Phần kết, nói đúng hơn là đoạn kết của lần này.

Ngày hôm sau, khoảng lúc thường ngày tôi bị hai đứa em gái Karen và Tsukihi đánh thức.

Kagenui-san cõng Ononoki-chan trên lưng, bỏ lại tòa nhà bỏ hoang ở đằng sau---dĩ nhiên, sau khi rời khỏi tòa nhà, Kagenui-san sẽ không đặt chân xuống mặt đất, nhảy từ tường rào, hàng rào, rào chắn để đi. Cho dù cõng Ononoki-chan trên lưng, nhưng mà cảm giác thăng bằng không hề bị ảnh hưởng chút nào cả---sau đó tôi cắn vào cổ của Shinobu để trả lại máu, sau đó Shinobu trở lại hình dáng cô bé con, tôi cũng trở lại làm người. Sau đó tôi cưỡi lên xe đạp, bỏ Shinobu vào giỏ trước, trở về nhà.

Tiện thể nói luôn, mặc dù Ononoki-chan mặc bộ đồ rách tả tơi đi về, nhưng mà tôi cũng không có dũng khí trở về nhà mình trong bộ dạng trần truồng, vì thế trước khi Shinobu trở lại hình dáng bé gái, tôi có xin cô bé dùng kĩ năng sáng tạo vật chất để tạo ra quần áo cho tôi. Nhưng mà bởi vì cái sở thích khoái đồ hoa lệ vô dụng của Shinobu, mà tôi phải tốn một ít thời gian để đạt được tiếng nói chung.

"Làm sao mặc được bộ đồ như của mấy thằng đồng bóng này chứ! Làm cái nào bình thường là được rồi!"

"Lòng tự tôn không cho phép ta tạo ra thời trang bình thường! Nếu để cho ta thiết kế thì ta sẽ không để cho ngài phải mặc bộ đồ xộc xệch đó đâu!"

Cũng may là loại cãi lộn nổ trời rung đất này xảy ra sau khi nhóm hai người đó đã rời khỏi tòa nhà bỏ hoang, màn đêm đã buông xuống.

Bởi vì vậy tôi phải mất một thời gian mới về được đến nhà.

Nhắc mới nhớ, khi tôi đang trải nghiệm kì nghỉ xuân địa ngục, tôi có nhận được một câu hỏi từ Tsukihi qua tin nhắn---Chilchil và Michil rốt cuộc đã tìm được chim xanh ở đâu, nó hỏi như vậy.[1]

Tôi không trả lời, nhưng mà tôi biết câu trả lời.

Là ở nhà của mình.

Chính vì vậy chim xanh đối với tôi là hai đứa nó, Liệt Hỏa Tỉ Muội.

Trong lúc tôi vừa suy nghĩ những chuyện như vậy vừa bước vào nhà (lúc này Shinobu đã lặn vào bóng của tôi), thì thấy Karen đang tranh chấp với ba mẹ vừa trở về từ nơi làm việc ở cửa trước.

Ba mẹ.

Nói tóm lại là ba và mẹ của tôi.

"Tuyệt đối không cho qua! Chỉ có anh hai mới được bước qua nơi này thôi!"

......

Đều là lỗi tại tôi.

Đều là vì tôi không giới hạn ba mẹ cho Karen biết---ai sẽ tự kiểm điểm vì việc đó chứ.

Con nhỏ này đúng là ngu thứ thiệt.

Giống như một nhân vật trò chơi được lập trình, rốt cuộc tôi phải mất thêm một lúc nữa để giải thích cho ba mẹ về việc cửa trước bị phá hủy.

Mặc dù nói là giải thích thì cũng chẳng có gì để mà nói cả.

Dù sao thì tôi cũng dùng lại lời giải thích hoang đường như đã nói với Karen---quả nhiên ngoại trừ Karen sẽ không có ai đi tin loại giải thích này, nhưng mà ba mẹ tôi là người theo chủ nghĩa hiện thực, hẳn là không nghĩ rằng việc này là do yêu quái làm ra (có khi hai người còn nghĩ đây là trò đùa của Karen. Không không, làm sao việc này lại có thể dùng từ trò đùa để hình dung được chứ), vì thế cuối cùng thì cũng chấp nhận.

Hơn nữa, xem ra ba mẹ tôi nghĩ việc tại sao mái tóc mười năm không đổi của Karen tự dưng thay đổi---đang lúc tôi cảm thấy bất an không biết Karen có khai ra đều là do tôi hay không,

"Ơ? Con đâu có cắt tóc đâu. Từ trước đến giờ vẫn vậy mà?"

Làm sao mà chính đương sự lại cảm thấy kinh ngạc được chứ.

Xem ra nó đã quên đi thời kì nó còn để tóc đuôi ngựa.

Tôi thật sự vô cùng lo lắng cho đứa em gái này.

Mà---dù sao thì vì vậy mà tôi được cứu.

Dù sao thì, chọn đúng thời cơ ba mẹ bắt đầu nghiêm nghị thuyết giáo Karen, tôi len lén rời khỏi hiện trường, đi về phía tầng hai.

Đến chỗ đứa em gái còn lại, chỗ của Tsukihi.

Araragi Tsukihi cũng làm theo lời tôi dặn, trước khi tôi rời khỏi nhà nó nằm ngủ trên tầng hai của chiếc giường tầng.

Yukata đã thay thành đồ ngủ.

Vẫn để mép trái đè lên mép phải.

Phải sửa lại chứ, cái con nhỏ này.

Chim bất tử.

Quái dị, quái điểu, đỗ quyên.

Cho dù có giấu giếm thế nào, thì nếu như vì tai nạn nào đó mà cơ thể bị đứt lìa một phần (đúng, cũng vừa hay lúc nãy tôi đã trải qua vố số lần những điều này khi đánh với Kagenui-san), bị thương nặng thì chuyện này tự nhiên sẽ bị phát hiện---chà, cho đến lúc chuyện đó xảy ra, thì tôi sẽ vẫn làm giống như tôi đã nói với Kagenui-san, tôi sẽ chôn sâu thân phận của Tsukihi trong ngực mình.

Không chỉ là uy mãnh khi một người gần như không chết quơ cào chính nghĩa---thân thể đã là của quái dị ở trong thánh vực như Tsukihi thì ngay cả tư cách của chính nghĩa có lẽ cũng đã không còn. Giống như tôi và Shinobu---cho dù có thực hiện chính nghĩa thì chính nghĩa đó cũng chỉ như lửa cháy lan ra đồng cỏ mà thôi.

Như vậy sẽ trở thành chính nghĩa vô tình.

Trái tim của con người không phải để chứa đồ mà là để chứa ngọn lửa thiêu đốt---người ta thường nói câu đó.

Đẻ nhờ.

Có lẽ người đúng là Kagenui-san---có lẽ chị ta là chính nghĩa.

Ít nhất thì nếu như trong chương trình ti-vi mà có thuyết minh về tập tính của đỗ quyên thì chắc là sẽ không có ai cảm thấy thoải mái.

Người ta sẽ nghĩ loại động vật sử dụng phương pháp sinh sôi nảy nở có tỉ lệ không cao như vậy là thật gian xảo.

Nếu là tôi thì tôi chắc chắn sẽ suy nghĩ thiển cận như vậy.

Nhưng mà.

Đỗ quyên khác với Tsukihi.

Ít nhất thì nó chừa từng có ý định đẩy tôi và Karen ra khỏi tổ---chưa từng một lần nào.

Tsukihi vĩnh viễn là em gái của tôi và Karen.

Kể từ khi sinh ra, vĩnh viễn.

Cho dù là thật hay giả thì chính nghĩa cũng sẽ không thay đôi, cho dù là thật hay giả thì nó vẫn là em gái của tôi.

Cho dù không phải chính nghĩa, thì vẫn là gia đình.

Là Liệt Hỏa Tỉ Muội.

Là em gái của tôi, niềm tự hào của tôi.

Bây giờ tôi đã có thể trả lời câu hỏi mà Ononoki-chan hỏi tôi lúc đó.

Cho dù chỉ toàn là đồ giả---tôi vẫn nghĩ đó là một thế giới tuyệt vời.

Trả lời giống như người bị ma ám.

Giống như Kaiki Deishuu.

"...Em còn đang chuẩn bị xem anh có hôn lại một lần nữa không, quả nhiên là không làm sao."

Đột nhiên.

Tsukihi đột ngột nói vậy.

Không biết nó tỉnh lại từ khi nào, cặp mắt vẫn như từ trước đến nay, rũ xuống trông như thể buồn ngủ, nhưng mà cũng không phải nó vừa thức dậy, xem ra từ nãy tới giờ nó vẫn giả vờ ngủ.

Đùa kiểu gì vậy chứ.

"Em đang nghĩ nếu như anh dám hôn, em sẽ dùng lưỡi trói anh lại."

"Đây là loại yêu quái phương nào vậy hả."

"Buổi sáng tốt lành. Chào mừng trở về. Anh vừa đi đâu à?"

"Ừ. Thực ra anh vì mày mà phải chiến đấu với loài người trông như quái vật và quái vật trông như loài người đó."

"Hê ê. Thật là vất vả cho anh rồi. Đừng gắng sức quá nhé."

"Không có gắng sức. Bởi vì đây là việc anh muốn làm."

"Em biết rồi biết rồi. Anh hai thích nhất là bọn em."

"Đừng có tự tiện xuyên tạc như vậy. Anh ghét nhất hai đứa mày."

"Vậy, anh hai. Em phải ngủ tới lúc nào? Bởi vì anh hai nói em ngủ, cho nên em vẫn cố gắng ngủ từ lúc đó tới giờ."

"Hai chị em bọn mày cũng quá trung thành với những gì anh mày nói..."

TÔi thật sự lo lắng cho tương lai của hai đứa nó, sau đó tôi nhảy từ trên thang xuống.

"Ngủ đến ngày mai đi. Sau đó ngày mai đi gọi anh dậy là được rồi."

"Rõ rõ."

"Chờ hết nghỉ hè. Anh sẽ giới thiệu bạn gái với hai đứa mày."

"Hê?"

Tsukihi phản ứng rất mẫn cảm với những lời đó, nó bật người dậy.

"Cái gì chứ. ANh hai, anh có bạn gái rồi sao?"

"Ừm. Thực ra là từ tháng năm."

"Bạch kim tức giận."

Tôi nhận được ánh mắt khinh bỉ từ Tsukihi,

"Đến lúc đó đừng có nói cái gì thừa đấy."

Nói xong tôi đi ra hành lang.

Ngồi tán dóc là sở trường của tôi, nhưng mà nếu như ở lại lâu quá thì sẽ rất chán. Dù sao thì tôi cũng trở về phòng của mình, thay quần áo.

Thức trắng một đêm một ngày làm đủ thứ chuyện---quái vật thông minh nên nghỉ ngơi một chút.

Ghi chú

Chuyện cổ tích 'Chim xanh' của tác giả người Bỉ Morris Madeleine.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện