên không một lúc, người thiếu niên liền quay người tiến vào một hang đá sau lưng.
Đi xuyên qua cửa hang đen thâm thẩm là một hành lang vô cùng cổ kính và trang nghiêm.

Từng bước ung dung đi hết hành lang, đứng trước một tấm cửa đá to lớn, người thiếu niên đưa tay đẩy nhẹ, cửa đá lập tức như sống lại mà từ từ mở ra.
Phía sau cửa đá, một tòa đại điện nguy nga tráng lệ hay ít nhất là đã từng nguy nga và tráng lệ hiện ra trước mắt người thiếu niên.

Chỉ là nơi nay tựa như đã lâu không có người tu sửa dọn dẹp nên dờ đây đã trở nên vô cùng cũ kỹ và hoang tàn.
Từng chiếc trụ cột làm từ pha lê giờ đây cũng phủ đầy cát bụi và mạn nhện.



Phía trên đại điện là một mái vòm to lớn được điêu khắc vô số họa tiết nhưng giờ đây đều trở nên vô cùng không rõ ràng vì trải qua tuế nguyệt mài mòn mà không được tu sửa lại.

Chỉ là đối với hoàn cảnh sụp xệ hoang tàn như vậy, người thiếu niên cũng không có bất kỳ cảm giác chán ghét nào mà ngược lại còn trở nên vô cùng ung dung và thả lỏng, tựa như nơi này mới là nơi hắn thuộc về vậy.

Chỉ thấy thiếu niên trẻ tuổi bình tĩnh đi vê phía cuối tòa đại điện, nơi này trưng lấy hai tòa bức tượng đang sừng sững đứng tại đó, một trái một phải và cách nhau một khoảng trống ở giữa, mặc dù đều bị phủ kín bởi bụi bẩn nhưng vẫn có thể lờ mờ thấy được gương mặt và vóc người của hai bức tượng kia đều lấy khuôn mẫu từ thiếu niên trẻ tuổi.

Ngắm nhìn hai bức tượng to lớn rõ nét trong giây lát, người thiếu niên liền đi tới tòa vương tọa bằng đá được đặt ngay dưới chân hai bức tượng rồi ngồi xuống.
Thở dài nhẹ nhõm một tiếng, thiếu niên thoải mái tựa lưng vào lưng ghế, hai mắt híp lại tựa như đang tận hưởng khoảnh khắc này.

Không gian chợt yên ắng trong chốc lát, rồi một tiếng thở dài khác chợt vang lên, cùng với đó là một giọng nói bí ẩn mà mờ mịt.
"Ngươi đã có thể phản kháng."
"Cạch."
Tiếng hạ cờ vang lên.

Nghe thấy vậy, người thiếu niên liền mỉm cười một tiếng, sau đó hắn bình tĩnh mở mắt ra, không gian trước mắt hoàn toàn biến, tất cả đều là một mảnh tối đen như mực, chỉ có một bàn cờ vua trước mắt là sự tồn tại duy nhất ở đây.

Thấy ván cờ trước mắt quân trắng hoàn toàn lần lướt quân đen bên hắn, người thiếu niên cười nhạt một tiếng, hắn vừa vươn tay hạ cờ vừa nói.
"Không ai có thể thay đổi quá khứ cả."
"Cách."

Thiếu niên hạ cờ, nhưng quân cờ hắn vừa đánh không phải là quân cờ vua như những quân cờ khác trên bàn mà lại là quân pháo trong cờ tướng.
"Chiếu tướng."
Thiếu niên vừa nói xong, bàn cờ vua lập tức như kính hoa thủy nguyệt mà tan biến, thay vào đó là một bàn cờ tướng đang đánh dở.

Giọng nói thần bí kia thấy vậy liền thở dài.
Một cánh tay từ trong bóng tối vươn ra nắm lấy quân xe lên, rồi hắn vừa hạ cờ vừa nói:
"Nhưng ngươi vẫn nên thử."
Thấy đối phương thí xe để ngăn thế chiếu tướng, người thiếu niên liền nhẹ lắc đầu một cái rồi nói:

"Thử? Rồi để làm gì kia chứ, dù sao chiến thắng bản thân cũng giống như tự thua chính mình mà thôi, nếu đã vô nghĩa như thế thì còn cố chấp để làm gì chứ, "Vũ Trần"?"
Nghe vậy, bầu không khí chợt yên ắng trong chốc lát, rồi giọng nói mờ mịt kia lại vang lên.

"Ta cố gắng... để không phải tuyệt vọng lần nữa."
Nghe vậy, người thiếu niên liền sửng sờ một chút, chỉ là rất nhanh gương mặt hắn liền chợt trở nên lạnh lùng.
"Rồi ngươi sẽ tuyệt vọng mà thôi."

Để lại một câu như thế, thân ảnh người thiếu niên liền dần dần mờ nhạt đi chẳng mấy chốc liền hoàn toàn biến mất không dấu vết để lại nơi đây một bầu không khí vắng lặng yên tĩnh tới cực điểm.

Tiếng thở dài thần bí kia một lần nữa vang lên, đối phương lại vươn tay ra, nhưng không phải để hạ cờ mà là để gõ nhẹ bàn cờ, ngay lập tức, các quân cờ trên bàn cờ chợt rung động không ngớt, chỉ là mấy giây sau liền một lần nữa bình ổn trở lại, cùng trước đó hoàn toàn không khác biệt là mấy.

Không, cũng không phải không có khác biệt, chỉ thấy quân tướng bên người thần bí chợt có biến hóa, nó nhanh chóng vươn cao lên sau đó trở thành một quân vua trắng.

Ngay sau đó, một quân sĩ đứng cạnh quân tướng cũng tại thời điểm quân tướng trở thành quân vua mà xuất hiện biến hóa theo, chỉ thấy nó cũng học theo mà vươn cao lên sau đó trở thành một quân hậu trắng sừng sững bên cạnh quân vua.
Thấy vậy, người thần bí liền vươn tay định cầm lấy quân vua.

Chỉ là khi sắp chạm tay vào, hắn tựa như vì nguyên do gì đó mà đổi ý, bàn tay chuyển qua cầm lấy quân hậu rồi nhấc lên sau đó cánh tay của hắn liền thu vào trong khoảng không trống rỗng.
Không gian chính thức chìm vào màn đêm yên ắng bất tận.
...

Ở ngoài sân, Trần Lâm giờ đây đang không ngừng dùng thử năng lực hắn mới nhận được.
Chỉ thấy Trần Lâm thông qua "Vô vi chuyển biến" để không ngừng cải biến cánh tay của mình thành đủ loại hình dạng khác nhau.
Từ móng vuốt, ưng trảo, chân vịt, cánh dơi... tất cả đều linh hoạt nhẹ nhàng mà thành.

Điều đáng nói là dù là trong quá trình chuyển hóa hay sau khi chuyển hóa, Trần Lâm cũng không cảm thấy tí cảm giác không thích ứng nào mà ngược lại còn vô cùng quen thuộc, tựa như thân thể hắn vốn nên như vậy rồi.
"Cảm giác thật kỳ lạ."

Trần Lâm không khỏi cảm khái một tiếng, mặc dù đã thấy năng lực này qua màn ảnh, nhưng khi chân chính trải nghiệm được, Trần Lâm cũng không khỏi bị sư biến hóa linh hoạt và đa dạng này làm cho bất ngờ.
"Thú vị thật đấy, ta muốn thử ta muốn thử."

Ở một bên nhìn Trần Lâm không ngừng biến hóa hình dạng cánh tay, Thường Nguyệt cũng chợt cảm thấy hứng thú vô cùng.
Thấy cô vợ trẻ phấn khích như thế, Trần Lâm cũng không nỡ từ chối nàng vì vậy mà cũng cầm lấy bàn tay của nàng rồi bắt đầu sử dụng "Vô vi chuyển biến" để nhào nặn.

Chỉ là chưa nắn bóp linh hồn của cô vợ trẻ được bao nhiêu, Trần Lâm liền chợt cảm ứng được gì đó nên hắn liền điều chỉnh phần linh hồn của cánh tay nàng trở lại như cũ.
"Sao vậy?"

"Linh hồn của ngươi dường như có giới hạn về độ đàn hồi, không giống như của ta, hình dạng linh hồn của ngươi nếu bị bóp méo quá mức sẽ không trở lại như cũ được."
Nghe vậy Thường Nguyệt cũng có chút ngạc nhiên mà khẽ thốt lên:
"Linh hồn cũng có tính đàn hồi á?"

"Ừm, trước đó ta cũng không rõ lắm, nhưng hiện tại có "Vô vi chuyển biến" rồi, ta đã hiểu rõ phần nào tính chất của linh hồn rồi, một linh hồn có thể tùy ý co giãn, có thể biến dạng, nhưng phải trong một mức nhất định vì linh hồn có tính đàn hồi nên nó có thể tự định hình trở lại như cũ được, nhưng một khi co giãn quá mức, linh hồn liền sẽ biến dạng vĩnh viễn và không bao giờ có thể trở lại như cũ được."

"Dù có được sửa chữa bởi "Vô vi chuyển biến" cũng không được à?"
"Ừm, cũng giống như một cái lò xò vậy, bị kéo giãn quá mức rồi thì dù ngươi có ép dẹp nó lại thì nó cũng không cách nào đàn hồi được nữa."
Trần Lâm nghiêm trọng nói ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện