033
“Ừm. Vậy là đúng hôm nay nhỉ”
“Ừ, Đúng hôm nay. Chính xác là vậy”
Sáng sớm, trước khi rời khỏi khách sạn, tôi đã gọi điện cho Senjougahara ------- Kì nghỉ đông đã kết thúc, học kì ba bắt đầu. Thế nên thời gian gọi điện thoại trở thành lúc sáng sớm ------- Đương nhiên không phải một học sinh năm ba như Senjougahara bắt buộc phải đi học đầy đủ.
Một cô gái kì lạ nhưng chăm chỉ.
Chăm chỉ nhưng kì lạ, nói thế cũng được.
“Có ổn không vậy? Tôi thấy lo lắng quá”
“Không cần phải lo đâu”
Tôi nói ra vẻ thoải mái. Đương nhiên là tôi cũng vậy, nghĩ đến hôm nay công việc sẽ kết thúc -------- hôm nay nhiệm vụ sẽ hoàn tất, lo lắng không phải là không có, nhưng thể hiện mình đang thoải mái thì mới đúng là người lớn.
“Tối nay tôi sẽ điện thoại cho cô. Đó sẽ là lần cuối cùng tôi báo báo ------- Sau đó cô có thể chuẩn bị uống rượu mừng với Araragi được rồi.”
“Rượu mừng….à”
Senjougahara không rõ đang nghĩ gì, có cảm giác cô ấy đang thở dài. Hơn cả sự lo lắng thông thường hay căng thẳng, cô ấy có vẻ không vui lắm ------- Là tại sao? Tôi có chút tò mò,
“Có chuyện gì à?”
Tôi hỏi.
Không lẽ trong giờ phút này, trong phút cuối cùng này, lại có chuyện gì xảy ra à ------- Thực tế là chuyện này cũng rất hay xảy ra. Công việc, là thứ có thể nói sẽ thay đổi ngay phút chót cũng là chuyện thường.
“Không, không có gì đâu…..Chỉ là, Kaiki. Kể cả lần này nữa, thì chúng ta chỉ còn nói chuyện hai lần nữa thôi, tôi cảm thấy hơi buồn.”
Senjougahara nói, rõ ràng là không có một chút thực tâm nào. Cô ta nghĩ nói thế có thể đánh lừa được tôi sao, tôi cảm giác như bị xỉ nhục,
“Tôi cũng có cảm giác vậy đó. Có thể trò chuyện với cô nhiều thế này làm tôi nhớ lại hai năm trước, hồi đó thật vui.”
Tôi nói, cũng không hề có một chút lòng thành nào.
Mà tôi có lẽ cũng chẳng thành thật bao giờ.
Tôi đã nghĩ chắc cô ta sẽ cắt điện thoại thôi (Trong một tháng qua đã nhiều lần vậy rồi. Tôi cắt cũng có mà Senjougahara cắt cũng có. Vậy nhưng nhiệm vụ vẫn không bị hủy mà tiếp tục đến giờ đấy), nhưng,
“Haha”
Senjougahara cười.
Thật khó hiểu. Đó đâu phải là chuyện gì đáng cười đâu -------- Mà không, đó là chuyện của hai năm trước rồi nhỉ.
Giờ đã khác rồi.
Khác hơn cả một người lạ.
“Tất nhiên tôi nghĩ mình sẽ uống rượu mừng cùng Araragi-kun chứ, nhưng này Kaiki, tôi cũng phải lấy gì đó để cảm ơn ông chứ nhỉ. Chúng ta sẽ gặp nhau một lần cuối chứ?”
“Không, chuyện đó không cần thiết. Đừng đùa dở ẹc vậy. Nhờ Gaen-sempai mà tôi cũng không cần phải đòi thêm kinh phí gì nữa, cả khoản thu vào của tôi cũng có nữa, nên không cần phải cảm tạ gì đâu -------- À, nhưng cũng không phải là không có gì, Senjougahara”
“Sao?”
“Cô còn như chuyện đã nói lúc đầu tháng 1 không? Tôi chỉ nhắc lại cho chắc thôi, cô phải nói rõ ràng hết với Araragi đấy nhé. Bây giờ cậu ta có đang bận học thì hay không tôi không biết, nhưng khi tôi đánh lừa Sengoku Nadeko mà sau đó cậu ta cứ vô tư đến đền Kitashirohebi gặp Sengoku Nadeko thì -------- Lúc đó mọi việc sẽ thành công cốc hết đó.”
“…..Quả là vậy nhỉ”
Tất nhiên, có vẻ Senjougahara đã nhận thấy điều đó nên nói với vẻ khó khăn.
“Kết cuộc thì vấn đề là ở đó đó. Nếu phải nói thẳng hết ra thì tức là phải nói luôn cả chuyện liên quan đến ông nữa…..mà làm vậy thì có khi Araragi-kun lại bướng bỉnh và đi gặp Sengoku Nadeko nữa.”
“Cô cậu là một đôi đúng không. Thế nên nếu không còn cách nào khác thì “Em không đùa đâu, hãy chịu đựng vì em”, hay, “Em và Sengoku Nadeko, ai quan trọng hơn”, cứ thuyết phục ngọt ngào kiểu thế đi”
“…Đã nói rồi, nếu tôi mà nói được như vậy thì cuộc đời tôi đâu có thành như bây giờ”
Đúng là vậy thật. Nhưng mà, nó liên quan đến tính mạng, dẫu có khó khăn thật, nhưng chỉ diễn chừng đó thôi không được à?
“Không, không phải là được hay không được, dù có được diễn được đi nữa thì với Araragi-kun nó cũng lộ thôi. Khá năng diễn kịch của tôi thì cao thật, nhưng đột nhiên nói thế nó không được tự nhiên lắm.”
“Cũng phải. Nếu thế chỉ cần không đột nhiên nói đến là được. Vậy thì cứ như cách tôi đã sử dụng hết tháng 1 để lấy lòng Sengoku Nadeko, cô cứ sử dụng hết tháng 2 để lấy lòng Araragi là xong.”
“Lấy lòng á…”
Senjougahara nói với vẻ sốc.
“Với ông, quan hệ giữa người với người chỉ là một cuộc đổi chác thôi nhỉ”
“Tôi không có đổi chác gì cả”
Trong một thoáng tôi đã phủ định nó nhưng, ừ thì chuyện này, theo một góc nhìn nào đó, có thể nói là một cuộc đổi chác thật. Tôi luôn tâm niệm rằng mình không phải là một con người thích đổi chác nhưng có lẽ không có nghĩa là tôi không đổi chác.
“Mà thôi, giờ cũng không cần giới hạn thời gian nữa, muốn cứu Sengoku Nadeko thì đợi hai người thành sinh viên cũng chưa muộn đúng không?”
Tôi đã giấu Senjougahara chuyện gặp Hanekawa nhưng những lời cô ta nói với tôi cứ vẫn ở trong đầu và tôi cứ thế nói ra mất.
“Vậy nên về chuyện của Araragi thì cho đến lúc thuyết phục được cậu ta, hãy tìm lý do thích hợp để cậu ấy đừng lên núi. Nó liên quan đến mạng sống đấy, cô chỉ cần làm chuyện đó thôi.
“Ừm. Liên quan đến mạng sống nhỉ.”
Đúng vậy. Liên quan đến mạng sống của Senjougahara cũng là liên quan đến mạng sống của Araragi. Dù có nói thế nào đi nữa, thì đó cũng không phải là một lời nói dối.
Không, là nói dối chứ nhỉ.
Dù có lý do nào đi chăng nữa, thì cũng không nên giữ bí mật với người yêu đúng không?
Tôi không hiểu được. Thật sự không hiểu được.
“Này Senjougahara, tôi hỏi cô một câu được chứ?”
“Cái gì?”
“Cô thích Araragi ở điểm nào vậy?”
“Ở điểm không phải ông”
Đối với Senjougahara, có thể đó là một câu trả lời thông minh, một cách tinh tế để nhạo báng tôi. Nhưng rồi cô ta nhận ra nếu nói như vậy thì theo phương pháp loại trừ, cơ chuẩn chọn người yêu của cô ta sẽ dựa vào tôi.
“Vì đó là Araragi-kun”
Cô ta sửa lại.
“Nếu Araragi-kun không phải là Araragi-kun thì tôi chắc chắn sẽ không thích cậu ấy.”
“Nói hay lắm.”
Tôi nói.
“Lúc này thì có nhiệt huyết đấy, cô có thể vì Araragi mà đến mức hy sinh cả tính mạng bản thân. Nhưng sau khi thành sinh viên thì hai người sẽ chia tay sớm thôi.”
“…………”
“Cũng có thể là lúc đã trưởng thành cũng nên. Làm gì có cặp nào bắt đầu từ lúc học trung học rồi cứ thế nên đôi kia chứ. Kết cuộc thì chỉ là một trò chơi tình ái nhàm chán.”
“…..Thôi thì tôi cứ nghe cho có vậy. Tôi cũng không phải là một cô nàng không biết tính toán gì, đạp đổ hết tất cả một khi đã đến đây đâu. Nhưng tại sao ông cứ phải ác ý thế nhỉ, nói cho tôi nghe được không?”
Cô ta chẳng thèm phản pháo, cứ nói với một thái độ là người chiến thắng như vậy thật ngoài dự đoán của tôi. Thêm nữa, cô ta nói tôi mới để ý, tại sao tôi lại ác ý với đám trẻ cấp ba thế nhỉ. Dù có là trò chơi tình ái hay gì đi nữa, nếu họ vui vẻ với chuyện đó thì có sao đâu. Tôi cứ phải viện cớ lằng nhằng mãi làm gì nhỉ. Nói như thế không phải cũng giống như nói với đám trẻ con đang chơi trò gia đình ở sân cát trong công viên: “Cuộc sống sau kết hôn thực tế nó không như vậy đâu”.
Tôi tự cảm thấy xấu hổ.
Thế nên tôi không đáp lại, kết thúc câu chuyện giữa chừng.
“Tóm lại thì chúc mừng cô”
Tôi nói.
“Cô và Araragi yêu quý của cô sống rồi nhé”
“……Thế thì nhanh quá đấy. Hay là một kẻ tự tin đây? Hôm nay mà mọi chuyện không thuận lợi thì cũng giống như không thuận lợi ngay từ đầu vậy. Hay là ông đã có cách để thành công rồi?”
“Có rồi”
Tôi một lần nữa vừa hình dung ra sự dễ dàng của việc thuyết phục Sengoku Nadeko, vừa nói với đầy sự tự tin.
Không phải là tôi chủ quan, với nữa là tôi quả có lo lắng nữa, nhưng không cần phải nói chuyện đó đó với Senjougahara.
“Không cần lo lắng. Lúc cô từ trường về đến nhà thì mọi chuyện sẽ xong cả.”
“….Thế à. Vậy nhé.”
Tôi đang nghĩ Senjougahara nói “Vậy nhé” nghĩa là chuẩn bị cắt điện thoại thì cô ta nói thêm.
“Này, chuyện này….Nếu nói sau khi ông thành công, tức là sau khi nhiệm vụ của ông thành công, tôi được ông cứu ấy, thì khó chịu lắm, thế nên tôi nói trước nhé.”
“Gì hả?”
“Đừng có tưởng cứu được tôi thì tự đắc nhé.”
“…….”
“Không, tất nhiên là tôi rất biết ơn, sẽ cảm ơn ông, nếu ông có đổi ý tăng thêm tiền công nữa thì tôi cũng sẽ trả. Tôi sẽ nghe tất. Nhưng đừng có nghĩ là tôi sẽ quên đi sự căm thù, mối hận ngày trước nhé. Cả đời tôi sẽ tiếp tục hận ông. Tiếp tục ghê tởm ông. Tiếp tục ghe…ghét ông.
“Thế à….?”
Tôi gục gật, nhưng có lẽ đó là cái gật đầu mơ hồ. Sao cô ta lại nói những điều hiển nhiên thế? Lại còn phải nói với vẻ khách khí vậy nhỉ.
Một cô nàng khó hiểu.
Một cô nàng thật sự khó hiểu.
Nhớ lại thì từ hai năm trước cô ta đã như thế này rồi.
“Cả giao ước cũng còn hiệu lực đấy. Sau khi xong vụ này, cả đời ông không được bước vào thị trấn của tôi. Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi, trước mặt tôi và Araragi.”
“Yên tâm đi, tôi chưa bao giờ thất hứa cả” Không còn cách nào khác tôi phải trả lời như thế. "Đúng là vậy nhỉ”- Senjougahara nói một cách cực kì vô cảm.
“Bây giờ và cả lúc xưa nữa, chưa bao giờ ông nói dối tôi nhỉ”.
“Ừm. Vậy là đúng hôm nay nhỉ”
“Ừ, Đúng hôm nay. Chính xác là vậy”
Sáng sớm, trước khi rời khỏi khách sạn, tôi đã gọi điện cho Senjougahara ------- Kì nghỉ đông đã kết thúc, học kì ba bắt đầu. Thế nên thời gian gọi điện thoại trở thành lúc sáng sớm ------- Đương nhiên không phải một học sinh năm ba như Senjougahara bắt buộc phải đi học đầy đủ.
Một cô gái kì lạ nhưng chăm chỉ.
Chăm chỉ nhưng kì lạ, nói thế cũng được.
“Có ổn không vậy? Tôi thấy lo lắng quá”
“Không cần phải lo đâu”
Tôi nói ra vẻ thoải mái. Đương nhiên là tôi cũng vậy, nghĩ đến hôm nay công việc sẽ kết thúc -------- hôm nay nhiệm vụ sẽ hoàn tất, lo lắng không phải là không có, nhưng thể hiện mình đang thoải mái thì mới đúng là người lớn.
“Tối nay tôi sẽ điện thoại cho cô. Đó sẽ là lần cuối cùng tôi báo báo ------- Sau đó cô có thể chuẩn bị uống rượu mừng với Araragi được rồi.”
“Rượu mừng….à”
Senjougahara không rõ đang nghĩ gì, có cảm giác cô ấy đang thở dài. Hơn cả sự lo lắng thông thường hay căng thẳng, cô ấy có vẻ không vui lắm ------- Là tại sao? Tôi có chút tò mò,
“Có chuyện gì à?”
Tôi hỏi.
Không lẽ trong giờ phút này, trong phút cuối cùng này, lại có chuyện gì xảy ra à ------- Thực tế là chuyện này cũng rất hay xảy ra. Công việc, là thứ có thể nói sẽ thay đổi ngay phút chót cũng là chuyện thường.
“Không, không có gì đâu…..Chỉ là, Kaiki. Kể cả lần này nữa, thì chúng ta chỉ còn nói chuyện hai lần nữa thôi, tôi cảm thấy hơi buồn.”
Senjougahara nói, rõ ràng là không có một chút thực tâm nào. Cô ta nghĩ nói thế có thể đánh lừa được tôi sao, tôi cảm giác như bị xỉ nhục,
“Tôi cũng có cảm giác vậy đó. Có thể trò chuyện với cô nhiều thế này làm tôi nhớ lại hai năm trước, hồi đó thật vui.”
Tôi nói, cũng không hề có một chút lòng thành nào.
Mà tôi có lẽ cũng chẳng thành thật bao giờ.
Tôi đã nghĩ chắc cô ta sẽ cắt điện thoại thôi (Trong một tháng qua đã nhiều lần vậy rồi. Tôi cắt cũng có mà Senjougahara cắt cũng có. Vậy nhưng nhiệm vụ vẫn không bị hủy mà tiếp tục đến giờ đấy), nhưng,
“Haha”
Senjougahara cười.
Thật khó hiểu. Đó đâu phải là chuyện gì đáng cười đâu -------- Mà không, đó là chuyện của hai năm trước rồi nhỉ.
Giờ đã khác rồi.
Khác hơn cả một người lạ.
“Tất nhiên tôi nghĩ mình sẽ uống rượu mừng cùng Araragi-kun chứ, nhưng này Kaiki, tôi cũng phải lấy gì đó để cảm ơn ông chứ nhỉ. Chúng ta sẽ gặp nhau một lần cuối chứ?”
“Không, chuyện đó không cần thiết. Đừng đùa dở ẹc vậy. Nhờ Gaen-sempai mà tôi cũng không cần phải đòi thêm kinh phí gì nữa, cả khoản thu vào của tôi cũng có nữa, nên không cần phải cảm tạ gì đâu -------- À, nhưng cũng không phải là không có gì, Senjougahara”
“Sao?”
“Cô còn như chuyện đã nói lúc đầu tháng 1 không? Tôi chỉ nhắc lại cho chắc thôi, cô phải nói rõ ràng hết với Araragi đấy nhé. Bây giờ cậu ta có đang bận học thì hay không tôi không biết, nhưng khi tôi đánh lừa Sengoku Nadeko mà sau đó cậu ta cứ vô tư đến đền Kitashirohebi gặp Sengoku Nadeko thì -------- Lúc đó mọi việc sẽ thành công cốc hết đó.”
“…..Quả là vậy nhỉ”
Tất nhiên, có vẻ Senjougahara đã nhận thấy điều đó nên nói với vẻ khó khăn.
“Kết cuộc thì vấn đề là ở đó đó. Nếu phải nói thẳng hết ra thì tức là phải nói luôn cả chuyện liên quan đến ông nữa…..mà làm vậy thì có khi Araragi-kun lại bướng bỉnh và đi gặp Sengoku Nadeko nữa.”
“Cô cậu là một đôi đúng không. Thế nên nếu không còn cách nào khác thì “Em không đùa đâu, hãy chịu đựng vì em”, hay, “Em và Sengoku Nadeko, ai quan trọng hơn”, cứ thuyết phục ngọt ngào kiểu thế đi”
“…Đã nói rồi, nếu tôi mà nói được như vậy thì cuộc đời tôi đâu có thành như bây giờ”
Đúng là vậy thật. Nhưng mà, nó liên quan đến tính mạng, dẫu có khó khăn thật, nhưng chỉ diễn chừng đó thôi không được à?
“Không, không phải là được hay không được, dù có được diễn được đi nữa thì với Araragi-kun nó cũng lộ thôi. Khá năng diễn kịch của tôi thì cao thật, nhưng đột nhiên nói thế nó không được tự nhiên lắm.”
“Cũng phải. Nếu thế chỉ cần không đột nhiên nói đến là được. Vậy thì cứ như cách tôi đã sử dụng hết tháng 1 để lấy lòng Sengoku Nadeko, cô cứ sử dụng hết tháng 2 để lấy lòng Araragi là xong.”
“Lấy lòng á…”
Senjougahara nói với vẻ sốc.
“Với ông, quan hệ giữa người với người chỉ là một cuộc đổi chác thôi nhỉ”
“Tôi không có đổi chác gì cả”
Trong một thoáng tôi đã phủ định nó nhưng, ừ thì chuyện này, theo một góc nhìn nào đó, có thể nói là một cuộc đổi chác thật. Tôi luôn tâm niệm rằng mình không phải là một con người thích đổi chác nhưng có lẽ không có nghĩa là tôi không đổi chác.
“Mà thôi, giờ cũng không cần giới hạn thời gian nữa, muốn cứu Sengoku Nadeko thì đợi hai người thành sinh viên cũng chưa muộn đúng không?”
Tôi đã giấu Senjougahara chuyện gặp Hanekawa nhưng những lời cô ta nói với tôi cứ vẫn ở trong đầu và tôi cứ thế nói ra mất.
“Vậy nên về chuyện của Araragi thì cho đến lúc thuyết phục được cậu ta, hãy tìm lý do thích hợp để cậu ấy đừng lên núi. Nó liên quan đến mạng sống đấy, cô chỉ cần làm chuyện đó thôi.
“Ừm. Liên quan đến mạng sống nhỉ.”
Đúng vậy. Liên quan đến mạng sống của Senjougahara cũng là liên quan đến mạng sống của Araragi. Dù có nói thế nào đi nữa, thì đó cũng không phải là một lời nói dối.
Không, là nói dối chứ nhỉ.
Dù có lý do nào đi chăng nữa, thì cũng không nên giữ bí mật với người yêu đúng không?
Tôi không hiểu được. Thật sự không hiểu được.
“Này Senjougahara, tôi hỏi cô một câu được chứ?”
“Cái gì?”
“Cô thích Araragi ở điểm nào vậy?”
“Ở điểm không phải ông”
Đối với Senjougahara, có thể đó là một câu trả lời thông minh, một cách tinh tế để nhạo báng tôi. Nhưng rồi cô ta nhận ra nếu nói như vậy thì theo phương pháp loại trừ, cơ chuẩn chọn người yêu của cô ta sẽ dựa vào tôi.
“Vì đó là Araragi-kun”
Cô ta sửa lại.
“Nếu Araragi-kun không phải là Araragi-kun thì tôi chắc chắn sẽ không thích cậu ấy.”
“Nói hay lắm.”
Tôi nói.
“Lúc này thì có nhiệt huyết đấy, cô có thể vì Araragi mà đến mức hy sinh cả tính mạng bản thân. Nhưng sau khi thành sinh viên thì hai người sẽ chia tay sớm thôi.”
“…………”
“Cũng có thể là lúc đã trưởng thành cũng nên. Làm gì có cặp nào bắt đầu từ lúc học trung học rồi cứ thế nên đôi kia chứ. Kết cuộc thì chỉ là một trò chơi tình ái nhàm chán.”
“…..Thôi thì tôi cứ nghe cho có vậy. Tôi cũng không phải là một cô nàng không biết tính toán gì, đạp đổ hết tất cả một khi đã đến đây đâu. Nhưng tại sao ông cứ phải ác ý thế nhỉ, nói cho tôi nghe được không?”
Cô ta chẳng thèm phản pháo, cứ nói với một thái độ là người chiến thắng như vậy thật ngoài dự đoán của tôi. Thêm nữa, cô ta nói tôi mới để ý, tại sao tôi lại ác ý với đám trẻ cấp ba thế nhỉ. Dù có là trò chơi tình ái hay gì đi nữa, nếu họ vui vẻ với chuyện đó thì có sao đâu. Tôi cứ phải viện cớ lằng nhằng mãi làm gì nhỉ. Nói như thế không phải cũng giống như nói với đám trẻ con đang chơi trò gia đình ở sân cát trong công viên: “Cuộc sống sau kết hôn thực tế nó không như vậy đâu”.
Tôi tự cảm thấy xấu hổ.
Thế nên tôi không đáp lại, kết thúc câu chuyện giữa chừng.
“Tóm lại thì chúc mừng cô”
Tôi nói.
“Cô và Araragi yêu quý của cô sống rồi nhé”
“……Thế thì nhanh quá đấy. Hay là một kẻ tự tin đây? Hôm nay mà mọi chuyện không thuận lợi thì cũng giống như không thuận lợi ngay từ đầu vậy. Hay là ông đã có cách để thành công rồi?”
“Có rồi”
Tôi một lần nữa vừa hình dung ra sự dễ dàng của việc thuyết phục Sengoku Nadeko, vừa nói với đầy sự tự tin.
Không phải là tôi chủ quan, với nữa là tôi quả có lo lắng nữa, nhưng không cần phải nói chuyện đó đó với Senjougahara.
“Không cần lo lắng. Lúc cô từ trường về đến nhà thì mọi chuyện sẽ xong cả.”
“….Thế à. Vậy nhé.”
Tôi đang nghĩ Senjougahara nói “Vậy nhé” nghĩa là chuẩn bị cắt điện thoại thì cô ta nói thêm.
“Này, chuyện này….Nếu nói sau khi ông thành công, tức là sau khi nhiệm vụ của ông thành công, tôi được ông cứu ấy, thì khó chịu lắm, thế nên tôi nói trước nhé.”
“Gì hả?”
“Đừng có tưởng cứu được tôi thì tự đắc nhé.”
“…….”
“Không, tất nhiên là tôi rất biết ơn, sẽ cảm ơn ông, nếu ông có đổi ý tăng thêm tiền công nữa thì tôi cũng sẽ trả. Tôi sẽ nghe tất. Nhưng đừng có nghĩ là tôi sẽ quên đi sự căm thù, mối hận ngày trước nhé. Cả đời tôi sẽ tiếp tục hận ông. Tiếp tục ghê tởm ông. Tiếp tục ghe…ghét ông.
“Thế à….?”
Tôi gục gật, nhưng có lẽ đó là cái gật đầu mơ hồ. Sao cô ta lại nói những điều hiển nhiên thế? Lại còn phải nói với vẻ khách khí vậy nhỉ.
Một cô nàng khó hiểu.
Một cô nàng thật sự khó hiểu.
Nhớ lại thì từ hai năm trước cô ta đã như thế này rồi.
“Cả giao ước cũng còn hiệu lực đấy. Sau khi xong vụ này, cả đời ông không được bước vào thị trấn của tôi. Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi, trước mặt tôi và Araragi.”
“Yên tâm đi, tôi chưa bao giờ thất hứa cả” Không còn cách nào khác tôi phải trả lời như thế. "Đúng là vậy nhỉ”- Senjougahara nói một cách cực kì vô cảm.
“Bây giờ và cả lúc xưa nữa, chưa bao giờ ông nói dối tôi nhỉ”.
Danh sách chương