Tôi cảm thấy một giọng nói quen thuộc đang gọi tôi và sau đó, tôi đã được cứu thoát khỏi cơn ác mộng tưởng như không thể thoát ra được.
"Ah, tốt quá. Anh đã tỉnh rồi."
Một cô gái với mái tóc bạc nói và mỉm cười với tôi, người vừa mới tỉnh dậy từ một giấc mơ. Mái tóc bạc của cô dài đến mức gần chạm tới nền nhà. Và làn da của cô trắng như tuyết sớm khi chưa có bước chân nào.
Trong căn phòng tối tăm không một chút ánh sáng, tại sao tôi lại có thể thấy rõ mọi thứ như thế và cô gái đó như thể là nguồn sáng duy nhất ở đây? Tôi biết cô gái này à.
Tôi không biết tại sao mình lại cảm thấy...
Bây giờ tôi mới có cảm giác như bản thân đang nằm ngủ trên đùi của một cô gái lạ lẫm.
"…Tôi đang ở đâu?"
Tôi nhìn thẳng vào khuôn mặt đầy nước mắt của cô gái, nhỏ giọng hỏi.
"À.. Ừ, ...Đây là thế giới nơi mà anh đã cứu."
Tôi cảm thấy bối rối trước câu trả lời bất ngờ đó. Cô gái lau đi những giọt nước mắt trào ra bằng lòng bàn tay, hết lần này đến lần khác...hít thở sâu.
"Làm ơn mà, tôi cầu xin anh hãy cứu lấy thế giới này ?"
Cô ấy nói điều đó với một giọng điệu bình tĩnh, nhưng lại vô cùng mạnh mẽ.
"Chờ một chút. Cứu lấy thế giới này...?Tôi?"
Tôi hỏi cô trong khi nhấc cái cơ thể của mình khỏi chân cô.
Đột nhiên đầu tôi đau quá. Tôi cắn môi và quay lại nhìn cô gái, người cũng đang nhìn tôi chằm chằm.
“Đúng vậy…Osaki Sora-san. “Anh được trao sức mạnh để cứu rỗi thế giới này một lần nữa.”
Cô ây nhìn tôi với ánh mắt chứa đầy sự chân thành.
Tại sao cô biết tên tôi? Tôi phải làm gì ở đây?
… Tại sao cô lại khóc?
Giữa biết bao câu hỏi chưa có lời đáp, tôi nghiêng đầu hết bên này sang bên kia.
"Một lần nữa?".
“Đúng… Cách đây rất lâu rồi… Anh đã liều mạng để cứu thế giới này. Đó là lý do tại sao anh là niềm hy vọng cuối cùng của rất nhiều người… Anh là anh hùng của chúng tôi.”
Từng chút một, cô gái nói giữa những tiếng thở dài.
Đột nhiên, cô mở một cửa sổ nhỏ gần đó.
“…Ngay lúc này, thế giới này đang chết dần chết mòn.”
Tôi há hốc mồm nhìn toàn cảnh bên ngoài cửa sổ.
Thành phố đổ nát và khu rừng rậm rạp dường như nhấn chìm nó. Những ngọn đèn đường chiếu sáng bóng tối của màn đêm đã không còn thấy nữa. Ở phía chân trời phía xa, có “hai” tia sáng lơ lửng… Ít nhất nơi này khác với nơi anh đang sống.
Đó không phải là nơi tôi biết.
Cô gái cứ nhìn tôi với vẻ bối rối.
“Thế giới này chỉ còn lại khoảng một năm mà thôi.”
Tôi đưa mắt nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ. Cô gái chỉ vào một tia sáng lớn hơn một chút so với các ngôi sao.
“Ánh sáng vẫn còn nhỏ đó sẽ nuốt chửng toàn bộ thế giới này trong một năm… Nhưng anh có thể cứu thế giới của chúng tôi. Đó là lý do tại sao tôi đã đưa anh đến thế giới này."
"Khoan nào. Cứu thế giới sao? TÔI á? Tôi có sức mạnh để làm được điều đó ư và đó là lý do tại sao cô triệu hồi tôi…?”
“Thật rắc rối khi nói điều đó một cách đột ngột. Tôi muốn cô giải thích cho tôi để tôi có thể hiểu được. Tôi không hiểu gì cả. Cho đến bây giờ tôi vẫn chắc chắn rằng…”
Tôi nghe thấy một tiếng uỵch.
Một cơn đau nhói chạy qua cơ thể tôi.
Khoan đã. Tôi đã ở trong trường học vào lúc nửa đêm cho đến cách đây vài phút.
Và trên mái nhà đó...
“Osaki Sora-san, anh là tái sinh của vị anh hùng đã từng cứu rỗi thế giới này.”
"...Ơ?".
Cô ấy vừa nói gì thế?
Cô gái lên tiếng, xóa tan mọi nghi ngờ và sự bối rối của tôi.
“Tôi muốn anh học cách sử dụng sức mạnh để cứu thế giới này một lần nữa.”
Tôi bắt đầu cảm thấy ngày càng chóng mặt hơn.
Tôi thực sự không hiểu gì cả. Đây là trò đùa gì vậy?
Cô gái xin lỗi tôi trong khi nhìn xuống.
“Tôi không giỏi giải thích mọi chuyện. “Tôi sẽ đưa anh đến gặp người có thể giải thích rõ hơn.”
Cô gái dẫn tôi ra khỏi căn phòng đầy sách.
Tôi mơ hồ nghĩ rằng đó có thể là một thư viện, nhưng cuối cùng nó lại ở trong trường học.
Khi bước qua các hành lang, tôi đã đi qua nhiều lớp học khác nhau.
Cô gái dẫn tôi đang cầm một cây gậy lớn. Chiếc đèn lồng treo phía trên toả ra ánh sáng xanh dịu, mặc dù tôi không biết nó đến từ đâu. Hơn nữa, những tia sáng yếu ớt của ánh trăng chiếu xuống tạo một cảm giác cô đơn với bầu không khí lạnh lẽo xung quanh.
Cô với đôi chân trần đi dọc hành lang tạo ra những tiếng bước chân lạch cạch khô khốc.
Cô gái tóc bạc dẫn tôi đến một căn phòng có tấm bảng ghi "Văn phòng Giám đốc thứ hai".
"Có ai ở đây không...?"
Tôi dừng lại trước cửa và hỏi với vẻ sợ hãi và lo lắng.
"Vâng, có. Người đó sẽ giải thích mọi chuyện cho anh. Đôi lúc cô ấy có thể hơi nghiêm khắc nhưng lại là một người rất tốt bụng. Dù cho anh không nhớ thì cũng không cần phải lo lắng đâu.”
Cô gái mỉm cười dịu dàng nói.
Á...ừm?
Tôi cảm thấy hơi khó chịu với những lời vừa rồi của cô. Trước khi tôi kịp hỏi ý cô ấy là gì, cánh cửa đã được mở ra. Tôi ngay lập tức nhìn thấy bóng dáng của một cô gái khác. Cô ta đang ngồi trước một chiếc bàn lớn được chạm khắc trang trí theo phong cách cổ điển và ngồi trên một chiếc ghế da sang trọng.
"Ah, tốt quá. Anh đã tỉnh rồi."
Một cô gái với mái tóc bạc nói và mỉm cười với tôi, người vừa mới tỉnh dậy từ một giấc mơ. Mái tóc bạc của cô dài đến mức gần chạm tới nền nhà. Và làn da của cô trắng như tuyết sớm khi chưa có bước chân nào.
Trong căn phòng tối tăm không một chút ánh sáng, tại sao tôi lại có thể thấy rõ mọi thứ như thế và cô gái đó như thể là nguồn sáng duy nhất ở đây? Tôi biết cô gái này à.
Tôi không biết tại sao mình lại cảm thấy...
Bây giờ tôi mới có cảm giác như bản thân đang nằm ngủ trên đùi của một cô gái lạ lẫm.
"…Tôi đang ở đâu?"
Tôi nhìn thẳng vào khuôn mặt đầy nước mắt của cô gái, nhỏ giọng hỏi.
"À.. Ừ, ...Đây là thế giới nơi mà anh đã cứu."
Tôi cảm thấy bối rối trước câu trả lời bất ngờ đó. Cô gái lau đi những giọt nước mắt trào ra bằng lòng bàn tay, hết lần này đến lần khác...hít thở sâu.
"Làm ơn mà, tôi cầu xin anh hãy cứu lấy thế giới này ?"
Cô ấy nói điều đó với một giọng điệu bình tĩnh, nhưng lại vô cùng mạnh mẽ.
"Chờ một chút. Cứu lấy thế giới này...?Tôi?"
Tôi hỏi cô trong khi nhấc cái cơ thể của mình khỏi chân cô.
Đột nhiên đầu tôi đau quá. Tôi cắn môi và quay lại nhìn cô gái, người cũng đang nhìn tôi chằm chằm.
“Đúng vậy…Osaki Sora-san. “Anh được trao sức mạnh để cứu rỗi thế giới này một lần nữa.”
Cô ây nhìn tôi với ánh mắt chứa đầy sự chân thành.
Tại sao cô biết tên tôi? Tôi phải làm gì ở đây?
… Tại sao cô lại khóc?
Giữa biết bao câu hỏi chưa có lời đáp, tôi nghiêng đầu hết bên này sang bên kia.
"Một lần nữa?".
“Đúng… Cách đây rất lâu rồi… Anh đã liều mạng để cứu thế giới này. Đó là lý do tại sao anh là niềm hy vọng cuối cùng của rất nhiều người… Anh là anh hùng của chúng tôi.”
Từng chút một, cô gái nói giữa những tiếng thở dài.
Đột nhiên, cô mở một cửa sổ nhỏ gần đó.
“…Ngay lúc này, thế giới này đang chết dần chết mòn.”
Tôi há hốc mồm nhìn toàn cảnh bên ngoài cửa sổ.
Thành phố đổ nát và khu rừng rậm rạp dường như nhấn chìm nó. Những ngọn đèn đường chiếu sáng bóng tối của màn đêm đã không còn thấy nữa. Ở phía chân trời phía xa, có “hai” tia sáng lơ lửng… Ít nhất nơi này khác với nơi anh đang sống.
Đó không phải là nơi tôi biết.
Cô gái cứ nhìn tôi với vẻ bối rối.
“Thế giới này chỉ còn lại khoảng một năm mà thôi.”
Tôi đưa mắt nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ. Cô gái chỉ vào một tia sáng lớn hơn một chút so với các ngôi sao.
“Ánh sáng vẫn còn nhỏ đó sẽ nuốt chửng toàn bộ thế giới này trong một năm… Nhưng anh có thể cứu thế giới của chúng tôi. Đó là lý do tại sao tôi đã đưa anh đến thế giới này."
"Khoan nào. Cứu thế giới sao? TÔI á? Tôi có sức mạnh để làm được điều đó ư và đó là lý do tại sao cô triệu hồi tôi…?”
“Thật rắc rối khi nói điều đó một cách đột ngột. Tôi muốn cô giải thích cho tôi để tôi có thể hiểu được. Tôi không hiểu gì cả. Cho đến bây giờ tôi vẫn chắc chắn rằng…”
Tôi nghe thấy một tiếng uỵch.
Một cơn đau nhói chạy qua cơ thể tôi.
Khoan đã. Tôi đã ở trong trường học vào lúc nửa đêm cho đến cách đây vài phút.
Và trên mái nhà đó...
“Osaki Sora-san, anh là tái sinh của vị anh hùng đã từng cứu rỗi thế giới này.”
"...Ơ?".
Cô ấy vừa nói gì thế?
Cô gái lên tiếng, xóa tan mọi nghi ngờ và sự bối rối của tôi.
“Tôi muốn anh học cách sử dụng sức mạnh để cứu thế giới này một lần nữa.”
Tôi bắt đầu cảm thấy ngày càng chóng mặt hơn.
Tôi thực sự không hiểu gì cả. Đây là trò đùa gì vậy?
Cô gái xin lỗi tôi trong khi nhìn xuống.
“Tôi không giỏi giải thích mọi chuyện. “Tôi sẽ đưa anh đến gặp người có thể giải thích rõ hơn.”
Cô gái dẫn tôi ra khỏi căn phòng đầy sách.
Tôi mơ hồ nghĩ rằng đó có thể là một thư viện, nhưng cuối cùng nó lại ở trong trường học.
Khi bước qua các hành lang, tôi đã đi qua nhiều lớp học khác nhau.
Cô gái dẫn tôi đang cầm một cây gậy lớn. Chiếc đèn lồng treo phía trên toả ra ánh sáng xanh dịu, mặc dù tôi không biết nó đến từ đâu. Hơn nữa, những tia sáng yếu ớt của ánh trăng chiếu xuống tạo một cảm giác cô đơn với bầu không khí lạnh lẽo xung quanh.
Cô với đôi chân trần đi dọc hành lang tạo ra những tiếng bước chân lạch cạch khô khốc.
Cô gái tóc bạc dẫn tôi đến một căn phòng có tấm bảng ghi "Văn phòng Giám đốc thứ hai".
"Có ai ở đây không...?"
Tôi dừng lại trước cửa và hỏi với vẻ sợ hãi và lo lắng.
"Vâng, có. Người đó sẽ giải thích mọi chuyện cho anh. Đôi lúc cô ấy có thể hơi nghiêm khắc nhưng lại là một người rất tốt bụng. Dù cho anh không nhớ thì cũng không cần phải lo lắng đâu.”
Cô gái mỉm cười dịu dàng nói.
Á...ừm?
Tôi cảm thấy hơi khó chịu với những lời vừa rồi của cô. Trước khi tôi kịp hỏi ý cô ấy là gì, cánh cửa đã được mở ra. Tôi ngay lập tức nhìn thấy bóng dáng của một cô gái khác. Cô ta đang ngồi trước một chiếc bàn lớn được chạm khắc trang trí theo phong cách cổ điển và ngồi trên một chiếc ghế da sang trọng.
Danh sách chương