Chương 2

Khi tôi thức dậy vào sáng hôm sau, bầu trời chỉ vừa lộ những tia sáng rạng đông mờ nhạt.

Tôi thường thức khuya dậy sớm, và đây là một trong những thói quen khiến Cao Phi khó chịu. Khi mới cưới anh về, tôi vẫn còn là một đứa trẻ chỉ biết mỗi bản thân, cứ làm những gì mình muốn mà không suy nghĩ hành động đó sẽ ảnh hưởng đến người khác như thế nào.

Hồi đó, tôi thấy khó chịu khi nằm ì trên giường. Như một thói quen, tôi rời khỏi giường ngay khi thức dậy, song do bản tính vụng về nên tôi gây rất nhiều tiếng ồn. Mỗi lần Cao Phi bị tôi đánh thức, anh ấy luôn quay sang trừng mắt nhìn tôi. Ánh mắt anh sắc bén như dao găm, còn giọng nói thì lạnh tựa băng giá, như thể sợ rằng tôi không cảm nhận được sự bất mãn của anh ấy.

Anh nói: “Dẫu cho cô vô công rỗi việc ở nhà cả ngày, nhưng cô có thể để yên cho giấc ngủ của người khác được không?”

Khi anh ấy cộc cằn như vậy, tôi vẫn mỉm cười rạng rỡ. Tôi tin nụ cười của mình đủ sức làm lu mờ cả ánh ban mai, ấy thế nhưng dẫu tôi có cười tươi đến mức nào đi chăng nữa, tôi cũng không bao giờ có thể sưởi ấm cho trái tim của Cao Phi.

Tôi bám lấy anh và nói: “Em đánh thức anh à? Em sẽ chú ý hơn trong tương lai. Anh cứ nghỉ ngơi tiếp đi, em sẽ làm bữa sáng”, sau đó tôi trao cho anh nụ hôn chào buổi sáng. Mỗi khi tôi làm vậy, Cao Phi sẽ cau mày nhắm mắt lại, đưa tay lau nước bọt của tôi rồi quay đầu đi và tiếp tục ngủ.

Có lẽ vì cử chỉ của tôi hôm nay khá nhẹ nhàng nên Cao Phi không bị đánh thức. Anh ấy vẫn đang ngủ, cánh tay trần vắt ngang qua chăn, còn lưng quay về phía tôi. Thật cẩn thận, tôi ngồi dậy, nghiêng người sang quan sát anh. Khi nhìn vào khuôn mặt của anh ấy, tôi không thể kiềm chế bản thân, cúi xuống đặt một nụ hôn dịu dàng lên má anh. Nhưng trong thâm tâm, tôi đang thét lên: “Cao Phi, em yêu anh! Trên đời này, sẽ không có ai yêu anh nhiều bằng em cả.”

Sau nụ hôn trộm này, trái tim tôi đã mãn nguyện.

Tôi rời khỏi giường để chuẩn bị bữa sáng.

Cao Phi rất thích mì xì dầu. Một bát mì và một ít nước sốt là đủ để làm anh ấy vui. Tôi nhớ lại lần đầu tiên tôi mời anh ấy đi chơi như một người bạn, tôi đã đặt bàn tại nhà hàng hạng nhất trong thành phố, hy vọng sẽ có một bữa ăn tuyệt vời với anh ấy.

Nhưng Cao Phi của tôi rất đáng yêu, lịch thiệp và biết điều.

Anh ấy đến trước mặt tôi, trên mình mặc một chiếc áo sơ mi trắng và một chiếc quần âu, thật đơn giản và gọn gàng. Ánh mắt của anh di chuyển, nhìn vào sảnh trong của nhà hàng, rồi anh cười nhẹ và nói: “Tiểu thư Hạ, chúng ta không nên ăn ở đây.”

Tôi đắm chìm trong nụ cười của anh, nhưng lại lầm tưởng lời nói của anh ấy thành một cái cớ để trốn tránh bữa tối của chúng tôi, vì vậy tôi vội vàng đáp lại: “Không sao, không sao”.

Tôi đã rất lo lắng.

Nhưng Cao Phi tiếp tục: “Sao cô phải chi nhiều như vậy, thậm chí đây đâu phải là bữa chiêu đãi cấp trên của mình? Bữa ăn này sẽ ngốn hết nửa lương tháng của chúng ta mất. Một nơi đơn giản sẽ tốt hơn. Tất nhiên, nếu tiểu thư Hạ mời bữa ăn này như một lời cam kết kinh doanh, thì tôi sẽ đồng ý.”

Ôi, anh thấy đấy, Cao Phi, làm thế nào trái tim em lại không rung động được? Anh có biết rằng người đang đứng trước mặt anh giàu đến mức có thể cho anh những bữa ăn xa xỉ như thế trong suốt ba trăm sáu mươi lăm ngày không? Vì vậy, Cao Phi, anh cũng phải chịu một phần trách nhiệm vì đã khiến em yêu anh đấy.

Nếu anh không thành đạt và tài giỏi đến vậy, nếu anh trọng vật chất như tất cả những người đàn ông khác trên thế giới này, thì làm sao anh có thể tự nguyện yêu em được? Vì lí do gì mà em phải dùng đến những cách thức tì tiện như vậy để có được trái tim của anh? Mì xì dầu rất đơn giản và ngon miệng nhưng lại khó làm. Lúc đầu, khi tập cách làm món đó, hình như tôi đã lãng phí hơn năm mươi kí mì. Mỗi ngày, nghiên cứu cách nấu các món yêu thích của Cao Phi đã trở thành sở thích duy nhất của tôi.

Mọi người đều nói rằng tập luyện khiến việc đó ngày càng trở nên hoàn hảo hơn. May mắn thay, ông Trời đã không phụ lòng tôi. Mặc dù Cao Phi chưa bao giờ khen món mì mà tôi làm, tôi vẫn có thể nhận ra qua những biểu hiện nhỏ trên mặt anh rằng anh ấy đã hài lòng.

Để làm mì xì dầu, có hai điểm quan trọng cần lưu ý. Đầu tiên, mì phải dai, và thứ hai, nước tương phải giữ được hương vị ban đầu – chúng phải thơm nhưng không ngấn dầu. Dù tôi đã dùng loại mì ngon nhất, tôi vẫn phải học thời gian cần để luộc và cường độ của ngọn lửa. Nấu quá tay và mì sẽ mềm như bột, nếu nấu chưa chín thì mì sẽ trở nên rất cứng.

Còn về nước tương, để tối đa hóa độ tươi ngon, tôi thường tự làm chúng.

Dùng nhiệt độ tầm trung để làm nóng nồi, sau đó tôi sẽ thêm một ít dầu và đậu phộng đã bóc vỏ, rồi xào cho đến khi hầu hết đậu phộng chuyển sang màu vàng nâu. Cùng với đường và dầu mè, tôi trộn chúng và tiếp tục khuấy cho đến khi kết cấu của nước sốt đồng nhất.

Bất cứ khi nào nấu ăn, tôi cảm thấy mình đang không chỉ làm một món ăn. Thay vào đó, cảm giác cứ như đang dựng lên một tác phẩm nghệ thuật vậy, gói gọn tình yêu mãnh liệt của mình dành cho Cao Phi vào trong bát mì đơn giản đó. Không hề quá khi nói rằng, ngoài việc nói em yêu anh với Cao Phi hết lần này đến lần khác, đây là thứ duy nhất tôi có thể làm để bày tỏ lòng mình.

Cuối cùng, chiếc đĩa được trang trí bằng những họa tiết hình bông hoa vàng óng đã nhận được hơi nóng từ món mì xì dầu, hương thơm lan tỏa khắp phòng. Không cần thêm gì để trang trí trên đĩa mì, vì Cao Phi không thích gừng hay tỏi, và thậm chí cũng không thích hành lá thái nhỏ.

Tôi đặt chiếc đĩa xuống và trở về phòng ngủ để uống một ly nước. Khi tôi trở lại, Cao Phi đã đứng sẵn trong phòng ăn, tay trái của anh đang sửa lại các nút trên cổ tay áo phải. Anh ấy không nhìn tôi mà nhìn vào bát mì. Rồi anh ấy kéo ghế ra và ngồi xuống.

Tôi đặt cốc nước xuống trước mặt anh, hy vọng sẽ nhận được một lời khen. Trong cả thành phố này, anh ấy là người duy nhất có thể khiến tôi hy sinh giấc ngủ của mình và vào bếp.

Thật ra, tôi không cần phải làm hết mấy thứ này. Từ ngày tôi cưới anh, bố tôi đã bỏ ra một khoản tiền rất lớn để thuê vài người giúp việc. Trong nhà và ở xung quanh, bọn họ ở đó để làm tất cả việc nhà. Lần đầu tiên trong hai mươi năm cuộc đời, tôi đã rời khỏi nhà, rời xa khỏi sự che chở của bố, vậy làm sao ông có thể chịu để tôi làm việc nhà chứ?

Nhưng tôi chỉ lắc đầu, sau đó đuổi hết tất cả những người giúp việc.

Cao Phi, anh là người duy nhất em muốn trên đời này, và em luôn sẵn sàng trở thành Hà Du Cẩn mà anh sẽ yêu.

Cao Phi, anh có bao giờ nhận ra rằng em đã làm tất cả những việc này chỉ vì mong có một lời khen từ anh không?

Nhưng Cao Phi chưa bao giờ nói những lời như vậy với tôi. Khi thấy tôi nhìn chằm chằm vào anh, anh ấy đặt đũa xuống và nói một cách khó chịu: “Tiểu thư Hạ, cô cần gì từ tôi vào lúc sáng sớm thế này?”

Vào những ngày gần đây, số lần anh ấy gọi tôi bằng cách máy móc như vậy đã tăng lên. Không vì lý do gì, một sự lo lắng trào dâng trong lòng tôi, và tôi lắc đầu dữ dội, cố kìm nước mắt. Tôi nhanh chóng ngồi xuống chiếc ghế đối diện anh, mỉm cười trước khi lại ngẩng đầu lên.

“Không, Cao Phi, anh có thấy món mì này khác gì với mọi ngày không?”

Anh ấy nhìn tôi, rồi bực bội lắc đầu: “Không!”

Tôi đành lòng lẩm bẩm.

Hôm nay, tôi đã thêm chút giấm thay vì nước tương, làm sao lại không có gì khác được chứ? Chẳng lẽ ở cùng em khiến cho cuộc sống của anh trở nên vô vị đến mức đến thức ăn cũng trở nên nhạt nhẽo sao?

Rất nhanh, Cao Phi đã dùng xong bữa, và trở vào phòng ngủ để mặc áo quần. Tôi không quan tâm đến bát mì của mình và bám theo sau anh. Khi tôi mở cửa, Cao Phi đang thay quần, và trên người anh chỉ còn lại một chiếc quần lót màu trắng. Anh ấy nhìn chằm chằm vào tôi. Trong một khoảnh khắc, dường như anh ấy muốn nói gì đó, nhưng anh ngay lập tức quay đi, quay lưng về phía tôi.

Nhưng tôi biết Cao Phi muốn nói gì, vì anh ấy đã nói với tôi rất nhiều lần trong quá khứ.

Anh ấy bảo rằng không thích cách tôi nhìn khi anh đang thay đồ.

Và anh ấy cũng bảo không thích cách tôi nhìn chằm chằm vào anh khi chúng tôi làm tình. Hoặc là anh ấy làm thật bạo lực cho đến khi tôi chịu nhắm mắt, hoặc anh ấy sẽ dùng tay che mắt tôi lại, khiến tầm nhìn của tôi chìm trong bóng tối.

Nhưng tôi giống như một đứa trẻ ương bướng. Khi anh nói những lời đó, tôi chỉ cười. Bất lực, anh ấy chỉ còn có thể để tôi làm theo ý mình.

Tôi đi đến tủ quần áo và giúp anh ấy nhặt đồ. Sau đó tôi đưa cho anh ấy chiếc cà vạt.

Đúng vậy. Tôi làm những điều lố bịch đó chỉ để có cơ hội giúp anh ấy thắt cà vạt.

Trước sự bướng bỉnh của tôi, Cao Phi không thể làm gì được. Đôi khi, ngoài sự ghê tởm, cảm xúc duy nhất khác của anh ấy dành cho tôi là sự bất lực – sự bất lực đã khắc sâu trong xương tủy của anh, một điểm yếu mà anh ấy muốn xóa khỏi cuộc đời mình.

Còn tôi – tôi bám vào sự bất lực đó để giành lấy chút ít sự chú ý từ anh.

Thật cẩn thận, tôi giúp anh ấy chỉnh cà vạt, vuốt phẳng các nếp nhăn. Lúc tôi ngẩng đầu lên để nhìn Cao Phi, thật không mấy ngạc nhiên, anh ấy không hề nhìn vào tôi. Nhận ra tôi đã thắt xong, anh lùi lại một bước và đi vào phòng làm việc để lấy chiếc cặp của mình.

Cao Phi đi làm, và căn biệt thự ngay lập tức biến thành một ngôi nhà hoang vắng. Ánh nắng chói chang chiếu qua vòm cửa sổ mang phong cách Pháp, chẳng đem chút hơi ấm nào vào căn phòng. Tôi nhìn về phía bữa sáng đã được cất công chuẩn bị, và vì không muốn ăn nên tôi đổ đi hết.

Công bằng mà nói, Lan Lan đã đúng.

Tại sao tôi lại muốn sống trong một ngôi nhà lớn như vậy? Và vì lý do gì tôi lại khao khát được sống với một người đàn ông như thế?

Câu nói tôi thường nghe từ Lan Lan là: “Hà Du Cẩn, cậu thật sự rất đẹp. Ngay cả khi Hoàng Đế không quan tâm đến cậu, cậu cũng không cần bám víu một tên học giả nghèo khó luôn đối xử lạnh nhạt với cậu. Cậu sinh ra đã là một nàng công chúa, cậu nên sống sao để người khác phải ghen tỵ.”

Cứ mỗi lần cô ấy nói những lời đó, tôi không thể nhịn cười được.

Lan Lan là người bạn duy nhất của tôi, nhưng đừng nhầm rằng cô ấy là người coi trọng địa vị. Cô ấy không xuất thân từ một gia đình tốt, và thuộc về tầng lớp lao động. Học phí đại học của cô được trả bằng chính sự nỗ lực của mình, và gia đình cô thậm chí còn không thể so sánh được với gia đình của Cao Phi.

Cô ấy chỉ nói những lời đó vì cảm thấy bất công thay cho tôi. Tôi yêu Cao Phi bằng cả trái tim, nhưng Cao Phi chưa bao giờ thừa nhận tôi, chọn cách lờ đi tình yêu này. Cảm thấy, nhưng không bao giờ thích thú; chấp nhận, nhưng không bao giờ đáp trả.

Tôi nhớ, một ngày nọ, khi Lan Lan uống quá nhiều, cô ấy đã thú thật với tôi rằng: “Du này, nếu có một người yêu tôi bằng một phần cậu yêu Cao Phi, tôi sẽ không chút do dự đi theo anh ta.”

Lan Lan nói vậy vì cô ấy khao khát được yêu thương. Miễn đối phương sẵn lòng trao cho cô ấy dù chỉ là chút ánh sáng nhạt nhòa của tình yêu, ngay cả khi kết cục chỉ là cay đắng và đau buồn, cô ấy vẫn sẽ chấp nhận.

Có một câu nói: miễn là bạn sẵn sàng tiến lên dù chỉ một bước, hãy để tôi bước chín trăm chín mươi chín bước còn lại.

Lần đầu tiên trong đời, người bạn duy nhất của tôi đã thú nhận với tôi mong ước sâu sắc nhất của cô. Tôi bị bất ngờ, nhưng sau khi lấy lại được suy nghĩ, tôi đã dùng mọi cách để buộc người đàn ông mà cô ấy yêu phải bước lên bước đầu tiên.

Chỉ có điều, trước khi người đàn ông Lan Lan yêu tiến lên bước đầu tiên, tự bản thân Lan Lan đã cắt đứt mọi quan hệ với tôi.

Cô ấy đứng trước mặt tôi và hét lên: “Hà Du Cẩn, cậu điên rồi sao! Cậu nghĩ ai cũng đáng khinh như cậu, sử dụng tiền để đạt được mọi thứ mình muốn sao? Tôi cuối cùng cũng hiểu ra tại sao Cao Phi không bao giờ yêu cậu – cậu đáng bị như vậy!”

Tôi đứng ngây ra. Tôi không biết phải nói gì, chỉ biết nhìn cô ấy quay đi, bước ra khỏi cuộc đời tôi mãi mãi.

Tôi chỉ muốn cậu được hạnh phúc. Lan Lan, chỉ vậy thôi mà.

Khi trở về nhà, lần đầu tiên, tôi đã khóc trước mặt Cao Phi. Những giọt nước mắt tôi lăn dài trên má, tôi chỉ muốn vùi mình vào vòng tay của anh ấy, nhưng Cao Phi chỉ nhìn tôi, vẻ mặt không hề lay động.

Anh ấy nói: “Cô đáng phải chịu.”

Rồi đi vào phòng tắm.

Ngày hôm ấy, hai người quan trọng nhất đời tôi đã nói với tôi: Hà Du Cẩn, cô đáng phải chịu như vậy.

***

Sau khi Cao Phi đi làm, tôi không có việc gì để làm, nhưng tôi không muốn đi lang thang trong nhà.

Vì vậy, đúng tám giờ ba mươi, tôi rời khỏi nhà. Trong thành phố này, ngoài ngôi nhà của tôi và Cao Phi, tôi vẫn còn một nơi khác để đến.

Nơi đây không thực sự được xem là một trại trẻ mồ côi. Cũng không phải một trại trẻ mồ côi chỉ chấp nhận những đứa trẻ bị bệnh nặng. Khi tôi thuê Lộ Dịch Tư để thiết kế nơi này, tôi không muốn nơi này thành một nơi trú ẩn, vì tôi hy vọng rằng nó sẽ trở thành một ngôi nhà.

Tất nhiên, Lewis hiểu ý của tôi. Anh ta đã nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay tôi và nói đã hiểu.

Lúc này, có năm mươi sáu đứa trẻ ở đây. Tất cả đều là trẻ con, cơ thể yếu đuối và hốc hác. Nhưng khi chúng nhìn thấy tôi, ánh mắt chúng ngay lập tức sáng lên và hét lớn, cô Du Cẩn.

Ở đây, có những người được thuê để quản lý công việc hằng ngày ở nơi này. Mặc dù lương không được cao, ngược lại nhiều người trong số họ là những tình nguyện viên làm vì đam mê. Ngoài ra, còn có các bác sĩ và y tá để chăm sóc cho lũ trẻ.

Dì Yu là Viện trưởng ở đây. Ban đầu, dì ấy quản lý các công việc của nhà họ Hạ, nhưng sau khi bố tôi qua đời, tôi đã đuổi việc tất cả những người khác và chỉ giữ lại dì Yu để giúp tôi quản lý trại trẻ mồ côi.

Dì Yu là một người phụ nữ tốt bụng và dịu dàng. Dì ấy cũng là người duy nhất yêu thương tôi kể từ khi bố tôi qua đời.

Dì thường thường vuốt tóc tôi và nói: “Du Cẩn, con là người đáng nhận được tình yêu nhất trên thế giới này.”

Nhưng tôi chỉ mỉm cười rồi trả lời rằng: “Dì Yu à, dì đánh giá con quá cao rồi.”

Liệu Hà Du Cẩn có xứng đáng được yêu hay không hoàn toàn phụ thuộc vào Cao Phi.

Nhưng Cao Phi vẫn thường nói: “Tôi ghét cô, và sẽ luôn ghét cô; cho đến ngày hai ta chết, tôi sẽ luôn ghét cô.”

Làm sao một Hà Du Cẩn bị Cao Phi căm ghét như vậy lại đáng được yêu thương cơ chứ?

Buổi chiều, Cao Phi không về nhà ăn. Anh làm việc như một nhân viên bình thường trong Ủy ban Đầu tư Kinh doanh của nhà nước. Khi cha tôi còn sống, từng có lời đồn rằng Cao Phi sẽ là người kế thừa công ty của ông, doanh nghiệp mà ông đã xây dựng từ mồ hôi xương máu.

Bố tôi đã từng xem qua rất nhiều người để chọn người chồng hoàn hảo cho tôi, để chọn người tốt nhất mà ông ấy có thể giao phó công ty của mình.

Nhưng ông đành bất lực trước một đứa con gái bất hiếu như tôi. Từ nhỏ, tôi đã được ông nuông chiều, và tôi chỉ biết nổi loạn.

Nhận thấy sự bướng bỉnh của tôi, bố không còn cách nào khác ngoài việc cho phép tôi kết hôn với Cao Phi. Nhưng Cao Phi cũng cố chấp và kiêu hãnh không kém. Anh ấy không quan tâm đến tài sản của cha tôi, vì vậy doanh nghiệp không có người thừa kế.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện