Tôi bảo chú Hachikuji trước tiên hãy bình tĩnh lại. À không, là khuyên bảo. Mặc dù việc này có lẽ không đến phiên một học sinh cấp 3 không quen không biết như tôi làm, nhưng mà tôi không thể để mặc ông chú ấy, vốn đã quá hoang mang đến mức phải vịn vào một học sinh cấp 3 không quen không biết mới có thể đứng vững. Chắc chắn chú ấy không thể nào biết chúng tôi đã đứng canh ở đây từ chín giờ sáng, dù vậy vừa nhìn thấy chúng tôi, chú ấy vẫn hỏi có biết con gái mình ở đâu không, điều này chỉ có thể là do chú ấy đã mất đi năng lực phán đoán vì quá hoang mang. Nói không khéo chứ nếu cứ thế này, có khi chưa tìm được con gái, bản thân chú ấy đã gặp tai nạn gì rồi.

"Trước hết chú thử gọi điện hỏi bạn bè cô bé xem ?", tôi khuyên bảo như vậy.

Mặc dù tôi biết rõ đó là đang khuyên bậy bạ.

Nhưng mà tôi phải làm vậy, dù sao thì tôi cũng không thể nói với chú ấy kiểu: "Cháu chắc chắn là con gái của chú đang đi tới nhà mẹ cô bé, chú mau liên lạc với người vợ mà chú đã ly hôn đi."

Tôi không thể để chú ấy hoài nghi tôi được.

Nhưng mà nghĩ lại thì hôm nay đằng nào cũng là ngày của mẹ, cho dù tôi không nói ra đi nữa thì việc liên tưởng ra con gái mình sẽ đến thăm mẹ của nó chắc cũng không khó khăn đến vậy chứ...

- Đ-Đúng rồi... Cảm ơn cháu.

Nói xong, chú Hachikuji chạy vào trong nhà.

Không chỉ cửa ra vào, mà ngay cả cổng cũng quên khép lại.

Sau khi bóng dáng chú ấy khuất khỏi tầm mắt --- Tôi bắt đầu guồng chân lên chạy.

Kẹp Shinobu dưới nách, dùng hết tốc lực chạy.

- Khốn kiếp ! Đáng lẽ mình phải núp sau cột điện cả đêm cho dù khả nghi tới đâu đi nữa !

- Nói đúng ra thì có lẽ đây cũng là sức mạnh cưỡng chế của vận mệnh. Mặc dù ta cứ lải nhải bảo có thể dời ngày mất của con nhóc đó sang ngày mai, nhưng mà rất có khả năng là dựa theo vận mệnh, con nhóc đó dù thế nào đi nữa cũng phải bị xe cán vào hôm nay.

Không biết từ lúc nào mà Shinobu, vốn đang bị tôi kẹp dưới nách, đã trở thành hình dạng bé gái --- Có lẽ cô bé nghĩ như thế này thì sẽ dễ dàng cho tôi hơn. Thấy thế, tôi chuyển cô bé từ tư thế kẹp nách sang tư thế tiêu chuẩn khi cõng người khác, cõng sau lưng.

Tiếp theo tôi nghiêng người về phía trước.

Làm thế này sẽ giảm được sức cản của gió.

Hơn nữa, tôi vẫn đang trong trạng thái ma cà rồng, toàn bộ năng lực cơ thể của tôi đều đang có sự nhảy vọt về chất --- Đây không phải mục đích ban đầu của tôi khi tiến vào trạng thái ma cà rồng, nhưng mà cũng có thể gọi đây là trong cái rủi có cái may.

Bây giờ có lẽ tôi chỉ mất 5 giây để chạy quãng đường một trăm mét.

Dù vậy...

Cho dù là vậy, tôi vẫn biết là mình sẽ không thể nào đuổi kịp Hachikuji, vốn đã rời khỏi nhà từ lúc sáu giờ --- Khoảng cách từ nhà Hachikuji tới nhà Tsunade, nếu đi bộ thì có lẽ chỉ mất khoảng một tiếng đồng hồ mà thôi.

Cho dù tôi tính thời gian bằng vận tốc của một đứa trẻ đi nữa --- Thì cũng không còn kịp nữa rồi.

Khả năng cô bé đã gặp tai nạn là rất cao.

Không kịp nữa rồi.

Nếu không quay ngược thời gian, mọi chuyện sẽ...

- Cái gì mà vận mệnh chứ ! Ai sẽ chấp nhận loại vận mệnh đó chứ !

- Thưa ngài, đây là ta nói trước. Nhưng mà ngài đừng có nghĩ tới việc lỡ có thất bại thì quay ngược thời gian một lần nữa để sửa sai, đây không phải một trò chơi. Nếu ngài bất kể mọi giá thì ta cũng giúp ngài được thôi. Nhưng mà nếu lần này lại có thất bại trong việc du hành thời gian của chúng ta, trong trường hợp xấu nhất, chúng ta sẽ có thể bị trượt về năm trăm triệu năm trước đi gặp khủng long, đến lúc đó thì chúng ta chẳng thể nào trở về thời hiện đại được đâu.

- Anh biết rồi...

Não của tôi còn chưa nhũn đến mức cho rằng cơ hội như thế này sẽ xuất hiện nhiều lần.

Đây là kì tích chỉ có một lần mà thôi.

Không phải Bonus Game, mà là Bug.

Nó không có khả năng xuất hiện trở lại.

- Khốn kiếp !

Chính vì vậy, cho dù hiểu được đã không còn kịp nữa rồi, đôi chân của tôi vẫn không dừng lại, tôi vẫn tiếp tục dùng toàn lực mà chạy.

Dọc đường, tôi nhớ tới cha của Hachikuji.

Cha.

Người cha mà sau khi ly hôn, vẫn không hề để cho Hachikuji gặp lại mẹ, bỏ qua pháp luật, ở trong nhà cũng hoàn toàn không nói một lời nào về mẹ cô bé --- Người cha muốn cho Hachikuji hoàn toàn quên đi mẹ cô bé.

Nói sao nhỉ, khi mới nghe chuyện này, trong ấn tượng của tôi, cha của Hachikuji giống như một con quỷ La Sát chuyên ăn thịt người --- Tôi không thể nào liên tưởng người cha đó với hình ảnh người cha hoang mang không biết làm gì khi biết con gái "bỏ nhà đi".

Đó chỉ là.

Chỉ là một người cha bình thường mà thôi.

Đó là cha sao ? Cha --- Một lòng quan tâm lo lắng cho con gái, bất kể điều tiếng thế gian.

Biết nói thế nào nhỉ, thật kì lạ.

Ban đầu, tôi vẫn luôn cảm thấy đồng cảm với người mẹ là cô Tsunade, còn đối với chú Hachikuji, tôi vẫn cho rằng chú ấy là một kẻ ác chuyên chia rẽ Hachikuji và mẹ cô bé --- Nhưng bây giờ... .

Bây giờ... Vì người đó...

Tôi muốn cứu mạng Hachikuji.

Cho dù chỉ là một ngày, hai ngày cũng được --- Cho dù chỉ là vài phút cũng được, tôi muốn kéo giài thời gian mà người đó được ở bên con gái của mình.

- Thưa ngài !

Nếu như không phải Shinobu ôm chặt lấy cổ tôi và hét lên như vậy, chắc chắn tôi đã bỏ qua.

Khi tôi bắt đầu nhận ra một sự thật là khi tôi điều chỉnh cơ thể để vào cua một cách "ngọt" nhất, xương sườn của Shinobu sẽ cọ vào lưng tôi, tạo cảm giác thoải mái như đang dùng cái gãi lưng gãi gãi vào chỗ ngứa.

Nói cụ thể thêm một chút nữa thì là khi tôi bắt đầu nhận ra việc đó --- Tôi đang đứng tại một công viên.

Công viên 浪白.

Trong lúc chạy từ nhà Hachikuji tới nhà Tsunade, tôi đã định bỏ qua công viên 浪白.

Vì thế, Shinobu đã ôm lấy cổ tôi từ phía sau, vặn nó sang bên phải, ép tôi phải thay đổi tầm nhìn ---

Cô bé làm thế để tôi phát hiện ra một người thiếu nữ đang đứng nhìn chăm chú trước tấm bản đồ chỉ đường đặt ở trong công viên 浪白.

Một người thiếu nữ.

Tóc tết thành hai đuôi ngựa, lưng mang một cái ba-lô to tướng --- Hình dáng khiến người ta liên tưởng tới ốc sên.

Một cô bé dễ thương.

Nhưng ở đâu đó lại tràn ngập sự bi thương và khổ sở.

- ... !

Cú phanh lại của tôi đã thất bại

Vì thế, rất bình thường, tôi té lăn quay ra đường.

Bởi vì tôi đang chạy bằng một tốc độ mà loài người không thể nào đạt tới, thế nên cú ngã mà tôi thực hiện cũng có sát thương không kém những vụ tai nạn giao thông.

Shinobu với khả năng vận động được tăng lên sau khi hút máu của tôi, đã nhảy tránh ra trước khi tôi đo đường, cô bé làm một cú san-tô Mặt Trăng trên không trung trước khi hạ cánh xuống mặt đường một cách an toàn (không, thật nguy hiểm, thật nguy hiểm). Cho dù thấy thế, tôi cũng không hề nghĩ trong đầu rằng cô bé thật lạnh lùng, hay kiểu như "ngoài việc ôm lấy cổ anh, em cũng có cách để khiến anh ngừng lại mà".

Dù sao thì về cơ bản, tôi đang ở trong trạng thái ma cà rồng, cho nên dù có vài mấy vết trầy vì cú ngã, chúng cũng nhanh chóng được chữa lành trong nháy mắt.

- ... Shinobu, bên này.

Tôi thấp giọng nói, mặc dù ở khoảng cách này thì chắc Hachikuji cũng chẳng nghe được tiếng của tôi, nhưng tôi vẫn làm thế cho chắc ăn. Sau đó vừa kéo tay Shinobu, tôi vừa tìm chỗ nào đó để núp, nhưng mà tìm mãi chẳng có chỗ nào, thế là tôi đành lánh vào dưới bóng râm của một cái cây.

Vừa núp sau cột điện xong giờ lại núp sau cây, hôm nay tôi thật là bận rộn.

- Shinobu, nép sát vào thêm tí nữa. Đừng để bị nhìn thấy.

- Tuân lệnh. Xương sườn xương sườn.

Vừa niệm câu thần chú bí hiểm Abracadabra, Shinobu vừa nép sát vào người tôi.

Run: Xương sườn trong tiếng Nhật đọc là Abara, đọc hai lần nghe khá giống Abracadbara, thần chú giết chóc nổi tiếng trong Harry Potter.

Sau đó...

- Con nhóc đó... Không sai chứ ? Lúc nãy ta dừng ngài lại theo phản xạ, nhưng mà, nói thật thì ta gần như không thể phân biệt được loài người.

Shinobu nói như vậy.

- Ta chỉ phán đoán dựa trên việc nó mang một cái ba-lô khổng lồ.

- Chà --- Đúng là chẳng có cô bé nào mang một cái ba-lô to như thế cả.

Đúng là đặc trưng.

Tôi đứng sau bóng cây, thò đầu ra theo kiểu các ninja hay làm để xác nhận lại người thiếu nữ đó một lần nữa cho chắc ăn --- Mặc dù khoảng cách giữa hai chúng tôi khá xa, nhưng mà chuyện đó hoàn toàn không ảnh hưởng gì cả.

Không phải vì thâm tình của tôi với Hachikuji mà chuyện đó không ảnh hưởng gì, về mặt vật lý --- Không, không phải vật lý, thị lực của tôi bây giờ, nhờ vào trạng thái ma cà rồng, đã tăng lên tới một trình độ kinh khủng.

Hiện tại, tôi có thể nhìn rõ từng họa tiết trên áo sơ mi của một bé gái đứng cách một ki-lô-mét.

- Ngài cần phải nhấn mạnh đó là bé gái sao hả ?

- Anh chỉ đưa ra một ví dụ dễ hiểu thôi mà.

- Đúng là rất dễ hiểu, nhân cách của ngài --- À không, "quái dị" cách chứ.

Tôi vừa làm như câu nói của Shinobu là gió thoảng bên tai, vừa xác nhận Hachikuji đúng là Hachikuji.

- ...

Biết nói thế nào nhỉ, mặc dù đây là chuyện đương nhiên --- Nhưng mà cô bé trông y chang Hachikuji mà tôi gặp mười một năm sau.

Chẳng khác chỗ nào cả.

Dù vậy --- Cho dù là vậy, mặc dù Hachikuji lúc còn sống và Hachikuji lúc chết đi chẳng hề khác nhau chỗ nào cả. Nhưng mà tôi vẫn có cảm giác giữa hai người có điểm nào đó không giống nhau.

Đó là --- Đây là, sự khác nhau của sống và chết sao ?

- Anh từng nghĩ có lẽ đây là Hachikuji đã biến thành "quái dị" sau khi bị xe tông chết, nhưng mà...

Chứng kiến Hachikuji chuyên tâm nhìn vào bản đồ, sau đó lắc đầu qua lại một cách kịch liệt, tôi nói với Shinobu:

- ... Xem ra không phải vậy. Nói thế nào nhỉ, điều này thật khó diễn tả bằng lời, nhưng mà cô bé trông rất "sống động".

- Hừm. Chà, ta đồng ý.

Shinobu nói.

Nếu cô bé, một sát thủ "quái dị" có thể chuyển hóa "quái dị" thành năng lượng, đã nói như vậy, vậy thì có lẽ là không có gì nhầm lẫn cả.

- Dù sao thì cả cái bóng và cơ thể của nó đều không có hình dạng ốc sên.

- Đó là phép cường điệu khi lên anime thôi.

- Nhưng mà có một điểm ta không thể hiểu. Không phải con nhóc này xuất phát lúc năm giờ sáng sao ? Sao giờ nó vẫn còn quanh quẩn ở công viên này ?

- Thực ra thì cũng chẳng phải quanh quẩn, cô bé đang đứng yên mà...

- Nó xuất phát là vào sáu tiếng trước... Không, còn hơn ấy chứ ?

Shinobu vừa nhìn vào đồng hồ vừa nói.

Vẻ mặt cô bé trông như thể cô bé thật sự không thể nào tiếp nhận được việc này.

- Lúc năm giờ sáng không phải là lúc ngài đang dùng xương sườn của ta diễn tấu đến đoạn cao trào nhất sao ?

- Anh nghĩ là còn có ví dụ khác hay hơn thế.

- Lúc sáu giờ là lúc ngài vẫn tiếp tục gõ xương sườn của ta trước khi tỉnh dậy.

- Nếu anh thật sự đã làm thế, xương sườn của em thật sự không có việc gì chứ ?

Nếu tôi đã chơi cả đêm như vậy thì vấn đề sẽ không chỉ còn là mấy cái dấu tay.

Xương sườn cô bé mà có bị đứt như dây đàn ghi-ta thì tôi cũng không ngạc nhiên lắm.

- Ka ka ka. Đúng là một phiếu ghi nợ khủng khiếp.

Run: 手形 (Tegata, dấu tay) và 約束手形 (Yakusokutegata, phiếu ghi nợ).

- Nghe chẳng buồn cười gì cả.

Nói xong, tôi trả lời câu hỏi của Shinobu:

- Anh đoán là...

- Hửm ?

- Có lẽ là cô bé đang lạc đường. Có lần cô bé đã nói với anh đây là lần đầu tiên kể từ khi chào đời, cô bé một mình đi xa như vậy...

Tôi từng tính đến khả năng Hachikuji sẽ lạc đường, nhưng mà lạc đến mức này thì hoàn toàn nằm ngoài óc tưởng tượng của tôi.

Nhưng mà, có lẽ đây lại là một loại --- may mắn.

Nhờ thế mà tôi đã được cứu một bàn thua trông thấy.

Tôi nên là người giúp đỡ Hachikuji.

Nhưng mà tôi lại có cảm giác như mình vừa được cô bé giúp.

- ...

Nhìn bộ dạng Hachikuji vừa loay hoay mảnh giấy viết địa chỉ nhà cô Tsunade, vừa ngó nghiêng nhiều lần vào bản đồ chỉ đường, tôi lại có cảm giác như chuyện này vừa chỉ mới xảy ra vào ngày hôm qua.

Chứng kiến mảnh giấy mà cô bé từng đưa cho tôi xem.

Tôi lại nhớ lại cái ngày của mẹ đó.

Cái ngày tôi và Hachikuji gặp nhau lần đầu tiên --- Mặc dù chuyện đó mười một năm sau mới diễn ra chứ không phải bây giờ.

Và việc tôi phải làm bây giờ, là đảm bảo cho sự kiện mười một năm sau sẽ không diễn ra.

- Thật hoài niệm... Lúc đó, chứng kiến Hachikuji đang gặp khó khăn, anh đã dịu dàng cất tiếng gọi, và dẫn cô bé tới nhà cô Tsunade...

- Kí ức quan trọng bay mất rồi.

- Làm sao em biết hả !?

Lúc đó không phải cô bé vẫn còn đang ôm chân ngồi thu lu trong ngôi trường học thêm bỏ hoang đó sao ?

Chẳng lẽ ngay cả kí ức của tôi cũng bị truyền qua cái bóng hả ?

Nếu vậy thì tôi chẳng còn một mi-li-mét riêng tư nào nữa cả.

- Yên tâm đi, ngay cả anh, không, bởi vì là anh, anh mới không lặp lại vết xe đổ ở một cảnh quan trọng như thế này đâu.

- Hừm.

- Anh sẽ không sử dụng hành vi bạo lực.

Nói xong.

"Hừm" một tiếng, tôi bắt đầu suy nghĩ tiếp theo phải làm gì.

Tôi sẽ thận trọng.

Tôi sẽ suy nghĩ cẩn thận.

Dự định ban đầu của tôi là tôi sẽ làm như không có việc gì theo đuôi Hachikuji tới nhà cô Tsunade, khi qua đường ngang, tôi sẽ làm như không có việc gì đi bên cạnh cô bé, tôi sẽ bám sát cô bé như hình với bóng theo đúng nghĩa đen cho đến khi cô bé tới được mục tiêu --- Nói cách khác, tôi định bắt chước làm một vệ sĩ nghiệp dư. Tuy nhiên, bởi vì bản thân đối tượng cần bảo vệ là Hachikuji lại lạc đường đến trình độ này, tôi buộc phải thay đổi phương châm lúc trước.

Nếu cứ để thế này, rất có khả năng là hết ngày hôm nay Hachikuji cũng không đến được nhà Tsunade.

- ... Ừm. Phải làm sao bây giờ nhỉ. Shinobu, cho anh sờ xương eo một chút. Có khi anh sẽ nảy ra được sáng kiến nào đó.

- Ngài đang trên đường trở thành một học sinh cấp 3 có sở thích mê xương trên đời hiếm thấy đấy.

- Hừm, nảy ra rồi.

Cho dù được sờ hay không, tôi cũng đã xác định được phương châm tiếp theo. Chà, thực ra thì từ khi bị vấn đề này làm khó, tôi đã nhìn ra phương châm này rồi.

Vấn đề chỉ là tôi có quyết tâm được hay không mà thôi.

Tôi rời khỏi bóng cây, sau đó bắt đầu đi về phía bản đồ chỉ đường --- Nói cách khác là đi về phía Hachikuji.

- Ngài định làm gì thế ?

- Chẳng định làm gì cả. Anh chỉ hướng dẫn cô bé tới nhà cô Tsunade thôi.

- Cái gì ? Ngài định tiếp xúc trực tiếp với nó sao ?

- Đâu còn cách nào khác nữa. Dù sao thì nếu cứ để cô bé tiếp tục lạc đường đi lang thang như vậy, xác suất xảy ra tai nạn cũng sẽ tăng cao. Em có vấn đề gì sao ?

- Ta nghĩ là không. Chẳng có lời khuyên hay cảnh cáo nào cả. Nhưng mà nếu buộc phải đưa ra lời khuyên nào đó, vậy thì ta cho rằng để chắc ăn, ngài không nên báo tên ra. Dù sao thì ở thời đại này cũng đã có một Araragi Koyomi rồi.

- Được. Vậy tạm thời anh sẽ lấy tên là Muscle Ogata.

- Vừa mê xương, vừa có một khát khao mãnh liệt đối với cơ bắp, sở thích của ngài đang trên đường hướng tới nơi mà người thường không thể nào hiểu được.

Đừng nói đạt tới, có nguy cơ vượt qua nữa ấy chứ.

Thật đáng sợ.

Chậc, nghĩ tới việc sắp gặp mặt một Hachikuji vẫn chưa quen biết tôi, tôi lại cảm thấy vô cùng khẩn trương, nhưng mà dù sao thì tôi cùng từng làm việc này một lần rồi, hẳn là mọi chuyện sẽ suôn sẻ.

Dĩ nhiên là không được sử dụng hành vi bạo lực.

Tôi có thể hướng dẫn cô bé đi tới nơi về tới chốn.

Tôi sẽ cho mọi người thấy là tôi đã trưởng thành.

Thế là tôi rón rén (?) không phát ra tiếng động (!?), nhẹ nhàng tiếp cận sau lưng Hachikuji mà không khiến đối tượng chú ý (!!).

Rất may là Hachikuji, vốn đang cực kì hoang mang vì nhìn mãi bản đồ với mảnh giấy trong tay mà vẫn không nhận ra đường đi, đã không chú ý tới tôi, thế là...

Từ phía sau, tôi dùng hết toàn lực lật váy Hachikuji lên.

Thế là váy cùng với ba-lô hoàn toàn che kín nửa người trên của cô bé.

- Á á á !

Hachikuji đột nhiên hét lên.

Đúng là một tiếng hét khiến người ta cảm thấy thân thuộc --- Nhưng mà tiếp theo, Hachikuji lại không quay lại mà dùng toàn lực chạy nước rút về phía trước.

Trẻ con chạy nước rút.

Nói thì nói vậy, tốc độ của cô bé y như tôi đã dự đoán, vượt xa tốc độ bình quân của một học sinh lớp 5 Nhật Bản.

- Ặc ! Chết mẹ !

- Đây không phải vấn đề "chết mẹ" thưa ngài.

- Khốn kiếp ! Có chuyện gì vậy ! Mình là Saeba Ryou sao hả !?

Run: Saeba Ryou, thiện xạ, nam chính trong 2 series manga City Hunter và Angel Heart của Tsukasa Hojo, nổi tiếng trong cộng đồng người xem anime những năm 80 vì thói "dê cụ" của mình. Xem thêm:

- Ngài nói giống như mình giỏi lắm ấy.

"Ngài là Moboroshi Ataru sẽ chuẩn hơn đấy", Shinobu châm chọc.

Run: Moboroshi Ataru, nam chính trong Urusei Yatsura, nổi tiếng vì sự "dâm" vô địch vũ trụ của anh ấy. Hình mẫu của các main harem ecchi ngày nay. Xem thêm:

Xem ra Shinobu rất có cảm tình với nhà xuất bản Shougakukan.

- Ta hi vọng ngài không xem đánh giá này là một sự phê phán, nhưng mà cách đặt tên Saeba Ryou nghe vô cùng cdsht.

- Anh phải làm sao thì mới có thể xem đó không phải một lời phê phán hả --- Khốn kiếp ! Đây là cái gọi là sức mạnh cưỡng chế của lịch sử sao ? Anh vừa muốn cứu Hachikuji là nó lại nhảy ra chặn đường !

- Ta nghĩ chuyện vừa nãy chỉ là ngài tự làm tự chịu thôi...

Không để ý tới lời châm chọc vô cùng chính xác của Shinobu, tôi vừa quyết tâm nguyền rủa vận mệnh vô tình tới cùng, vừa đuổi theo sau Hachikuji.

Bất kể đôi chân của Hachikuji chạy nhanh đến đâu, thì chúng cũng không thể vượt qua được tốc độ của một ma cà rồng --- Không tốn bao nhiêu thời gian, bóng lưng đó lại hiện ra trước mắt tôi.

Bởi vì cô bé chỉ vừa chạy ra khỏi công viên, có lẽ tôi sẽ không gặp nhiều khó khăn để bắt kịp --- Dù sao đi nữa, trước tiên cứ đuổi kịp cô bé cái đã, đến lúc đó rồi mới tính đến chuyện thuyết phục cô bé tôi không phải kẻ khả nghi.

Bài tập thuyết phục này thật khó.

Không, khoan đã nào. Lúc tôi lật váy cô bé lên, Hachikuji không hề quay đầu lại nhìn đã lao vọt đi như tên bắn rồi, vì thế hẳn là cô bé chưa nhìn thấy mặt tôi mới đúng --- Đã vậy thì có lẽ tôi nên tìm cách vòng lên phía trước, sau đó giả vờ xuất hiện như một người hoàn toàn khác để đền bù sai lầm vừa nãy.

Đúng lúc tôi đang thả chậm nhịp chân tính toán như vậy...

- A... !

Một chuyện nằm ngoài dự đoán đã diễn ra.

Vừa lao ra khỏi công viên, Hachikuji --- vẫn không hề giảm tốc độ, cứ như vậy mà băng qua đường.

Băng qua đường ngang.

Nhưng mà --- Đèn tín hiệu lúc này vẫn đang đỏ.

Màu đỏ.

Màu báo hiệu dừng lại.

Và rồi tôi chứng kiến --- Một chiếc xe tải đang lao tới... không hề giảm tốc độ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện