Xin thứ lỗi vì diễn biến chả ăn nhập gì với nhau, nhưng hình như tôi đang bị bắt cóc và trói giữ.

Đáng lẽ thời điểm này chỉ vừa qua mười ngày đầu tiên của kì nghỉ hè, ngày hai mươi chín tháng bảy --- nhưng tôi có cảm giác tôi đã bị bất tỉnh trong khoảng thời gian dài nên có lẽ đã là ngày ba mươi. Hay nhiều khi ngày ba mươi mốt đã qua và chúng tôi đã bước vào tháng tám. Tôi có thể xác nhận lại ngày tháng và thời gian nếu tôi nhìn được đồng hồ đeo ở cổ tay phải của tôi, nhưng vì tay của tôi bị trói vào cây cột bằng thép đằng sau, điều này là không thể thực hiện được. Tôi cũng không thể lấy điện thoại di động ra khỏi túi. Mà không phải tôi không thể ước lượng được thời gian --- bên ngoài cửa sổ trời hoàn toàn đen kịt, do đó ít nhất tôi có thể thử đưa ra dự đoán rằng chắc chắn lúc này là buổi tối. Dù tôi gọi đó là một cái cửa sổ, nó không có gắn miếng kính nào nên tôi đang bị gió lùa vào. Chỗ này quá sức thoải mái, ngay cả khi bây giờ là giữa hè. Chân của tôi không bị trói nên nhất định tôi có thể đứng dậy nếu tôi cố gắng, nhưng làm thế có vẻ chả được ích lợi gì, vì vậy tôi ngồi yên trên sàn và duỗi thẳng chân ra thay vào đó.

Đây là ---- nơi Oshino và Shinobu sống, phải không nhỉ? Tôi nghĩ đến điều ấy, thảnh thơi như cảm giác của tôi bây giờ.

Đúng rồi. Nơi mà tôi đang bị giam giữ ở đây là ngôi trường luyện thi tôi đã quá quen thuộc. Một tòa nhà sắp đổ sụp đến nơi với bồn tầng lầu và rác rưởi rồi gạch vụn vung vãi lung tung khắp mọi chỗ. Bất kì ai không quen với nơi này đều sẽ nghĩ rằng tất cả lớp học và tầng lầu trông đều giống nhau, không giống như một người đã ở đây nhiều lần như tôi, tôi biết phòng học mà tôi bị trói vào trong đó là phòng học nằm về phía ngoài cùng bên trái từ cầu thang trong số ba phòng học của tầng bốn.

Biết vậy cũng chả giúp được gì hơn.

Một lẽ đương nhiên, vào thời điểm hiện tại, Oshino không còn ở trong thành phố nữa chứ đừng nói gì đến tòa nhà này, và ngay cả Shinobu cũng đã thay đổi nơi sinh sống từ đây vào trong cái bóng của tôi. Có lẽ bây giờ cô ấy cảm thấy lưu luyến, nhưng tôi tự hỏi nhiều khi cô ấy chẳng cảm thấy gì cả. Tôi không biết một con ma cà rồng đã sống năm trăm năm suy nghĩ như thế nào.

Bây giờ, tôi nên làm gì đây?

Tôi suy nghĩ một cách thư thái chả phù hợp với hoàn cảnh trong khi cái gáy của tôi đau điếng (có vẻ tôi bị đập đầu vào đâu đó khi tôi bị bắt cóc). Đáng ngạc nhiên thay, ở những thời điểm thế này, người ta không trở nên mất kiên nhẫn. Trên hết, mất kiên nhẫn chả được ích lợi gì. Thay vào đó, nên bỏ công sức để nắm bắt tình hình.

Tôi đã cam đoan rằng tôi bị cột bằng một loại sợi dây thừng, nhưng hình như đúng hơn, một cặp còng tay đang cố định tay của tôi lại một chỗ. Nếu nó chỉ là đồ chơi tôi chỉ cần dùng một chút sức mạnh là có thể khiến nó gãy đôi ---- đó là những gì tôi nghĩ, nhưng nó chẳng động đậy chút nào cả. Cố gắng bẻ gãy nó nhiều khi làm chính cổ tay của tôi đứt lìa ra lắm. Khi nói đến còng tay thì chả cần nói đến thật hay giả gì hết, nhưng nếu phải phát biểu, tôi khẳng định nó là đồ thật.

“Nhưng mà --- mình chắc chắn có thể bẻ gãy nó ra dễ dàng nếu mình có sức mạnh của ma cà rồng.”

Chả cần còng tay, tôi có thể đập nát ngay chính cây cột. Không, ngay cả khi cổ tay tôi bị xé tung, với khả năng hồi phục tự nhiên của tôi, cổ tay của tôi sẽ được chữa lành trong chớp mắt nên kết quả cũng sẽ tương tự.

“Ma cà rồng sao-----”

Tôi lẩm bẩm, nhìn quanh lớp học hoang phế này một lần nữa --- ngay cả khi tôi không thể sử dụng đôi tay, tôi phải xác định xem tôi có thể dùng chân với tới được gì hay không.

Đúng khoảnh khắc ấy tôi cũng có thể xác nhận lại chính cái bóng của tôi, dù đây là buổi đêm.

“......”

Đây là câu chuyện hồi kì nghỉ xuân.

Tôi bị một con ma cà rồng tấn công.

Tôi bị hút sạch --- bởi một ma cà rồng xinh đẹp tóc vàng óng.

Tất cả máu của tôi.

Với sự căm thù.

Hút cạn --- không để lại dù chỉ một giọt máu.

Và tôi trở thành ma cà rồng.

Ngôi trường luyện thi này cũng là pháo đài của tôi để tránh né ánh mắt của thiên hạ trong kì nghỉ xuân khi tôi không phải là người, mà là ma cà rồng.

À, có lẽ sẽ tự nhiên hơn khi một người bị biến thành ma cà rồng được cứu giúp bởi những kẻ kiểu như kẻ săn ma cà rồng, đội đặc nhiệm của Giáo hội hay ma cà rồng săn ma cà rồng – những ma cà rồng săn chính đồng loại của mình - dù trong trường hợp của tôi, tôi được một ông già qua đường giúp đỡ - Oshino Meme.

Mặc dù đến lúc cuối cùng, Oshino vẫn không thích kiểu diễn đạt ngạo nghễ như là tôi “được anh ta cứu sống”.

Do đó tôi trở thành con người một lần nữa, và con ma cà rồng xinh đẹp tóc vàng óng trở thành cái bóng của chính mình lúc xưa, không chỉ sức mạnh mà ngay cả tên của cô ấy cũng bị tước mất (thế vào chỗ cái tên bị cướp đi ấy, cô ấy được dành tặng tên Oshino Shinobu) và rút cuộc cô ấy trói chặt trong cái bóng của tôi.

Đó là thứ mà người ta gọi là gieo gió gặt bão.

Đối với Shinobu, và cũng đối với tôi.

Tất cả chỉ có thế thôi.

Nhưng tôi không muốn đi xa đến vậy --- đó là nguyên nhân tại sao tôi là tôi bây giờ, và là nguyên nhân Shinobu là Shinobu hiện tại. Tôi không biết được Shinobu nghĩ làm sao, nhưng ngay cả khi tôi phạm sai lầm, tôi nghĩ đây là điều duy nhất tôi có thể làm.

Ừ, vậy đấy.

Đối với tôi, ngôi trường luyện thi bỏ hoang này đầy ắp những kỉ niệm. Hay có lẽ đúng hơn, thay vì là kỉ niệm, nó chứa đầy những lỗi lầm, sự thật như thế.

Vấn đề là ngay cả khi tôi từng có sức mạnh của ma cà rồng, bây giờ đó đã là chuyện đời xưa, và những đặc trưng của ma cà rồng duy nhất tôi có chỉ còn là những vết tích sót lại. Bẻ gãy cặp còng kim loại nằm ngoài giấc mơ xa vời nhất của tôi. Nếu tôi là Lupin III, tôi có thể bẻ gập cổ tay và gỡ chiếc còng ra như cởi găng tay, nhưng đương nhiên, tôi chỉ là một học sinh trung học năm ba, không phải Lupin III, và tôi không có thể thực hiện cái mánh khóe trơn tuột ấy.

Mà đến đây mới nhớ.

Vừa đây thôi, Tsukihi bị bắt cóc --- à, ‘bắt cóc’ là cách nói phóng đại, nhưng ít nhất nó không phải là chuyện đáng cười. Có một tổ chức đối địch (?) có vẻ như không thể sánh bằng Karen về sức mạnh chiến đấu, nên kế hoạch mà Tsukihi nghĩ ra rằng nó sẽ bị bắt cóc làm con tin. Đừng có mang mấy thứ giống truyện tranh trong Tạp chí Weekly Shounen ra ngoài đời thực! --- Tôi đã hỏi vặn ngược lại nó ngay cả trước khi tôi bắt đầu lo lắng, dù Tsukihi cũng không phải là đứa dễ khinh thường vì nó bịa chuyện rằng vụ bắt cóc là cố tình để tổ chức kia mất cảnh giác (ha!) từ bên trong và tiêu diệt tổ chức ấy.

Chị em Lửa kinh khủng.

Chưa kể.

“Xin anh đừng nói với ba mẹ!”

Hai chị em cùng quỳ gối xuống cầu xin tôi.

Ngay cả khi hai đứa không xin tôi, tôi sẽ không mách lẻo chuyện ngớ ngẩn đó cho ba mẹ, thế nhưng, việc Karen đến và cùng quỳ gối xuống cũng tốt, dù tôi nghĩ tốt theo một cách không hay ho chút nào.

Trời ạ, con gái tuổi như hai đứa không nên chỉ vì vậy mà quỳ gối.

Đó là lí do tại sao hai đứa vẫn là trẻ con.

“Nếu là mình, chỉ quỳ gối xuống không thôi thì chưa đủ...hai đứa có thể giả nai và khóc. Rồi, giờ thì sao đây?”

Thật ra.

Lẽ dĩ nhiên rằng tôi nghĩ tôi có thể đoán ra được phần nào --- tôi nên tưởng tượng ước chừng chuyện gì đang xảy ra và hoàn cảnh này sẽ dẫn đến đâu, tôi nghĩ thế.

Tôi nên nhận ra liệu tôi có thích thú với nó hay không, tôi nghĩ thế.

Không thể tránh khỏi, tôi nghĩ thế.

Đã đến lúc kêu trời rồi, tôi nghĩ thế.

“...Trời ơi là trời.”

Và.

Sau đó.

Tôi nghe thấy tiếng bước chân bước lên từ cầu thang của tòa nhà, như thể trùng khớp với thời gian tôi tỉnh dậy. Ánh sáng ló ra từ phía bên kia cánh cửa --- vì hệ thống điện của tòa nhà này đã hoàn toàn bị cắt, chắc chắn đó là một cây đèn pin. Và bây giờ, ánh sáng hướng thẳng trực tiếp đến phòng học mà tôi bị bắt giữ.

Cánh cửa mở ra.

Và ở đó.

Là bóng dáng một cô gái tôi biết rất rõ.

“Ồ? Cậu tỉnh dậy rồi, Araragi-kun.”

Cô ấy nói.

Senjougahara Hitagi.

Senjougahara Hitagi --- nói thế một cách vô cảm, bằng cái giọng lạnh lùng thường thấy và không nở cả một nụ cười, chiếu đèn pin vào tôi.

“May thật --- Tôi bắt đầu lo lắng rằng cậu sắp chết đến nơi.”

“......”

Những lời nói không thể thốt ra.

Có hàng tấn những thứ tôi muốn nói, nhưng không một từ nào chuyển hóa được thành lời. Senjougahara đóng cửa lại và mạnh mẽ bước về phía tôi, có vẻ như không hề có ý định đáp lại nụ cười chua chát của tôi.

Cô ấy rảo bước không chút do dự.

Đó là thái độ của một người không hề mảy may đắn đo về hành động của mình.

“Cậu có sao không? Gáy cậu còn đau không?”

Senjougahara đặt cây đèn pin xuống kế bên và hỏi --- ừm, ít nhất tôi rất vui vì sự ân cần của cô ấy.

Tuy nhiên.

“Senjougahara.”

Tôi nói.

“Gỡ cái còng này ra cho mình với.”

“Tôi không muốn.”

Một câu đáp lại ngay lập tức.

Thời gian cần để suy xét, hoàn toàn bằng không.

Nói cách khác.

Tôi ngừng lại một nhịp để phục hồi đầy lại lượng oxy trước khi hét.

Và rồi tôi hét lên.

“Thì ra cậu thật sự là kẻ làm việc này!”

“Thế đấy à, quan sát tinh tế nhỉ. Dù chưa biết cậu có bằng chứng gì hay không.”

Senjougahara phát biểu một câu nói thường thấy trong hồi kết của những tiểu thuyết kì bí.

Cô nhất định là thủ phạm đúng khoảnh khắc cô thốt lời nói ấy ra.

“Mình có linh cảm chính là cậu khi mình nhận ra mình bị khóa ở cái trường luyện thi này! Và cậu là kẻ duy nhất trong số những người mình biết có còng tay cứng đến thế!”

“Đúng là Araragi-kun, những gì cậu nói thú vị lắm. Xin hãy để tôi ghi chú lại. Khi tôi viết tác phẩm tiếp theo, đây sẽ là nguồn tư liệu tốt.”

“Mình chả thèm quan tâm đến tiểu thuyết mà tác giả là thủ phạm! Cứ gỡ cái còng này ra!”

“Tôi không muốn.”

Senjougahara lặp lại cũng lời nói ấy.

Sức mạnh của gương mặt không bộc lộ cảm xúc thường thấy của cô ấy tăng lên nhờ ánh sáng chiếu lên từ đèn pin.

Đáng sợ thật.

Cô ấy vẫn giữ nguyên vẻ mặt, lặp lại lời nói: “Tôi không muốn.”

“Và tôi không thể. Tôi quẳng chìa khóa đi rồi.”

“Thật không hả!?”

“Và tôi đã lấy bột bịt kín lỗ khóa để ngăn không cho ai cạy vào.”

“Sao cậu lại làm thế!?”

“Và tôi quẳng thuốc giải độc luôn rồi.”

“Cậu đầu độc mình hả!?”

Thật đáng báo động.

Và đó là khi cuối cùng Senjougahara cũng nở một nụ cười nhẹ.

“Tôi nói dối về thuốc giải độc đấy.”

Và nói như thế.

Tôi cảm thấy nhẹ người bớt khi nghe những lời nói ấy, nhưng mặt khác, thế có nghĩa rằng những phần về việc quẳng đi chìa khóa và bít lỗ khóa là đúng, rồi tôi xụi vai xuống, chán nản. Làm sao tôi gỡ được cái còng này ra đây...?

“Thôi, biết sao hơn, mình nghĩ bây giờ mình đành tin chuyện thuốc giải là nói dối vậy...”

“Ừ. Được rồi, tôi không quẳng nó đi.”

“Vậy đúng là cậu đầu độc mình rồi!”

Tôi chúi người về phía trước để đáp trả lại, nhưng cái còng kẹt giữ lại bởi cây cột bằng thép, và đòn đáp trả ấy không thành công lắm. Nó là một vật nhỏ gọn, nhưng lại cực kì căng thẳng đối với người như tôi.

“Vụ đầu độc cũng là nói dối.”

Senjougahara nói.

“Nhưng nếu Araragi-kun không biết điều, có lẽ nó sẽ thành sự thật.”

“......”

Đáng sợ.

Thật đáng sợ.

“Tôi bay như một con bướm và chích như một con bướm.”

“Bây giờ bướm biết chích nữa hả!?”

“Tôi nhầm. Tốt lắm. Cậu tuyệt vời thật, chỉ ra được điểm sai của tôi. Đây chắc hẳn là khoảnh khắc đáng tự hào nhất cuộc đời cậu.”

“Cậu nhận sai cách bình thường thì có gì không được hả!?”

“Đáng lẽ là ‘như con ong’.”

“Ong chích ---- độc lắm đấy...”

Tôi nuốt nước bọt và nhìn vào cô gái trước mặt tôi một lần nữa --- vào Senjougahara Hitagi.

Cô ấy là bạn học của tôi.

Nhìn qua vẻ bề ngoài trang nhã của cô ấy và bạn sẽ nghĩ rằng cô ấy là một người thông minh, sự thật, đúng như vậy. Điểm số của cô ấy lúc nào cũng đứng hàng đầu của khối, và cô ấy trở nên nổi tiếng là một ‘người đẹp băng giá’ khó gần. Và --- đây được xem là thông tin nội bộ chỉ có những người trong cái nhóm nhất định nào đó --- bất cứ người nào đã tiếp cận với cô ấy, không hề có ngoại lệ, đều chịu kinh nghiệm khủng khiếp.

Không phải một thứ trừu tượng như kiểu ‘ngay cả hoa hồng đẹp nhất cũng có gai’ --- Senjougahara chỉ là một cái gai xinh đẹp.

Nói về sự khác biệt về ngoại hình và tính cách bên trong, cô ấy là một cặp bài trùng với em gái Araragi Tsukihi của tôi, nhưng Senjougahara không hề bị quá khích, đúng hơn, cô ấy được ban cho cái tính mạnh bạo trầm lắng. Tsukihi chạy như cái xe siêu tốc, nhưng Senjougahara luôn luôn chuẩn bị cho chiến tranh với cái đầu lạnh. Tóm lại, cô ấy như một thiết bị phòng tránh tội phạm với chương trình được cài đặt sẵn sẽ tấn công không phân biệt bất cứ ai lại gần khoảng cách nhất định.

Trong trường hợp của tôi, má trong của tôi bị dập ghim một cái. Đó không hẳn chỉ trở nên một sự kiện rùm beng với sơ suất nhỏ nhất, nhưng đúng hơn nó là một sơ suất nhỏ khiến tự hỏi mọi việc có kết thúc tốt đẹp không.

Dĩ nhiên, có lí do chính đáng để tính cách của cô ấy trở nên thế này, và quay ngược về tháng năm, lí do ấy đã được hóa giải với thứ gọi là sự thỏa hiệp ổn định lâu dài --- nhưng thật không may, hành trình để gỡ chương trình đã được gieo rắc vào cô ấy khá khó khăn, và bây giờ chúng tôi vẫn đang thế.

“Nhưng mà dạo này cậu có phần dễ bảo hơn rồi ---- sao bỗng dưng tự nhiên lại bắt cóc bạn trai của cậu thế? Mình chưa bao giờ nghe thấy kiểu bạo hành như vậy bao giờ.”

Sẵn đây xin nói, Senjougahara và tôi đang hẹn hò với nhau.

Một cặp lãng mạn.

Người yêu.

Tôi đoán rằng người ta có thể nói gì đó hay hay về việc này, như là sợi dây định mệnh được cột chặt bởi một cái dập ghim --- nhưng không, không hay ho gì cả. Và dập ghim thường để đóng phập các thứ lại, không phải để cột.

“Đừng lo lắng.”

Senjougahara nói.

Đó là một lời hồi đáp phớt lờ một cách xuất sắc những gì tôi nói.

“Đừng lo lắng. Tôi sẽ bảo vệ cậu, Araragi-kun.”

“.....”

Tôi sợ quá...

Đây là nỗi kinh hoàng...

“Cậu sẽ không chết đâu. Vì tôi sẽ bảo vệ cậu.”

“Không, khoan đã, ngay cả khi cậu muốn thêm bắt chước Eva mà cậu vừa nhớ ra --- Ý mình là, Gahara-san.”

Gahara-san.

Đây là biệt danh dành cho Senjougahara tôi vừa nghĩ ra.

Chưa được chuẩn xác cho lắm.

Dường như chỉ có tôi là người cố gắng phổ biến nó.

“Mình đói quá...và khát nữa. Bây giờ bọn mình ăn chút gì được không?”

Tôi không còn cách nào khác ngoài việc xoay sang vòi vĩnh --- lúc này, Senjougahara đang cầm giữ sinh mạng của tôi. Nếu tôi cư xử không biết điều với cô ấy, cô ấy sẽ mạnh bạo châm chích tôi thật. Tôi không biết những ngày bình thường trong người Senjougahara có gì, nhưng cô ấy nhất định đã trang bị vũ khí trong tình huống thế này. Tôi không thể nói chính xác kiểu văn phòng phẩm cô ấy đang mang là gì...

“Heh---”

Senjougahara cười. Một cách mỉa mai.

Đây là thứ mà người ta gọi là cười nhếch mép.

“Đói và khát...trông cậu như thú vật vậy. Tất cả những gì cậu làm là ăn và ngủ...thật khó coi. Cậu không sống có ích hơn được sao? Ôi, tôi xin lỗi. Yêu cầu Araragi-kun ‘có một cuộc sống’ thì quá đáng lắm.”

“.....”

Tôi đã nói gì mà phải chịu lời đáp lại như thế?

Chưa có gì mà, phải không?

“Dù vậy tôi cho rằng không ai có thể chết có ích sánh bằng được với Araragi-kun. Người ta có câu ‘hổ chết để da, người chết để tiếng’, nói vậy, Araragi-kun giống hổ lắm.”

“Cũng chả có gì đáng mừng cả.”

Rút cuộc, tôi chỉ là thú vật thôi, đúng không?

Cô nghĩ tôi không hiểu hả?

Thế nhưng.

Phán đoán từ giọng lưỡi sắc bén của Senjougahara, có vẻ như cô ấy không thật sự giận dữ hay không hài lòng...dù người duy nhất trên thế giới có thể cảm nhận thấy suy nghĩ thật của kẻ lúc nào cũng rải thuốc độc chắc chỉ có tôi, nhiều nhất thì có thêm Kanbaru và cha của Senjougahara. Từ quan điểm bình thường, tâm trạng của cô ấy luôn luôn không vui.

“Thôi, không sao, tôi sẽ làm một ngoại lệ, cho cậu chút nhân từ và tha thứ. Tôi nhận ra rằng Araragi-kun, một chú côn trùng ngốc nghếch, sẽ nói thế nên tôi đã mua vài món từ trước.”

Senjougahara nói với tôi, một con côn trùng ngốc nghếch rồi hãnh diện đưa cái túi mua hàng từ cửa hàng tiện dụng trong tay không cầm đèn pin.

Tôi chỉ có thể nhìn thấy một chút bên trong qua cái túi nửa trong suốt.

Như là, chai nước và cơm nắm.

Thì ra là vậy. Cơm tù.

Cô ấy tỉnh táo một cách đáng ngạc nhiên về chuyện này --- dù tôi nghĩ, tôi không thích nơi trái táo đang lăn về đâu.

“Hơ, thế à ---- à, bây giờ, đưa mình chút nước. Nước đầu tiên.”

Yêu cầu thức ăn ban đầu là từ ước muốn được tự do của tôi, nhưng đúng là tôi đang đói và khát thật. Nhờ hiệu ứng phụ của tình trạng ma cà rồng của tôi, tôi có sức chịu đựng khá tốt về thức ăn, nhưng mặc dù thế, tôi đang chạm tới giới hạn. Tôi không biết tôi đã bất tỉnh bao lâu rồi, nhưng nước là quan trọng với con người.

Senjougahara lấy chai nước ra khỏi túi --- nước khoáng --- và mở nắp ra. Tôi chồm dậy, ban đầu tôi nghĩ rằng Senjougahara sẽ để tôi uống, cô ấy để đầu chai nước lại gần tôi, nhưng rồi đột ngột rút nó về trước khi nó chạm vào môi của tôi.

Bây giờ cô đang có âm mưu gì đây...?

Cô có thể tìm ra bao nhiêu cách ác ý thế chứ?

“Cậu có muốn uống không?”

“A...ừ.”

“Hmm. Tôi cũng vậy.”

Cô ấy bắt đầu nuốt từng ngụm xuống.

Kì quặc thật. Cử chỉ của cô ấy có cái gì đó mà tôi không hiểu nổi. Cô ấy uống thẳng từ chai nước trông chả có gì là ngon lành. Nhưng trông cô ấy lại khá ngon miệng.

“Phù. Mmm, ngon quá.”

“....”

“Sao mặt của cậu cứ hau háu thế chứ? Đã ai nói rằng tôi sẽ đưa chai nước cho cậu chưa?”

Cô biết đấy, trong ngữ cảnh này, thế có nghĩa là cô cố tình mua chai nước chỉ để thấy cái tình cảnh cô uống nước trước mặt tôi đang khát cháy cổ sao. Vậy đó hả?

Thôi, tôi không thể qua mặt được cô ấy.

“Heh heh. Hay cậu nghĩ rằng tôi sẽ để cậu uống nước môi-kề-môi? Ồ, Araragi-kun, cậu thật là xấu tính.”

“Người duy nhất nghĩ ra được chuyện thế này trong tình cảnh bây giờ là Kanbaru.”

“Thế sao? Nhưng mà, hồi trước, khi bọn mình đang hôn kiểu Pháp...”

“Đừng có nói hôn kiểu Pháp lúc này!”

Tôi hét lên một cách giận dữ.

À, chắc chẳng ai nghe đâu, nhưng đây không phải là điều tôi muốn thành thật thú nhận.

Con trai là những sinh linh mỏng manh.

“Thôi, được rồi. Nếu cậu muốn uống bằng mọi giá, tôi sẽ cho cậu uống.”

“......Mình muốn uống bằng mọi giá.”

“Ha! Cái từ ‘tự trọng’ chả có ý nghĩa gì với tên này sao? Những từ đáng xấu hổ chỉ vì nước uống...cậu chết đi không phải tốt hơn à? Nếu tôi bị bắt phải nói những từ ấy, tôi thà cắn lưỡi chết phứt đi.”

Cô ấy chắc đang vui lắm nhỉ...

Đã lâu rồi tôi mới thấy Senjougahara hoạt bát như vậy...Tôi đoán rằng dạo gần đây cô ấy thật sự tự ép buộc mình trở nên ngoan ngoãn.

“Tốt lắm. Nhìn cậu chịu làm đến thế này thấy đáng thương quá nên tôi sẽ rủ lòng cho nước uống ban ơn cho cậu. Cậu nên cảm ơn tôi đi, đồ chim gõ nước.”

“‘Chim gõ nước’ không giống như nói xấu lắm...”

“Heheh.”

Senjougahara còn cười gian xảo hơn nữa, cô ấy nghiêng cái chai và bắt đầu làm ướt tay bên kia. Cô ấy đang làm gì vậy...? Thôi, thật ra, tôi có thể hoàn toàn dự đoán được cái đống âm mưu cô ấy đang cố gắng thực hiện tiếp theo.

Cô ấy đặt những đầu ngón tay thấm nước của mình về phía tôi.

“Liếm đi.”

Và nói thế.

“Sao vậy? Không phải cậu đang khát sao? Lè lưỡi ra, và liếm cho sạch. Chầm chậm thôi, như hươu cao cổ.”

“.....”

‘Hươu cao cổ’ cũng không phải là xúc phạm gì...nhưng lạ lùng làm sao, khi cô ấy là người phát biểu, mọi thứ và bất cứ thứ gì cũng nghe giống như lời xúc phạm.

“Này, Senjougahara...”

“Gì thế? Không phải cậu đang khát sao, Araragi-kun? Hay cậu nói dối? Những kẻ nói dối phải bị trừng phạt----”

“Mình sẽ liếm! Mình sẽ liếm! Để mình liếm!”

Bị trừng phạt trong tình hình này thì thật là tồi tệ.

Như cô ấy vừa nói, tôi giơ cổ ra và rồi lưỡi của tôi về phía Senjougahara như hươu cao cổ (tuy nhiên đáng lẽ ra phải vậy).

“Ôi, thật mất mặt. Cậu chẳng còn đáng khốn khổ hơn thế này đâu. Người thường không đến mức này để uống được chút nước. Araragi-kun đúng là một tên biến thái ngay từ đầu khi cậu ấy muốn liếm ngón tay của con gái.”

Lời buộc tội cứ tiếp tục và tiếp tục.

Senjougahara đúng là mạnh mẽ.

Thôi, kệ chuyện đó đi, không hiểu sao cơn khát của tôi được dập tắt sau khi liếm những ngón tay của Senjougahara.

Bây giờ thì.

“Đúng là một cảnh tượng tuyệt vời tôi muốn đặt nó làm hình nền cuộc gọi, Araragi-kun.”

“Thế à...ừ, tốt. Tiếp theo mình muốn cơm nắm.”

“Được thôi. Hiếm khi tôi cảm thấy rộng lượng thế này.”

A, ừ, nếu cô đối xử ai đó tàn tệ thế này.

Cô cũng thấy mình hào phóng.

“Cậu muốn ăn cơm nắm với cái gì?”

“Gì cũng được.”

“Cậu đúng là hời hợt. Hay Araragi-kun là người thích bánh mì hơn?”

“Không hẳn thế...như mình thấy bây giờ, cậu không mua chút bánh mì nào cả.”

“Đúng thế. Chỉ có cơm nắm thôi.”

“Mình sẽ không hỏi thứ gì mà cậu không có đâu.”

“Nếu không có bánh mì, bánh ngọt cũng được.”

(Ghi chú: lấy từ Marie Antoinette – nd)

“Đúng là áp bức mà!”

Cô sẽ bị khởi nghĩa ngay đây thôi.

Sẽ có một cuộc nổi dậy ở Nhật Bản.

“Tôi được nuôi dạy tốt nên tôi vô cảm với hiện thực của thế giới.”

“Mình nghĩ đây không phải chỉ là vấn đề vô cảm.”

“Cậu thấy đấy, tôi lớn lên là công chúa, giữa bướm và ong.”

“Không phải đúng ra là bướm và hoa sao!?”

Senjougahara cuộn giấy bọc nhựa bao cơm nắm lại một cách gọn gàng trong khi chúng tôi có cuộc trò chuyện chẳng đầu chẳng đuôi và đột ngột nhét cơm nắm đã mở gói nhựa vào miệng tôi.

“Mhgg---! Ggh ---!”

Tôi bị nghẹn.

Tôi còn không thể hít thở được.

Không thể chịu đựng nổi.

“Cậu làm cái quái gì vậy!?”

Tôi mắng Senjougahara.

“Không, à, kêu ‘aaaa’ lên ngượng lắm.”

“Cậu đâu có cần phải nhét vào như thế! Khụ ---! Cổ họng nghẹn cả rồi --- n-nước, mình cần nước! Đưa cả chai đây!”

“Oa...tôi không thể. Vậy thì thành hôn gián tiếp mất.”

“Cậu vừa khiến mình liếm ngón tay của cậu, giờ thì cậu còn ngượng ngùng cái quái gì nữa hả!?”

Cuối cùng, Senjougahara đưa tôi nước.

Tuy nhiên, chai nước cũng được đưa bằng một cú nhét mạnh bạo nên trong khi cơm bị nghẹn được rửa trôi xuống cổ họng tôi, tôi suýt nữa bị chết đuối. Làm quái gì mà chết đuối trên cạn thế này?

“Ôi trời, giờ cậu ăn sạch hết rồi. Araragi-kun, cậu đúng là trẻ hư mà.”

Senjougahara nói một cách lãnh đạm và thẳng thừng.

Sẽ sớm thôi, cô sẽ vượt khỏi giới hạn của chỉ quấy rối lời nói.

Nếu Nhật Bản có bao giờ mất đi quyền tự do ngôn luận, thế thì người đầu tiên bị bắt giữ không ai khác hơn cô gái này.

“Bây giờ, tôi sẽ ăn phần của mình...Hôm nay tôi không có đủ thời gian và phải đi mua đồ từ cửa hàng tiện dụng. Nhưng đừng lo lắng, Araragi-kun. Bắt đầu kể từ ngày mai, tôi sẽ đàng hoàng làm cơm hộp cho cậu.”

“.....”

“Sao thế? Cậu không hài lòng với tài nấu nướng của tôi sao? Cậu biết đấy, mỗi ngày tôi đều cải thiện kĩ năng của mình.”

Không, điều mà tôi không hài lòng là cái sự sống lao tù này có vẻ như là một dự án dài hạn. Tôi đã chơi cùng cô ấy, nghĩ rằng có lẽ nó là trò chơi gì đó, nhưng tôi không thể thấy mục tiêu của cô ấy đâu cả.

Hử?

Ồ, đúng rồi.

Mục tiêu của cô ấy --- đã được làm sáng tỏ.

--- Đừng lo lắng.

--- Tôi sẽ bảo vệ cậu, Araragi-kun.

Bảo vệ...sao?

Cô ấy đang nghiêm túc phải không? Chắc chắn rồi.

Nghĩ về việc này --- tôi không thể thẳng thừng phủ nhận cô ấy.

Dù điều này nhất định ít tử tế hơn và ích kỉ là nhiều.

Có lẽ vì tôi bị đập sau gáy nên kí ức của tôi có vẻ mơ hồ --- nhưng tôi đang từ từ nhớ dần ra.

Bảo vệ.

Ý nghĩa những lời nói của Senjougahara.

Và, chuỗi các sự kiện dẫn đến thời điểm này.

“Nhưng mà Senjougahara này. Cậu cũng thuần thục đấy chứ, khi đánh mình ngất xỉu chỉ bằng một cú sau gáy. Theo mấy đứa em gái của mình, đánh xỉu một người khó khăn đến không ngờ.”

“Tôi chưa từng nói rằng chỉ có một cú.”

“Ồ, thật vậy sao?”

“Sức chịu đựng ngất xỉu của cậu khá là tốt nên hai mươi cú.”

“Mình vẫn còn sống là bất ngờ đấy!”

Không thể tin nổi.

Không.

Nói đến không thể tin nổi, còn một điều tôi muốn xác nhận.

Thật ra, đây không phải là điều tôi muốn xác nhận.

Tuy nhiên, đó là thứ tôi cần phải làm.

“......Mà này, Senjougahara. Mình thật sự biết ơn rằng cậu sẽ làm cơm...nhưng, à, nói mọi chuyện thực thế hơn nhé, mình đi nhà vệ sinh làm sao?”

Tôi đặt câu hỏi.

Một câu hỏi đáng mất thể diện.

Tuy nhiên, Senjougahara, đôi lông mày của cô ấy không hề giật nảy lên chút nào --- như thể cô ấy muốn nói rằng cô ấy đã tính toán mọi việc --- lấy một bộ tã lót từ trong túi.

“...G-Gahara-san? Không, không phải thế chứ? Đó chỉ là, nói thế nào nhỉ, đùa cho vui thôi, đúng không? Khiếu hài hước của cậu đúng là vẫn sắc bén như mọi khi.”

“Đừng lo. Tôi có thể thay tã cho cậu.”

Senjougahara nói.

Không chút khó khăn, với gương mặt không biểu lộ cảm xúc.

“Cậu không biết sao? Tôi yêu cậu, Araragi-kun. Nhiều đến nỗi ngay cả khi cậu chìm trong bẩn thỉu tôi vẫn sẽ ôm chặt lấy cậu không chút do dự. Từ hơi thở đến bài tiết, tôi sẽ chăm lo từng phần nhỏ nhất của cậu, ngay cả đến não của cậu, vì cậu.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện