Nếu được hỏi tôi đã dùng những ngày còn lại trong Tuần lễ Vàng làm gì, thì phải nói là, tôi đã luôn quỳ lạy.

Từ ngày 3 tháng 5 tôi gặp Mèo Cách trở ở lớp cho đến tận Chủ nhật ngày 7 tháng 5, ngày cuối cùng của đợt nghỉ lễ dài, nói cách khác là hôm nay, tôi dành toàn bộ thời gian quỳ dưới sàn.

Tôi toàn tâm toàn ý mà quỳ trên mặt đất.

Tôi đã quỳ gần 5 ngày.

Tôi không biết chính xác con số là bao nhiêu, nhưng tôi đoán chắc tổng cộng cũng phải đến 100 giờ.

Từng đó thời gian.

Không ăn, không uống, bỏ học cả ngày thứ bảy, không cử động gì dù chỉ là nhỏ nhất, không ngủ, không ngẩng mặt lên lấy một lần, như một bức tượng đá, tôi tiếp tục quỳ.

Đây chỉ là một tình tiết tầm thường.

Cũng không phải điều gì đặc biệt đáng nhắc tới, chắc ai cũng sẽ trải qua một hai lần làm vậy trong đời, tóm lại, tôi đã dùng kỳ nghỉ của mình như vậy.

...Tôi tha thiết nguyện cầu rằng sau khi Tuần lễ Vàng kết thúc tôi sẽ không phải nộp một bài luận về những việc mình đã làm trong kỳ nghỉ vừa qua.

Ờ thì tôi cũng đâu phải học sinh tiểu học, nên không thể nào có bài tập kiểu đó được—mà kể cả nếu có, tôi cũng sẽ không thay đổi mà nói mình đã trải qua Tuần lễ Vàng với tư thế này.

Tôi vô cùng xin lỗi những người đã mong đợi một trận chiến hào hùng và bi tráng trong phòng học trống giữa tôi và Mèo Cách trở, nhưng đáng tiếc tôi là người tự biết mình.

Tôi nhận thức được.

Tôi đã quá quen thuộc với bản thân.

Cho dù sự hung ác ban đầu của Mèo Cách trở đã giảm do giải tỏa được áp lực khi tấn công mọi người—nhưng, là ‘nhân loại’, tôi không thể đối mặt với nó, chứ đừng nói đến giao thủ.

Một đối thủ đến Oshino cũng không thể thắng thì làm sao tôi có thể.

Tôi sẽ bị giết, sẽ bị chết, và thế là hết.

Tôi muốn chết vì Hanekawa—nhưng thế cũng có nghĩa là không phải vì Hanekawa thì tôi không muốn chết.

Tôi sẽ không chết một cách vô nghĩa.

Tôi sẽ không chết như một con chó.

Nói đúng ra thì—tôi sẽ chết như một con mèo.

Và cứ như vậy, trong khi Oshino và Mèo Cách trở vẫn đang tiến hành một cuộc chiến dị năng của âm dương sư, một kẻ tấn công người còn một kẻ cứu người, khắp thị trấn, không ngừng nghỉ, tôi lại toàn tâm toàn lực quỳ lạy.

Nhân tiện, nói chút đến đối tượng quỳ lạy.

Dù đây không phải chuyện đặc biệt đáng nhắc tới, nhưng đối với một thanh niên đã trưởng thành, kể cả không phải trong tình huống này, đó vẫn phải là một đối tượng xứng đáng để cúi đầu như một nghi lễ thờ cúng, nói cách khác đó là một cô bé tám tuổi.

Một cô bé tám tuổi.

Vampire thiết huyết, nhiệt huyết, lãnh huyết.

Kiss-shot Acerola-orion Heart-under-blade, cái bóng của chính cô ấy, tàn dư của cô ấy.

Cô bé cựu-vampire tóc vàng.

Thế nên cảnh này là tôi, trong một căn phòng ở tầng 4 của tòa nhà bỏ hoang, đống đổ nát của ngôi trường bổ túc, đang quỳ lạy trước cô bé vampire ngồi ôm đầu gối với vẻ mặt không chút thay đổi.

.............

Nói như vậy nhưng 100% cảnh này chắc sẽ không được lên anime.

Tôi không biết tại sao.

Tôi cảm thấy cảnh này khó có thể chuyển thể lên phương tiện truyền thông khác—dù giờ nghĩ lại thì tôi nghĩ chuyện đã kết thúc từ khi tôi và em gái khoe quần lót với nhau ở đầu truyện.

Nếu chuyển thể thì toàn bộ sẽ là màn hình đen mất thôi.

"Cậu đang làm gì vậy, Araragi-kun?"

Thực tế thì, đến cả Oshino cũng hỏi vậy.

"Tôi cần nhắc lại cho cậu biết rằng liều mạng và chấp nhận chịu chết là 2 việc hoàn toàn khác biệt—tôi nghĩ cậu đã học được điều đó ở Kỳ nghỉ Xuân rồi"

Lại một lần nữa những lời đó không có giọng điệu mỉa mai trào phúng điển hình của ông ấy, không có vẻ ám chỉ điều gì, không phải lời đùa cợt, những lời đó nghe rất bình thường.

Mặt khác, trong 5 ngày này đó là những lời duy nhất Oshino nói với tôi—có vẻ như sau mỗi trận chiến với Mèo Cách trở, Oshino lại về tòa nhà này để trị thương (ngay sau khi nghỉ ngơi xong và chuẩn bị đủ đồ nghề ông ấy lại đi ngay lập tức, không ngủ nghỉ gì và tiếp tục thua), tuy nhiên, đoán được ý định của tôi, ông ấy lập tức không nói gì nữa. Kể cả khi bước qua tôi ông ấy vẫn giữ im lặng.

Cô bé vampire cũng vẫn im lặng.

Đến cả tôi cũng im lặng.

Với Oshino, với cô bé đó.

Tôi chẳng thể nói được lời nào để phá vỡ sự im lặng đó.

Vốn đây không phải là quỳ lạy để cầu khẩn điều gì—cũng không thể nói là trong lòng tôi không có suy nghĩ này, nhưng ý định của tôi thực ra chỉ là cúi đầu xuống sàn xin lỗi.

Tôi xin lỗi.

Tôi xin lỗi giờ phải dựa vào cô.

Tôi xin lỗi một cách thành khẩn nhất.

Thật sự.

Cũng không lạ khi Oshino vô cùng kinh ngạc trước hành động trơ trẽn, không biết xấu hổ của tôi. Nếu muốn tôi thậm chí có thể chà mặt xuống sàn nữa.

Tôi biết.

Tôi hoàn toàn hiểu rõ mình đang làm gì.

Ích kỷ đến mức nào.

Tự lấy mình làm trung tâm đến thế nào.

Tự mãn đến thế nào—tôi biết.

Tuy nhiên, dù ông ấy vô cùng kinh ngạc và không nói chuyện với tôi nữa, Oshino cũng không cản tôi.

Có thể đó là đặc điểm của người giữ cân bằng, có thể ông ấy hiểu đôi chút cảm giác của tôi.

Có thể ông ấy đồng cảm với tôi.

....Không, chắc là không.

Ông ấy chỉ đơn giản là không có lý do gì, không có nghĩa vụ gì phải ngăn cản tôi, kẻ đang tự cứu chính mình, thế thôi.

Nhưng Oshino.

Ít nhất cũng nên hiểu được điều này.

Tôi chắc chắn không mong ông ấy thông cảm, cũng chẳng mong ông đồng ý—tôi chỉ muốn ông đừng hiểu lầm một điều.

Điều tôi đang làm lúc này không phải là liều mạng—đấy là còn chưa nói đến chuyện tôi đã nghĩ mình có chết cũng chẳng sao.

Tôi không thể tự đày đọa bản thân bởi ý chí hy sinh lớn lao vì bạn bè thậm chí có thể vứt bỏ sinh mệnh, như Hanekawa—như những luật lệ mà Hanekawa luôn tuân thủ.

Thứ trong tim tôi lúc này chỉ là nguyện vọng muốn được chết vì Hanekawa, không gì hơn.

Tôi đã nản lòng.

Tôi không nghĩ đó là chuyện tôi nên làm, hay chuyện tôi phải làm nữa—tôi chỉ muốn làm thôi.

Và rồi.

Ngay sau khi mặt trời của ngày 7/5 hoàn toàn lặn xuống, trạng thái tĩnh lặng mà chúng tôi mắc kẹt này đã có thay đổi—đột nhiên, cô bé vampire, bị người khác quỳ trước mặt liền 5 ngày không hề động đậy, như hóa thạch vậy, không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào, đứng lên—và lấy bàn chân trần đạp lên gáy tôi trong khi tôi đang quỳ.

Thôi nào, chuyện này quá bình thường.

Trong cuộc đời dài đằng đẵng này, bất luận nam nữ, việc một cô bé giẫm lên đầu chắc ai cũng sẽ trải qua. Ai chưa làm thì hãy đi làm ngay đi.

Bị em gái giẫm, bị mèo giẫm, bị quỷ giẫm.

Đời tôi trải qua hết chuyện này đến chuyện khác.

Đang nghĩ đến việc cô bé vampire đã bỏ chân ra khỏi đầu tôi, thì tiếp đến là một cú đá vào mặt, lần này là bằng ngón chân.

Tôi không thể chịu được và ngã ngửa ra trong khi vẫn đang ở tư thế quỳ—có vẻ giống một con rùa bị lật ngược mai.

Lưng tôi đập mạnh xuống đất.

Tư thế không thay đổi suốt 5 ngày của tôi—

Thế cân bằng cuối cùng đã bị phá vỡ.

Tôi bị cô bé đá ngã lăn.

Dù rằng có chuyện xảy ra. Nhưng so với vụ nổ lớn Big Bang hình thành nên vũ trụ thì đây vẫn là chuyện bình thường không đáng kể gì.

Tuy nhiên.

Chuyện kế tiếp đó—không bình thường.

Có thể nói là vô tiền khoáng hậu.

Chuyện này khá là rùng rợn.

"............"

Khi tôi vừa đứng dậy, không tức giận mà định tiếp tục quỳ, tôi nhìn thấy cô bé vampire đang mở rộng miệng, như thể muốn lôi đầu lưỡi ra vậy—như một trò ảo thuật cổ điển, cô ấy đang rút một thanh kiếm Nhật từ cổ họng mình ra.

Một thanh kiếm Nhật—rất dài.

Đương nhiên là so với chiều cao hiện tại của cô bé vampire thì lớn hơn nhiều.

Có thể xếp vào loại trường đao.

Tôi mới chỉ nhìn thấy nó một lần, ở Kỳ nghỉ Xuân.

Heart-under-blade.

Trái tim, dưới lưỡi đao.

Nguồn gốc của cái tên Kissshot Acerolaorion Heartunderblade, ‘vũ khí’ duy nhất mà cô ấy, tồn tại mạnh nhất, từng sử dụng—

‘Tâm độ’ yêu đao. (Kokorowatari)

Được biết đến như ‘Sát thủ Quái dị’—nó không có vỏ.

Nó không cần vỏ.

Sao một thanh đao với số mệnh đã định sẵn là để chém quái dị không ngừng nghỉ lại cần đến vật chứa đựng chứ—

"!"

Đối với cô ấy thanh đao như là chứng minh thư vậy, hay có lẽ là một ký ức không thể thay thế, nhưng cô ấy ném thanh yêu đao về phía tôi như một thanh củi bình thường.

Tôi không thể bắt được nó.

Như đang chơi một trò tung hứng vụng về, tôi ôm nó trong tay với một tư thế trông rất nguy hiểm. Cũng may mà không rơi xuống sàn.

Thở phào nhẹ nhõm tôi ngẩng đầu—và cô bé vampire đã trở lại tư thế cũ của mình.

Ngồi ôm đầu gối, với vẻ mặt khó chịu.

.............

À mà tôi đã không được nhìn thấy biểu tình khuôn mặt của cô ấy khi giẫm lên tôi hay đá tôi—đó cũng là chuyện đương nhiên, vì lúc đó tôi luôn nhìn chằm chằm xuống sàn.

Khi cô ấy lấy thanh yêu đao ra cũng không thể hiện cảm xúc gì—thôi.

Tôi có thể tưởng tượng.

Khinh bỉ hay miệt thị, kiểu như thế.

Dù sao thì.

Chỉ cần—đó không phải là một nụ cười ghê rợn như ở Kỳ nghỉ Xuân là được.

Dù nhiều người có thể thấy nó hài hước và đáng xem.

Cô ấy sẽ không cho tôi thấy—đặc biệt là trong tình huống này.

Nhưng.

Tôi quỳ trước cô ấy một lần nữa, thật sâu, như một lời xin lỗi.

"Ngay từ đầu tôi đã để ý"

Ở thời điểm đó, như đã căn giờ rất chuẩn—cứ như ông ấy đã nhìn thấu được tôi.

Từ đằng sau có tiếng nói.

Dù cũng chưa lâu lắm, nhưng đó là một giọng tôi thật nhớ.

Tôi quay đầu lại và tất nhiên đứng đó là Oshino Meme.

"Araragi-kun, cậu quỳ lạy sai rồi"

"Hả?"

"Đó là cách chào của trà đạo. Thật là một cách lịch sự để khẩn cầu—"

Ha ha, Oshino cười khoái chí.

Tuy nhiên, một lần nữa cái áo Aloha của ông ấy lại rách tả tơi—tệ nhất từ trước tới giờ. Cứ như bộ dạng thê thảm này là do đánh với một trăm con mèo cùng lúc vậy.

Không có vẻ là trạng thái người ta có thể cười.

"À. Tôi tham khảo tư thế của một học sinh cấp hai trong câu lạc bộ trà đạo…có lẽ tình cờ học được"

"Cậu bắt một học sinh cấp hai của câu lạc bộ trà đạo phải quỳ sao? Thật là một sở thích tệ hại"

"Tôi không làm thế cho vui!"

Hơn nữa, tôi nói.

"So với được người khác quỳ lạy thì tôi thích quỳ hơn—5 ngày vừa rồi cũng rất hiệu quả"

"Hmm. Và cậu đã lấy được thanh ‘Tâm Độ’. Khá đấy—không ngờ vampire-chan lại đổi ý."

Dù sao tôi cũng chúc mừng cậu, Oshino nói.

Dù ông ấy không có vẻ gì là thành tâm chúc mừng.

Không chút nào luôn.

Nhưng đó không phải những lời thiếu thận trọng—theo như tôi thấy, đến cả ông ấy cũng đã cùng đường.

Là một chuyên gia, Oshino sẽ không gọi những gì tôi đang làm—những gì tôi đang cố làm—là cản trở ông ấy nữa.

Ít ra là thế.

"Cậu biết không, cha mẹ của cô lớp trưởng"

Oshino bắt đầu nói, như thể đó là một chuyện nhỏ nhặt.

"Họ đã xuất viện"

"!Vậy sao?"

Tôi ngạc nhiên.

Tôi nghĩ họ suy nhược nặng và cần nhiều thời gian hơn để hồi phục—tin tức này không tốt chút nào.

Nói cách khác—hai người đã trở lại ngôi nhà không có phòng của Hanekawa.

Có nghĩa là—nếu Mèo Cách trở về nhà thay đồ có thể sẽ gặp họ và—

"Tôi đã nói chuyện qua với họ"

"Hả?"

"Tôi đã tới thăm họ trước khi họ xuất viện. Trong một lần nghỉ ngơi giữa những trận chiến với Mèo Cách trở—tôi nghĩ mình có thể có được gợi ý gì đó. Tuy nhiên chẳng có gì"

"............"

Vậy ra đó là chuyện Oshino làm khi tôi quỳ lạy cô bé vampire sao—nhắc mới nhớ, tới thăm ‘những nạn nhân’ đầu tiên của Mèo Cách trở, 2 người bọn họ, và nói chuyện với họ là một chuyện đương nhiên đối với Oshino.

Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện đó.

Hỏi cha mẹ Hanekawa—nói chuyện với họ.

Không thể nào.

Tôi không muốn nói chuyện với họ—tôi thậm chí còn chẳng muốn nhìn mặt họ.

"Họ chẳng biết gì cả. Cha mẹ chẳng biết gì về con gái mình cả—thời nay đều như vậy sao? Cô ấy lại đang ở vào một giai đoạn khó khăn nữa"

"...Đó là một gia đình không bình thường"

"Đúng vậy. Tôi nhận ra được—tôi không thể thu được thông tin gì hữu dụng trong chiến đấu với Mèo Cách trở, nhưng thay vào đó tôi nghe được một tình tiết thú vị"

"Một tình tiết thú vị?"

"Ừ, lúc đó họ vừa khôi phục ý thức, vẫn còn đang nửa tỉnh nửa mê—có vẻ như họ đã nhầm tôi là một bác sĩ"

Không đời nào họ có thể nhận lầm lão già lôi thôi mặc áo Aloha này là một bác sĩ, dù có nửa tỉnh nửa mê đi chăng nữa.

Nhất định là Oshino cố ý cải trang làm cho bọn họ hiểu lầm.

"Ông đã nghe được chuyện gì?"

"Chính là chuyện cô lớp trưởng bị cha cô ấy đánh vào mặt"

Với một biều tình bình thản, Oshino bắt đầu kể như thể đây là một câu chuyện rất thú vị.

"Một người đàn ông trưởng thành toàn lực đánh, không chút lưu tình; bốp—ông ta đánh cô ấy mạnh đến nỗi gãy cả kính. Cô lớp trưởng bị đánh bay, đập vào tường. Chắc cũng do cô ấy khá nhẹ cân"

"............"

Đó không phải một câu chuyện tôi muốn nghe chi tiết.

Đặc biệt là từ góc nhìn của người đánh.

Tôi thậm chí còn không muốn tưởng tượng.

"Thân thể cô lớp trưởng va mạnh vào tường, và cô ấy đau đớn ngồi dưới sàn một lúc. Sau đó cậu nghĩ cô ấy sẽ làm gì, Araragi- kun?"

"Cô ấy chắc sẽ—phải..."

"Bị cha đánh chẳng vì lý do gì nhưng không hề kêu la, cô lớp trưởng chỉ ngồi đó. Cậu nghĩ hành động tiếp theo của cô ấy là gì?"

Tôi không thể trả lời.

Không phải vì tôi không biết—nhìn biểu tình của Oshino, và nghĩ đến cô gái mang tên Hanekawa Tsubasa, tôi đau đớn nhận thức được câu chuyện sẽ tiếp tục và kết thúc như thế nào.

Ở thời điểm này, thực sự chỉ có tuyệt vọng.

"´Đừng mà, cha´"

Oshino nói.

Dù không giống—ông ấy giả giọng Hanekawa.

"´Cha không nên đánh vào mặt một cô gái như vậy—´. Cô lớp trưởng mỉm cười nói"

"............!"

Đó là những lời tôi không thể chịu được.

Đó.

Đó là lời một đứa con gái bị cha mình đánh sẽ nói sao?! Nói như vậy?!

"Thật ghê gớm, cậu biết không—thiện tính bẩm sinh lớn đến đáng sợ. Cha cô ấy càng điên lên, và đương nhiên là tiếp tục đánh. Cô ấy chắc sẽ là một thánh nhân nếu sinh ra dưới thời Yamataikoku[1], thậm chí có thể là người kế thừa của Himiko ấy chứ. Nói thật là đến tôi cũng sẽ đánh một đứa con như vậy."

Đáng sợ.

Đáng sợ hơn cả một loài quái dị.

Đáng ghê tởm.

Thôi không cười nữa—Oshino nói.

"Tóm lại, tôi nghĩ việc cô ấy can thiệp vào công việc của cha cô ấy ở nhà hay gì đó cũng chỉ là cái cớ mà thôi. Kể cả không có chuyện đó, cha cô ấy—và cả mẹ nữa, chắc đã muốn đánh cô ấy từ lâu lắm rồi"

"Muốn đánh cô ấy—cái gì"

Một người cha. Một người mẹ.

Đánh con gái.

"Họ xem cô ấy như một con quái vật chứ không phải một đứa con gái. Cứ như là tự nhiên họ lại phải nuôi một con quỷ—có nhiều câu chuyện dân gian nói đến yêu quái thế chỗ đứa con, dù trong trường hợp này thì thậm chí đứa bé còn chẳng phải con họ—"

"....Gì thế này, Oshino"

Tôi ngắt lời ông ấy.

"Ông là—đồng minh của bọn họ sao?"

"Tôi chẳng phải đồng minh của ai cả, tôi trung lập. Suy cho cùng thì đây chỉ là vấn đề về cách nhìn thôi—cô lớp trưởng có cách nhìn của cô ấy, cha mẹ cô ấy cũng có cách nhìn của riêng mình[2]. Với một người ngoài cuộc không thể biết được ai đúng ai sai. Thực tế—ngay từ đầu đã chẳng có gì là đúng hay sai rồi."

Không có đúng hay sai, chỉ tùy vào tình huống, Oshino nói.

Đó là những lời không thể phủ nhận.

"Nếu phải nói bằng một câu chơi chữ tệ hại, thì khoảnh khắc cô ấy vứt bỏ cha mẹ mình cho cậu, cô lớp trưởng đã vứt bỏ cả lương tâm của mình. Đó là một câu đùa nhàm chán—ha ha, cậu là bạn cô ấy nên cậu là đồng minh của cô ấy, nhưng bạn bè của cha mẹ cô ấy lại là đồng minh của cha mẹ cô ấy. Thế nên ngay từ đầu đã chẳng có gì là đúng hay sai rồi"

Ngay từ đầu đã chẳng có gì là đúng hay sai.

Oshino lặp lại, kiên quyết.

Không nghi vấn gì được.

Ông ấy đúng.

Ông ấy đúng khi nói không có gì là đúng hay sai.

Tuy nhiên—

"Dù thế, Hanekawa—cô ấy đúng"

"Đó là lý do tôi sợ hãi và thấy ghê tởm"

Oshino dễ dàng bác bỏ lời phản đối tôi khó khăn lắm mới nói được ra.

"Để giữ cân bằng sinh thái, lần này tôi tôi đứng về phe cô lớp trưởng—nhưng nếu nghĩ về sự cân bằng của hệ sinh thái, thì tốt nhất là cô lớp trưởng cứ như vậy biến mất cùng Mèo Cách trở, tôi nghĩ thế"

"...Không"

Tôi muốn nói, nhưng không thể phản đối.

Tôi không thể xác định ông ấy đã suy xét toàn diện chưa—nhưng tôi không có căn cứ nào để phủ nhận điều đó.

Không chút nào.

Không chút nào, do đó tôi không thể biện hộ cho cô ấy.

Tuy nhiên–Oshino.

Ở Kỳ nghỉ Xuân tôi được Hanekawa cứu vì cô ấy không bình thường.

Cô ấy đã cứu tôi.

"Tất nhiên cha mẹ cô ấy cũng chẳng phải người đáng ca ngợi gì—nói chuyện với bọn họ là tôi hiểu rồi. Họ đã từ bỏ nghĩa vụ của người làm cha làm mẹ. Tuy nhiên, Araragi-kun, tôi cũng không thể không hiểu cho cảm giác của họ. Sống dưới cùng mái nhà với một người luôn luôn đúng, hơn nữa lại còn là con gái họ, chuyện đó làm tôi rùng mình. Mười mấy năm người ấy luôn ở bên cạnh. Thật thảm hại, nhưng nguyên nhân hai người đó trở thành loại người như vậy không nghi ngờ gì chính là do sống cùng cô lớp trưởng"

Tôi đã nhớ ra.

Bảng tên gắn trên cửa nhà Hanekawa.

Tên của cha mẹ—và cách đó một khoảng, tên ´Tsubasa´ viết bằng chữ hiragana.

Tuy nhiên.

Ít ra ngay từ đầu—ở thời điểm ban đầu, họ cũng đã làm một cái bảng tên.

Dù là rất nhỏ nhặt, nhưng vẫn có.

Một gia đình...biết nói sao nhỉ, nguyên bản của nó.

Một gia đình đầm ấm, hòa thuận, kiểu như thế, trước khi trở thành cái bóng của chính nó.

Đã có gì đó trước khi nó trở nên hoang tàn.

Cũng như tôi của hiện tại là khởi nguồn từ Hanekawa—bọn họ, chắc chắn cũng như vậy.

Đó là bởi vì họ đã sống với Hanekawa.

Nên họ mới trở nên như thế.

Nếu vậy.

"Họ luôn có một người tuyệt đối công bằng ngay sát bên cạnh. Nói cách khác—đó là địa ngục khi họ không ngừng bày ra cái xấu, cái kém cỏi của mình. Đó là một cơn ác mộng. Tôi thậm chí có thể khen ngợi họ vì đã mười mấy năm không đánh cô ấy"

"...Nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì cũng không phải lỗi của Hanekawa"

"Đó là lỗi của cô ấy. Cô ấy là người nên bị chỉ trích. Một người có năng lực phải nhận thức được năng lực của mình ảnh hưởng gì đến những người xung quanh—đây không phải là nói ẩn dụ, mà cha mẹ có nhân cách bị hủy hoại bởi đứa con quá vĩ đại cũng là chuyện không hiếm. Về khoản đó, cô lớp trưởng không hề nhận thức được. Cô ấy tin là mình bình thường. Cô ấy quá cố gắng để thuyết phục là mình bình thường. Đó là những nỗ lực không cần thiết. Và kết quả là tình huống này"

Cô ấy mang đến sự chia cách.

Cô ấy mang đến sự chia cách cho những thứ cô ấy chạm vào.

Cô ấy mang đến sự chia cách cho những người cô ấy chạm vào.

"Cô ấy thậm chí còn thay đổi cả loài quái dị Mèo Cách trở–chuyện lần này, tất cả đều không theo lẽ thường. Cũng vì tất cả đều không theo lẽ thường, nên chỉ có cô lớp trưởng là không theo lẽ thường mà thôi. Vampire-chan cảm thấy muốn giúp cậu một chút bởi vì kẻ thù là cô lớp trưởng. Tất cả mọi chuyện, dù là nhỏ nhặt nhất đều là lỗi của cô lớp trưởng"

"Tôi xin lỗi, Oshino. Tôi nghĩ có thể ông nói không sai, nhưng ông không nên nói vậy—đừng nói xấu Hanekawa nữa"

Tôi nói.

Cuối cùng, tôi cũng không thể chịu đựng được nữa.

"Nếu không tôi sẽ giết ông"

"Cậu thương hại cô ấy sao?"

Như cảm xúc của một người bình thường với một con mèo chết trên đường sao—Oshino không im lặng.

Ông ấy không phải loại người sẽ giữ im lặng kể cả khi tôi có đe dọa ông ấy.

Ông ấy là kẻ nói nhiều.

"Cậu đang thấy thương hại cô ấy, sinh ra trong bất hạnh, lớn lên trong bất hạnh, nhưng lại sở hữu trí thông minh còn lớn hơn cả sự bất hạnh của cô ấy sao?"

"Ông sai rồi. Hoàn toàn sai rồi. Không ngờ ông lại phạm phải sai lầm lớn đến vậy"

Tôi đặt thanh yêu đao mà cô bé vampire vừa cho mượn lên vai—cố gắng để mình trông ngầu nhất có thể.

"Cứ làm như tôi sẽ thương hại ai đó vậy. Những cô gái bất hạnh mới moe. Tôi chỉ muốn giải tỏa dục vọng của bản thân."

Trong khi đang cố nén những giọt nước mắt.

"Tôi thấy nữ sinh trung học mặc đồ lót và có tai mèo thật là hấp dẫn!"

Ghi chú

Yamataikoku, một quốc gia thuộc Nhật Bản, do nữ hoàng Himiko cai trị ở thế kỷ 3.

"Cách nhìn" và "đồng minh" trong tiếng Nhật có phát âm giống nhau.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện