001

Dù đã muộn, giờ tôi mới đang nhớ lại những chuyện đã trải qua cùng Hanekawa Tsubasa trong Tuần lễ Vàng đó. Tôi sẽ phải nhớ về những cảm giác đắng cay, chua xót, dù trong đó có một số kỷ niệm vui buồn lẫn lộn. Nhưng nếu được lựa chọn, tôi chắc chắn sẽ chọn quên đi, vì tống nó ra khỏi tâm trí mình là điều tôi không bao giờ có thể làm được, chín ngày lấp lánh ánh vàng đó.

Hanekawa Tsubasa. 17 tuổi. Nữ sinh trung học năm thứ ba. Lớp trưởng. Học sinh xuất sắc. Bện tóc. Đeo kính. Nghiêm túc, quá nghiêm túc. Rất tốt. Rất thông minh. Đối xử tốt với tất cả mọi người. Tuy nhiên, dù tôi có liệt kê những thông tin dễ hiểu về cô ấy như vậy, tôi không hy vọng sẽ có thể giúp các bạn hiểu được về cô gái đặc biệt này. Phải, nếu bạn chưa từng thực sự đối mặt với cô ấy, chưa từng gặp cô ấy, bạn sẽ không bao giờ có thể hiểu được. Đó là điều gì đó không thể diễn đạt được bằng ngôn ngữ của nhân loại. Nói thật là nếu muốn dùng một từ để diễn tả về cô gái mang tên Hanekawa Tsubasa này, chắc hẳn bạn phải dùng đến ngôn ngữ của các vị thần.

Hay có thể là ngôn ngữ của ác quỷ.

Nói thẳng ra là vì lý do này, tôi vô cùng xin lỗi từ tận đáy lòng mình, nhưng dù tôi có kể tất cả những chuyện xảy ra trong Tuần lễ Vàng đó đến từng chi tiết, từ đầu đến cuối, không bỏ qua điều gì, thì sự thật về 9 ngày ác mộng đó, hay thứ gì hơi giống sự thật về 9 ngày ác mộng đó, cũng sẽ không ai thực sự hiểu được, và ngay từ đầu tôi đã từ bỏ việc cố gắng. Từ bỏ mọi trách nhiệm truyền đạt sự việc, tôi là hóa thân của sự từ bỏ, là nhân cách hóa của sự từ bó.

Mà tôi cũng không có ý định cho ai khác biết ý nghĩ của mình.

Duy nhất.

Đơn giản – Rõ ràng.

Tôi chỉ muốn không ngừng độc thoại một bài liên tục về Hanekawa Tsubasa, vị cứu tinh và cũng là một người bạn của tôi.

Có lẽ, điều đó là vô nghĩa.

Chắc chắn – nó vô dụng.

Đối với tất cả mọi người, và cả với tôi, chuyện đó vô nghĩa và vô dụng.

Chẳng có giá trị gì cả.

Nếu tôi nhìn từ góc độ của Senjougahara Hitagi hay Kanbaru Suruga, những người mà tôi gặp sau này – nếu tôi nhìn từ góc độ của những cô gái mạnh mẽ không ngừng tiến bước để đạt được mục tiêu, những người sẵn sàng hy sinh những gì quý giá đối với mình không do dự nếu cần thiết, không nghi ngờ gì cố gắng nhớ lại những ngày tốt đẹp đã qua của tôi lúc này đây chỉ là là một hồi tưởng nghèo nàn và nông cạn, thậm chí còn chẳng xứng bị cười khẩy.

Con người nên nhìn về phía trước mà sống, dù không tích cực thì ít ra cũng phải chủ động, cũng không phải khoe khoang gì khi nói họ đã sống hết mình, đó là những cô gái mạnh mẽ nhưng cũng mỏng manh.

Không đẹp cũng không sao.

Thô ráp cũng không sao.

Tham lam cũng không sao.

Những giá trị đó – không phải của tôi.

Tôi khác biệt.

Yếu đuối và mỏng manh, chẳng làm được gì, Araragi Koyomi khác biệt.

Một con người giả tạo, nhút nhát và rụt rè, người không nhìn kỹ trước sau trái phải thì không dám đi qua lối đi bộ -- khác với những cô gái đó.

Và.

Hanekawa ở bên tôi.

Chúng tôi giống nhau.

Thật đáng ngạc nhiên, có lẽ nên nói vậy? Đúng như tôi mong muốn, nên nói vậy sao?

Dù chỉ riêng cái ý tưởng đặt cô gái thông minh tuyệt đỉnh đã siêu việt trí tuệ nhân loại cùng một chỗ với tôi nghe đã thật là tuyệt vời, nhưng sau khi Tuần lễ Vàng đó trôi qua, ấn tượng duy nhất đã gần tiếp cận vô hạn là một bài học nhớ đời. Bài học, cứ như tên lừa đảo đó vẫn nói, nhưng đây là một thực tế không thể nào thay đổi.

Và không còn cách nào khác – tôi từ bỏ.

Điểm chung giữa tôi và cô ấy.

Điểm chung của Araragi Koyomi và Hanekawa Tsubasa.

là một phần giống nhau trong nội tâm.

Giờ tôi đã hiểu – chỉ sau khi tuần lễ Vàng trôi qua đã lâu và học kỳ 2 bắt đầu, giờ này, muộn đến vậy tôi mới đau đớn lý giải được.

Theo đúng nghĩa đen, tôi đau đớn nhận ra tất cả.

Lý do tại sao Hanekawa Tsubasa gọi tôi.

Lý do tại sao Hanekawa Tsubasa gặp tôi.

Lý do tại sao Hanekawa Tsubasa cứu tôi.

Tuy nhiên, như đã đề cập, nói ‘giờ tôi đã hiểu’, ‘muộn đến vậy’, có nghĩa là tôi chẳng thể làm được gì, nước đã tràn đập. Những gì làm thì đã làm rồi và không thể thay đổi, không thể làm lại được.

Nếu tôi để ý, không phải là ngay sau khi gặp cô ấy nhưng ít ra ở Tuần lễ Vàng đó, với những gì xảy ra xung quanh cô ấy, có lẽ tôi đã có thể thay đổi được gì đó.

Hai con người yếu đuối và mỏng manh như chúng tôi.

Giữa chúng tôi đã có thể hình thành thứ gì đó.

Thế nên cái này, cuối cùng cũng chỉ là một đoạn độc thoại được lẩm bẩm trong lớp sau khi tan học và mọi người đã ra về hết, như một bài văn hồi tưởng viết đúng theo quy phạm.

Những lời ân hận được khắc lên bàn học ngay trước khi tốt nghiệp, với nét chữ rất xấu.

Tôi đang hồi tưởng, nhưng tôi không hối tiếc bất kỳ điều gì – tôi không dám nói những từ ngữ đẹp đẽ đó.

Tôi đang hồi tưởng, và cũng đang hối hận.

Tôi muốn tống những thứ này ra khỏi đầu, và làm lại nếu như có thể.

Tuần lễ Vàng đó với tôi thật sự không thể tránh khỏi. Tại sao nó không thể tốt hơn? Tại sao, tại sao, tại sao? Bực mình đến mức giá như không có bất tử thân thì tôi đã muốn chết, tôi hối hận đến phát khóc, thậm chí đến giờ tôi còn thấy trong những giấc mơ.

Không nghi ngờ gì đó là, những cơn ác mộng.

Hanekawa Tsubasa.

Cô gái sở hữu đôi cánh quái dị.[1]

Theo trình tự thời gian mà nói, đó là khoảng 1 tháng sau khi tôi trải nghiệm Địa ngục Trần gian suốt 2 tuần của Kỷ nghỉ xuân giữa năm thứ 2 và thứ 3 của đời trung học -- ở nước Nhật Bản hiện đại, ai mà nghĩ đến tôi lại bị tấn công bởi một vampire cơ chứ, một trải nghiệm thật lãng mạn cho một kẻ ngốc như tôi, nhưng cuối cùng vẫn trở lại được với cuộc sống thường ngày với một số di chứng. Hanekawa lại còn hiểu lầm tôi là một kẻ bất lương lỗi thời và với chút mưu mẹo đã ép tôi phải làm Lớp phó. Tôi cũng không nhớ rõ chuyện đó xảy ra như thế nào vì lúc đó vẫn còn đang lo lắng không biết làm sao đối mặt được với cô ấy, hay lúc đó tôi đã mặc kệ chuyện đó rồi nhỉ? chả nhớ nữa – tóm lại, chuyện đó đã xảy ra.

Cô ấy bị mê hoặc bởi một con mèo.

Một con mèo.

Một loài động vật có vú, ăn thịt thuộc họ nhà mèo.

Đó là lý do tại sao từ Tuần lễ Vàng đó – tôi bắt đầu thấy ghét mèo.

Mèo làm tôi sợ.

Và -- Hanekawa cũng đáng sợ không kém.

Lời mở đầu có vẻ hơi dài, nhưng thực sự không cần phải vội – khoảng thời gian sau khi tan học dài hơn tôi tưởng tượng nhiều.

Giờ thì, tôi muốn các bạn nghe giấc mơ đêm qua của mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện