- A, đằng kia không phải là ông anh quỷ sao ? Xem ra anh ta vẫn còn sống khỏe mạnh nhỉ, mình, cảm thấy vừa yên tâm lại vừa ghen tị.

Tôi muốn xác định rõ ràng với các bạn một điều, tôi hoàn toàn không hề có ý định đem ngày hôm đó --- đem Chủ Nhật, ngày hai mươi tháng Tám, tức ngày cuối cùng của kì nghỉ hè, lúc tôi bắt gặp Ononoki Yotsugi-chan, trở thành điểm bắt đầu của toàn bộ câu chuyện.

Nếu như chỉ bằng việc cô bé (tôi cũng không biết gọi thế có đúng hay không, nhưng dù sao thì cho dù cách nói chuyện khá trung tính, ngoại hình của Ononoki-chan vẫn là của một bé gái nhỏ tuổi, đáng yêu) đứng ở đấy, nếu như chỉ bằng cái việc đấy, mà tôi phải tìm ra một loại trách nhiệm nào đó cô bé phải chịu trong sự việc lần này, thì câu trả lời là không có, cho dù đó có là việc cô bé đã chào tôi với một phong cách lập dị như vậy, thì tất cả những gì tôi phải làm cũng chỉ đơn giản là lơ cô bé đi là được rồi.

Run: Trong tác phẩm, Yotsugi sử dụng 僕 (boku) để gọi bản thân, trong đời thường, đại từ nhân xưng này nhìn chung chỉ được dùng bởi phái nam, con gái rất hiếm sử dụng đại từ này để chỉ bản thân (mặc dù điều này thường xuyên xảy ra trên manga, anime, những cô gái như vậy được gọi là ボクっ子, bokukko, hoặc ボクっ娘, bokummusume).

Dù sao thì tôi và Ononoki-chan cũng chẳng phải bạn bè gì, chúng tôi chẳng thân tới mức bắt gặp trên đường thì sẽ gọi nhau lại nói chuyện rôm rả --- nói đúng ra, thì bởi vì mấy việc có liên quan tới con em gái không dễ thương của tôi dạo trước, mà quan hệ giữa chúng tôi đã đạt đến mức đánh đánh giết giết lẫn nhau.

Vì thế, đừng nói là lơ, tôi hoàn toàn có đủ lý do để chửi cho cô bé một trận té tát.

Đương nhiên, bởi vì Ononoki-chan cũng ở vào cùng hoàn cảnh như tôi, cho nên nếu vừa gặp mặt mà cô bé cho tôi "té tát" (đây không phải là ẩn dụ, Ononoki-chan thực sự có khả năng làm điều đó) thì tôi cũng chẳng thấy làm lạ. Nhưng mà, cô bé đã không làm thế, thay vào đó, cô bé đã chào tôi với một giọng mà tôi chẳng hề thấy thân thương, cùng với đó là khuôn mặt vô cảm, một chút cảm xúc cũng không có, vô cảm đến mức mất cả ngàn đời người ta cũng chẳng biết được cô bé đang nghĩ gì. Vì thế, theo lẽ thường tình, tôi nghĩ mình nên cảm thấy hạnh phúc mà tiếp nhận nó.

Chà, với lại.

Được một cô bé đáng yêu chào thì nói thế nào đi nữa cũng là một chuyện tốt.

Cho dù cô bé có là một "quái dị" đi nữa.

Hay bởi vì cô bé là "quái dị" nên mới thế ? - Yô. Ononoki-chan.

Tôi đáp lại.

Vị trí của tôi là bên lề đường.

Ở một giao lộ nọ, cách nhà Araragi, nơi tôi sống không xa. Khi tôi kịp nhận ra thì một cô bé mà tôi quen biết, mặc chiếc váy dài che khuất mắt cá chân, đã xuất hiện ngay bên cạnh tôi. Cùng lúc tôi nhận ra cô bé, Ononoki-chan dường như cũng đã nhận ra tôi (nếu nói cho đúng thì tôi nghĩ phải là cô bé nhanh hơn vài tích tắc).

Đèn tín hiệu là màu đỏ.

Không, vào khoảnh khắc đó, nó đã trở thành màu xanh.

Màu biểu thị sự an toàn.

- Lâu quá không gặp... À, thực ra cũng không lâu lắm. Chẳng hiểu sao mà anh cứ có cảm giác đã rất-là-lâu kể từ lần cuối chúng ta gặp nhau... Nhưng mà thực sự thì chỉ là mấy hôm trước thôi nhỉ. Ờm...

Nói ra thì xấu hổ, nhưng mà việc tôi làm đầu tiên vẫn là xác nhận tình huống xung quanh.

Không phải là tôi sợ mình bị người đi đường chứng kiến tôi nói chuyện với một cô bé (cái dây thần kinh mảnh mai đó đã biến mất khỏi đầu của tôi một cách triệt để và hoàn toàn rồi), điều khiến tôi sợ hãi chính là sự tồn tại của một Âm Dương Sư, người đang sử dụng Ononoki-chan như một Shikigami.

Bà chị Kagenui Yozuru.

Chẳng lẽ --- nếu như Ononoki-chan đang đứng ở đây, vậy thì chẳng phải tỉ lệ cái người đó đã quay lại thị trấn này là rất cao sao... Vừa nghĩ đến đó, tôi bỗng trở nên bồn chồn.

Có một từ cực kì chính xác để miêu tả trường hợp như thế này, "tập kích".

Quả thực là nếu điều kiện cho phép, tôi thật sự không muốn lại phải đối mặt với cái người có dáng đi như phần tử khủng bố, đứng thì đầy bạo lực mà ngồi cũng gây ra phá hoại đó, tuy nhiên...

Run: Câu trên là biến tướng của một tục ngữ Nhật khi nói về người con gái xinh đẹp, 立てば芍薬座れば牡丹歩く姿は百合の花 (Tateba shakuyaku suwareba botan aruku sugata wa yuri no hana), tạm dịch là "Đứng như thược dược, ngồi tựa mẫu đơn, dáng đi như bách hợp".

Gặp lại thì đúng là gặp lại.

Nhưng mà lại đánh nhau thì hoàn toàn không.

Xem ra chị ta không có mặt xung quanh đây, ít nhất là không có trong tầm nhìn của tôi, hơn nữa... bà chị này cũng không giống loại người sẽ ẩn núp ở chỗ nào đó (vì loại chủ nghĩa khó hiểu nào đó, bà chị Kagenui không bước đi trên mặt đất), nên nếu nhìn sơ qua mà không có thì hẳn là tôi có thể yên tâm được...

- Anh không cần phải lo lắng đâu, ông anh quỷ. Chị hai không đi cùng với em. Ở đây chỉ có một mình Ononoki Yotsugi, nói cách khác, chỉ có một mình em mà thôi.

Nhìn thấy động tác cảnh giới của tôi (hoặc có lẽ gọi đó là một chuỗi những hành động khả nghi cũng được), Ononoki-chan không chờ tôi hỏi mà đã trả lời trước như vậy.

- Dù sao thì em và chị hai cũng chẳng phải đi đến đâu cũng dính kè kè với nhau, thế nên anh không cần cứ luôn nghĩ bọn em là một cặp không thể tách rời như thế đâu, ông anh quỷ. Bọn em không phải là một cặp không thể tách rời, cùng lắm chỉ là nhóm hai người mà thôi.

- Hưm...

Nếu là vậy thì may quá.

bà chị Kagenui thật sự là... chà.

Biết nói thế nào nhỉ, nếu phải nói là người tốt hay người xấu thì tôi cho rằng chị ta là người tốt (dù sao thì cũng có thuyết về người thể hiện chính nghĩa), nhưng mà nếu xét về mặt tính chất, chị ta và tôi lại là như nước với lửa.

- Nói vậy em là Shikigami tự do nhỉ. Mà nhắc mới nhớ, lần đầu chúng ta gặp nhau, không phải Ononoki-chan cũng bị lạc sao ?

- Em không có bị lạc. Xin đừng sỉ nhục em. Em chỉ hỏi đường mà thôi.

- Thì thế không phải là lạc đường sao ?

- Nếu như anh cho rằng cứ hỏi đường là trở thành lạc đường, thì trên thế giới này chẳng còn đứa trẻ nào là không bị lạc nữa. Anh nghĩ đi, không phải người ta thường nói thế này sao ? "Hỏi thì chỉ xấu hổ nhất thời, không hỏi thì xấu hổ cả đời".

- Chà, đúng là vậy.

- Cũng có câu "dạy người khác thì cảm thấy ưu việt nhất thời, không dạy thì thấy ưu việt cả đời" đấy.

- Không có câu tục ngữ nào đáng ghét như vậy cả.

Bởi vì Ononoki-chan lúc nào cũng là người châm chọc, cho nên dù tôi không biết câu đó có thực sự đáng bị châm chọc hay không, nhiệm vụ hiện tại của tôi vẫn là xoáy cô bé một cái.

Dù thế, vì cô bé chẳng thể hiện cảm xúc vui vẻ, cũng như tỏ ra khó chịu vì bị tôi chỉ ra sai lầm, tôi cũng chẳng biết là làm như vậy có chính xác hay không.

Đúng là một cô bé khó chiều, khiến người ta bó tay.

Tôi cũng không nói là muốn cô bé biểu cảm dạt dào, nhưng mà ít nhất, nếu như cô bé biểu hiện ra cảm xúc giống với cảm xúc của những đứa trẻ cùng trang lứa... hửm ?

- Này, Ononoki-chan.

- Gì thế ?

- Cái cách nghĩ này chắc sẽ khiến em khó chịu, nhưng mà lần trước gặp nhau, anh thấy cách nói chuyện của Ononoki-chan hơi kì quặc chút xíu. Kiểu như em luôn thêm cái cụm "Mình vừa tạo dáng vừa nói vậy" vào cuối câu ấy.

- Câm miệng.

Tôi nghe thấy một giọng nói trầm thấp.

Cái giọng ấy thấp đến mức tôi chẳng biết là ai vừa nói câu đó.

Trong giọng nói tràn ngập cảm xúc.

Những cảm xúc u ám, như hối hận, cay đắng.

- Đó là lịch sử đen tối của em...

- ...

Ra vậy. Ra là vậy.

Cô bé đã nhận ra sự tồi tệ của nó...

Tôi không biết là tự cô bé nhận ra hay là đã có một ai đó chỉ ra điều đó cho cô bé, nhưng mà, nói thế nào nhỉ, nếu suy từ mức độ trầm thấp của giọng nói cô bé, có vẻ vẫn là vế sau...

- Em sẽ không bao giờ tạo dáng nữa...

- Không, dù sao thì ngay từ đầu em cũng chưa bao giờ làm thế... À, mà Ononoki-chan.

Tôi muốn hỏi xoáy cô bé thêm chút nữa, nhưng mà khi nghĩ tới nội tâm của cô bé, tôi cảm thấy do dự, vì thế tôi nhanh chóng chuyển sang chủ đề tiếp theo.

Tôi chuyển chủ đề cho cô bé.

Bất kể đó là con người hay không phải con người, ta phải dịu dàng với những cô bé nhỏ nhắn.

Đó là câu sờ-lô-gân của Araragi Koyomi.

- Em tới đây làm gì thế ?

- Làm gì ? Này này, ông anh quỷ. Anh không thấy câu anh nói rất kì quái sao ? Thị trấn này là vườn nhà anh hử ? Em không biết là không được sự cho phép của anh thì không được bước chân vào đây đấy. Đồ mất lịch sự.

- ...

Thiệt là , tính cách của nhân vật này thật khó nắm bắt.

Mặc dù đã từ bỏ việc thêm cụm từ kì quặc vào cuối câu, cách nói chuyện của cô bé vẫn rất là "quái" --- mà nói cho cùng thì cho dù cô bé dùng cách nói chuyện nào, thì với khuôn mặt vô cảm của cô bé, cái cảm giác khó chịu này sẽ chẳng thể nào bị xua đi được.

Nói hơi quá một chút thì cô bé nhìn cứ như rô-bốt.

- Ờ thì nó cũng không phải vườn nhà anh...

Tôi phối hợp với cô bé.

Bởi vì tôi rất dịu dàng.

- Nhưng mà nó là thị trấn của anh. Chính vì vậy, nếu như Ononoki-chan định có hành vi kì lạ nào thì...

- Anh định ngăn cản em hử ?

- Không, anh định giúp em một tay.

- ... Anh đúng là một người tốt, nói đúng hơn thì anh thật nhẹ dạ cả tin.

Cô bé nói với vẻ kinh ngạc.

Không, nói thì nói vậy, từ đầu đến cuối biểu cảm khuôn mặt của cô bé vẫn chưa hề thay đổi.

- Anh nghĩ là em sẽ không bao giờ làm điều ác sao ?

- Chà, anh cũng không biết. Nhưng mà dù sao thì, nếu loại trừ việc anh là một phi nhân có một nửa là ma cà rồng với việc bọn em là những thợ săn quỷ chuyên môn đối phó với sinh vật bất tử, thì giữa chúng ta chẳng có lý do gì để mà đối địch cả, không phải vậy sao ?

- Nói rất hay, mặc dù cái lý do đó chẳng thể nào bị loại trừ được.

"Chà, em tới đây là vì có người gọi", Ononoki-chan trả lời như vậy.

Bằng một chất giọng chẳng thèm quan tâm.

Ngay cả một chút cảm giác giải thích cũng không có.

- Tuy nhiên, gọi là được phái đi thì có lẽ sẽ đúng hơn. Dù sao thì em chỉ là một Shikigami. Em không biết tường tận chi tiết. Dù sao thì em cũng chẳng có hứng thú biết bản thân sẽ phải chiến đấu với cái gì. Cho dù anh tin tưởng em đến đâu đi nữa, thì một khi được ra lệnh, bất kể đó có là phụ nữ hay trẻ em, em cũng sẽ đập chết tươi bọn họ một cách không thương tiếc.

- Đập chết tươi ư...

Tại sao phải sử dụng một từ nghe bạo lực đến như vậy chứ.

Chưa kể là nghe ngữ điệu thì dường như cô bé không quen với việc sử dụng từ đó.

Mặc dù vậy, một điều tất nhiên là nếu cô bé sử dụng tuyệt chiêu của mình, "Unlimited Rulebook" (Quy tắc mà ngoại lệ chiếm đa số), thì hẳn là đa số kẻ thù của cô bé đều sẽ bị "đập chết tươi".

- ... Chà, thôi được rồi. Anh không biết em định làm gì theo lệnh của ai, nhưng mà đừng phá hoại thị trấn này của anh là được.

- Ừm. Lần này chị hai không có ở đây, vì thế anh không cần phải lo lắng về việc đó.

- Cái phương thức đảm bảo này thật khiến anh không thể yên tâm được.

- À mà này.

- Hửm ?

- Ông anh quỷ thì sao, chủ nhân của anh thế nào rồi ? Chà, hiện tại thì anh mới là chủ nhân nhỉ, em cũng không rõ lắm về chuyện này... nhưng mà, tóm lại là, cái... ờm.

- À. Em nói Shinobu hả.

Tôi đoán thế.

Cùng lúc đó, tôi liếc về phía cái bóng của mình.

- Giờ này thì Shinobu đang còn ngủ. Dù sao thì anh với cô bé cũng là nhóm hai người. Tuy nhiên, anh cũng không phủ nhận bọn anh cũng là một cặp không thể tách rời...

- Ra vậy.

Cô bé gật đầu với vẻ mặt vô cảm.

Tuy nhiên, có một điều dễ dàng nhận ra là Ononoki-chan có vẻ cực kì, cực kì yên tâm. Chỉ có duy nhất điều đó là dễ hiểu, cực kì dễ hiểu. Giống như việc tôi đã phải chịu đau khổ dưới tay bà chị Kagenui, Ononoki-chan cũng đã phải chịu đau khổ dưới tay Shinobu...

Mặc dù hai chúng tôi chẳng có ai nói điều này ra khỏi miệng, nhưng sự thật sẽ không vì thế mà thay đổi, chúng tôi đều đã phải chịu một chấn thương tâm lý nghiêm trọng.

- Chà, dù sao thì em cũng hoàn toàn không có sợ một con ma cà bông như thế.

- ...

Cách cô bé cố tỏ vẻ ta đây không việc gì thật đáng yêu.

Đột nhiên nhìn lại, không biết từ bao giờ mà đèn tín hiệu đã chuyển sang màu đó. Chà, dù sao thì chúng tôi cũng đã huyên thuyên lâu như vậy, có lẽ đèn tín hiệu đã đổi màu không biết bao nhiêu lần rồi. Trên thực tế, hiện tại nó cũng sắp chuyển lại sang màu xanh.

- Chúng ta qua đường đi.

- Ừm.

Tôi sóng vai cùng Onono-ki chan và băng qua vạch kẻ đường.

Đương nhiên là tôi không có đưa tay ra nắm lấy tay cô bé.

Ờ, xem nào.

Tiếp theo nên làm gì đây.

Tôi có cảm giác là câu chuyện lần này mà Ononoki-chan tham dự không liên quan gì tới tôi cả... , nói cách khác là dù thế nào đi nữa thì tốt hơn là tôi nên tránh can thiệp sâu vào việc này.

Nhưng cho dù là vậy, nếu chỉ vì hiểu điều đó mà mỗi người đường ai nấy đi thì chuyện này nghe thật là buồn. Tuy nhiên nếu nói ngược lại, nếu cô bé tới thị trấn này vì việc có liên quan tới tôi và Shinobu, thì chắc chắn tôi sẽ nhanh chóng rút lui vì lý do an toàn.

- Ononoki-chan. Anh chỉ xác nhận một chút thôi, em thật sự không có lạc đường chứ hả ?

- Thật đáng ghét. Nhưng mà nếu anh đã nói đến nước này, thì em cũng không thể không để cho anh chỉ đường.

- Ây dà dà...

- Nếu anh đã nói đến nước này, thì em cũng không thể không để cho anh mua kem cho em.

- Không, chà chà...

Thể loại đề nghị thẳng thắn gì đây.

Cho dù cô bé đột nhiên nói thế, thì ở một cái thị trấn như thế này, muốn tìm ra một cái cửa hàng tiện lợi có thể mua được kem cũng chẳng phải là dễ.

À, nhưng mà, đi thêm một chút nữa là có cửa hàng thì phải.

Chắc chỗ đó có bán kem.

Dù sao thì giờ cũng là mùa hè.

- Được thôi. Để anh đi mua.

- Anh nói cái gì thế hả, ông anh quỷ. Chuyện đó rõ ràng là nói đùa mà.

- Anh thuộc loại người không hiểu nói đùa.

- Không được đâu, em không thể để anh đi mua Haagen-Dazs được.

- Anh hiểu được câu đùa đó.

- Có nhân sô-cô-la mềm thì tốt quá.

- Em đừng có gọi tên loại hàng hóa chỉ bán vào thời gian nhất định như thế. Sẽ làm lộ việc quyển sách này được viết trong một lịch trình rất nghiêm khắc đấy.

Run: Haagen-Dazs là một thương hiệu kem Mĩ, xem thêm ở đây:

Nhân sô-cô-la mềm, nguyên văn là Fondant Chocolate, tiếng Pháp là fondant-au-chocolat, dùng để chỉ những loại bánh ngọt, kem có nhân sô-cô-la dạng lỏng.

Theo tìm hiểu thì có vẻ loại kem Haagen-Dazs Fondant Chocolate bên Nhật chỉ được bán trong một số thời điểm nhất định, xét từ khoảng thời gian có một đợt bán kem vào mồng 4 tháng 10/2010 thì có thể Nisio đã viết luôn quyển Kabuki từ trước tháng 10, trước thời điểm quyển Neko Shiro xuất bản hơn 1 tháng, hình ảnh của Haagen-Dazs Fondant Chocolate:

Sau đó, tôi thật sự đi mua kem cho cô bé.

Chà, đương nhiên là chẳng phải loại nào đắt tiền.

Dù sao thì cửa hàng đó ngay từ đầu cũng đã chẳng có bán Haagen-Dazs.

Mua xong rồi thì tất nhiên kế tiếp sẽ là màn ăn kem, nhưng mà bởi vì vừa đi vừa ăn trông rất mất lịch sự, tôi và Ononoki-chan ngồi xuống gần một lùm cây gần đó.

Nếu chỉ có một mình một tên học sinh cấp 3 làm một việc như thế, thì hành động đó cũng đáng xấu hổ như việc vừa đi vừa ăn. Tuy nhiên, khi mà có thêm một cô bé xinh xắn ngồi bên cạnh, thì khung cảnh đó trở nên thật dễ chịu, quả nhiên cái gọi là bầu không khí không phải là thứ mà ta cứ muốn là có thể tạo ra được.

Mặc dù không đến mức bị gọi là vụng về, nhưng mà bởi vì trông Ononoki-chan hơi khó khăn khi xé vỏ bao cây kem, tôi đã thay cô bé mở nó ra.

- À mà ông anh quỷ. Trước khi nói cảm ơn, em có một chuyện muốn hỏi anh.

- Anh vẫn muốn em nói cảm ơn một cách bình thường hơn, nhưng mà, thôi được rồi, có chuyện gì thế.

- Nói đúng ra, việc này đã khiến em băn khoăn từ nãy đến giờ... chính vì có sự băn khoăn đó, em mới không cảm thấy mình đang phạm sai lầm khi bắt chuyện với ông anh quỷ.

- Em nói hơi quá rồi đấy.

- Cái ba-lô đó, là của ai đưa cho anh à ?

Ononoki-chan dùng cánh tay không cầm que kem, chỉ vào cái ba-lô mà tôi đang mang sau lưng.

Cái này, biết nói thế nào nhỉ.

Nó là một cái ba-lô có kích thước mà nếu tôi mang thì cũng khá là vừa --- nhưng nếu nó nằm trên vai một cô bé học lớp năm thì nó lại trở nên quá lớn rồi.

Với lại.

- À, không, không phải là người khác cho anh ---

Tôi vừa cởi ba-lô đặt xuống một bên vừa chú ý để nó không bị kem dính vào. Tôi không biết trong đó nhét thứ gì, nhưng mà cái ba-lô này khá là nặng.

- Cái ba-lô này là của Hachikuji để lại.

- Để lại... Ra vậy, em đã hỏi một việc không nên hỏi nhỉ. Cô bé đó đã mất rồi ư.

- Không, không phải loại để lại mang ý nghĩa nặng nề đó. Nó không có nghĩa là kỉ vật.

Tôi nói.

- Hôm nay cô bé có đến phòng anh chơi. Cuối cùng thì cô bé đãng trí này đã quên béng cái ba-lô và để nó lại trong phòng của anh.

- Hưm... Nó trông thật chẳng hợp với ông anh quỷ chút nào.

- Kệ anh. Dù sao thì nó cũng chẳng phải của anh, thế nên đương nhiên phải là vậy thôi.

- Phần dây đeo thì xộc xà xộc xệch, trông cứ như thằng đần vậy.

- Lựa lời mà nói.

- A, xin lỗi.

Ononoki-chan xin lỗi tôi và sửa lại lời nói.

Cô bé ngoan ngoãn hơn tôi tưởng.

- Phần dây đeo thì xộc xà xộc xệch, lộ hết cả sự ngu ngốc ra ngoài.

- Thẳng thắn đến không ngờ !

- Không ngờ cô bé kia lại để quên cái ba-lô này.

- Chà... , đúng là Hachikuji rất hiếm khi cởi ba-lô ra, nhưng mà hôm nay trông cô bé có vẻ mệt. Vì thế mà cô bé đã leo lên giường anh ngủ. Là trên giường của anh đó, em biết chưa ?

- Anh phải nhấn mạnh chỗ đó đến vậy sao ?

- Lúc đó, cô bé cởi ba-lô ra, đặt ở góc phòng, và để quên nó luôn ở đó rồi đi về. Vì thế anh đang trên đường đuổi theo cô bé để trả lại ba-lô.

Đúng ra là tôi đã đuổi theo cô bé ngay lập tức, nhưng mà tôi đã không ngờ tới việc tốc độ của Hachikuji lại nhanh đến vậy, vì thế tôi đã chẳng thể tìm thấy bóng dáng của cô bé ở đâu cả, hiện tại tôi chỉ đang lượn lờ trên đường mà thôi --- nếu biết thế này, đáng lẽ từ đầu tôi nên cưỡi xe đạp mà đi cho rồi.

Thành thực mà nói, tôi đã từ bỏ việc đi tìm Hachikuji rồi, đúng lúc tôi đang cảm thấy thất vọng thì tôi được Ononoki-chan bắt chuyện, đầu đuôi câu chuyện chính là như vậy.

- ... Nhưng mà cô bé đó là hồn ma ám vào đường phố mà nhỉ ? Vậy mà lại có thể đến nhà ông anh quỷ chơi được sao ? Ghê quá ta...

- Ừ. Ngay cả anh cũng phải bội phục trước sự tự do của cô bé.

Chà, cô bé đó thì từ vụ lộn xộn Bò Đi lạc đã được đặc biệt thăng hai cấp từ hồn ma trói buộc vào một chỗ lên hồn ma lang thang rồi, thế nên cho dù nói là ám vào đường phố thì (chắc là) cũng không phải thật ưự bị trói buộc vào đó, vì vậy có lẽ đây cũng không phải một việc đáng ngạc nhiên lắm.

- Ơ ? Nói tiếp chuyện lúc nãy, Ononoki-chan, em biết Hachikuji ở đâu hả ?

- Anh nói ngu ngốc cái gì thế hả, ông anh quỷ. Không, ONIi-chan.

- Cái gì mà ONIi-chan chứ, đừng có đặt cho anh mấy cái biệt danh kì quái như thế.

Nghe như cái tên này sẽ gắn liền với tôi.

Trên phương diện tính cách nhân vật cũng thế.

- AniKI.

- Anh đã nói là thôi đi mà.

Run: 兄(Nii) và 鬼 (Oni), bình thường thì Ononoki gọi Araragi là 鬼のお兄ちゃん (Oni no Onii-chan), Onii-chan có nghĩa là anh trai, chữ O là kính ngữ thêm vào trước tên gọi để thể hiện sự tôn trọng, ở đoạn đầu tiên, Ononoki sử dụng 鬼いちゃん (bao gồm âm đọc "Oni" của chữ 鬼 và một chữ "i" đằng sau), tuy cùng âm nhưng nó lại có nghĩa là Quỷ.

Tiếp theo, 兄 còn có một âm khác là "Ani", 鬼 cũng có một âm khác là "Ki", ở đây Ononoki sử dụng một cách gọi anh trai khác của người Nhật là 兄貴 (Aniki), tuy nhiên cô bé lại dùng Hán tự là 兄鬼 (cũng đọc là Aniki, nhưng có nghĩa là ông anh quỷ, giống với cách gọi mà cô bé hay gọi Araragi) .

- Lần đầu tiên em gặp ông quỷ, không phải cô bé đó đã ở ngay bên cạnh anh sao ?

- Vậy sao... À, em nói anh mới nhớ, đúng là vậy.

- Cặp đôi quỷ và hồn ma. Nhìn từ lập trường của một người như em, đó thật sự là một việc rất hiếm thấy --- chính vì thế mà lần đó em mới "lỡ" lên tiếng gọi anh. Hoàn toàn không phải do em lạc đường đâu.

- ...

Nghe thế nào cũng rất là xạo.

Mặc dù tôi hoàn toàn không thể nhận ra điều đó là đúng hay sai từ vẻ mặt, nhưng mà xem ra Ononoki-chan là một cô bé không biết nói dối, thật đáng ngạc nhiên.

Ở phương diện này.

Cô bé hoàn toàn đối lập với Hachikuji.

- Nhưng mà hồn ma bỏ quên đồ sao ? Thật sự là rất hiếm thấy... À mà cô bé đó làm thế nào lại trở thành hồn ma vậy ?

- Chà, ai biết được.

Tôi biết nguyên nhân, nhưng mà tôi lại né tránh chủ đề.

Koyomi-kun, kẻ chuyên né tránh.

Mặc dù nó không phải thuộc dạng câu chuyện nói ra thì rất phức tạp, nhưng mà, chà, nó lại liên quan đến vấn đề cá nhân của Hachikuji... Không những thế, nó còn ảnh hưởng nghiêm trọng đến tính chủ thể của cô bé.

Mặc dù tôi cho rằng nói chuyện của Hachikuji cho Ononoki-chan, vốn cũng là một "quái dị", thì cũng không sao cả, nhưng mà một mặt khác, chính bởi vì vậy nên tôi mới nghĩ mình phải thận trọng.

- Em cũng từng là con người đó.

- Hả ?

Câu nói bất ngờ của Ononoki-chan khiến tôi có cảm giác hoang mang. Thay vì nói bất ngờ, nó giống một lời thổ lộ đột nhiên thì đúng hơn.

- Đó đâu phải việc gì đáng ngạc nhiên đến mức phải giật mình như thế chứ. Ngay cả anh cũng từng là con người mà, không phải sao ? Không --- Nếu dựa theo lời của chị hai thì hình như bây giờ anh vẫn là người.

- Chà. Vấn đề này khá là mơ hồ... Mà đúng rồi, dạo này có một vấn đề vẫn chưa được làm sáng tỏ, Ononoki-chan, em là loại "quái dị" nào vậy ?

- Anh hỏi em là "loại nào" thì bản thân em cũng cảm thấy khó trả lời. Bởi vì em được chính bản thân chị hai tạo ra như một Shikigami mạnh mẽ với những thành tố nguyên bản, cho nên, em --- nói thì nói vậy, cơ sở của em vẫn là của một Tsukumogami.

- Tsu-ku-mo-ga-mi ư ?, có phải đó là --- những loại vật dụng đã được sử dụng cả trăm năm và sở hữu linh hồn, hay vừa qua trăm năm thì bị vứt đi thế nên chúng trở nên oán hận chủ nhân không... , anh không nói sai chứ ?

Run: Xem thêm về Tsukumogami ở đây:

- Cơ bản là như vậy.

Ononoki-chan gật đầu khi nghe tôi nói lên tri thức mơ hồ của bản thân.

- Có điều, em là một Tsukumogami-của-loài-người.

- Hả ?

- Tsukumogami-của-con-người-đã-được-sử-dụng-trăm-năm... Không, nói Tsukumogami của-xác-chết thì đúng hơn. Chà, dù sao thì em cũng đã được chị hai dặn là phải giữ bí mật chuyện này.

"Nếu như chuyện này lộ ra, phải giết tất cả những kẻ biết được bằng mọi giá", Ononoki-chan nói một điều nguy hiểm như vậy.

Không, khoan nói điều đó có nguy hiểm hay không.

Con nhỏ đáng chết, tại sao nó lại cho tôi biết loại thông tin này ?

Tôi đã làm gì nên tội với nó à ?

Đứng đem thù oán với Shinobu tính lên đầu tôi như thế chứ.

Trả kem lại đây.

- Ơ. Vậy là Ononoki-chan mặc dù trông như trẻ con nhưng thực ra đã hơn trăm tuổi rồi sao ?

- Không thể nào. Em làm sao lại là loại người cao tuổi sắp xuống lỗ như vậy được chứ.

Ononoki-chan lắc đầu.

Quả nhiên, chỉ từ việc cô bé xem Shinobu là bà già cũng có thể thấy rằng cô bé cực kì để ý tới vấn đề tuổi tác.

- Cuộc đời của em bắt đầu kể từ khi em được chị hai hồi sinh.

- Hồi sinh --- ?

- Thì em đã chết một lần rồi. Chết, sau đó được hồi sinh. Chà, những Âm Dương Sư dù sao cũng rất sở trường trong lĩnh vực thuật phản hồn --- tiện thể nói luôn, ông anh quỷ. Anh đã hiểu được ý nghĩa cái cụm "sự khác nhau giữa em và anh" chưa ? Chà, cô bé hồn ma Hachikuji đó cũng tương tự.

- Khác nhau ? Nếu nói là khác nhau... thì anh nghĩ chúng ta hoàn toàn khác nhau.

Ma cà rồng.

Và hồn ma (Hồn ma ám vào một chỗ → hồn ma lang thang).

Và Shikigami.

Nếu lấy "quái dị" để xét thì có lẽ chúng tôi là giống nhau, giống như nếu xếp theo loài thì chúng tôi đều là động vật có vú vậy... Không, tôi nghĩ là càng rộng hơn nữa, cùng là động vật có xương sống.

Đến mức khiến tôi nghi ngờ liệu chúng tôi có thật sự có điểm chung nào hay không.

- Vẫn có điểm chung chứ sao không. Chúng ta đều từng là con người.

- À... Đúng rồi. Nhưng mà, nếu xét như vậy thì anh lại thấy chúng ta không có gì khác nhau cả. Anh, Hachikuji và Ononoki-chan đều từng là con người, và đều đã từng chết một lần ---

- Cách-chúng-ta-chết chính là điểm khác nhau. Lấy trường hợp ông anh quỷ, anh có tấm thân bất tử. Cùng với lúc anh chết đi, cơ thể của anh đã trở nên bất tử rồi. Nói cách khác, xét một cách nghiêm khắc thì đó không gọi là chết.

Tấm thân bất tử.

Không tồn tại cái chết.

Chính vì vậy, tôi đã không chết.

- Tóm lại là trong trường hợp ông anh quỷ và con ma cà bông kia, đó không phải là chết đi rồi được hồi sinh, mà phải là không-chết-và-tiếp-tục-sống mới đúng.

- Hưm...

Chà.

Mặc dù tôi nghĩ đây chỉ là vấn đề cách nói, nhưng cũng có thể là như vậy.

- Còn đối với em, thì em đã chết. Chết thật sự. Và rồi, em được-hồi-sinh-sau-khi-chết. Dù vậy, thứ được hồi sinh vốn dĩ chỉ là sinh mệnh, cuộc đời của nó trước và sau khi được hồi sinh có khác biệt rất lớn. Vì thế thay vì nói hồi sinh, em cho rằng dùng từ "tái sinh" sẽ đúng hơn.

- Tái sinh...

- Đúng thế. Bởi vì em không được kế thừa những kí ức trước kia --- Nên nếu xét về mặt tồn tại của bản thân thì em đã là một thứ hoàn toàn khác so với thứ trước kia.

"Còn trong trường hợp của cô bé hồn ma kia", Ononoki-chan vừa tiếp tục nói vừa đưa ánh mắt về cái ba-lô của Hachikuji.

- Đó không-phải-là-hồi-sinh --- Cô bé đó chết đi, không hồi sinh mà vẫn tiếp tục chết. Đó chính là cái gọi là hồn ma. Cũng không phải tiếp tục sống, cũng không phải được tái sinh --- Nếu nói cho đúng thì đó chỉ là tiếp tục chết mà thôi.

- ...

- Nè, ông anh quỷ. Nếu nhìn từ phương diện này, thì anh nghĩ ai sẽ là người hạnh phúc nhất đây ? Không, em thấy cả ba người chúng ta, mỗi người đều có vận may cả, đều may mắn cả. Bình thường thì chết là hết, đúng không. Nhưng mà bây giờ mặc dù chết rồi, chúng ta vẫn có thể tiếp tục giữ lấy ý thức của mình, em cho rằng có thể coi đó là một điều may mắn.

- ... Cũng không nhất thiết là thế.

Trước câu hỏi mà Ononoki-chan đưa ra.

Tôi --- không thể đưa ra câu trả lời.

Ai là người hạnh phúc nhất ư, nhưng mà ---

Nếu xét ngay từ đầu thì liệu có thể thật sự gọi đó là may mắn không.

Tôi không biết.

Trong trường hợp của tôi, bởi vì kì nghỉ xuân đó, tôi đã phải có những trải nghiệm như sống trong địa ngục --- còn trong trường hợp Hachikuji, cô bé đã phải trải nghiệm việc lang thang hơn chục năm trời.

Có lẽ ngay cả Ononoki-chan cũng thế.

Lúc hỏi tôi điều đó, cho dù cô bé nghĩ gì đi nữa, tôi cũng không cho rằng cô bé xem bản thân là hạnh phúc.

Nói đúng ra thì...

Nói đúng ra thì...

- Anh có từng nghĩ bản thân sinh ra trên đời này là vì điều gì chưa ?

Nhìn thấy tôi không thể trả lời ---

Ononoki-chan hỏi tiếp một câu khác.

Thay vì giải vây cho tôi.

Cô bé đang ép tôi phải trả lời.

Như thể cô bé đang chỉ trích tôi --- Không, thật sự ra thì cô bé đang chất vấn tôi, như thể tôi đã làm gì sai trái với cô bé.

Tại sao chứ.

Tôi đã làm gì để cô bé phải ghét tôi như vậy.

- ... Thời còn học cấp hai, anh cũng thường suy nghĩ chuyện đó. Mặc dù anh đã không tìm ra được câu trả lời.

- Kể từ khi được sinh ra, em vẫn luôn suy nghĩ về điều đó. Nói chính xác là từ khi chết đi ? Không, là từ khi được tái sinh, em vẫn luôn suy nghĩ về điều đó. Phải có ý nghĩa nào đó chứ --- Nếu không, em nghĩ mình không nên tồn tại trên đời.

- ... .

Chính vì cô bé là một "quái dị".

Cho nên cô bé vừa "quái" vừa "dị".

"Quái dị" đều có lý do tương ứng của chúng --- Oshino Meme đã từng nói những lời đó.

Cho dù không có lý do cho việc loài người sinh ra, có lý do cho việc "quái dị" ra đời...

- Hoặc là nói đúng ra là ý nghĩa của việc chết đi chăng... Em nghĩ nếu là anh, thì anh có thể trả lời được vấn đề này. Dù sao thì khi nói chuyện với chị hai, có vẻ anh đã có những tranh luận khá sắc bén.

- Không... Anh không thể trả lời vấn đề đó.

Tôi vừa nói, vừa lựa chọn từ ngữ.

Tôi nói với "quái dị" đang ngồi bên cạnh tôi, vừa ăn kem vừa đặt những câu hỏi hóc búa cho tôi bằng khuôn mặt vô cảm.

- Anh nghĩ cho dù là Hachikuji cũng không thể trả lời được. Trong trường hợp em hỏi anh vấn đề đó là vì muốn biết tường tận việc cô bé trở thành hồn ma như thế nào.

- Dĩ nhiên là em hỏi vì điều đó.

- Anh chỉ có thể nói không phải là do ý muốn của cô bé mà cô bé trở thành hồn mà, anh cũng thế, anh không trở thành ma cà rồng vì anh muốn như thế. Chỉ là, mọi việc cứ thuận theo tự nhiên, chỉ có thế mà thôi.

- Em cũng thế.

- Không không. Từ câu chuyện hồi nãy, thì trong trường hợp của Ononoki-chan, rõ ràng có sự hiện diện của ý chí của bà chị Kagenui, không phải sao ?

- Ý chí của chị hai...

- Đó không phải là... Thuận theo tự nhiên, không phải kết quả của một quá trình, ở đó có sự hiện diện rõ ràng của một ý chí. Mặc dù anh cũng chẳng thể tưởng tượng được đó là loại ý chí gì... Nói chung là, cho dù bà chị đó có là một thợ săn quỷ chuyên môn đối phó với sinh vật bất tử, anh cũng không biết việc sử dụng thuật phản hồn là được cho phép hay không.

Lúc trước, khi tôi hỏi bà chị đó tại sao lại chuyên môn đối phó với sinh vật bất tử, chị ta đã trả lời "Vì sẽ không xảy ra chuyện làm quá tay" (Dù vậy tôi vẫn nghĩ chị ta đã quá tay) --- Đem so sánh với chuyện đó, việc Shikigami mà chị ta sử dụng, tức Ononoki-chan, lại đã trải nghiệm cái chết thật là ---

- ... Vậy là việc sử dụng thuật phản hồn có thể hiểu là em không phải là một "quái dị" có tấm thân bất tử, đúng không ? Cách hiểu này này nghe hơi tùy hứng, nói đúng hơn là hơi thuận tiện một chút.

- Thì em đã nói rồi mà, người đã chết được hồi sinh không bao giờ được gọi là có tấm thân bất tử cả, ông anh quỷ.

Chính vì vậy, em mới muốn biết.

Muốn biết ý nghĩa tại sao em được hồi sinh.

Ý nghĩ của việc em đã được hồi sinh.

- Tại sao chị hai lại --- hồi sinh em ?

- ... Anh không thể trả lời câu hỏi đó, nhưng mà, anh cho rằng cho dù ý nghĩa đó là gì, lý do đó là gì, thì chắc chắn nó cũng sẽ không thỏa mãn được em.

Tôi nói.

Đối với câu hỏi mà tôi không biết được câu trả lời chính xác, chà, ít nhất thì --- tôi cũng trả lời thành thật.

Tôi nói một cách thành thật.

- Những câu hỏi liên quan đến sinh mệnh, sẽ không bao giờ cho em một câu trả lời thỏa mãn. Bởi vì ngay việc sống trên cõi đời này đã tràn ngập những điều vô lý rồi.

Cho dù không trở thành "quái dị" cũng vậy.

Chỉ việc sống một cách bình thường, đã là bất hợp lý rồi.

Thế giới này chính là không thể nắm bắt như vậy.

- Có lẽ. Có lẽ thế giới này thật sự là tập hợp của những điều vô lý và bất hợp lý. Nhưng mà, nếu là như vậy, chúng ta có tất yếu phải tiếp tục sống cho đến khi được tái sinh, cho đến khi chết đi ở trong một cái thế giới như vậy không... liệu có điều gì khiến ta lưu luyến không ?

Tôi nghĩ vậy.

Ononoki-chan đã ăn hết sạch kem --- dù vậy, cô bé vẫn tiếp tục gặm cái que gỗ, như thể cô bé đang tiếp tục xác nhận hương vị kem còn sót lại.

Một cử chỉ không tốt, trông như trẻ con.

Vẻ mặt của cô bé vẫn vô cảm như từ trước đến giờ.

Tuy nhiên, hành vi đó của cô bé lại chỉ ra cho người ta thấy cô bé đang cảm thấy bồn chồn.

- Nghe anh nói mà em cứ liên tưởng tới những sê-ri đáng lẽ đã kết thúc vậy mà lại cứ tiếp tục mãi, rõ ràng là đã nhìn thấy chương cuối, vậy mà lại bắt đầu kì tiếp theo.

- Em lại đang ám chỉ cái quái gì thế hả...?

Có cần thiết phải tự công kích bản thân đến mức đó không.

Season 2 có gì không tốt chứ.

- Ông anh quỷ, anh không nghĩ là việc xem một bộ phim truyền hình đáng lẽ đã kết thúc với một kết cục tuyệt vời lại cứ tiếp tục được chiếu là không thể chịu đựng được sao ?

- Cho dù em hỏi anh có nghĩ vậy hay không...

Đó là một vấn đề khó trả lời.

Chà, khó trả lời theo nhiều cách khác nhau.

- Nếu em hỏi nên tô điểm cho vẻ đẹp hoàn mĩ hay để nó tàn lụi theo thời gian, thì có lẽ lựa chọn đầu tiên sẽ hay hơn. Tuy nhiên, trong trường hợp đó, nó cũng khiến người ta cảm thấy đó là một ý kiến ích kỉ. Ít nhất là đối với anh, từ sau khi anh trở thành ma cà rồng, cũng không phải là hoàn toàn không có chuyện tốt xảy ra.

Không.

Phải nói là có rất nhiều chuyện tốt đã xảy ra.

Thử tưởng tượng cuộc đời tôi từ nay về sau nếu kì nghỉ xuân đã không xảy ra, chỉ hơi nghĩ về điều đó thôi cũng đã khiến tôi sởn cả gai ốc --- Cuộc đời đó sẽ rất buồn tẻ.

Bởi vì kể từ khi trở thành ma cà rồng, tôi đã quen biết với Senjougahara và Kanbaru --- Cả việc gặp lại Sengoku cũng thế, nếu như tôi đã chết vào kì nghỉ xuân, những điều đó sẽ không thể xảy ra.

Hơn nữa.

Ngay cả việc gặp gỡ Hachikuji cũng ---

- Vậy là, nói cách khác, cô bé tên Hachikuji đó vì gặp ông anh quỷ nên mới trở thành hồn ma, có phải không ?

- Không, hoàn toàn không có chuyện đó... Làm sao mà em lại suy luận như vậy được chứ. Cô bé, có lý do của chính cô bé để lạc đường, lạc lối tại hiện thế --- Mặc dù lý do đó, hoặc nói đúng hơn là mục đích đó đã được thực hiện từ ba tháng trước...

- Vậy hả ? Thế thì tại sao cô bé đó vẫn tiếp tục làm một hồn ma ? Rõ ràng là chẳng còn lý do gì, chẳng còn điều lưu luyến gì ràng buộc cô bé nữa.

- Cái này...

Tôi không biết.

Có vẻ ngay cả bản thân Hachikuji cũng không biết.

Hoặc là cô bé chỉ đang giả bộ không biết.

- Cô bạn lớp trưởng mà anh thích nhất cũng từng nói một câu như thế này. Xem nào, là gì nhỉ, cậu ấy nói lúc nào nhỉ... "Không chỉ giới hạn trong loài người, lý do mà toàn bộ sinh mệnh sinh ra, đều là kết quả từ một mong muốn chân thành của một ai đó, hoặc của điều gì đó".

- Kết quả từ --- một mong muốn.

- "Cho dù là cái gì đi nữa, thì ngay từ đầu, bởi vì có loại tình cảm gọi là 'muốn có nó tồn tại' của một ai đó, của một điều gì đó, nó mới được sinh ra --- Chính vì vậy, những điều như 'mình không muốn được sinh ra', 'mình không muốn trở thành như thế này' đều là sai lầm. Cho dù đó không phải kết quả mà bản thân mình mong muốn, thì chính sự hiện hữu của bản thân mình ở đó, trong hình hài đó, cũng là đã đang thực hiện mong muốn của một ai đó rồi".

Là vào kì nghỉ xuân sao.

Hay là tuần lễ vàng nhỉ.

Mà cũng có thể là sau lễ hội văn hóa.

Hanekawa Tsubasa --- đã từng nói như vậy.

- Giống như ô-tô sở dĩ chạy trên đường, là bởi vì có nguyện vọng của một ai đó muốn có sự tồn tại của cái gọi là ô-tô --- Giống như máy bay sở dĩ bay trên trời, là vì có mong muốn được bay lên bầu trời của một ai đó.

Mà sở dĩ có Ononoki-chan, là bởi vì có một Âm Dương Sư bạo lực mong muốn hồi sinh Ononoki-chan.

Nếu cứ xét theo ý nghĩa đó, mặc dù tôi từng nói việc đó là thuận theo tự nhiên, là kết quả của một quá trình, thì việc tôi trở thành ma cà rồng --- cũng có thể là bởi vì đã có một ai đó ngoài kia mong muốn như vậy.

Và Hachikuji --- còn Hachikuji ?

Còn Hachikuji... thì sao.

Cho dù việc cô bé lạc đường vì ốc sên là do --- chính nguyện vọng bản thân cô bé đi nữa.

Thì việc cô bé đang tồn tại theo một phương thức như vậy --- rốt cuộc là kết quả từ việc thực hiện --- mong muốn của một ai đó --- hay nó vốn là của bản thân Hachikuji...?

Hay là.

Hoặc là.

- ... Toàn mùi ngụy biện, mợ nó chứ.

Quả nhiên Ononoki-chan không thể thỏa mãn với lời giải thích này. Còn nếu nói cô bé không thể thỏa mãn đến mức nào, thì đó chính là đến mức cô bé văng tục theo phản xạ.

Là con gái thì đừng có nói mấy từ như "mợ nó chứ".

- Cũng không phải toàn mùi ngụy biện, phải là toàn mùi thuyết giáo mới đúng, mie. Nghe y chang những gì đám lớp trưởng sẽ cmn nói. Người đó làm lớp trưởng cả đời là ccmnr.

- Sửa lại cách nói đi. Em là ai vậy hả.

- Cho dù là thứ gì đi nữa, thì nó cũng là kết quả từ mong muốn của một ai đó, đúng không --- Chà, có lẽ đúng là vậy. Chiến tranh cũng thế, bởi vì có ai đó mong muốn nó nổ ra, chiến tranh mới nổ ra. Mặc dù họ không phải kẻ cuồng chiến đấu như chị hai, họ đang thu lợi từ nó. Ý anh là như vậy, đúng không ?

- Chà... Nếu nói một cách tiêu cực, thì đúng là vậy.

- Cô bé đeo ba-lô đó cũng như vậy.

- Chà ---

Tôi trả lời thành thực.

Điều mà tôi suy nghĩ lúc nãy.

- ... Chuyện đó thì anh cũng không rõ lắm. Nhưng mà, nếu cứ xét theo lý luận đó, thì điều đó hẳn là cũng là một kết quả từ mong muốn của một ai đó. Cho dù là "quái dị" đi nữa, cho là hồn ma đi nữa, nếu như không có ai mong muốn chúng sinh ra, chúng không thể sinh ra được.

- Hưưm.

"Quả nhiên là nghe rất ngụy biện", cô bé nói tiếp.

- Vậy, ông anh quỷ. Lần sau, nếu anh gặp cô bé đó, thì hãy hỏi thay em câu này nhé. Hỏi lúc anh trả lại cái ba-lô hay lúc bọn anh hẹn họ trong phòng cũng được.

- Hỏi thay em ư... Hỏi cái gì thế ?

- Rõ ràng thế rồi mà anh còn hỏi à.

Onononki-chan đứng dậy, và nói:

- Sau khi trở thành hồn ma, cô bé có hạnh phúc không.

Như thể ở đó đang có một cái máy ảnh chụp cận cảnh cô bé --- cô bé vừa tạo dáng, vừa nói vậy.

Mặc dù khuôn mặt của cô bé vẫn không có chút tình cảm nào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện