Đối với việc Oshino lạnh lùng nghiêm khắc cự tuyệt, đến một lời phản đối tôi cũng không nói ra được, sau cùng đành ủ rũ rời khỏi tòa nhà bỏ hoang đó.
Đó là chuyện đương nhiên.
Chỉ trở thành vampire có 2 tuần ngắn ngủi, dù là 2 tuần địa ngục đối với tôi—nhưng chỉ với những di chứng còn lại trong thân thể, trong tình huống này tôi chẳng làm được gì.
Đó là nguyên nhân tôi không nói nên lời.
Tôi không phải một chuyên gia và cũng chẳng thành thạo việc này—từ giờ trở đi là lĩnh vực độc quyền của ông ấy, Oshino Meme.
Chỉ là một người bạn.
Chẳng thể—làm được gì.
....Không, đó chỉ là một lời biện hộ khác.
Chỉ là 1 cái cớ.
Tôi chỉ làm bộ làm tịch mà thôi.
Tôi chỉ làm bộ làm tịch mà thôi, mà cũng thật khó khăn.
Sự thật đơn giản hơn nhiều—cuối cùng thì, điều quan trọng ở đây là Hanekawa không tìm sự trợ giúp từ kẻ như tôi.
Oshino không,
Oshino không từ chối tôi—nhưng Hanekawa đã từ chối.
Lúc đó, Hanekawa chắc chắn—đã từ chối sự trợ giúp của tôi.
Đừng xen vào.
Thậm chí đừng tỏ ra mình hiểu.
Cô ấy ngoan cố, phũ phàng—từ chối.
Không thương lượng hay có gợi ý gì để thỏa hiệp cả.
Do đó, như Oshino đã nói, nếu có chuyện gì tôi có thể làm—đó là đừng cản trở ông ấy.
Theo năng lực, theo cảm xúc và theo nghĩa vụ mà nói,
Ở thời điểm này vấn đề không phải tôi nên làm gì,
mà tôi phải tránh xa chuyện này ra.
Nói thì nói thế—nhưng dù tôi đã hiểu rõ, đã chấp nhận, nhưng trong ngực vẫn không khỏi có chút nhói đau, và sau khi rời tòa nhà bỏ hoang đó, tôi không có ý muốn về thẳng nhà nữa.
Không ngoan ngoãn trở về nhà—không háo hức về ngôi nhà nơi có hai đứa em gái sẽ nhiệt tình chào đón, hơn nữa, tôi còn đạp xe theo hướng hoàn toàn ngược lại.
Tức là—tôi đi đến nơi hôm trước đã chạm trán Mèo Cách trở.
Để làm gì? Tôi không định làm gì cả.
Tôi không nghĩ nếu tôi đến đấy tôi có thể gặp lại Mèo Cách trở—Hanekawa.
Tôi không định gặp lại.
Tôi không buồn vì không làm được gì—đơn giản là tôi muốn hoàn thành nhiệm vụ bỏ dở hôm trước.
Đó là tìm nhà Hanekawa.
Dù tôi hoàn toàn hiểu rõ ở thời điểm này làm chuyện đó cũng vô dụng, nhưng không biết tại sao tôi không thể ngăn mình làm thế.
Có lẽ tôi vẫn còn hoang mang.
Có lẽ chuyện như Hanekawa bị yêu quái làm tổn thương, hay việc được nhìn thấy cô ấy có tai mèo và mặc đồ lót đã làm tôi mất bình tĩnh.
Giờ Hanekawa đã biến mất trong đêm, cha mẹ cô ấy thì được đưa tới bệnh viện, nhà cô ấy hẳn là không còn ai. Nhưng tôi cũng không phải loại người sẽ lo lắng cho việc cửa nhà cô ấy không có ai khóa.
Tôi đến hiện trường ngay lập tức, và sau khi tìm kiếm cẩn thận khắp cả khu, tôi đã dễ dàng tìm thấy nhà Hanekawa.
Bảng tên nhà Hanekawa.
Bên dưới bảng tên là tên cha mẹ; cạnh đó, cách hơi xa—cách hơi xa một chút, có viết tên ´Tsubasa´, do đó khả năng đây chỉ là người trùng họ rất thấp.
Một ngôi nhà rất bình thường.
Có vẻ thế.
Ít nhất là không thể nhìn ra dấu hiệu gì của bạo lực gia đình hay sự ghẻ lạnh trong ngôi nhà hai tầng này.
Tuy nhiên, cái tên ´Tsubasa´ được viết bằng chữ hiragana, biểu thị đó là một cô bé—có vẻ không ổn.[1]
Đã bao lâu.
Ví dụ như—đã bao lâu rồi bảng tên này chưa được thay?
Ví dụ như—sao họ có thể không làm lại bảng tên theo sự trưởng thành của con gái?
Ví dụ như—việc tháo nó xuống phiền toái đến vậy sao?
Tôi tự hỏi.
Tôi đã nghĩ những chuyện không cần thiết.
Tôi đã nghĩ những chuyện làm mình tức điên lên.
Dù nghĩ thế tôi cũng chẳng làm được gì.
Rõ ràng là tôi cái gì cũng không làm được.
Tôi mở cổng, và bước tới cửa trước—tuy nhiên, khi vặn tay nắm cửa, tôi phát hiện ra cửa khóa.
"............?"
Đây là vấn đề.
Mèo Cách trở, kẻ gọi Hanekawa là cô chủ—biết nói thế nào nhỉ, trông không có vẻ thông minh cho lắm.
Tôi không thể cảm nhận được dù chỉ một chút thông minh nào.
Tôi nghĩ thậm chí thú còn thông minh hơn.
Có thể nói ngay cả chút trí tuệ cũng không có.
Mèo Cách trở đó không có vẻ gì là có thể sử dụng đồ dùng văn minh độc hữu của nhân loại như chìa khóa—không, có lẽ nó còn chẳng đi cửa trước nữa ấy chứ.
Mèo đi qua cửa sổ là chuyện thường.
Tôi rời cửa trước và đi một vòng quanh nhà để tìm xem cửa sổ nào mở. Tuy nhiên cửa sổ cái nào cũng đóng chặt—đến cả cửa chớp cũng đóng luôn.
Thế là thế nào, tôi tự hỏi—rồi tôi để ý tới cửa sổ tầng 2.
Phải rồi, là sức bật.
Sức bật của nó dường như có thể tới cả mặt trăng.
Nó không cần phải đi qua cửa trước. Chú ý điều đó, tôi đi vòng quanh nhà một lần nữa, và cuối cùng thì lần này suy luận của tôi đã đúng, tôi tìm được 1 cửa sổ để mở trên tầng 2.
Hmm.
Hmm hmm.
Đã đến nước này thì phải theo thôi.
May thay hiện tại thể chất tôi đã được cải thiện—dù nhảy trực tiếp lên tầng hai như mèo thì không được những tôi có thể trèo tường.
Quyết định ngay, không do dự—khi đã chắc không có ai phát hiện, tôi bắt đầu trèo.
Rồi tôi đến—
"............?"
—và nghiêng đầu.
Tôi đặt một tay lên cửa sổ đang mở, gạt tấm rèm cửa đang bay theo gió qua một bên, nhìn vào trong, và nghiêng đầu tự hỏi.
Không.
Tôi cứ nghĩ cửa sổ mở này chắc chắn là của phòng Hanekawa—vì dùng phương pháp loại trừ, Mèo Cách trở đã tóm cổ cha mẹ Hanekawa nhảy ra ngoài chỉ có thể từ cửa sổ này, suy đoán đó có vẻ hợp lý. Thực tế thì tôi không coi đó là suy đoán, tôi đã thực sự tin là thế.
Tuy nhiên tôi đã sai.
Phòng này giống kiểu một phòng làm việc.
Có lẽ đó là phòng của cha Hanekawa.
Tôi không biết.
Căn bản là tôi cũng chưa biết cha Hanekawa làm nghề gì.
Dù sao thì loại phòng làm việc thế này chắc không phải phòng của một nữ sinh trung học rồi.
"Uhmmm"
Trong khi vẫn bám tường như Spider-Man, tôi khéo léo cởi giày và nhảy vào nhà Hanekawa.
Đó hoàn toàn là một cuộc đột nhập bất hợp pháp, trèo tường lúc nãy đã là một hành động rất đáng khả nghi rồi, giờ không thể xuống tàu được nữa—cơ bản thì tôi là một kẻ đi lậu vé.
Tuy nhiên.
Tôi nên cân nhắc đến khả năng đây là một con tàu chở nô lệ.
Nói cách khác—theo tiến trình câu chuyện, không có mục đích rõ ràng nào mà tôi đã phạm tội xâm nhập gia cư bất hợp pháp, chắc sau này sẽ bị trời phạt.
Tôi.
Araragi Koyomi, với đôi giày cầm trên tay, đi một vòng trong nhà Hanekawa—ngôi nhà không có người ở—hai vòng, ba vòng, bốn vòng—
"——!"
Tôi bỏ chạy.
Dù tôi có thể đi ra từ lối cửa trước, nhưng tôi không hề nghĩ tới chuyện đó, tôi trở lại cửa sổ của căn phòng trông giống phòng làm việc mà tôi đã vào, như tin rằng lặp lại những hành động vừa rồi có thể quay ngược thời gian và làm cho mọi chuyện như chưa từng xảy ra. Tôi rơi xuống từ cửa sổ.
Tôi đương nhiên sẽ rơi xuống.
Đó là một cú rơi trực tiếp xuống đường, không có tư thế tiếp đất hay gì cả, cánh tay trái vừa liền của tôi lại có nguy cơ bị rơi ra—nhưng tôi không quan tâm đến cơn đau.
Hoảng loạn, không chút do dự, tôi chạy bằng cả tứ chi tới chiếc xe đạp đang đỗ trước cửa, và với một tốc độ đạp có thể làm đứt xích, tôi rời nơi đó.
Tôi rời nhà Hanekawa.
Như thể đó là một thứ đáng ghét.
Như thể đó là ác quỷ—không.
Tôi hoàn toàn cảm thấy ghê tởm—thậm chí thấy mình sắp nôn.
Tôi không thể không hối hận vì đã làm chuyện không cần thiết. Tôi thậm chí còn chẳng biết mình đi đường nào, đi vòng vèo thế nào, cuối cùng tôi nhận ra mình đã về đến nhà—trong khi tôi còn chẳng nghĩ tới chuyện trở về.
Dù sao thì.
Tôi chỉ muốn chạy đi.
Theo bản năng—tôi đã về nhà.
"A. Onii-chan. Hoan nghênh đã tr—"
Tôi vừa mở cửa ra, thật đúng lúc, Tsukihi đứng ở đó—chỉ mặc một chiếc áo mỏng cùng đồ lót, có lẽ nó vừa tắm xong—con bé có vẻ chú ý đến tôi, nhưng trước khi kịp nói xong ‘trở về nhà’, tôi đã đi cả giầy vào nhà, và ôm con bé thật chặt.
Thật chặt, thật chặt, thật chặt.
"Whoaa! Cái ôm nồng nhiệt ngoài dự tính! Tên anh trai biến thái này bị sao vậy!"
"............"
Tsukihi kinh ngạc vì hành động kỳ cục của người anh trai và tỏ ra ghê tởm, tuy nhiên tôi không thể không làm vậy.
Không phải vì đó là Tsukihi.
Dù là Karen, hay bất kỳ ai—tôi nhất định sẽ ôm người đầu tiên tôi gặp.
Không, đó không phải là ôm.
Tôi không thể không—níu lấy con bé.
Tôi không thể không—dựa vào con bé.
Nếu không, sự tồn tại của tôi sẽ sụp đổ.
Tinh thần tôi sẽ sụp đổ.
Tôi như người chết đuối vớ được cọc.
Trên thực tế sự run rẩy của tôi không thể dừng lại, hẳn là được truyền hoàn toàn qua con bé.
Tôi thật sợ hãi.
Gọi tôi là gà, hay là gì cũng được.
Sợ hãi trước một chuyện kinh khủng có gì là sai.
Run rẩy và cứng đờ người có gì là sai.
Thật là—tác động mãnh liệt của ngôi nhà đó.
Một ngôi nhà đơn.
Xét trên kích cỡ, nó có thể còn lớn hơn ngôi nhà tôi đang sống.
Có 6 phòng.
Thế nhưng—trong căn nhà đó.
Trong nhà Hanekawa, không có 1 phòng nào cho Hanekawa—
"WWWWWWWW"
Đáng sợ. Đáng sợ. Đáng sợ.
Đáng sợ đến nỗi Kỳ nghỉ Xuân cũng không thể so sánh—đáng sợ đến nỗi những ký ức kinh khủng đó đã bị ghi đè lên như những chuyện cực kỳ tầm thường, đáng sợ đến nỗi giờ nhắc lại Kỳ nghỉ Xuân cũng chỉ như 2 tuần bình thường không có gì đặc biệt.
Cô ấy không có một phòng.
Và—không có dấu vết nào của cô ấy.
Dù khi còn bé cô ấy đã bị trao tay hết người này đến người khác, nhưng đã 15 năm cô ấy sống trong ngôi nhà đó rồi—thế nhưng, dù tôi đã tìm khắp nhà, tôi cũng không thể thấy một dấu vết nào của Hanekawa ở đó.
Mỗi ngôi nhà có mùi vị riêng của nó.
Con người sống càng lâu ở nơi nào thì càng có nhiều mùi ở đó—tuy nhiên, giữa những mùi đó, mùi của Hanekawa không hề lẫn vào —Hanekawa Tsubasa xa cách với ngôi nhà đó đến nỗi tôi nghĩ mình đã vào nhầm nhà.
Không.
Tất nhiên—nếu tôi xét đến những thứ như đồng phục học sinh treo trên tường phòng khách, sách giáo khoa và sách tham khảo xếp trong thư phòng, đồ lót xếp trên giá trong phòng tắm, chăn đệm xếp trên hành lang, sạc điện thoại cắm ở ổ điện trên cầu thang, đôi giày đi học để ở cửa trước—tôi sẽ nghĩ Hanekawa thực sự đang sống trong ngôi nhà đó.
Chỉ là nghĩ thôi.
Tuy nhiên—cô ấy sống ở đó như thể đó là một khách sạn.
Thậm chí còn chẳng phải một kẻ ở nhờ.
Tôi đã quá ngây thơ—tôi vẫn còn nhìn mọi chuyện quá lạc quan.
Dù thấy cô ấy bị cha đánh, một phần trong tôi vẫn tin tưởng Hanekawa không sao, Hanekawa sẽ không sao bởi vì cô ấy là Hanekawa, thế nên cô ấy chắc chắn sẽ không có việc gì, không đời nào Hanekawa lại có chuyện gì được.
Kể cả bây giờ khi cô ấy bị Mèo Cách trở ám.
Không sao ư—tôi thật là một thằng ngốc.
"WWWWWW"
Cô ấy không ổn.
Hanekawa vốn đã không ổn.
Chuyện như thế.
Không thể vượt qua được—không thể bù đắp được.
Tóm lại một từ, đó là điên rồ.
Thật quá điên rồ.
Giao mọi chuyện cho Oshino, chắc chắn không lâu nữa Hanekawa sẽ được an toàn, và Mèo Cách trở sẽ nhanh chóng bị lão già mặc áo Aloha đó trừ khử—nhưng câu chuyện này sẽ không kết thúc có hậu như Hanekawa giảng hòa với người cha người mẹ xa cách đã từ lâu, xóa tan mối bất hòa từ trước đến nay và sống hạnh phúc mãi mãi về sau.
Không có kết thúc.
Không có kết thúc cho chuyện tệ hại này.
Cái nhà đó.
Người nhà đó.
Gia đình đó.
Đã xong rồi—quá xong rồi.
"WWWWWWW -- WAAAAAH!"
"....Thật là, đành vậy, onii-chan. Thôi nào, đừng sợ"
Thân thể tôi tiếp tục run rẩy và giọng tôi giờ gần như là la hét. Tsukihi, đứa em gái kém 4 tuổi, xoa đầu tôi với nụ cười an ủi.
Và rồi nó nhắm mắt lại chu môi ra,
"Đây. Tới đi"
Nó nói,
"Thật ghê tởm!"
Tôi xô con em gái ra.
Bạo lực.
"Ai da! Đây là cách anh đối xử với sự dâng hiến của em gái sao, onii-chan!?"
"Tới giờ dạy dỗ rồi! Mày cứ thuận theo tình cảnh thế hả!?"
"Đâu thể khác được, em là em gái anh mà!"
"Ugh!"
Làm tôi thấy chột dạ.
Không ai dễ dàng thuận theo tình cảnh như tôi.
Tuy nhiên, tôi cảm thấy mình có suy nghĩ nhiều hơn—tôi đã thề là sẽ không sống dựa vào phản xạ của cột sống nữa, nhưng chuyện này không liên quan đến động vật đơn bào không xương sống đâu nhé.
Ít ra tôi tin là thế.
Dù sao thì nhờ hành động hiến thân đáng ghê tởm của con em gái, giờ tôi đã ngừng run rẩy.
Người ta nói—bạn luôn cần một gia đình.
Một gia đình.
Một gia đình sao.
Tôi bất giác liên tưởng từ này đến cha mẹ Hanekawa vừa nhập viện—và tâm trạng tôi càng trở nên u ám.
Hoàn toàn không có lý do gì để đồng cảm với họ—thế nhưng, tôi vẫn nghĩ,
Sống trong ngôi nhà đó gần 15 năm.
Kể cả đối với họ chắc chắn cũng không phải là một hoàn cảnh gia đình hạnh phúc—
"Dù sao em cũng đã rất lo lắng"
Tsukihi nói.
Trong khi đứng tại chỗ mặc bộ yukata đang mang trên tay vào, bộ đồ có lẽ lúc đầu nó định mặc sau khi đã lên tầng 2.
"Vì anh không trở lại"
"Ế?"
Tôi giờ mới đi đóng cửa trước đang để mở.
Rồi cởi giày.
"À, anh xin lỗi vì ở ngoài cả đêm mà không báo cho mày, nhưng giờ mày không cần lo lắng chuyện đó"
"Đúng vậy, nhưng vẫn chưa thể so được với hành trình tìm kiếm bản thân của anh hồi Kỳ nghỉ xuân"
"............"
À phải rồi, sự kiện Kỳ nghỉ Xuân được gia đình Araragi biết đến như vậy.
Không cách nào đính chính.
Mấy đứa em gái giờ thỉnh thoảng còn gọi tôi là ´tìm kiếm bản thân-kun´, nhưng tôi phải cười và chịu đựng.
"Nhưng Karen và em lo anh sẽ gặp phải quái vật"
"....Quái vật?"
Tôi giật mình vì con bé nói chuẩn quá, nhưng—không, không thể nào, tôi cố che giấu sự hoảng loạn của mình.
"Quái vật, gì đó.... là sao? Học cấp 2 rồi mà bọn mày còn tin những chuyện như thế?"
"Hm"
Tôi thử trêu chọc nó xem—nhưng phản ứng của Tsukihi khá là bình thản. Con bé đặt ngón tay lên cái cằm nho nhỏ, có vẻ trầm tư suy nghĩ.
"Nói đến quái vật, ý em là một con yêu quái mèo" (bake-neko)
"Yêu quái—mèo?"
Tôi—lặp lại lời của Tsukihi.
Tôi chỉ lặp lại nó như một thằng ngốc.
Bakeneko?
"Phải"
Tsukihi nói.
Đó không phải vẻ mặt của một kẻ nói đùa—đó là vẻ mặt rất nghiêm túc.
Rất thành thật.
Đó là khuôn mặt của tham mưu trong Hỏa tỷ muội, kẻ tự xưng mình chính là công lý.
"Giờ đó vẫn chỉ là một tin đồn, do đó em không nói được gì nhiều, nhưng—một con yêu quái mèo giả dạng con người đã tấn công mọi người trong thành phố này ở nhiều địa điểm khác nhau"
"............"
Một con yêu quái mèo giả dạng con người.
Tôi cho rằng người phù hợp, vừa khớp với miêu tả đó thực sự có tồn tại.
Quá mơ hồ.
Quá chính xác.
"Tấn công—mọi người? Ý mày là sao?"
"Như em đã nói, cũng chưa biết gì nhiều—nhưng nếu bị con yêu quái mèo đó chạm vào người thì sẽ trở nên mệt mỏi, đột ngột suy nhược—tóm lại là sẽ ngất xỉu"
Trở nên mệt mỏi, thân thể suy nhược, đó là một miêu tả có vẻ mơ hồ—nhưng biết câu trả lời chính xác từ trước như tôi thì thế là đã quá rõ ràng rồi.
Hút năng lượng.
"Từ khi nào?"
"Ế?"
"Ý anh là—người đầu tiên bị yêu quái mèo tấn công là khi nào?"
"Ai mà biết được. Bọn em cũng không rõ chi tiết lắm—vẫn đang điều tra, nhưng tin đồn lan đến chỗ chúng ta từ hôm nay. Đó là lý do tại sao em lo lắng cho anh, em đã gọi cho anh như điên"
"............"
Em gái tôi có trực giác thật tốt.
Dù thời gian có không chuẩn cho lắm—lúc đó tôi đã bị yêu quái mèo tấn công và bất tỉnh nhân sự rồi.
Tuy nhiên—là vậy.
Là vậy sao.
Tối qua, sau khi giao ra cha mẹ Hanekawa, Mèo Cách trở đã tiếp tục tấn công mọi người xung quanh sao.
Ngoài tôi và cha mẹ Hanekawa vẫn còn có người khác bị hại.
Giờ tôi có thể hiểu.
Tôi đã nghĩ Oshino có chút quá tích cực một cách kỳ quái—nếu nạn nhân chỉ là Hanekawa, một người giữ cân bằng như ông ấy sẽ không bao giờ chủ động xông lên như vậy.
Đó là vì có những nạn nhân khác.
Không. Đó là vì chính Hanekawa đã bị ám bởi con mèo và tấn công người khác—đó là lý do khiến chuyên gia phải hành động.
Nhưng có điều tôi vẫn không hiểu.
Tại sao Mèo Cách trở lại—tấn công mọi người?
Loài quái dị ban đêm lại hoạt động vào ban ngày đã là kỳ quái rồi—mà không phải Oshino đã nói Mèo Cách trở không chủ động làm hại người khác sao?
...Không.
Có lẽ chính Mèo Cách trở không ý thức được nó đang tấn công con người—đại đa số trường hợp các loài quái dị không quan tâm đến con người.
Vampire xem con người như nguồn dinh dưỡng, một bình chứa máu, thế còn tốt; phần lớn các loài quái dị không thấy tồn tại của con người có chút giá trị nào cả.
Đối với con người, các loài quái dị cũng vậy.
Dù chúng có thật hay không cũng như nhau—như trong trường hợp này.
Đó là lý do tại sao, không như những gì nó làm với tôi, cắn đứt cánh tay, nó chỉ vô thức hút năng lượng người khác—do đó có thể ‘tấn công’ chỉ là xét theo quan điểm của con người mà thôi.
Thậm chí có thể là bọn lưu manh, du côn đi ngang qua thấy một cô gái mặc đồ lót và có tai mèo nên trêu chọc.
Nạn nhân có thể là do bị phản đòn thôi.
Ít nhất nếu là tôi thì sẽ không bỏ qua cho một nhân vật hấp dẫn đến vậy—không, không nói đến chuyện đó.
Tôi muốn nói là,
Chuyện đã trở thành một vấn đề nghiêm trọng.
"Em mừng vì anh không phải một nạn nhân, nhưng trong tình huống này, là hiện thân của chính nghĩa, Hỏa tỷ muội bọn em không thể ngồi yên! Karen-chan giờ đang chuẩn bị để đi săn con yêu quái mèo đó rồi!"
"....Không"
Biết nói gì đây.
Diệt trừ yêu quái cũng thuộc phạm trù công việc của Hỏa tỷ muội, đồng minh của chính nghĩa sao?
Thám tử linh giới à.[2]
Bình thường tôi sẽ chỉ trách cứ vài câu về hoạt động của Hỏa tỷ muội và mặc kệ chúng—nhưng lần này có chút nguy hiểm.
Chuyện này không phải để thử thách lòng can đảm của nữ sinh trung học.
Nếu chúng bị hút năng lượng thì đã tốt, nhưng nếu tỏ thái độ thù địch với Mèo Cách trở—có thể chúng sẽ bị xé đứt cánh tay như tôi mất.
Tsukihi và Karen không có bất tử thân như tôi, chúng sẽ chết ngay lập tức.
Karen khá tự tin về khả năng của con bé, nhưng nếu chúng ta có thể đánh bại con mèo bằng karate thì đã chẳng có những chuyện như thế này—chúng ta có một Nyanko-sensei ở đây.[3]
Mà Nyanko-sensei dùng Judo nhỉ?
Mặt khác, tôi cũng không ngăn được mấy đứa em gái này—tôi càng ngăn cản thì chúng sẽ càng cố làm cho bằng được, chúng là loại người như thế.
Chúng quá mức nhiệt tình.
Hỏa tỷ muội.
"Hm? Sao vậy, onii-chan? ‘Không’ cái gì?"
"...Ý anh là không, thế thì anh sẽ gặp rắc rối"
Tsukihi nhìn mặt tôi tỏ vẻ nghi hoặc, trong thâm tâm tôi thở dài một tiếng, và miễn cưỡng bắt đầu nói.
Với một giọng đều đều.
"Anh quá sợ khi phải đạp xe về nhà trên đường phố đêm khuya, và giờ mày lại kể cho anh nghe câu chuyện đáng sợ về con yêu quái mèo đó. Anh đang sợ run người đây, một kẻ nhát gan như anh giờ không thể ngủ một mình được. Do đó anh nghĩ kể từ hôm nay, anh có thể ngủ chung với mày và Karen-chan một thời gian, nhưng nếu bọn mày phải ra tay vì công lý thì cũng đành vậy. Chắc anh phải từ bỏ ý định này. Anh chỉ biết trông cậy vào 2 đứa mày thôi"
"Cái gì? Anh chỉ có thể trông cậy vào bọn em?"
Con bé đã cắn câu.
Em gái ngốc của tôi đã cắn câu.
"Thế thì đành vậy! Người anh trai nhát gan của em thật quá đáng thương, em sẽ thuyết phục Karen! Bọn em sẽ để vụ yêu quái mèo lại cho cảnh sát!"
"....Cảm ơn"
Con em út này thật không có sức chống cự gì với lời thỉnh cầu của anh trai.
Ờ.
Như các bạn thấy đấy.
Nếu có chuyện gì tôi có thể làm cho Hanekawa thì đó là không cản trở Oshino, và ngủ cùng hai đứa em gái thôi.
Đó là chuyện đương nhiên.
Chỉ trở thành vampire có 2 tuần ngắn ngủi, dù là 2 tuần địa ngục đối với tôi—nhưng chỉ với những di chứng còn lại trong thân thể, trong tình huống này tôi chẳng làm được gì.
Đó là nguyên nhân tôi không nói nên lời.
Tôi không phải một chuyên gia và cũng chẳng thành thạo việc này—từ giờ trở đi là lĩnh vực độc quyền của ông ấy, Oshino Meme.
Chỉ là một người bạn.
Chẳng thể—làm được gì.
....Không, đó chỉ là một lời biện hộ khác.
Chỉ là 1 cái cớ.
Tôi chỉ làm bộ làm tịch mà thôi.
Tôi chỉ làm bộ làm tịch mà thôi, mà cũng thật khó khăn.
Sự thật đơn giản hơn nhiều—cuối cùng thì, điều quan trọng ở đây là Hanekawa không tìm sự trợ giúp từ kẻ như tôi.
Oshino không,
Oshino không từ chối tôi—nhưng Hanekawa đã từ chối.
Lúc đó, Hanekawa chắc chắn—đã từ chối sự trợ giúp của tôi.
Đừng xen vào.
Thậm chí đừng tỏ ra mình hiểu.
Cô ấy ngoan cố, phũ phàng—từ chối.
Không thương lượng hay có gợi ý gì để thỏa hiệp cả.
Do đó, như Oshino đã nói, nếu có chuyện gì tôi có thể làm—đó là đừng cản trở ông ấy.
Theo năng lực, theo cảm xúc và theo nghĩa vụ mà nói,
Ở thời điểm này vấn đề không phải tôi nên làm gì,
mà tôi phải tránh xa chuyện này ra.
Nói thì nói thế—nhưng dù tôi đã hiểu rõ, đã chấp nhận, nhưng trong ngực vẫn không khỏi có chút nhói đau, và sau khi rời tòa nhà bỏ hoang đó, tôi không có ý muốn về thẳng nhà nữa.
Không ngoan ngoãn trở về nhà—không háo hức về ngôi nhà nơi có hai đứa em gái sẽ nhiệt tình chào đón, hơn nữa, tôi còn đạp xe theo hướng hoàn toàn ngược lại.
Tức là—tôi đi đến nơi hôm trước đã chạm trán Mèo Cách trở.
Để làm gì? Tôi không định làm gì cả.
Tôi không nghĩ nếu tôi đến đấy tôi có thể gặp lại Mèo Cách trở—Hanekawa.
Tôi không định gặp lại.
Tôi không buồn vì không làm được gì—đơn giản là tôi muốn hoàn thành nhiệm vụ bỏ dở hôm trước.
Đó là tìm nhà Hanekawa.
Dù tôi hoàn toàn hiểu rõ ở thời điểm này làm chuyện đó cũng vô dụng, nhưng không biết tại sao tôi không thể ngăn mình làm thế.
Có lẽ tôi vẫn còn hoang mang.
Có lẽ chuyện như Hanekawa bị yêu quái làm tổn thương, hay việc được nhìn thấy cô ấy có tai mèo và mặc đồ lót đã làm tôi mất bình tĩnh.
Giờ Hanekawa đã biến mất trong đêm, cha mẹ cô ấy thì được đưa tới bệnh viện, nhà cô ấy hẳn là không còn ai. Nhưng tôi cũng không phải loại người sẽ lo lắng cho việc cửa nhà cô ấy không có ai khóa.
Tôi đến hiện trường ngay lập tức, và sau khi tìm kiếm cẩn thận khắp cả khu, tôi đã dễ dàng tìm thấy nhà Hanekawa.
Bảng tên nhà Hanekawa.
Bên dưới bảng tên là tên cha mẹ; cạnh đó, cách hơi xa—cách hơi xa một chút, có viết tên ´Tsubasa´, do đó khả năng đây chỉ là người trùng họ rất thấp.
Một ngôi nhà rất bình thường.
Có vẻ thế.
Ít nhất là không thể nhìn ra dấu hiệu gì của bạo lực gia đình hay sự ghẻ lạnh trong ngôi nhà hai tầng này.
Tuy nhiên, cái tên ´Tsubasa´ được viết bằng chữ hiragana, biểu thị đó là một cô bé—có vẻ không ổn.[1]
Đã bao lâu.
Ví dụ như—đã bao lâu rồi bảng tên này chưa được thay?
Ví dụ như—sao họ có thể không làm lại bảng tên theo sự trưởng thành của con gái?
Ví dụ như—việc tháo nó xuống phiền toái đến vậy sao?
Tôi tự hỏi.
Tôi đã nghĩ những chuyện không cần thiết.
Tôi đã nghĩ những chuyện làm mình tức điên lên.
Dù nghĩ thế tôi cũng chẳng làm được gì.
Rõ ràng là tôi cái gì cũng không làm được.
Tôi mở cổng, và bước tới cửa trước—tuy nhiên, khi vặn tay nắm cửa, tôi phát hiện ra cửa khóa.
"............?"
Đây là vấn đề.
Mèo Cách trở, kẻ gọi Hanekawa là cô chủ—biết nói thế nào nhỉ, trông không có vẻ thông minh cho lắm.
Tôi không thể cảm nhận được dù chỉ một chút thông minh nào.
Tôi nghĩ thậm chí thú còn thông minh hơn.
Có thể nói ngay cả chút trí tuệ cũng không có.
Mèo Cách trở đó không có vẻ gì là có thể sử dụng đồ dùng văn minh độc hữu của nhân loại như chìa khóa—không, có lẽ nó còn chẳng đi cửa trước nữa ấy chứ.
Mèo đi qua cửa sổ là chuyện thường.
Tôi rời cửa trước và đi một vòng quanh nhà để tìm xem cửa sổ nào mở. Tuy nhiên cửa sổ cái nào cũng đóng chặt—đến cả cửa chớp cũng đóng luôn.
Thế là thế nào, tôi tự hỏi—rồi tôi để ý tới cửa sổ tầng 2.
Phải rồi, là sức bật.
Sức bật của nó dường như có thể tới cả mặt trăng.
Nó không cần phải đi qua cửa trước. Chú ý điều đó, tôi đi vòng quanh nhà một lần nữa, và cuối cùng thì lần này suy luận của tôi đã đúng, tôi tìm được 1 cửa sổ để mở trên tầng 2.
Hmm.
Hmm hmm.
Đã đến nước này thì phải theo thôi.
May thay hiện tại thể chất tôi đã được cải thiện—dù nhảy trực tiếp lên tầng hai như mèo thì không được những tôi có thể trèo tường.
Quyết định ngay, không do dự—khi đã chắc không có ai phát hiện, tôi bắt đầu trèo.
Rồi tôi đến—
"............?"
—và nghiêng đầu.
Tôi đặt một tay lên cửa sổ đang mở, gạt tấm rèm cửa đang bay theo gió qua một bên, nhìn vào trong, và nghiêng đầu tự hỏi.
Không.
Tôi cứ nghĩ cửa sổ mở này chắc chắn là của phòng Hanekawa—vì dùng phương pháp loại trừ, Mèo Cách trở đã tóm cổ cha mẹ Hanekawa nhảy ra ngoài chỉ có thể từ cửa sổ này, suy đoán đó có vẻ hợp lý. Thực tế thì tôi không coi đó là suy đoán, tôi đã thực sự tin là thế.
Tuy nhiên tôi đã sai.
Phòng này giống kiểu một phòng làm việc.
Có lẽ đó là phòng của cha Hanekawa.
Tôi không biết.
Căn bản là tôi cũng chưa biết cha Hanekawa làm nghề gì.
Dù sao thì loại phòng làm việc thế này chắc không phải phòng của một nữ sinh trung học rồi.
"Uhmmm"
Trong khi vẫn bám tường như Spider-Man, tôi khéo léo cởi giày và nhảy vào nhà Hanekawa.
Đó hoàn toàn là một cuộc đột nhập bất hợp pháp, trèo tường lúc nãy đã là một hành động rất đáng khả nghi rồi, giờ không thể xuống tàu được nữa—cơ bản thì tôi là một kẻ đi lậu vé.
Tuy nhiên.
Tôi nên cân nhắc đến khả năng đây là một con tàu chở nô lệ.
Nói cách khác—theo tiến trình câu chuyện, không có mục đích rõ ràng nào mà tôi đã phạm tội xâm nhập gia cư bất hợp pháp, chắc sau này sẽ bị trời phạt.
Tôi.
Araragi Koyomi, với đôi giày cầm trên tay, đi một vòng trong nhà Hanekawa—ngôi nhà không có người ở—hai vòng, ba vòng, bốn vòng—
"——!"
Tôi bỏ chạy.
Dù tôi có thể đi ra từ lối cửa trước, nhưng tôi không hề nghĩ tới chuyện đó, tôi trở lại cửa sổ của căn phòng trông giống phòng làm việc mà tôi đã vào, như tin rằng lặp lại những hành động vừa rồi có thể quay ngược thời gian và làm cho mọi chuyện như chưa từng xảy ra. Tôi rơi xuống từ cửa sổ.
Tôi đương nhiên sẽ rơi xuống.
Đó là một cú rơi trực tiếp xuống đường, không có tư thế tiếp đất hay gì cả, cánh tay trái vừa liền của tôi lại có nguy cơ bị rơi ra—nhưng tôi không quan tâm đến cơn đau.
Hoảng loạn, không chút do dự, tôi chạy bằng cả tứ chi tới chiếc xe đạp đang đỗ trước cửa, và với một tốc độ đạp có thể làm đứt xích, tôi rời nơi đó.
Tôi rời nhà Hanekawa.
Như thể đó là một thứ đáng ghét.
Như thể đó là ác quỷ—không.
Tôi hoàn toàn cảm thấy ghê tởm—thậm chí thấy mình sắp nôn.
Tôi không thể không hối hận vì đã làm chuyện không cần thiết. Tôi thậm chí còn chẳng biết mình đi đường nào, đi vòng vèo thế nào, cuối cùng tôi nhận ra mình đã về đến nhà—trong khi tôi còn chẳng nghĩ tới chuyện trở về.
Dù sao thì.
Tôi chỉ muốn chạy đi.
Theo bản năng—tôi đã về nhà.
"A. Onii-chan. Hoan nghênh đã tr—"
Tôi vừa mở cửa ra, thật đúng lúc, Tsukihi đứng ở đó—chỉ mặc một chiếc áo mỏng cùng đồ lót, có lẽ nó vừa tắm xong—con bé có vẻ chú ý đến tôi, nhưng trước khi kịp nói xong ‘trở về nhà’, tôi đã đi cả giầy vào nhà, và ôm con bé thật chặt.
Thật chặt, thật chặt, thật chặt.
"Whoaa! Cái ôm nồng nhiệt ngoài dự tính! Tên anh trai biến thái này bị sao vậy!"
"............"
Tsukihi kinh ngạc vì hành động kỳ cục của người anh trai và tỏ ra ghê tởm, tuy nhiên tôi không thể không làm vậy.
Không phải vì đó là Tsukihi.
Dù là Karen, hay bất kỳ ai—tôi nhất định sẽ ôm người đầu tiên tôi gặp.
Không, đó không phải là ôm.
Tôi không thể không—níu lấy con bé.
Tôi không thể không—dựa vào con bé.
Nếu không, sự tồn tại của tôi sẽ sụp đổ.
Tinh thần tôi sẽ sụp đổ.
Tôi như người chết đuối vớ được cọc.
Trên thực tế sự run rẩy của tôi không thể dừng lại, hẳn là được truyền hoàn toàn qua con bé.
Tôi thật sợ hãi.
Gọi tôi là gà, hay là gì cũng được.
Sợ hãi trước một chuyện kinh khủng có gì là sai.
Run rẩy và cứng đờ người có gì là sai.
Thật là—tác động mãnh liệt của ngôi nhà đó.
Một ngôi nhà đơn.
Xét trên kích cỡ, nó có thể còn lớn hơn ngôi nhà tôi đang sống.
Có 6 phòng.
Thế nhưng—trong căn nhà đó.
Trong nhà Hanekawa, không có 1 phòng nào cho Hanekawa—
"WWWWWWWW"
Đáng sợ. Đáng sợ. Đáng sợ.
Đáng sợ đến nỗi Kỳ nghỉ Xuân cũng không thể so sánh—đáng sợ đến nỗi những ký ức kinh khủng đó đã bị ghi đè lên như những chuyện cực kỳ tầm thường, đáng sợ đến nỗi giờ nhắc lại Kỳ nghỉ Xuân cũng chỉ như 2 tuần bình thường không có gì đặc biệt.
Cô ấy không có một phòng.
Và—không có dấu vết nào của cô ấy.
Dù khi còn bé cô ấy đã bị trao tay hết người này đến người khác, nhưng đã 15 năm cô ấy sống trong ngôi nhà đó rồi—thế nhưng, dù tôi đã tìm khắp nhà, tôi cũng không thể thấy một dấu vết nào của Hanekawa ở đó.
Mỗi ngôi nhà có mùi vị riêng của nó.
Con người sống càng lâu ở nơi nào thì càng có nhiều mùi ở đó—tuy nhiên, giữa những mùi đó, mùi của Hanekawa không hề lẫn vào —Hanekawa Tsubasa xa cách với ngôi nhà đó đến nỗi tôi nghĩ mình đã vào nhầm nhà.
Không.
Tất nhiên—nếu tôi xét đến những thứ như đồng phục học sinh treo trên tường phòng khách, sách giáo khoa và sách tham khảo xếp trong thư phòng, đồ lót xếp trên giá trong phòng tắm, chăn đệm xếp trên hành lang, sạc điện thoại cắm ở ổ điện trên cầu thang, đôi giày đi học để ở cửa trước—tôi sẽ nghĩ Hanekawa thực sự đang sống trong ngôi nhà đó.
Chỉ là nghĩ thôi.
Tuy nhiên—cô ấy sống ở đó như thể đó là một khách sạn.
Thậm chí còn chẳng phải một kẻ ở nhờ.
Tôi đã quá ngây thơ—tôi vẫn còn nhìn mọi chuyện quá lạc quan.
Dù thấy cô ấy bị cha đánh, một phần trong tôi vẫn tin tưởng Hanekawa không sao, Hanekawa sẽ không sao bởi vì cô ấy là Hanekawa, thế nên cô ấy chắc chắn sẽ không có việc gì, không đời nào Hanekawa lại có chuyện gì được.
Kể cả bây giờ khi cô ấy bị Mèo Cách trở ám.
Không sao ư—tôi thật là một thằng ngốc.
"WWWWWW"
Cô ấy không ổn.
Hanekawa vốn đã không ổn.
Chuyện như thế.
Không thể vượt qua được—không thể bù đắp được.
Tóm lại một từ, đó là điên rồ.
Thật quá điên rồ.
Giao mọi chuyện cho Oshino, chắc chắn không lâu nữa Hanekawa sẽ được an toàn, và Mèo Cách trở sẽ nhanh chóng bị lão già mặc áo Aloha đó trừ khử—nhưng câu chuyện này sẽ không kết thúc có hậu như Hanekawa giảng hòa với người cha người mẹ xa cách đã từ lâu, xóa tan mối bất hòa từ trước đến nay và sống hạnh phúc mãi mãi về sau.
Không có kết thúc.
Không có kết thúc cho chuyện tệ hại này.
Cái nhà đó.
Người nhà đó.
Gia đình đó.
Đã xong rồi—quá xong rồi.
"WWWWWWW -- WAAAAAH!"
"....Thật là, đành vậy, onii-chan. Thôi nào, đừng sợ"
Thân thể tôi tiếp tục run rẩy và giọng tôi giờ gần như là la hét. Tsukihi, đứa em gái kém 4 tuổi, xoa đầu tôi với nụ cười an ủi.
Và rồi nó nhắm mắt lại chu môi ra,
"Đây. Tới đi"
Nó nói,
"Thật ghê tởm!"
Tôi xô con em gái ra.
Bạo lực.
"Ai da! Đây là cách anh đối xử với sự dâng hiến của em gái sao, onii-chan!?"
"Tới giờ dạy dỗ rồi! Mày cứ thuận theo tình cảnh thế hả!?"
"Đâu thể khác được, em là em gái anh mà!"
"Ugh!"
Làm tôi thấy chột dạ.
Không ai dễ dàng thuận theo tình cảnh như tôi.
Tuy nhiên, tôi cảm thấy mình có suy nghĩ nhiều hơn—tôi đã thề là sẽ không sống dựa vào phản xạ của cột sống nữa, nhưng chuyện này không liên quan đến động vật đơn bào không xương sống đâu nhé.
Ít ra tôi tin là thế.
Dù sao thì nhờ hành động hiến thân đáng ghê tởm của con em gái, giờ tôi đã ngừng run rẩy.
Người ta nói—bạn luôn cần một gia đình.
Một gia đình.
Một gia đình sao.
Tôi bất giác liên tưởng từ này đến cha mẹ Hanekawa vừa nhập viện—và tâm trạng tôi càng trở nên u ám.
Hoàn toàn không có lý do gì để đồng cảm với họ—thế nhưng, tôi vẫn nghĩ,
Sống trong ngôi nhà đó gần 15 năm.
Kể cả đối với họ chắc chắn cũng không phải là một hoàn cảnh gia đình hạnh phúc—
"Dù sao em cũng đã rất lo lắng"
Tsukihi nói.
Trong khi đứng tại chỗ mặc bộ yukata đang mang trên tay vào, bộ đồ có lẽ lúc đầu nó định mặc sau khi đã lên tầng 2.
"Vì anh không trở lại"
"Ế?"
Tôi giờ mới đi đóng cửa trước đang để mở.
Rồi cởi giày.
"À, anh xin lỗi vì ở ngoài cả đêm mà không báo cho mày, nhưng giờ mày không cần lo lắng chuyện đó"
"Đúng vậy, nhưng vẫn chưa thể so được với hành trình tìm kiếm bản thân của anh hồi Kỳ nghỉ xuân"
"............"
À phải rồi, sự kiện Kỳ nghỉ Xuân được gia đình Araragi biết đến như vậy.
Không cách nào đính chính.
Mấy đứa em gái giờ thỉnh thoảng còn gọi tôi là ´tìm kiếm bản thân-kun´, nhưng tôi phải cười và chịu đựng.
"Nhưng Karen và em lo anh sẽ gặp phải quái vật"
"....Quái vật?"
Tôi giật mình vì con bé nói chuẩn quá, nhưng—không, không thể nào, tôi cố che giấu sự hoảng loạn của mình.
"Quái vật, gì đó.... là sao? Học cấp 2 rồi mà bọn mày còn tin những chuyện như thế?"
"Hm"
Tôi thử trêu chọc nó xem—nhưng phản ứng của Tsukihi khá là bình thản. Con bé đặt ngón tay lên cái cằm nho nhỏ, có vẻ trầm tư suy nghĩ.
"Nói đến quái vật, ý em là một con yêu quái mèo" (bake-neko)
"Yêu quái—mèo?"
Tôi—lặp lại lời của Tsukihi.
Tôi chỉ lặp lại nó như một thằng ngốc.
Bakeneko?
"Phải"
Tsukihi nói.
Đó không phải vẻ mặt của một kẻ nói đùa—đó là vẻ mặt rất nghiêm túc.
Rất thành thật.
Đó là khuôn mặt của tham mưu trong Hỏa tỷ muội, kẻ tự xưng mình chính là công lý.
"Giờ đó vẫn chỉ là một tin đồn, do đó em không nói được gì nhiều, nhưng—một con yêu quái mèo giả dạng con người đã tấn công mọi người trong thành phố này ở nhiều địa điểm khác nhau"
"............"
Một con yêu quái mèo giả dạng con người.
Tôi cho rằng người phù hợp, vừa khớp với miêu tả đó thực sự có tồn tại.
Quá mơ hồ.
Quá chính xác.
"Tấn công—mọi người? Ý mày là sao?"
"Như em đã nói, cũng chưa biết gì nhiều—nhưng nếu bị con yêu quái mèo đó chạm vào người thì sẽ trở nên mệt mỏi, đột ngột suy nhược—tóm lại là sẽ ngất xỉu"
Trở nên mệt mỏi, thân thể suy nhược, đó là một miêu tả có vẻ mơ hồ—nhưng biết câu trả lời chính xác từ trước như tôi thì thế là đã quá rõ ràng rồi.
Hút năng lượng.
"Từ khi nào?"
"Ế?"
"Ý anh là—người đầu tiên bị yêu quái mèo tấn công là khi nào?"
"Ai mà biết được. Bọn em cũng không rõ chi tiết lắm—vẫn đang điều tra, nhưng tin đồn lan đến chỗ chúng ta từ hôm nay. Đó là lý do tại sao em lo lắng cho anh, em đã gọi cho anh như điên"
"............"
Em gái tôi có trực giác thật tốt.
Dù thời gian có không chuẩn cho lắm—lúc đó tôi đã bị yêu quái mèo tấn công và bất tỉnh nhân sự rồi.
Tuy nhiên—là vậy.
Là vậy sao.
Tối qua, sau khi giao ra cha mẹ Hanekawa, Mèo Cách trở đã tiếp tục tấn công mọi người xung quanh sao.
Ngoài tôi và cha mẹ Hanekawa vẫn còn có người khác bị hại.
Giờ tôi có thể hiểu.
Tôi đã nghĩ Oshino có chút quá tích cực một cách kỳ quái—nếu nạn nhân chỉ là Hanekawa, một người giữ cân bằng như ông ấy sẽ không bao giờ chủ động xông lên như vậy.
Đó là vì có những nạn nhân khác.
Không. Đó là vì chính Hanekawa đã bị ám bởi con mèo và tấn công người khác—đó là lý do khiến chuyên gia phải hành động.
Nhưng có điều tôi vẫn không hiểu.
Tại sao Mèo Cách trở lại—tấn công mọi người?
Loài quái dị ban đêm lại hoạt động vào ban ngày đã là kỳ quái rồi—mà không phải Oshino đã nói Mèo Cách trở không chủ động làm hại người khác sao?
...Không.
Có lẽ chính Mèo Cách trở không ý thức được nó đang tấn công con người—đại đa số trường hợp các loài quái dị không quan tâm đến con người.
Vampire xem con người như nguồn dinh dưỡng, một bình chứa máu, thế còn tốt; phần lớn các loài quái dị không thấy tồn tại của con người có chút giá trị nào cả.
Đối với con người, các loài quái dị cũng vậy.
Dù chúng có thật hay không cũng như nhau—như trong trường hợp này.
Đó là lý do tại sao, không như những gì nó làm với tôi, cắn đứt cánh tay, nó chỉ vô thức hút năng lượng người khác—do đó có thể ‘tấn công’ chỉ là xét theo quan điểm của con người mà thôi.
Thậm chí có thể là bọn lưu manh, du côn đi ngang qua thấy một cô gái mặc đồ lót và có tai mèo nên trêu chọc.
Nạn nhân có thể là do bị phản đòn thôi.
Ít nhất nếu là tôi thì sẽ không bỏ qua cho một nhân vật hấp dẫn đến vậy—không, không nói đến chuyện đó.
Tôi muốn nói là,
Chuyện đã trở thành một vấn đề nghiêm trọng.
"Em mừng vì anh không phải một nạn nhân, nhưng trong tình huống này, là hiện thân của chính nghĩa, Hỏa tỷ muội bọn em không thể ngồi yên! Karen-chan giờ đang chuẩn bị để đi săn con yêu quái mèo đó rồi!"
"....Không"
Biết nói gì đây.
Diệt trừ yêu quái cũng thuộc phạm trù công việc của Hỏa tỷ muội, đồng minh của chính nghĩa sao?
Thám tử linh giới à.[2]
Bình thường tôi sẽ chỉ trách cứ vài câu về hoạt động của Hỏa tỷ muội và mặc kệ chúng—nhưng lần này có chút nguy hiểm.
Chuyện này không phải để thử thách lòng can đảm của nữ sinh trung học.
Nếu chúng bị hút năng lượng thì đã tốt, nhưng nếu tỏ thái độ thù địch với Mèo Cách trở—có thể chúng sẽ bị xé đứt cánh tay như tôi mất.
Tsukihi và Karen không có bất tử thân như tôi, chúng sẽ chết ngay lập tức.
Karen khá tự tin về khả năng của con bé, nhưng nếu chúng ta có thể đánh bại con mèo bằng karate thì đã chẳng có những chuyện như thế này—chúng ta có một Nyanko-sensei ở đây.[3]
Mà Nyanko-sensei dùng Judo nhỉ?
Mặt khác, tôi cũng không ngăn được mấy đứa em gái này—tôi càng ngăn cản thì chúng sẽ càng cố làm cho bằng được, chúng là loại người như thế.
Chúng quá mức nhiệt tình.
Hỏa tỷ muội.
"Hm? Sao vậy, onii-chan? ‘Không’ cái gì?"
"...Ý anh là không, thế thì anh sẽ gặp rắc rối"
Tsukihi nhìn mặt tôi tỏ vẻ nghi hoặc, trong thâm tâm tôi thở dài một tiếng, và miễn cưỡng bắt đầu nói.
Với một giọng đều đều.
"Anh quá sợ khi phải đạp xe về nhà trên đường phố đêm khuya, và giờ mày lại kể cho anh nghe câu chuyện đáng sợ về con yêu quái mèo đó. Anh đang sợ run người đây, một kẻ nhát gan như anh giờ không thể ngủ một mình được. Do đó anh nghĩ kể từ hôm nay, anh có thể ngủ chung với mày và Karen-chan một thời gian, nhưng nếu bọn mày phải ra tay vì công lý thì cũng đành vậy. Chắc anh phải từ bỏ ý định này. Anh chỉ biết trông cậy vào 2 đứa mày thôi"
"Cái gì? Anh chỉ có thể trông cậy vào bọn em?"
Con bé đã cắn câu.
Em gái ngốc của tôi đã cắn câu.
"Thế thì đành vậy! Người anh trai nhát gan của em thật quá đáng thương, em sẽ thuyết phục Karen! Bọn em sẽ để vụ yêu quái mèo lại cho cảnh sát!"
"....Cảm ơn"
Con em út này thật không có sức chống cự gì với lời thỉnh cầu của anh trai.
Ờ.
Như các bạn thấy đấy.
Nếu có chuyện gì tôi có thể làm cho Hanekawa thì đó là không cản trở Oshino, và ngủ cùng hai đứa em gái thôi.
Danh sách chương