Trước khi kể cho các bạn nghe về cuộc mạo hiểm đầy thú vị sắp diễn ra, cuộc đại mạo hiểm xoay quanh Hachikuji Mayoi trong suốt mùa hè, có một cô bé mà tôi muốn giới thiệu cho các bạn. Nói thì nói như vậy, nhưng mà cô bé này sẽ không đồng hành cùng tôi trong cuộc mạo hiểm đã được đề cập ở trên, hơn nữa, nói cho cùng thì cô bé cũng chẳng có chút xíu liên quan gì với cuộc đại mạo hiểm đầy thú vị lần này. Lý do nói ra cũng rất dễ hiểu, cái thời điểm tôi gặp cô bé, mùa hè đã trôi qua từ đời nảo đời nào, hoặc là nói đã vào đông cũng chẳng hề quá đáng, với cái thời gian như vậy, cho dù cô bé có muốn đồng hành hay muốn liên quan thì việc đó cũng chẳng thể nào xảy ra được. Nói tóm lại, cô bé chẳng hề có một chút tác động nào tới câu chuyện mà tôi đang định kể cho các bạn. Nhưng mà, vậy thì tại sao ngay chương đầu tôi đã giới thiệu về một nhân vật chẳng hề có chút liên quan nào tới câu chuyện như thế, nếu có người hỏi tôi câu này, thì nói thật với các bạn là chính tôi cũng chẳng đủ tự tin là mình có thể truyền đạt trọn vẹn lý do cho người đó hiểu. Nói thế nào nhỉ, cô bé này là loại người sẽ khiến bạn có một cảm giác kì lạ.

Cái cảm giác mà cô bé tạo cho bạn nó giống như khi bạn nhớ lại một câu chuyện cực kì tệ hại, một câu chuyện hỏng bét đến mức bạn chẳng thể làm được gì nữa, một câu chuyện được chúng ta gọi là "hết thuốc chữa", và mặc dù cô bé chẳng hề liên quan, một chút cũng không liên quan tới câu chuyện, sẽ luôn có một nguyên nhân khó hiểu nào đó khiến bạn liên tưởng cô bé đến câu chuyện đó --- Giả sử có hai trường hợp, một trường hợp là lúc bạn vừa kéo mở ngăn kéo tầng thứ hai của tủ quần áo thì cái ngăn kéo tầng thứ ba nó cũng được kéo ra theo, và một trường hợp ngược lại là lúc bạn đóng lại ngăn kéo tầng thứ hai thì vì áp suất không khí, ngăn kéo tầng thứ ba được mở ra, giữa hai trường hợp này, tôi không thể xác định trường hợp nào là chính xác hơn khi dùng để nói về cô bé.

Hoặc lấy một ví dụ thường dùng, khi bạn rưới xì-dầu lên bánh pút-đing, bạn sẽ có được vị của nhím biển, mặc dù nhìn từ bề ngoài thì sự kết hợp này chẳng có chút liên hệ nào với cái vị nhím biển cả, thực sự là chẳng có chút liên hệ nào, thế nhưng mà khi bạn ăn nó rồi, bạn mới nhận ra chúng giống nhau đến lạ kì. Chúng ta nên gọi hiện tượng này là một nghịch lý của giác quan, hay là một thủ thuật đây ? Nếu tôi phải đưa ra một nhận định, thì cô bé này giống như nước ngọt vị trái cây vậy. Chính bản thân cô bé đã là một sự giả dối, hoàn toàn giả dối --- giả dối giống như loại nước ngọt vị trái cây được tạo ra từ phẩm màu và hương liệu hóa học, khác biệt hoàn toàn về bản chất khi so với nước ép trái cây, thế nhưng khi nếm thì vị của chúng lại giống y hệt nhau.

Lo lắng.

Phiền não.

Rắc rối.

Còn có thất bại và hối hận.

Tất cả những điều đó được nhồi nhét vào cùng một cái "ngăn kéo", và tên của cái "ngăn kéo" đó, tên của cô bé vẫn còn đang học lớp mười đó --- chính là Oshino Ougi, "đàn em" mới của tôi.

... Tôi có cảm giác nếu nhìn từ góc độ một bài giới thiệu về một cô bé nhỏ tuổi hơn mình, thì dường như bài giới thiệu của tôi đã trở nên hơi quá đáng. Nhưng mà tôi cho rằng dù tôi có nói y chang vậy ngay trước mặt cô bé, thì chắc chắn cô bé cũng sẽ chỉ cười xòa cho qua mà thôi, cô bé sẽ không bận tâm. Cô bé sẽ không tự chuốc phiền não vào người.

Tiện thể đang nói về việc này, người đem chuyện của cô bé --- đem chuyện của Ougi-chan nói cho tôi biết chính là Kanbaru. Cái gì mà có một em gái lớp mười dễ thương chết người mới chuyển trường ở lớp nào đó nào đó --- đối với Kanbaru, một người đã đạt đến trình độ "biến thái" trong việc tìm hiểu cặn kẽ mọi thông tin về những cô bé dễ thương, thì hẳn là sẽ không có sai lầm trong vấn đề tình báo. Thế nhưng mà, trên thực tế, khi tôi đối diện với Ougi-chan, tôi hoàn toàn chẳng có một chút suy nghĩ dư thừa nào để mà suy ngẫm hay cảm tưởng về những tin tức của Kanbaru.

Lý do là bởi chẳng hiểu vì sao mà vừa gặp mặt tôi đã bị nện cho một trận.

Các bạn muốn biết tại sao tôi lại đi gặp cô bé ư, tại sao tôi lại bị đánh ư, thế thì hãy chờ một chút, khi nào trình tự thời gian đuổi kịp đến đó (đương nhiên điều kiện tiên quyết là tôi phải được ban cho cái cơ hội đó cái đã) tôi sẽ kể cho các bạn nghe --- Mỗi lần nghĩ về câu chuyện đó, câu chuyện xoay quanh Hachikuji, tôi lại nhớ tới một câu nói của Ougi-chan, đó là:

- Araragi-sempai, anh có biết về một khoảnh khắc khi tất cả đèn tín hiệu giao thông tại giao lộ đều trở thành màu đỏ không ? Chính là câu nói trên.

- Cái khoảnh khắc quái quỷ gì thế. Là lúc chúng được thợ bảo dưỡng tới kiểm tra hả ?

- Không không, khoảnh khắc này diễn ra rất thường xuyên đó --- mà em nghĩ hẳn là ngay cả Araragi-sempai cũng nhìn thấy khoảnh khắc này mỗi ngày.

- Mỗi ngày... Chà, không, anh chẳng hề nhớ là mình đã từng nhìn thấy điều đó. Với lại, nếu như cái hiện tượng này diễn ra hằng ngày, không phải tai nạn giao thông sẽ xảy ra khắp nơi sao, rất kinh khủng đó.

- Để đảm bảo cho cái chuyện kinh khủng là tai nạn giao thông không không xảy ra khắp nơi, cái hiện tượng này mới diễn ra hằng ngày đó. Anh vẫn chưa hiểu nhỉ, cái đồ ngu si này. Chà chà, thực ra nếu lật tẩy bí mật thì chuyện này cũng đơn giản thôi mà, Araragi-sempai. Anh nghe cho rõ nè, sau khi đèn tín hiệu dọc dành cho người đi bộ trở thành màu đỏ, thì bất kì một cái đèn tín hiệu ngang nào dành cho các phương tiện đang lưu thông cũng bắt buộc phải có một khoảng thời gian trễ là ba giây cho đến khi chúng trở thành màu xanh. Bởi vì nếu cả đèn tín hiệu dọc và tín hiệu ngang đều thay đổi cùng một lúc, thì những lái xe nóng tính hấp tấp sẽ tranh nhau chạy trước, và lúc đó thì khả năng xảy ra tai nạn giao thông sẽ rất cao, đúng không ?

- Ba giây... Đó mà là khoảnh khắc hả. Có thằng khùng nào lại đi lấy ba giây làm đơn vị của một khoảnh khắc hả.

- Xin anh đấy, đừng có bắt lỗi vụn vặt như thế chứ. Araragi-sempai thiệt là, xấu tính ghê. Nói chung là có một khoảng trống thời gian ba giây ở giao lộ khiến mọi thứ đứng yên --- ngược lại thì sẽ không có cái khoảnh khắc tất cả đèn tín hiệu đều trở thành màu xanh. Nó sẽ không bao giờ diễn ra, cho dù đó là lúc thợ bảo dưỡng tới kiểm tra. Nếu em là người thiết kế hệ thống đèn tín hiệu thì em chắc chắn sẽ tạo ra một hệ thống mà về mặt kết cấu, điều đó sẽ không thể xảy ra. Dù sao thì ai cũng thích an toàn hơn là nguy hiểm mà.

- Cái đó thì đương nhiên rồi. Em cần gì phải nghiêm túc như vậy.

- Không, xin hãy để em nói điều này thật nghiêm túc, đây là một câu chuyện cực kì thú vị đó, Araragi-sempai. Khi mà đèn đỏ, thứ biểu thị cho nguy hiểm, tràn ngập thế giới này, thì đó là lúc ta cảm thấy an toàn hơn bao giờ hết, ngược lại, nếu đèn xanh, thứ đại biểu cho an toàn, tràn ngập thế giới, thì bất cứ nơi nào trên thế giới cũng có thể trở thành nơi nguy hiểm, đó chính là mâu thuẫn --- khi tín hiệu nguy hiểm vượt qua một mức độ nào đó, nó sẽ tạo ra vùng an toàn, ngược lại, khi tín hiệu an toàn vượt qua một mức độ nào đó, nó sẽ tạo ra vùng hỗn loạn, và để sinh tồn trong cái vùng hỗn loạn đó thì đừng nói là ba giây, một giây cũng là đã là việc cực kì khó khăn rồi.

- ... Nói cách khác, nó giống như câu "thuốc đắng dã tật, lời thật mất lòng", đồ ăn ngon thì về cơ bản là có hại và sẽ khiến cho cơ thể phát phì, đúng không ?

- Đúng rồi. Chính là như vậy. Mặc dù anh là một tên đầu đất, nhưng mà anh vẫn tiếp thu rất nhanh, nhỉ, Araragi-sempai.

- Được nhận lời khen ngợi của em là niềm vinh hạnh của anh.

- Em đâu có khen, em đang mỉa mai anh mà. Khi băng qua đèn xanh, có khá nhiều người cảm giác như thể họ đang được các vị Thần bảo vệ --- tuy nhiên, sự thực hoàn toàn không phải như vậy. Đơn giản chỉ là nguy cơ bị giảm đi một nửa mà thôi. Nó chỉ an toàn hơn một chút khi so với lúc tất cả đèn đều là màu xanh mà thôi. Nếu họ không muốn gặp nguy hiểm, vậy thì tốt nhất là họ không nên băng qua đường.

- Em mà nói theo kiểu đó thì cho dù là đi bộ trên vỉa hè đi nữa, thì cũng không phải là không có khả năng người ta bị tài xế say rượu tông vào, không phải vậy sao ?

- Vâng. Cũng không phải là không có điều đó. Tuy nhiên, chính vì vậy, em phải nói ra điều này. Một ai đó, ví dụ là em, phải nói ra điều này: "Thế giới này là một nơi nguy hiểm đến nhường nào chứ ?". Cái gì mà thế giới này tràn ngập hòa bình, ước mơ cùng hi vọng, đâu đâu chúng ta cũng được giúp đỡ, người với người sinh ra là để yêu thương lẫn nhau, chúng ta phải hòa thuận, nghĩa vụ của chúng ta là khiến cho trẻ em được hạnh phúc --- chính vì bị đầu độc bởi những lời ba láp đó, người ta mới dễ dàng vấp ngã. Đem so với những đứa trẻ sống tại vùng chiến loạn, cho dù chúng không được tiếp nhận giáo dục về mặt tri thức, chúng vẫn mạnh mẽ hơn nhiều những kẻ đã bị đầu độc bằng ngôn từ hoa mĩ. Ít nhất thì chúng vẫn ham muốn được sống. Bởi vì phản chiếu trong đôi mắt của chúng chưa bao giờ là đèn xanh, mà chỉ toàn là đèn đỏ.

- Anh cho rằng loài người có quyền được sống như những kẻ ngốc ở một quốc gia hòa bình. Bởi vì để đạt được điều đó, nhân loại đã phải mất hàng ngàn năm tiến hóa, không phải vậy sao ?

- Lối suy nghĩ đó chỉ mỗi mình người Nhật Bản mới có mà thôi. Hoặc là anh nói nó là tôn giáo của đất nước này cũng được. Em có thể tuyên bố, cái đất nước gọi là Nhật Bản này, sẽ không còn tồn tại sau một ngàn năm nữa.

- Chuyện đó thì nước nào cũng vậy thôi. Không có một đất nước nào có thể giữ vững thể chế trong cả ngàn năm được. Chẳng cần đọc sách giáo khoa lịch sử ta cũng biết được điều đó, bởi vì đó là chuyện đương nhiên rồi.

- Đúng thế, đó là chuyện đương nhiên. Có lẽ một ngày nào đó, Nhật Bản sẽ tàn lụi, thế giới này sẽ tàn lụi. Vì thế việc người ta ngoảnh mặt đi với sự thật, và làm những cái điều như gửi tiền định kì vào ngân hàng thật là buồn cười. Mặc dù đó là cười như mếu.

- Vậy thì sao ?

- Dạ ?

- Vậy, rốt cuộc là em muốn nói cái gì hả, Ougi-chan. Thật là, em chẳng thay đổi gì cả, cứ khiến người ta khó hiểu. Ngoại hình của hai người hoàn toàn khác nhau, nhưng mà về điểm này thì em và lão chú của em giống hệt nhau đấy.

- Bản thân bị nói giống hệt một người như vậy thật sự không khiến em vui chút nào cả. Đến mức em muốn tố cáo anh vì tội xâm hại nhân phẩm của em. Nhưng mà em sẽ cho anh một sự phục vụ đặc biệt và chấp nhận nó như một lời khen ngợi. Không, anh đừng hiểu nhầm, em đang nhắc nhở anh đấy. Dù sao thì, anh không thường nghe người ta nói như thế này sao: "Ước mơ không phải thứ để cho người ta ngồi đó và ngắm nhìn mà là để khiến người ta đi thực hiện nó" --- Nhưng mà điều này nghe rất ngược đời, anh công nhận không ? Ước mơ không phải là thứ để đi thực hiện, nó chỉ dùng để ngắm nhìn và ước ao, nói như thế mới thật sự đúng chứ nhỉ ? Bởi lẽ, chúng ta luôn cảm thấy vui khi chúng ta nghĩ về những điều chúng ta sẽ đạt được trong tương lai. Thế nhưng mà khi đã đạt được những điều đó, chúng lại trở nên thật vô vị, hoặc, ta buộc phải tiếp tục sống một cuộc sống như địa ngục, mỗi ngày, ta phải nỗ lực không ngừng nghỉ một cách vô nghĩa, một cách nhàm chán để mà gìn giữ cái điều mà ta đã đạt được. Tại sao chúng ta phải làm điều đó chứ, thật ngu ngốc. Rõ ràng chỉ cần mơ mộng, chúng ta cũng đã hạnh phúc rồi.

- So với cái hạnh phúc đạt được bằng việc mơ mộng, thì hạnh phúc đạt được bằng việc đạt được ước mơ cao hơn hẳn chứ ?

- Không bao giờ có chuyện đó.

- Không có sao ?

- Không có. Không bao giờ có. Cho dù là ai thì họ cũng có một tương lai mà họ khát khao, một tương lai mà họ muốn đạt được. Chà, lấy ví dụ như ngôi sao nhạc rốc, hay là vận động viên thể thao, hoặc là họa sĩ truyện tranh, hay như chủ tịch công ty, vân vân, cái nào cũng được, anh cứ thử tưởng tượng về cuộc sống của những con người đó là anh sẽ hiểu ngay thôi. Anh nghĩ họ sống tự do theo ý muốn của chính họ sao ? Không, sẽ không bao giờ có chuyện đó. Họ phải cân nhắc từng ly từng tí về mối quan hệ giữa người làm thuê và ông chủ, họ bị giày vò bởi vị trí và xếp hạng, họ phải cúi đầu trước các nhà tài trợ, họ phải làm những người hâm mộ hài lòng, chỉ toàn là những điều cay đắng đó mà thôi. Cái gọi là thực hiện ước mơ chỉ có ý nghĩa tương đương với việc nhận ra sự nhàm chán của ước mơ mà thôi.

- Vậy là càng thực hiện ước mơ, chúng ta càng phải chú ý tới những mối quan hệ xung quanh ? Nghe giống như điều mà những người có tính cách lệch lạc xấu xa hay nói. Nhưng mà, không phải vẫn có những người vẫn có thể sống tự do theo ý bản thân sau khi họ đã trở nên giỏi giang sao ?

- Ý anh là những kẻ đang sống tự do theo ý bản thân và bị những người xung quanh xa lánh và ghét bỏ hả ? Anh cho rằng trên đời này có người muốn trở thành loại người đó à ? Anh cho rằng trở thành một kẻ vô tích sự như vậy là thực hiện ước mơ sao ? Hoàn toàn ngược lại ấy chứ, đúng không ?

- Ừm... Đúng là hoàn toàn ngược lại.

- Chính vì vậy, Araragi-sempai. Chúng ta phải dạy cho những đứa trẻ biết, việc vừa ăn bim bim vừa ngồi xem những con người đã thực hiện được ước mơ qua màn hình CRT, sẽ khiến chúng hạnh phúc một cách có hiệu quả hơn nhiều so với cái việc vừa phải trải nghiệm những kí ức cay đắng để nắm bắt vô số những mối quan hệ, vừa phải làm việc hết sức mình trong công việc biến ước mơ vui vẻ thành hiện thực tàn khốc. Chúng ta phải phát huy tinh thần nghĩa hiệp. Có ước mơ là điều cực kì đáng tuyên dương, nhưng thực hiện ước mơ lại là điều xấu, không được phép. Chúng ta phải tuyên truyền điều này cho mọi người biết.

- ... Ti-vi màn hình CRT bây giờ phần lớn là đã bị đào thải rồi. Mặc dù anh nghe nói chất lượng hình ảnh của chúng trung thực một cách đáng ngạc nhiên. Nhưng mà ngày nay chủ yếu là màn hình tinh thể lỏng với plasma thôi.

- Ha ha. Chung quy lại, trong ti-vi ngày nay, cả màn hình và chương trình truyền hình đều trở nên cực kì nông cạn phải không ạ ?

Run: Nguyên văn là 薄っぺらい (Usuperai), nó vừa có nghĩa là mỏng, vừa có nghĩa là nông cạn, rẻ tiền.

Thông tin thêm về các loại màn hình:

- Anh chắc chắn là mình không nói câu phê phán đó. Vẫn có rất nhiều chương trình truyền hình thú vị mà.

- Araragi-sempai, rốt cuộc là anh định đạt được sự ưu ái của ai mà phải ra sức bao che như vậy ? Bởi vì anh là một con người tuyệt vời, sẽ không có ai tới bảo vệ anh đâu, anh biết điều đó chứ ? Nói đúng hơn là anh còn phải bảo vệ người khác, như là cái thứ tên là "đèn tín hiệu" chẳng hạn. Đèn tín hiệu sẽ không bảo vệ anh, anh phải tuân thủ đèn tín hiệu. Vừa đưa tay lên, vừa vẫy vẫy cờ.

Run: Nguyên văn tác giả sử dụng động từ 守る, nó vừa có nghĩa là bảo vệ, vừa có nghĩa là tuân thủ một điều gì đó.

Chính là cảm giác như vậy.

Từ đầu đến cuối, cô bé đều tạo cho người đối diện cảm giác như vậy, và lần này, khi Ougi-chan nói cho tôi biết chuyện vặt vãnh như là "khoảng thời gian khi toàn bộ đèn tín hiệu ở giao lộ trở thành màu đỏ là ba giây", có lẽ cô bé chỉ muốn thỏa mãn sự kiêu hãnh của mình. Thế nhưng mà từ một câu chuyện như vậy lại đã phát sinh ra một buổi nói chuyện về nhân sinh, chủ nghĩa, cuối cùng là về ước mơ, đó chính là cô bé mười lăm tuổi, Oshino Ougi --- Và tôi, mỗi khi nhớ lại câu chuyện vặt vãnh đó, tôi lại nhớ tới Hachikuji Mayoi.

Tôi lại nhớ tới người thiếu nữ đi lạc đó.

Toàn bộ đèn tín hiệu là màu đỏ ngăn không cho cô bé đi.

Cô bé bị xe tông lúc băng qua đèn xanh.

Tôi lại nhớ tới cô bé đã chết hơn mười năm trước đó.

Tôi lại nhớ tới câu chuyện đó, về cuộc mạo hiểm thú vị, cuộc đại mạo hiểm xuyên suốt mùa hè --- được bắt đầu từ một dịp cực kì vặt vãnh, thế nhưng mà đến cuối cùng, nó lại trở thành một việc trọng đại cuốn tất cả những gì thuộc về hiện thực vào guồng xoay của nó.

Tuy nhiên, sau khi đã kể cho các bạn nghe xong câu chuyện này, chắc chắn tôi sẽ đi phản bác lại Ougi-chan một điều, phản bác lại Ougi-chan với vô số tạp học của cô bé, người luôn liến thoắng không dứt và áp đảo tôi, một điều.

Đó là.

Ở trên đèn tín hiệu, giữa đèn xanh và đèn đỏ, còn có một đèn nữa là đèn vàng.

Và cái đèn vàng đó chính là điều mà cô bé đã nói tới.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện