026

Sau khi rời nhà Sengoku, đến một nơi cách đó khá xa, tôi xem xét lại thời gian rồi gọi điện cho cha của Sengoku Nadeko, báo rằng có chuyện đột xuất nên không đến được.

Đúng vì đối phương cũng là người lớn nên không trực tiếp thể hiện sự khó chịu ra, nhưng tôi cũng biết là mình đã làm họ mất lòng tin. từ giờ tôi sẽ không thể nói chuyện với bọn họ giống như trước nữa.

Đương nhiên là tôi không rõ lúc nào họ sẽ nhận ra cửa sổ phòng Sengoku Nadeko không khóa, nên càng về lâu về dài thì việc nói chuyện với họ sẽ rất nguy hiểm, chuyện họ phát hiện ra cái tủ kia chỉ là thời gian ngắn thôi.

Theo hướng suy nghĩ đó thì hành động của tôi là chính xác rồi, nhưng nếu xét kết quả thì nó hoàn toàn vô nghĩa.

Cái thứ này.

Cái thứ này ------- Chẳng giúp ích được gì cả.

Nó chỉ làm tôi thấy hơi khó chịu thôi. Và chuyện tôi thấy khó chịu là chuyện rất bình thường. Chắc chắn chuyện này là không hề phóng đại, không hề được phóng đại so với thực tế, trừ lúc tôi nhìn thấy tiền, lúc nào tôi cũng thấy khó chịu cả.

Nên chẳng sao cả.

Tôi sẽ quên nhanh thôi.

Lần này, tôi không gọi taxi nữa mà đi bộ về ga, rồi quay về khách sạn ------ Mà không, chính xác là có ghé lại một chỗ.

Nếu hỏi tại sao tôi lại làm vậy thì tôi cũng không giải thích nổi, Sau này tôi cũng thấy chuyện này là vô cùng ngu ngốc nhưng tôi đã đi ngang qua nhà Araragi để về khách sạn.

Đi ngang qua con đường ngay trước nhà Araragi, nhìn vào căn nhà còn sáng điện, ừm, nhưng cũng không nói gì, cũng không làm gì, chỉ là đi ngang qua thôi.

Không hiểu sao mà tôi lại nhìn lên tầng hai, nhưng vì tôi không biết đâu là phòng Araragi, đâu là phòng của mấy cô em nên có nhìn cũng không có ý nghĩa gì. Có lẽ phòng của chúng ở tầng một cũng nên ------- Đâu phải lúc nào phòng của trẻ con cũng ở tầng hai.

Chỉ là lúc nhìn vào căn nhà còn sáng điện,

“Chà, chắc đang học thi đây”

Tôi chỉ nghĩ vậy.

Đó cũng chỉ là nghĩ vậy thôi, một suy đoán theo tình hình thực tế. Từ một căn phòng còn sáng điện cho đến nửa đêm thì đó có thể là phòng của Araragi thật, nhưng chắc gì là đang học bài kia chứ.

Chơi game bắn súng thì cũng phải bật đèn vậy.

Ừm, nhưng là do tôi may mắn à, hay nếu nói đó là điều tất nhiên thì cũng đúng là tất nhiên thật, vì tôi đã đi ngang qua nhà Araragi một cách an toàn và tiến thẳng về phía ga.

Nếu chuyện ấy mà lộ ra thì không biết Senjougahara sẽ tức giận đến mức nào nữa. Chuyện này tuyệt đối phải bí mật, nhưng một mặt, tôi lại cũng muốn gọi điện để khoe với cô ta ngay.

Tóm lại không phải chỉ là tôi cảm thấy khó chịu, mà có lẽ là không giữ được bình tĩnh. Nổi giận vì thất bại à. Vì thế, vì không có người để trút giận, nên mới tự đặt mình vào tình trạng nguy hiểm để giải tỏa căng thẳng chăng.

Nghĩ vậy làm tôi bật cười.

Cười cho sự yếu đuối của bản thân mình.

Mà dù với hành động tự làm hại bản thân đó, cái ham muốn dấn thân vào hiểm họa đó,thì dẫu tôi có rơi vào tình trạng nguy nan đến thế nào, tôi vẫn vững tin rằng mình sẽ sống sót. Vì thế có lẽ tôi sẽ càng tự mãn hơn nữa thôi.

Nếu không phải vậy thì tôi đã không bỏ qua mệnh lệnh của Gaen-sempai rồi.

Đương nhiên là vậy.

Trong lúc nghĩ vậy, tôi đã trở về khách sạn và mở cửa phòng mình ------- Rồi tôi nhận ra một chuyện. Trong căn phòng đã khóa, dưới nền nhà, trước phòng tắm, có một lá thư.

“…………….?”

Một lá thư? Phong thư màu trắng. Tôi đưa một tay ra khóa cửa lại, rồi sau đó thận trọng cầm lấy phong thư.

Phong thư có vẻ không phát nổ. Sau khi xác nhận lại chuyện đó, mà không, ngay cả trước khi cầm lá thư, tôi đã dẹp bỏ sự thận trọng, mạnh tay xé phong thư ra.

“Từ bỏ đi”

Chỉ một câu đơn giản đó, nhưng lại viết trên một tờ giấy rồi gấp lại ba lần. Không phải là đánh máy, đây là nét chữ viết tay ------ Không thể thấy chút cá tính nào qua nét chữ này.

Có lẽ là cố tình để che dấu bút tích.

Vậy nên người viết những dòng chữ này là ai tôi hoàn toàn không đoán được ------- Nhưng ít nhiều đó cũng là người muốn tôi từ bỏ công việc này.

“……..Ừm”

Sau khi đi xem lại, xem cả mặt sau và cả phía trong phong thư, tôi kết luận rằng thông điệp chứa trong bức thư này chỉ là ba chữ kia. Nên tôi đã đang cẩn thận nhét nó lại vào phong bì, cẩn thận chỉnh lại những chỗ bị rách, rồi cẩn thận liệng nó vô thùng rác.

Mà không, sau khi nghĩ lại rằng liệng vô thùng rác thì hơi vô tình quá, tôi cho vào bồn cầu rồi giật nước. Rồi tôi đi tắm luôn thể. Vì có cả phòng tắm trong đó nữa nên cũng không cần ra ngoài.

Tôi vốn là người thích tắm nước nóng nhưng khi đó tôi đã tắm bằng nước lạnh. Nếu vào mùa đông thì chắc chắn sẽ cảm lạnh rồi, nhưng có thể bình tĩnh lại thế này là tốt rồi.

Trong lúc cảm thấy cơ thể, là toàn bộ cơ thể đang tái tím, tôi nghĩ ngợi. Người biết tôi đang trọ tại khách sạn này cuối cùng là những ai nhỉ? Senjougahara có biết không nhỉ. Hôm qua, lúc tôi gọi cô ta ra ga đấy, có thể cô ta cũng đoán được là tôi đang trọ tại khu mua sắm này. Nhưng khách sạn ở khu này đâu phải chỉ có một ------- Chắc chắc giả thuyết ấy là không có khả năng.

Mà Senjougahara cũng không có lý do gì để nói tôi “Từ bỏ đi” cả -------, Tự bản thân mình đi nhờ vả, rồi lại làm nhưng việc vô lý kia không giống kiểu thẳng tính của cô ta.

Rồi tôi nhớ ra kẻ theo dõi tôi.

Giờ nhớ lại thì lúc đó, có lẽ là do tôi suy nghĩ quá lên thôi ------ nhưng lúc đó, tôi có một cảm giác là mình đã bị theo dõi từ khách sạn rồi. Mà chuyện đó cũng không phải là không có khả năng. Đến hôm nay tôi mới nhận ra thì quá ngu rồi, nếu mà tôi đã luôn bị giám sát thì ------

Đại khái thì có lẽ dù không cần tốn sức theo dõi hay giám sát tôi thì nếu nhờ vào năng lực phi phàm của con bé Ononogi, chuyện biết được nơi ở của tôi với Gaen-sempai cũng không phải là không thể. Con bé ấy lúc nào cũng xuất hiện kiểu đó nên tôi cũng đã không để ý nữa rồi, nhưng như chuyện tôi đang đọc sách ở StarBucks mà nó tự nhiên xuất hiện thì quá là bất ngờ.

Nhưng chỉ đến mức tìm ra chỗ của tôi thôi ------ Đặt một lá thư vào trong căn phòng đã khóa, để lại một thông điệp, làm gì có ai làm được vậy chứ.

Đúng thế, dẫu là Ononogi, nếu không dùng những phá hoại vật lý thì cũng không thể được. ------- Nếu mà từ chuyện tôi có thể đột nhập bất hợp pháp vào nhà Sengoku lúc nãy thì chuyện này cũng không có gì to tát, nhưng đây là một tòa nhà cao tầng, đột nhập bằng đường cửa sổ tất nhiên là không được. Vì đây là cửa loại cửa sổ không mở được.

Vậy thì là ai, bằng cách nào đặt một lá thư vào trong phòng được chứ? Không lẽ có trong những nhân viên khách sạn có kẻ địch? ------ Kẻ thù.

Kẻ thù nghĩa là sao.

Không phải kẻ thù của tôi hiện giờ là vị Kami-sama trẻ con ấy à?

“…….Không lẽ tôi đã trở thành kẻ thù của một tổ chức nguy hiểm nào đó chăng”

Nói cho vui thôi. Chỉ là nói cho vui.

Chỉ là bắt chước lại những lời nói ngu ngốc của Ononogi thôi ------- Vì cảm thấy cơ thể đã thực sự đóng băng rồi, tôi chỉnh lại nhiệt độ vòi sen rồi làm ấm cơ thể. Sau khi cảm thấy ấm, tôi lau người rồi bước ra khỏi phòng tắm, rồi cầm điện thoại lên.

Trong giây lát tôi có lo ngại chuyện nghe lén điện thoại, nhưng chắc chỉ là “Suy nghĩ quá nhiều” thôi, nên tôi cứ gọi điện cho Senjougahara. Để báo lại là mình vừa đi ngang qua nhà Araragi ------- tất nhiên không phải thế.

“…Này, Kaiki, ông cô đơn lắm hả. Mà dù ông có gọi điện đến cho tôi mỗi đêm thế này thì….”

“Senjougahara. Tôi có chuyện cần hỏi.”

“Là chuyện gì……, quần lót của tôi hôm này là màu xanh…..”

Một giọng ngái ngủ, chính xác là vừa mê vừa tỉnh. Người như cô ta mà cũng có lúc nửa mê nửa tỉnh thế này à, có chút kì lạ.Tôi luôn nghĩ là lúc nào cô ấy cũng là một kẻ tỉnh táo, lúc nào cũng căng như một dây đàn bass cả.

“Dậy đi. Senjougahara.”

“Tôi dậy rồi đây chứ…..tỉnh rồi, tỉnh rồi, tỉnh rồi”

“Tỉnh cái gì mà tỉnh”

“Rồi…..rồi…..”

“Cái đó không phải là nửa tỉnh nửa mê nữa, cô ngủ luôn rồi hả”

“…..Có chuyện gì. Lại gọi tôi đi nữa hả? Được rồi. đi đâu cũng được….Gặp nhau ở tiệm Mist. hôm qua nhé?”

“Không cần, hôm nay không đến cũng được”

Chuyện lo bị nghe trộm thì đúng là do suy diễn thôi, nhưng dẫu vậy thì gặp mặt trực tiếp còn nguy hiểm hơn. Dù là kẻ có thể nắm được phòng tôi đang ở thì chuyện biết về Senjougahara ----- nói chung là biết về người nhờ vả tôi cũng chưa chắc. Nhưng cứ nên đề phòng, tránh các cuộc gặp gỡ trực tiếp thì hơn.

“Chỉ là tôi có chuyện cần hỏi”

“….Là gì. Có nghiêm túc không?”

“Giữa tôi và cô có nói chuyện gì không nghiêm túc à?”

“Ừm cũng đúng….”

Cuối cùng có vẻ như cô ta cũng chịu lắng nghe tôi một cách nghiêm túc. “Đợi chút tôi đi rửa mặt đã”, Senjougahara nói, tạm thời dừng cuộc nói chuyện. Rồi quay lại nhanh chóng,

“Vậy có chuyện gì”

Cô ấy hỏi.

Vào luôn vấn đề.

Giỏi thật. Tốc độ biến đổi đáng kinh ngạc.

“Không phải là ông đã chuẩn bị kế hoạch hết rồi à?”

“À, chuyện đó thì không có vấn đề. Hôm nay tôi cũng đã đi gặp Sengoku Nadeko, củng cố thêm mối quan hệ rồi”

Tôi nói. Theo phát âm thì nó có thể thành “Củng cố lòng tin” rồi, nhưng tôi nghĩ nó có vẻ châm biếm quá. Dù quan hệ hay lòng tin, cái nào cũng là những từ hoàn toàn không liên quan gì đến tôi cả.

“Vậy nên chuyện đó thì không có vấn đề gì cả-------“

Chuyện về Gaen-sempai và Ononogi chưa nên nói ra thì hơn. Giờ mà nói thẳng chuyện đó ra thì chỉ làm Senjougahara lo lắng một cách vô ích.

“------ Là một vấn đề khác. Nên tôi mới nói là có chuyện cần hỏi”

“Chuyện gì cũng được, hỏi đi”

Đúng là thích ứng quá nhanh. Tốc độ biến đổi đáng nể. Chắc hẳn chuyện nửa tỉnh nửa mê ban nãy là giả vờ thôi.

“Cô….mà phải là cô và Araragi chứ. Thêm nữa là Oshino Shinobu và cả cái cô Hanekawa kia nữa. Nói chung là lúc bọn cô tìm cách giải quyết vấn đề Sengoku Nadeko, tức là trước khi nhờ tôi lừa đảo giúp cô, thì có ai cản trở công việc không?”

“………….”

“Cản trở, hay có thế nói là…….,cảnh báo cái gì đó, nghĩ như thế cũng được. Ví dụ như gửi một lá thư ghi “Từ bỏ đi” chẳng hạn -------“

“…………..”

Nghe câu hỏi của tôi xong, Senjougahara trầm tư suy nghĩ một lúc lâu, rồi có vẻ như muốn thăm dò tôi,

“Thế đã có chuyện gì rồi?”

Cô ta hỏi.

Hỏi một câu như vậy thì chắc chắn là muốn tôi khai ra ý định rồi ------ Mà cũng đúng, đứng ở vị trí như Senjougahara thì chuyện đó là đương nhiên. Có khi với câu hỏi cụ thể đó mà cô ấy trả lời thẳng có hay không, không nghi vấn gì thì lúc đó tôi mới là kẻ lúng túng.

Tôi thông báo cho Senjougahara tình hình công việc, gồm cả sự việc hôm nay. Tất nhiên không phải tất cả. Ví dụ như chuyện đột nhập bất hợp pháp vào nhà Sengoku. Dẫu có là vì công việc đi chăng nữa thì không giấu cũng không được. Nếu mà tôi lỡ báo cáo luôn thì Senjougahara cũng thành tòng phạm mất.

Nói văn vẻ thì những hành vi vi phạm pháp luật cứ để một mình tôi gánh, đó cũng là một trong những đạo của một kẻ lừa đảo. Báo cáo thì cũng có giới hạn của nó thôi.

Dù đây có là thời có thể dùng kiểu giải trình trách nhiệm nữa thì không phải cứ khai hết ra là hay đâu.

Nhưng cũng chỉ là chưa đến lúc nói thì hơn thôi, nói đúng hơn đó là thông tin mà tôi nếu có thể thì muốn giấu ,nhưng chuyện về Ononogi, rồi chuyện về Gaen-sempai không nói không được rồi.

“Ừm….là Gaen-san hả.”

“Hình như chị ấy có đến thị trấn này lúc trước, cô có gặp chị ấy không?”

“Không, tôi không gặp….nhưng mà Araragi-kun và Hanekawa-san có liên quan đấy. Nhưng vụ khác nhau. Nói cách khác, chuyện Sengoku Nadeko trở thành Kami-sama là do bùa chú của Gaen-san ------- là vậy đó. Thông tin đó ông cũng biết rồi chứ, Kaiki?”

“À, thế à. Vậy là cô cũng biết rồi à”

Tôi đã định nói là thông tin quan trọng thế này sao cô lại giấu, nhưng ngay từ đầu tôi đã nói đã nghe đủ thông tin từ Senjougahara rồi.

Để cảm xúc cá nhân xen vào là không hay.

Như thế thì khi tôi nói đến vậy chắc hẳn ở đầu dây bên kia, Senjougahara cũng cảm thấy an tâm rồi.

“Gaen-sempai đã, ừm, với Araragi và Hanekawa? Đã nói chuyện với họ chứ gì? Giống như với tôi “Từ bỏ đi” à?

“Với Araragi-kun thì….chắc không nói vậy. Nói thế thì có khác gì “Cậu đừng phản kháng gì, để bị giết đi” đâu. Chuyện yêu cầu phi lý như vậy thì chỉ giống trẻ mẫu giáo thôi, ông hiểu chứ.“

“À, ra là vậy”

Thực tế thì Araragi và Senjougahara nên chết, nên bị giết vì sự cân bằng , Gaen-sempai có lẽ nghĩ vậy, nhưng chắc cũng không thể nói thẳng với họ như vậy được.

“Nhưng Hanekawa-san đã gặp một lần rồi….., lúc đó hình như đã bị nói gì đó khó nghe lắm nên chắc Gaen-san cũng đã nói thế với Araragi-kun chăng. Những thứ khó nghe”

“Ừm…..”

“Mà có lẽ là Hanekawa-san cũng không bị ép làm chuyện gì đâu. Từ bản thân cô ấy thì có cảm giác đó là một lời khuyên -------“

“Chắc vậy. Tôi cũng không bị ép gì”

Cắt đứt quan hệ thôi.

Nhưng……,Nếu chuyện là như vậy, thì nên nghe chuyện từ bạn thân của Senjougahara, là Hanekawa thì hơn. Tuy rằng không hiểu sao tôi có dự cảm rằng nếu gặp mặt nhất định tôi sẽ phải hối hận…..

Nhưng vì tôi chỉ nghe ý định của Gaen-sempai qua Ononogi, hay nếu xét kĩ ra, nói là tấm bản lọc ra những lời của Gaen-sempai cũng được, nên chẳng thể biết được ý định thực sự của chị ấy là thế nào. Nếu là từ Hanekawa, người đã nhận lời khuyên trực tiếp từ Gaen-sempai, thì có lẽ sẽ biết thêm được điều gì đó.

Cái gì đó…..Nhưng là cái gì cơ?

Nếu cái đó là cái gì đó, thì tôi có thể hiểu được nó không.

“Kaiki. Nếu ông muốn nói chuyện với Hanekawa-san thì -------“

Senjougahara nói.

Gì vậy. Tôi đã nghĩ là cô ấy luôn muốn giữ những người xung quanh mình tránh xa khỏi tôi chứ. Chuyện Senjougahara giới thiệu Hanekawa cho tôi là sao đây.

Nhưng tôi đã nhầm.

“------- Chuyện đó ông nên từ bỏ đi. Nói vậy là vì, Kaiki, một kẻ lươn lẹo như ông có thể giấu tôi mà gặp cô ấy, nhưng nó cũng vô ích thôi. Vì bây giờ Hanekawa-san đang ở nước ngoài rồi.”

“Nước ngoài……? Là đi tìm Oshino ? “

Nói mới nhớ, vào ngày mồng một cô ấy cũng đã nói về chuyện này rồi. Hanekawa đã ra tận nước ngoài để tìm Oshino nhưng không được hay sao đó ------- Nếu bảo một người đã gắn bó lâu dài với cô ta như tôi phải nói, thì đó là một hành động hơi không cần thiết..

Hắn ta chỉ lang thang đâu đó ở Nhật Bản thôi.

Có thể là nghiên cứu thứ gì đó, hoặc lĩnh vực nào đó, nhưng trường hợp của hắn ta không có chuyện phải ra nước ngoài. Theo một nhìn nhận nào đó, nếu không có sự chuyển biến nào lớn, hắn ta chắc chắn không ra nước ngoài ------- Ngay từ đầu thì hắn ta, cũng giống như tôi, không thể có được hộ chiếu rồi.

Dẫu có tìm ra hắn ở nước ngoài đi nữa, cũng không dễ dàng gì mà bắt hắn trở về được.

“Một kẻ toàn làm những việc vô nghĩa. Cả con bé Hanekawa kia nữa”

“Ừm. Có lẽ là vậy. Có thể là vô nghĩa thật. Nhưng dẫu vậy “Hãy làm những việc có thể làm được” là kiểu hăng hái vốn có của Hanekawa-san mà. Tôi luôn cảm kích chuyện đấy.”

“Đúng vậy nhỉ. Đáng cảm kích đấy.”

Tôi đã trả lời chính xác. Nói là sự hăng hái đúng kiểu Hanekawa thì tôi cũng chả biết nó như thế nào cả.

“Mà ngay từ đầu, Hanekawa-san đã định sau khi tốt nghiệp sẽ đi du lịch vòng quanh thế giới rồi, nên cô ấy cũng chỉ cười và nói đi thăm dò trước các địa điểm thôi….., nhưng nó vẫn làm tôi thấy có lỗi lắm.Thêm chuyện thăm dò địa điểm cô ấy đã làm từ năm ngoài rồi nữa.”

“…….Du lịch vòng quanh thế giới à….một cô gái liều lĩnh nhỉ.”

“Cũng có thể là do ảnh hưởng của Oshino-san nữa”

“Không phải đã vượt qua cả hình mẫu luôn à….”

Có cả một nữ sinh cấp ba luôn lo lắng về tương lai như thế à.

Nhưng, nếu sự việc đã vậy, ít nhất thì chuyện nói chuyện với Hanekawa là không thể rồi nhỉ. Có thể gọi điện hay mail trực tiếp nhưng với một người chưa từng gặp mặt thì cũng khó có thể lắng nghe chuyện một cách nghiêm túc được.

“Khi nào cô ấy sẽ về?”

“Tôi không biết”

Thực ra tôi nghĩ có lẽ cô ấy biết. Ít nhiều gì cũng chắc chắn có gọi điện hay nhắn tin liên lạc gì đây ------ Chỉ là dẫu Hanekawa có đang ở đâu thì cô ấy cũng không muốn giới thiệu cho tôi thôi.

Một tình bạn thật bền chặt.

Tất nhiên có lẽ không chắc chắc là thế, nhưng nếu giới thiệu Hanekawa cho tôi, rồi tôi rõ hơn về ý định của Gaen-sempai thì xác xuất cứu lấy tính mạng của bản thân sẽ tăng lên.

Giữa bọn họ có mối quan hệ kì lạ thật.

“Mà thôi thế cũng được.”

Tôi chấm dứt cuộc nói chuyện. Tôi không có ý định nói với Senjougahara những chuyện không định nói. Chuyện này là chuyện của riêng tôi.

“Tóm lại, Gaen-sempai lo rằng tôi sẽ thất bại. Chuyện đó là không thể nào rồi, nhưng nếu mà tôi không thể lừa được Sengoku Nadeko, không thể hoàn thành lời nhờ vả của cô -------“

“….trong trường hợp đó, như đó nói trước đây, sẽ chỉ có tôi và Araragi-kun bị giết thôi đúng không? Giống như gì mà Gaen-san đã nói thôi”

“Không phải, tóm lại ở đây có nghĩa là có khả năng Sengoku Nadeko tức giận với kế hoạch lừa đảo này. Chuyện giải quyết tính hình theo hướng lừa đảo này nó hơi khác một chút với chuyện Araragi đi thương lượng, hay chống đối gì đó.

“….Ừm. Chuyện đó tôi cũng có thể hiểu được”

Senjougahara có vẻ không hiểu chút gì nhưng vẫn gật đầu. Và có lẽ để tăng thêm sự lý giải không chính xác của mình,

“Tóm lại, kiểu như tỏ tình mà bị từ chối thì không sao, nhưng nếu tỏ tình mà bị từ chối bằng cách nói dối “Đã có bạn gái rồi” thì không thể chấp nhận được đúng không?”

Cô ta đã nói như vậy.

Lấy chuyện tình cảm ra làm ví dụ thì tôi có hiểu chút gì đâu, nhưng,

“Ừm, đúng rồi đây, là kiểu thế”

Tôi đồng ý. Nếu Senjougahara đã hiểu như vậy rồi thì có ra sao, có như thế nào cũng thế thôi.

“………………”

Có vẻ như Senjougahara đã đọc được suy nghĩ trong đầu tôi, cô ấy giữ một sự im lặng có vẻ khó chịu một hồi,

“……Vậy thì, chuyện lúc nãy, Kaiki, ông đã được Gaen-san đưa ra cái giá ba trăm vạn yên đúng không?”

Cô ấy quay lại cuộc nói chuyện.

“Tại sao ông lại từ chối? Tóm lại là tại sao ông không từ bỏ luôn đi?”

“Gì đây. Cô muốn tôi từ bỏ hả”

“Tất nhiên là không phải vậy……”

Có vẻ hơi mơ hồ nhưng Senjougahara vẫn nói rõ ràng,

“Tôi không rõ mưu đồ của ông nên cảm thấy bất an”

Cô ấy nói.

Một cô gái có thể bình thản nói những chuyện khó nghe như vậy, cảm xúc của cô tôi cũng hiểu mà.

“Hay là ông đã có cách nào đó có thể lừa đảo lấy trên cả số tiền ba trăm vạn yên kia?”

“…………….”

Tôi chỉ còn cách im lặng.

Senjougahara ngay lập tức nhẹ nhàng thay đổi

“Xin lỗi. Tôi nói những thứ tệ quá”

Cô ta nói.

Một cô gái quá đơn giản.

“Nhưng thực sự là sao vậy? Tất nhiên là ông vẫn tiếp tục công việc làm tôi cảm thấy rất cảm kích rồi, nhưng ông hiểu sao tôi lại thấy bất an mà?”

“Có một thủ đoạn để lừa đảo số tiền trên cả ba trăm vạn yên – Tôi không cần thiết làm vậy. Bởi vì tôi đã có số tiền ấy trong tay rồi”

Mười vạn yên cộng thêm ba trăm vạn yên nữa. Ba trăm mười vạn yên, vậy là hơn ba trăm vạn yên rồi.

“……..Ừm, vậy cũng đúng nhỉ”

“Nếu bỏ việc hay tiếp tục công việc đều nhận được số tiền như nhau thì tôi sẽ tiếp tục làm. Lý do đơn giản vậy thôi.”

“Nếu nhận được cùng một số tiền thì sao không bỏ việc?”

“Đó chỉ là lý luận của trẻ con. Người lớn không dễ vứt bỏ công việc như vậy được”

Tôi đã nói một thứ nghe thật hoành tráng , tuy chuyện hành vi lừa đảo có thể được xem là một công việc không thì đại khái tôi không thể phân ra rõ ràng được.

Senjougahara nói với vẻ khó chịu “Đừng xem tôi như trẻ con”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện