Hai mươi phút sau khi tôi bắt đầu tiếp tục đạp xe trở lại.
Nếu là lúc bình thường thì phải cần ba mươi phút mới đến được căn đại viện dành cho võ sĩ đạo nơi Kanbaru sống, nhưng mà cuối cùng tôi cũng đến được.
Nếu như không bị mất thời gian vì gặp Karen, có lẽ tôi đã đến sớm hơn ba phút.
Sau khi tôi nhấn chuông cửa đặt bên cạnh biển tên nhìn chẳng hợp chút nào với một căn nhà kiểu Nhật, bà của Kanbaru ra đón tôi.
Vừa lúc nãy, bà vừa chứng kiến hành vi xấu mặt (hay còn gọi là hành vi biến thái) của Kanbaru.
Chà, bởi vì tôi từng nhiều lần đến dọn dẹp phòng của Kanbaru, ông bà của cô bé cũng không lạ gì mặt của tôi, nhưng mà nếu lỡ như họ biết được đối tượng nói chuyện điện thoại lúc nãy với Kanbaru khi cô bé đang ở trần là tôi, thì chắc đến cái ngưỡng cửa tôi cũng không bước qua được.
---Ừm...
---Chăm sóc Suruga hộ bà nhé, Koyomi-kun.
Bà của Kanbaru không hiểu sao để lộ ra vẻ mặt rất có lỗi, cúi đầu và nói vậy với tôi.
...Chà, cho dù ở trường cô bé có là ngôi sao đi nữa, thì đối với bà của mình, cô bé vẫn chỉ là một đứa cháu gái dễ thường bình thường mà thôi...
Không nói đến chuyện ở trần, chắc chắn bà cũng biết đến tình trạng căn phòng của cô bé.
Có lẽ bà rất lo lắng đây.
Nói theo một cách nào đó, thì tin tưởng cũng chính là lo lắng.
......
Nhưng mà, sau khi đã thành học sinh mười hai mà vẫn bị bà của người khác gọi là 'Koyomi-kun' đúng là một chuyện xấu hổ.
Tôi tạm biệt bà rồi đi đến phòng của Kanbaru.
Cánh cửa trượt đã bị đóng lại.
Chắc chắn bây giờ cô bé đang ngồi ôm chân co ro trong một góc phòng, vừa tưởng tượng như vậy, lồng ngực tôi đã đập rộn cả lên, tôi không gõ cửa gì cả mà cứ thế đẩy tấm cửa trượt ra.
Cô bé đang gục trên tấm chăn, người trần như nhộng.
"Bư!"
Kanbaru Suruga.
Tự bản thân và người khác đều công nhận là đây là một cô gái rất 'đen tối'.
Bản năng tính dục này có lẽ vì không được phát tiết ra qua thể thao nữa, nên cứ tích lại từng chút từng chút một ngày qua ngày, bây giờ trình độ của cô bé đã vượt qua mức dùng từ 'sê-xua-ha-ra' có thể diễn tả vài bậc, đến độ khiến cho tôi, Sengoku, Shinobu cùng phải kết hợp với nhau thành tổ kiện cáo.
Tuy nhiên!
Một điều không ngờ nhất là đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô bé trần như nhộng.
Không, nói thế nào nhỉ, từ sau khi rút lui khỏi câu lạc bộ bóng rổ, từ tháng Sáu Kanbaru bắt đầu để tóc dài, ngoại hình cũng dần trở nên giống con gái, chính vì vậy mà tự dưng nhìn thấy cô bé ở trần---
Không, cô bé đang nằm sấp!
Nhưng mà những đường cong của cái lưng cũng đã cực kì gợi cảm rồi.
Xương bả vai quá sức tuyệt vời!
Thật không hổ danh người chơi thể thao, cho dù đã rút lui khỏi câu lạc bộ nhưng vẫn không ngừng tự mình luyện tập, cơ bắp săn chắc, thân thể thật sự quá sức đẹp!
Mặc dù có người nói đùi như linh dương, nhưng mà cô bé này thì toàn thân đều là linh dương cả!
Như thể một bức điêu khắc thời Hy Lạp cổ đại!
Đây chính là, đấy chính là vẻ đẹp hình thể sao!
Trước đây tôi chỉ chú ý tới cơ bắp ở chân của cô bé rất săn chắc, không ngờ không chỉ có vậy, toàn thân của người này đều là vũ khí giết người cả.
Như vậy tôi có thể hiểu tại sao lúc bình thường cô bé đều muốn cởi quần áo!
Cơ thể này mà không để cho người khác nhìn thấy thì thật quá sức lãng phí!
"......"
Không.
Mặc dù nói trần như nhộng, nhưng mà tay trái của cô bé vẫn bị băng---quấn kín mít.
"K, Kanbaru..."
Tôi sợ là sau khi bị bà nhìn thấy mình ở trần, cô bé dùng hết chút sức lực còn lại đóng lại cánh cửa trượt, thấy cô bé như vậy tôi chẳng biết phải nói gì, nên đành chào cô bé một tiếng.
"Hửm...Là Araragi-senpai sao?"
Gương mặt đang áp xuống gối của Kanbaru ngẩng lên.
Sau đó---
"K, Khoan đã Kanbaru! Lúc này đừng trở người! Lúc này em mà trở người thì mọi chuyện sẽ trở nên cực kì rắc rối!"
Chủ yếu là đối với tôi thôi!
Tôi sẽ có rất nhiều thứ trở nên rắc rối---.
"...Ơ"
Sau khi 'à' một tiếng, Kanbaru gật đầu.
"À...bộ dạng em lệch xệch thế này thật là thất lễ rồi. Mặc dù người đứng trước mặt em là Araragi-senpai, em vẫn thấy thật xấu hổ"
"...Ư oa a"
Cô bé lại có thể cảm thấy xấu hổ như người bình thường...
Dù vậy, Kanbaru vẫn không có ý định che lại cơ thể mà cứ giang rộng hai tay hai chân ra.
Chỉ có mỗi khuôn mặt là ngẩng lên.
"Nhưng mà, chẳng hề thông báo trước đã tự dưng đẩy cửa trượt ra, việc này thật không giống với Araragi-senpai có tính cách cao thượng mà em biết...ừm"
"Không phải, việc này...anh chỉ muốn nhìn thấy bộ dạng sụp đổ của em"
"À...nếu là bộ dạng xấu xí này thì anh nhìn bao nhiêu em cũng không phiền đâu"
"......"
"Nào, anh cứ nhìn đi. Đây chính là hình dạng thật sự của Kanbaru Suruga...một Kanbaru Suruga không có chút gì che đậy"
"Không..."
Chà, đúng như những gì cô bé nói, nhưng mà.
Không có chút gì che đậy tức là nói như lúc mới sinh, đúng không nhỉ.
"Nói thế nào nhỉ...ừm, anh xin lỗi"
Tôi thật không nghĩ tới cô bé lại suy sụp đến mức này.
Trời phạt tới thật quá nhanh.
Cứ như lời cầu khẩn của tôi gọi nó tới vậy.
"Xin lỗi, Kanbaru...hãy để anh nhận trách nhiệm"
"Trách nhiệm?"
Kanbaru dùng đôi mắt trống rỗng như cá chết mà người ta khó có thể tưởng tượng một người như cô bé có thể có, sau đó lặp lại những lời của tôi một cách máy móc.
"Trách nhiệm của việc gì vậy, Araragi-senpai"
"Thì là, nói thế nào nhỉ, đối tượng nói chuyện điện thoại với em là anh, vì vậy một nửa nguyên nhân của tình cảnh hiện tại cũng là do anh, không phải vậy sao"
Dĩ nhiên tôi không thể nói ra chuyện mình cầu cho cô bé bị trời phạt.
Nghe những lời của tôi, Kanbaru cũng không phản ứng gì cả,
"Em không nghĩ vậy"
Cô bé nói.
Cho dù ở trong tình cảnh này, cô bé cũng không để mất tinh thần tự giác trách nhiệm cao của bản thân.
Thật không hổ danh.
Trong số những người tôi quen biết, thì người có phẩm hạnh cao nhất chính là Hanegawa Tsubasa, tuy nhiên, vị trí thứ hai không ngờ lại là của Kanbaru.
"Chà, dù sao thì nếu như Araragi-senpai muốn nhận trách nhiệm thì cũng được thôi...nhưng mà, chính xác thì anh muốn nhận trách nhiệm kiểu gì?"
"Chúng mình kết hôn đi"
"Phụt!"
Lần này đến lượt Kanbaru phun ra.
Sau đó cô bé lại tiếp tục vùi mặt xuống gối.
"T......Tại sao lại là kết hôn"
"Chà, mặc dù anh chỉ thấy một nửa phần lưng, nhưng mà dù sao thì anh cũng đã thấy em ở trần"
"Anh bỏ qua vài giai đoạn rồi đấy...nếu theo kiểu lý luận này, em cũng chẳng rõ là Araragi-senpai phải kết hơn với bao nhiêu cô gái nữa..."
"Chà, đừng có nói chuyện làm tổn thương danh dự con người như vậy chứ!"
Tổn thương danh dự.
Mặc dù điều đó chính xác là sự thật.
"...A ha ha"
A, cô bé cười.
Mặc dù rất yếu ớt nhưng mà đó vẫn là một nụ cười.
"Araragi-senpai"
Sau đó Kanbaru nói.
"Mặc dù đó là một lời đề nghị rất hấp dẫn, nhưng mà, anh không cần nhận trách nhiệm cũng được. Nếu như anh làm chuyện đó, em sẽ bị Senjougahara-senpai giận mất. Thay vì vậy, Araragi-senpai, em chỉ có một yêu cầu dành cho anh thôi, không biết anh có muốn nghe không"
"Ừ. Bất kì chuyện gì anh cũng làm. Trong ngày hôm này, anh là nô lệ của em"
"Em muốn mặc quần áo, anh ra hành lang đứng đợi được không"
"...Haha"
Tôi bật cười một cách bất đắc dĩ.
Tôi thật không nghĩ cái từ muốn mặc quần áo lại phát ra từ miệng của Kanbaru.
Đó giống như khoảnh khắc loài người bắt đầu đi lại bằng hai chân, thật khiến người ta cảm động.
Tôi ra ngoài hành lang như được bảo chờ Kanbaru mặc quần áo (thật không hổ là người mang dòng máu thể thao, Kanbaru mặc quần áo cực kì nhanh. Chỉ sau vài phút đã xong. Cởi cũng nhanh mà mặc cũng nhanh), sau đó tôi bắt đầu dọn dẹp.
Nhiệm vụ bắt đầu.
Đầu tiên tôi bắt đầu phân loại đại khái đống rác, chất đầy túi rác 45 lít, sau đó vứt ra ngoài sân.
Những thứ đó chỉ là những thứ không cần thiết một cách rõ ràng.
Những thứ mà tôi không biết rõ có phải là rác hay không thì sẽ được đặt ở đây.
Bởi vì đây không phải phòng của tôi, tôi không thể biết được món nào là cần thiết món nào không, cuối cùng sẽ để cho Kanbaru nhận định---không, cho dù nói vậy thì phần lớn cũng sẽ bị vứt đi.
Với lại đây chỉ là tạm giữ, chứ không phải lưu giữ.
Nói như vậy nghe khá giống với thủ tục pháp lý.
Kanbaru Suruga.
Cô bé này rõ ràng là người có tiền, hơn nữa còn rõ ràng là phá gia chi tử.
Cứ mua một đống đồ chẳng biết dùng làm gì về, sau đó dùng thuật luyện kim tuyệt vời biến chúng thành rác.
Cho nên đến cuối cùng thì phần lớn chúng đều bị vứt đi.
Chà, dù sao thì từng này cũng chỉ mới là xây nền mà thôi.
Việc sắp xếp gọn gàng nghiêm túc còn ở phía trước.
Quần áo mà Kanbaru thay là một cái quần cộc bó và áo ống, thân hình bị lộ ra cũng chẳng khác gì ở trần là mấy (ngoại trừ việc mang dòng máu thể thao, thì đây chính là lý do cô bé mặc quần áo nhanh), dù vậy thì đây cũng là trang phục có thể dùng để đi ra ngoài được.
Nếu nghĩ về tình trạng hỗn loạn trong phòng của Kanbaru, thì mặc loại quần áo thể thao hạn chế việc hở hang (như loại quần áo mà bình thường Karen hay mặc) có lẽ sẽ tốt hơn...
Nhưng mà một điều khó hiểu là Kanbaru mặc áo quần thể thao thì lại không hợp.
Bởi vì cô bé không cao như vậy sao? Mặc dù lúc cô bé mặc loại đồng phục bình thường không cho phép cử động mạnh thì lại rất hợp.
Vừa suy nghĩ đến chuyện áo quần như vậy tôi vừa tiếp tục công việc, đột nhiên ánh mắt của tôi tập trung vào một cái áo chơi bóng rổ được chôn trong núi rác, tôi khai quật nó ra.
Số sau lưng là '4'.
Đây không phải là số của đội trưởng sao?
Không, kiến thức về bóng rổ của tôi cũng chỉ giới hạn quanh mấy cú slam dunk thôi, nên tôi cũng không rõ lắm.
"Kanbaru. Cái này là"
"Ừm. À"
Tiện thể nói luôn, Kanbaru đang đứng ở trong hành lang.
Kanbaru, mặc dù có phản xạ rất tốt nhưng điều khó hiểu chính là cô bé lại cực kì vụng về (việc nhà dở vô cùng. Chà, chỉ cần nhìn tình trạng căn phòng này, thì cũng chẳng cần phải mở ngoặc ra giải thích làm gì) trong giai đoạn này, cô bé không cản trở tôi thì đã gọi là giúp đỡ rồi.
Có thể đối xử với một người thuộc đẳng cấp ngôi sao như Kanbaru thành người phá đám, chỉ cần nghĩ đến việc đó là sự thật cũng đủ để khiến tim của tôi đập thình thịch rồi, nhưng mà bởi vì nghĩ rằng đối với con người thì đây là loại cảm xúc cực kì không tốt nên tôi không nói ra khỏi miệng.
"Đó là đồng phục câu lạc bộ. Em cứ nghĩ là không biết nó chạy đi đâu rồi, té ra là ở chỗ đó"
"Hêê. Là đồng phục dùng trong lúc luyện tập sao?"
"Không, đây là kỉ niệm của lần tham gia hội thi toàn quốc lúc em còn học lớp mười. Đấy, anh thử lật mặt trong xem đi. Trong đó có chữ kí tập thể của tất cả thành viên đó"
"...Em không có khái niệm giữ dìn vật kỉ niệm quý giá sao?"
"Những kí ức đó em luôn giữ ở trong trái tim này"
"Nói thật là hay!"
Ở đây cũng có!
Bản thể của kí ức là ở đây!
Tôi nhớ đến câu chuyện buồn về việc Hachikuji bị mất trí nhớ (mặc dù đó là chuyện tôi bịa ra).
"Nhưng mà, lúc đó em vẫn chưa phải là đội trưởng mà. Dù sao cũng chỉ mới học lớp mười. Vậy mà số áo vẫn là '4' sao?"
"Cũng đâu có ai nói không phải đội trưởng thì không được mang áo số '4' đâu. Chà, thực ra thì theo lệ cũ thì đúng là vậy, nhưng mà...trong trường hợp của em thì bởi vì em là con át chủ bài của đội nên đội trưởng đương thời nhượng lại số áo đó cho em"
"Hêê, tốt thật đấy. Người đội trưởng đó cũng thật rộng lượng. Nhưng mà anh nhớ là trong lần dọn dẹp trước đâu có cái này đâu nhỉ"
"Vì muốn dùng khích lệ đám đàn em nên cái này vẫn được treo ở trong phòng câu lạc bộ. Trước khi kì nghỉ hè tới thì em đi lấy nó về"
"Ra vậy"
"Cũng sắp đến lúc rồi, em nghĩ có lẽ đã đến lúc câu lạc bộ bóng rổ thoát khỏi vinh quang quá khứ---dù sao em cũng đã rút lui. Nếu lúc nào cũng gây ảnh hưởng với mọi người thì câu lạc bộ bóng rổ sẽ không thể có tương lai được"
"Hưm..."
Xem ra sau khi rút lui, Kanbaru vẫn thay mặt câu lạc bộ bóng rổ gánh vác nhiều chuyện---nhưng mà bây giờ xem ra cô bé muốn vạch rõ ranh giới rồi chăng.
Đối với Kanbaru thì có lẽ đây là một hình thức chuộc lỗi.
Bởi vì cô bé thật sự rất quan tâm tới câu lạc bộ bóng rổ.
"Chà, bởi vì em tự tiện đi lấy cái áo đồng phục dùng để trang trí này về mà không thông báo với ai nên cuối cùng khiến cả cảnh sát cũng vào cuộc"
"Hôm diễn ra lễ tốt nghiệp xe cảnh sát tới là do chuyện này sao"
"Đây hoàn toàn trỏ thành một vụ phạm tội rồi, nhưng mà việc em là phạm nhân thì vẫn chưa bị lộ ra..."
"Bây giờ phải làm thế nào với tang vật này đây!"
Mặc dù vậy.
Về cơ bản cũng chỉ là đi lấy áo của bản thân về thôi, có lẽ cũng chẳng sao cả.
Nhưng mà, nếu là như vậy thì thứ này không thể vứt đi được--không, không phải tôi sợ cảnh sát phát hiện ra, mà là vì đây là một kỉ vật quan trọng.
"Nhắc mới nhớ, thực sự thì anh cũng chưa từng xem một trận bóng rổ nào của em. Đúng rồi, Kanbaru. Em mặc thử cái này vào một chút được không?"
"Được thôi"
Mặc dù tôi cho rằng đây là một lời đề nghị cực kì không phù hợp với những người đã rút lui, nhưng mà Kanbaru chẳng hề ngần ngại gì cả.
Trên phương diện này, cô bé đúng là một người rộng lượng.
"Bởi vì tóc cũng dài ra rồi nên em nghĩ so với ấn tượng lúc còn đương thời chắc sẽ khác nhau khá nhiều"
"...Tóc của em mọc cũng nhanh ghê thật đấy"
Lúc gặp nhau lần đầu tiên, cô bé để mái tóc còn ngắn hơn cả của tôi, nhưng bây giờ thì đã dài hơn tôi cả thước.
Bởi vì tôi phải che tàn tích sâu hoắm từ vết thương do Shinobu cắn trên cổ nên tóc của tôi hơi dài so với bình thường...nhưng mà, tóc của Kanbaru đã dài tới mức có thể buộc túm lại đằng sau.
"Hừm. Vậy sao?"
"Ừ. Bình thường thì tốc độ mọc dài của tóc là khoảng một cen-ti một tháng, nhưng mà nhìn em thì phải là năm cen-ti một tháng"
"Chà, chắc là bởi vì em rất háo sắc"
"Nói thật thẳng thắn!"
Anh cũng nghĩ như vậy! Nhưng mà lại không nói ra ngoài thôi!
"Đúng, nói cho chính xác thì là nhầm lẫn một thời gian dài từ 'Peperoncino' là một từ có hàm nghĩa xấu xa."[1]
"Lúc ăn em không nhận ra điều này sao!"
"Còn có nhầm từ 'nói chuyện điện thoại giữa người trong gia đình' sang 'phái thông dâm trong gia đình'."[2]
"!"
Tôi giật mình đến không nói nên lời.
"A, không...là nhầm 'Giữa gia đình thì không mất tiền' thành 'Tình cảm sâu đậm với gia đình'."[3]
"Cho dù sửa lại rất tự nhiên nhưng cũng không được!!"
"Còn có em thường nghĩ là 'phòng tắm lộ thiên' tức là 'phòng tắm lộ hết'"
"Đó không phải là hiểu nhầm mà là nguyện vọng của em đúng không! Ý tưởng đó không phải là của người hiện đại đâu"
"Ừm. Thực ra thì em vừa mới dùng cỗ máy thời gian đến thế giới này năm giây trước"
"Kĩ thuật trong mơ bị sử dụng một cách hoàn toàn vô nghĩa!"
"Đúng rồi, nói mới nhớ, em vẫn còn nhớ mình từng nhầm bracelet thành 'hít sâu nào' "
"Cái đó không có liên quan gì đến ero, chỉ là nhầm lẫn đơn thuần thôi!"
"Cảm giác nghe nó cũng như 'don't mind', trong trận đấu em lại nói nhầm thành 'bracelet', thật là xấu hổ chết được. Em không thể nào quên khuôn mặt kinh ngạc của đồng đội mình lúc đó"
"Dừng lại đi! Tính thực tế của câu chuyện này khiến người ta quá sức đau lòng!"
"Anh nghĩ nhầm 'đi về thăm gia đình' thành 'về ăn hại gia đình' có đau lòng không?"
"Thật là quá đau!"
Thiệt tình, hết chịu nổi rồi!
Xem ra kiếp sau anh vẫn quan hệ rất tốt với em!
"...Em cũng ngừng việc bắt chước Senjougahara rồi nhỉ"
"Hửm? À, chuyện tóc mái ấy hả?"
Trong khi tròng cái đồng phục mà tôi đưa qua vào, Kanbaru trả lời, dường như cũng không suy nghĩ nhiều lắm.
"Thực ra em cũng không định bắt chước Senjougahara-senpai---không, em cũng không rõ lắm, em cũng không tin tưởng được bản thân nữa rồi"
"Anh không có ý đó"
"Phư phư. Chà, dù sao thì đây cũng là chuyện cũ rồi---Araragi-senpai cũng không cần phải để ý như vậy. Ừm, nào, anh thấy sao. Cảm giác thế nào, Araragi-senpai"
"......"
Mặc dù mặc vào rất hợp.
Nhưng mà bởi vì cô bé mặc đồng phục trùm lên áo ống và quần cộc bó, nên khiến người ta có cảm giác cô bé đang ở trần và mặc mỗi đồng phục, bộ dạng rất là kích thích.
Trông không hăng hái lắm.
Thứ tôi muốn nhìn chắc chắn không phải là hình dạng này, nhưng mà...
Đúng là rất hợp với cô bé, nhưng mà, kiểu thích hợp như thế này phải dùng lời nào để diễn tả đây.
"Phư phư"
Tuy nhiên, Kanbaru thì có lẽ lại không ý thức được bản thân đang trông như thế nào, cô bé cười hơi có vẻ hạnh phúc.
"Mặc cái này xong khiến em có cảm giác như được trở lại thời đó"
Cô bé nói.
"Thời đó---là thời em vẫn còn chơi bóng rổ hả"
"Không, lúc ở trần đi tập huấn"
"Tính tự giác của em chạy đâu mất rồi!"
Kế hoạch đó không phải chỉ là trò đùa sao!
Đừng khơi lại chuyện này nữa!
Nhưng mà, thực sự thì tôi không biết cô bé đang nhớ lại thời nào, nhưng mà xem ra có lẽ đó không phải là một cảm giác khó chịu, dù sao Kanbaru cũng không lập tức cởi cái áo đồng phục đó ra.
Chà, thôi kệ.
Dù sao cô bé cũng không cản trở việc quét dọn.
"Nhưng mà Kanbaru, cho dù em không chơi đuợc bóng rổ, thì chỉ cần lựa những môn thể thao khác không sử dụng đến tay trái thì vẫn được mà? Ví dụ như bóng đá chẳng hạn"
"Em nghĩ không có môn thể thao nào mà lại hoàn toàn không cần dùng tay đâu. Cho dù là bóng đá đi nữa, không kể đến vị trí thủ môn, những tình huống ném biên vẫn phải dùng tay thôi"
"A---"
"Hơn nữa em cũng chẳng biết luật việt vị là thế nào"
Lúc cô bé đang nói.
Thời điểm tôi tìm thấy cái áo đồng phục đó, phía dưới nó tôi vô tình nhìn thấy một vật mà tôi không thể ngờ tới.
Không, thực ra thì trong thời đại này thì có lẽ đây cũng không phải vật hiếm thấy, nhưng mà một vật như thế này lại nằm trong phòng của Kanbaru lại là việc khiến tôi không ngờ tới.
"Kanbaru, em cũng có máy ảnh kĩ thuật số sao?"
Hơn nữa còn là loại mới nhất (xem ra là vậy). Siêu mỏng siêu nhẹ.
"À, cái đó thì em cũng mới mua gần đây thôi"
Kanbaru gật đầu.
Hêê, thật sự là của Kanbaru sao---Một Kanbaru mù máy móc, đến sử dụng điện thoại còn không được, không ngờ lại có thể đi mua một món đồ công nghệ cao như vậy.
"Chà, ngay cả em cũng nghĩ việc này không giống mình chút nào. Nhưng mà Araragi-senpai, trên thế giới này có nhiều bức ảnh rất khó đem đi in, đúng không"
"Những bức ảnh rất khó đem đi in?"
"Ví dụ như ảnh 'nuy' tự sướng"
Tôi đâm đầu vào núi rác.
Công sức dọn dẹp gọn gàng thế là đổ xuống sông xuống biển.
"Đừng có đi mua máy ảnh kĩ thuật số vì loại mục đích đó! Kĩ thuật này vẫn còn quá sớm đối với em!"
"Chà, không phải 'chỉ vì loại mục đích đó' thôi đâu. Em sử dụng nó vào nhiều việc khác nữa"
"Ví dụ như"
"Chụp ảnh 'nuy' của các chú mèo còn một tuổi"
"......"
Đây đương nhiên mang ý nghĩa chụp chân dung những chú mèo con một tuổi 'mà cô bé nuôi' đúng không? Động vật dĩ nhiên là không mang quần áo rồi...đúng không!
"Đương nhiên là nếu nhận được sự cho phép của đương sự thì đó không phải là hành vi phạm pháp"
"Này này Kanbaru, sử dụng tiếng Nhật đúng một chút đi. Đi xin con mèo cho phép chụp ảnh là điều không thể không phải sao. Đối tượng đuợc xin phép chụp ảnh phải là người chủ nuôi mới đúng chứ?"
"Hửm? Em không thích cách nói bỏ qua ý thức nhân quyền này lắm, nhưng mà Araragi-senpai, nếu nói chủ nuôi thì đó chính là em mà---"
"Khôngg, anh rất thích mèo!"
Tôi vội vàng cắt đứt cuộc nói chuyện.
Chà, thật sự thì tôi không ưa mèo lắm.
Chúng thật đáng sợ.[4]
"Hừm. Vậy sao. Ra là Araragi-senpai thích mèo sao. Mặc dù nếu nghĩ tới vấn đề riêng tư, đây không phải là vật em muốn cho người khác nhìn, nhưng mà nếu Araragi-senpai kiểu gì cũng muốn xem thì cứ cầm thẻ nhớ của máy ảnh đem về cũng không sao đâu. Toàn bộ trách nhiệm em sẽ gánh chịu"
"Anh chưa từng nói là anh muốn xem!"
"Phư phư phư. Anh không cần phải xấu hổ như vậy"
Kanbaru nhận lại máy ảnh từ tay của tôi.
Tôi còn đang nghĩ là nó đi đâu mất tiêu rồi chứ, vừa nghĩ vậy tôi vừa ho khẽ.
Nhưng mà người bình thường chắc sẽ không có máy ảnh kĩ thuật số...năng lực vất đồ của cô bé đã vượt qua ngưỡng của nhân loại rồi.
Đây là câu chuyện mất đồ.[5]
"Em đã chuẩn bị một bất ngờ nho nhỏ dành cho anh chàng xấu hổ Araragi-senpai chẳng kém gì Sengoku-chan. Anh nhớ chờ đến học kì mới nhé"
"Hả? Bất ngờ"
"Gợi ý là 'một năm' và 'ngực' "
"......"
Xem ra sẽ có một bất ngờ không tốt đẹp cho lắm đang đợi tôi ở học kì mới.
Bây giờ tim tôi đã đập thình thịch lên rồi.
Sau đó, lần này tôi lại tìm ra một quyển truyện tranh từ trong núi rác.
Càng lúc tôi càng cảm thấy hoạt động dọn dẹp của mình đang chuyển dần sang khía cạnh truy tìm kho báu.
Nếu đã có tiền mua máy ảnh kĩ thuật số thì cũng phải mua lấy một cái tủ sách chứ...hửm, khi tôi nhìn bìa quyển truyện tranh thì phát hiện ra đây không phải truyện tranh mà một quyển tiểu thuyết.
'Bí thư bốn mắt và hoàng tử đeo kính'
Từ tựa đề cũng dễ dàng biết được đây là một quyển tiểu thuyết BL.
"...Cái này đem vứt, ừm. Có lẽ là rác đốt được"
"Araragi-senpai. Đó không phải rác moe."[6]
Kanbaru níu cánh tay đang đưa đến sọt rác của tôi lại.
Con bé này tới gần như vậy từ lúc nào vậy.
Đồng phục này là trang bị di động sao.
"Cho dù bị mối mọt cắn nát thì đây cũng là một vật rất quan trọng"
"Vậy sao? Nếu vậy thì em phải nâng niu giữ gìn đồ quan trọng chứ. Không phải đối xử thô bạo như vậy là rất mất lịch sự với tác giả sao"
Mặc dù đây rõ ràng không phải là câu mà một người vừa muốn ném quyển sách đi như tôi có thể nói ra.
Chà, nhưng mà xử lý chồng sách chất đống này thật là vất vả.
"Nhưng mà, nhìn đống này thì cái nào cũng na ná cái nào---Kanbaru, lúc đọc em phân biệt được chúng một cách rõ ràng sao"
"Dĩ nhiên. Chỉ có những kẻ ếch ngồi đáy giếng thì mới cho rằng toàn bộ những tiểu thuyết khoa học viễn tưởng trông đều giống nhau. Đối với con người thì những vật họ không biết thì đều giống nhau cả. Để có thể đánh giá chính xác, ta cần phải có tri thức và giáo dục"
"Vậy sao....đúng là anh chưa nghĩ tới việc này"
Bởi vì trong đống rác đó có vài quyển tiểu thuyết BL tương tự, tôi cầm lấy chúng và so sách thử phần bìa.
"Toàn bộ đều rất bảnh giai nhỉ"
"Ế?"
"Không, thực ra anh cũng nghĩ Kanbaru cũng thích mấy tên bảnh giai. Xem ra em thực sự cũng không phải là quá biến thái nhỉ?"
"Hả....!?"
Kanbaru trông thật sự rất sốc.
Nếu có hiệu ứng hình ảnh thì mặt của cô bé sẽ dài như cái bơm, khung cảnh thì trắng đen đảo lộn.
Xem ra đây thật sự là câu nói mà cô bé không muốn nghe nhất.
"Nghĩ lại thì trong thời đại này có lẽ cũng không hiếm gặp con gái đọc tiểu thuyết BL. Đây là bằng chứng cho thấy em rất lành mạnh. Vậy là em hoàn toàn bình thường, bình thường thôi"
"Bình thường!? Người tự xưng là truyền nhân của Freud như em lại bình thường ư!?"[7]
Sao có thể tự xưng một việc như vậy chứ...
Chà, cái gì cũng có thể liên hệ tới ero như cô bé thì có lẽ cũng xứng đáng làm truyền nhân đây.
"Nhưng mà em xem..., không phải các cô gái thì đương nhiên đều thích mấy thằng bảnh giai sao. Việc đọc những quyển truyện đầy những thằng bảnh giai như thế này cũng là một việc đương nhiên thôi. Nói tóm lại nó giống như một nhóm thần tượng vậy"
"Đ, Đừng ví dụ dễ hiểu như vậy!"
"Với lại em cũng chẳng tim đập chân run với những thằng có trọng lượng hơn một trăm năm mươi cân, cũng chẳng hưng phấn khi gặp mấy thằng cha trung niên bốc mùi nồng nặc, đúng không"
"K, Không, chuyện đó...!"
Kanbaru quay cuồng.
Hoàn toàn chẳng giống cô bé lúc bình thường.
"K...Khoan, khoan đã! Xin đừng nói chuyện đó! Nếu em nghe được chuyện đó từ Araragi-senpai thì em tiêu đời rồi! Cởi! Ngay bây giờ em sẽ cởi quần áo!"
"Không không không không, nghĩ lại thì ở nhà mà quần áo xộc xệch cũng là chuyện bình thường thôi. Ở bên ngoài thì cũng là nhà tắm công cộng đúng không? Ảnh 'nuy' tự sướng? Chà, vận động viên kiểm tra tình trạng cơ bắp của mình cũng là việc đương nhiên mà. Anh thật sự xin lỗi vì đã nói nhiều điều không phải với em"
"Em không muốn anh xin lỗi---Araragi-senpai, trước tiên hãy nghe em nói đã!"
"Nhưng mà, chà, nếu nghĩ tới kinh nghiệm hôm nay, nhìn thái độ buồn bã không thích bị người nhà nhìn thấy mình ở trần của em. Nếu chỉ nghe em nói thì chắc ai cũng nghĩ là em luôn luôn ở trần trong nhà, nhưng mà thực ra đó chỉ là một thế giới nhỏ hẹp trong phòng của em mà thôi, chỉ là đầu voi đuôi chuột thôi, em muốn nói vậy phải không"
Ăn hiếp đàn em.
Đây là việc rất thường gặp trong thể thao.
"Không phải vừa nãy nói chuyện điện thoại chính em cũng nói vậy sao, có khi anh thật sự còn đen tối hơn cả em đây?"
"Ư, Ư oa oa oa"
Đôi mắt của Kanbaru quay vòng vòng.
Cô bé hoàn toàn rơi vào tình trạng hỗn loạn.
Thực sự là Medapani.[8]
"K, Không phải, chỉ là ngẫu nhiên mà quanh đây mới nhiều sách loại này thôi, trong sâu hơn có hard-core BL. Em biết là BL không chỉ hoàn toàn là các anh chàng đẹp trai! Đây, anh thử tìm kĩ xem!"
"Này này Kanbaru, những điều không cần phải tìm kiếm mới thực sự là của bản thân---"
Tôi đang định nói từng có ý kiến cho rằng việc hội chứng đi tìm cái tôi là một vấn nạn đáng báo động của một thời kì thì.
Tôi bị Kanbaru đè xuống.
Thật không may địa điểm lại chính là ở trên chăn.
"Đ, Đã vậy thì em không còn cách nào khác là phải dùng hành động để chứng minh sự trong sạch của bản thân!"
Cho dù không tính đến tay trái thì sức lực của tôi cũng không bằng được Kanbaru.
Là sự khác biệt trong rèn luyện.
Bị đè ngược xuống, cơ thể của tôi không tài nào di chuyển được.
"Araragi-senpai, hãy hiểu cho em!"
"Hiểu cho em là sao!"
"Không có gì, dù sao anh cũng không phải là trinh nữ!"
"Anh là nam, đương nhiên anh không phải trinh nữ rồi!"
"Không sao cả, chỉ hơi đau lúc đầu thôi! Anh sẽ trở nên thoải mái ngay lập tức!"
"Kya---!"
"Phư phư, cơ thể của Araragi-senpai cũng tuyệt đấy chứ---Là loại cơ bắp mà em thích! Cảm giác sờ thật sự rất tuyệt!"
"Kya---!Kya---!Kya---!"
"Thôi nào! Đừng cựa quậy! Làm vậy sẽ rất khó cởi quần lót!"
"Kyaaaaaaaaaaaaaaaaa!"
Tôi.
Xin thề từ nay về sau, cho dù trong tình huống căng thẳng đến đâu mà tôi nhìn thấy Hachikuji đi nữa, thì tôi cũng sẽ tuyệt đối không bao giờ để cho hành động quấy rối tình dục diễn ra khi tôi gặp cô bé.
Ghi chú
Peperoncino là một loại mì Ý, phát âm tiếng Nhật là Peperonchiino, mà pero là liếm chùn chụt, chiino thì gần âm với chinpo, chinpo là cái chi thì google sẽ biết.
'Nói chuyện điện thoại giữa người trong gia đình', nguyên văn là 家族間通話, đọc là 'Kazoku kan tsuuwa', còn 'phái thông dâm trong gia đình' nguyên văn là 家族姦通派, đọc là 'Kazoku kantsuu ha'.
Tương tự như trên, 'Giữa gia đình thì không mất tiền' nguyên văn là 家族間無料, đọc là Kazoku kan muryou, 'Tình cảm sâu đậm với gia đình' nguyên văn là 家族感無量, đọc là Kazoku kanmuryou.
hint hint.
Không có gì nhiều, đại khái là parody cái tựa đề monogatari.
燃える - moeru, có thể đốt được và 萌え - moe, moe là gì thì google sẽ biết - phát âm tương tự nhau.
Sigmund Freud, nhà phân tâm học đầu thế kỉ XX, nhiều người cho rằng đầu óc ông này không được bình thường cho lắm.
Medapani là một spell trong Dragon Quest, chiêu này gây hiệu ứng confusion mạnh.
Nếu là lúc bình thường thì phải cần ba mươi phút mới đến được căn đại viện dành cho võ sĩ đạo nơi Kanbaru sống, nhưng mà cuối cùng tôi cũng đến được.
Nếu như không bị mất thời gian vì gặp Karen, có lẽ tôi đã đến sớm hơn ba phút.
Sau khi tôi nhấn chuông cửa đặt bên cạnh biển tên nhìn chẳng hợp chút nào với một căn nhà kiểu Nhật, bà của Kanbaru ra đón tôi.
Vừa lúc nãy, bà vừa chứng kiến hành vi xấu mặt (hay còn gọi là hành vi biến thái) của Kanbaru.
Chà, bởi vì tôi từng nhiều lần đến dọn dẹp phòng của Kanbaru, ông bà của cô bé cũng không lạ gì mặt của tôi, nhưng mà nếu lỡ như họ biết được đối tượng nói chuyện điện thoại lúc nãy với Kanbaru khi cô bé đang ở trần là tôi, thì chắc đến cái ngưỡng cửa tôi cũng không bước qua được.
---Ừm...
---Chăm sóc Suruga hộ bà nhé, Koyomi-kun.
Bà của Kanbaru không hiểu sao để lộ ra vẻ mặt rất có lỗi, cúi đầu và nói vậy với tôi.
...Chà, cho dù ở trường cô bé có là ngôi sao đi nữa, thì đối với bà của mình, cô bé vẫn chỉ là một đứa cháu gái dễ thường bình thường mà thôi...
Không nói đến chuyện ở trần, chắc chắn bà cũng biết đến tình trạng căn phòng của cô bé.
Có lẽ bà rất lo lắng đây.
Nói theo một cách nào đó, thì tin tưởng cũng chính là lo lắng.
......
Nhưng mà, sau khi đã thành học sinh mười hai mà vẫn bị bà của người khác gọi là 'Koyomi-kun' đúng là một chuyện xấu hổ.
Tôi tạm biệt bà rồi đi đến phòng của Kanbaru.
Cánh cửa trượt đã bị đóng lại.
Chắc chắn bây giờ cô bé đang ngồi ôm chân co ro trong một góc phòng, vừa tưởng tượng như vậy, lồng ngực tôi đã đập rộn cả lên, tôi không gõ cửa gì cả mà cứ thế đẩy tấm cửa trượt ra.
Cô bé đang gục trên tấm chăn, người trần như nhộng.
"Bư!"
Kanbaru Suruga.
Tự bản thân và người khác đều công nhận là đây là một cô gái rất 'đen tối'.
Bản năng tính dục này có lẽ vì không được phát tiết ra qua thể thao nữa, nên cứ tích lại từng chút từng chút một ngày qua ngày, bây giờ trình độ của cô bé đã vượt qua mức dùng từ 'sê-xua-ha-ra' có thể diễn tả vài bậc, đến độ khiến cho tôi, Sengoku, Shinobu cùng phải kết hợp với nhau thành tổ kiện cáo.
Tuy nhiên!
Một điều không ngờ nhất là đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô bé trần như nhộng.
Không, nói thế nào nhỉ, từ sau khi rút lui khỏi câu lạc bộ bóng rổ, từ tháng Sáu Kanbaru bắt đầu để tóc dài, ngoại hình cũng dần trở nên giống con gái, chính vì vậy mà tự dưng nhìn thấy cô bé ở trần---
Không, cô bé đang nằm sấp!
Nhưng mà những đường cong của cái lưng cũng đã cực kì gợi cảm rồi.
Xương bả vai quá sức tuyệt vời!
Thật không hổ danh người chơi thể thao, cho dù đã rút lui khỏi câu lạc bộ nhưng vẫn không ngừng tự mình luyện tập, cơ bắp săn chắc, thân thể thật sự quá sức đẹp!
Mặc dù có người nói đùi như linh dương, nhưng mà cô bé này thì toàn thân đều là linh dương cả!
Như thể một bức điêu khắc thời Hy Lạp cổ đại!
Đây chính là, đấy chính là vẻ đẹp hình thể sao!
Trước đây tôi chỉ chú ý tới cơ bắp ở chân của cô bé rất săn chắc, không ngờ không chỉ có vậy, toàn thân của người này đều là vũ khí giết người cả.
Như vậy tôi có thể hiểu tại sao lúc bình thường cô bé đều muốn cởi quần áo!
Cơ thể này mà không để cho người khác nhìn thấy thì thật quá sức lãng phí!
"......"
Không.
Mặc dù nói trần như nhộng, nhưng mà tay trái của cô bé vẫn bị băng---quấn kín mít.
"K, Kanbaru..."
Tôi sợ là sau khi bị bà nhìn thấy mình ở trần, cô bé dùng hết chút sức lực còn lại đóng lại cánh cửa trượt, thấy cô bé như vậy tôi chẳng biết phải nói gì, nên đành chào cô bé một tiếng.
"Hửm...Là Araragi-senpai sao?"
Gương mặt đang áp xuống gối của Kanbaru ngẩng lên.
Sau đó---
"K, Khoan đã Kanbaru! Lúc này đừng trở người! Lúc này em mà trở người thì mọi chuyện sẽ trở nên cực kì rắc rối!"
Chủ yếu là đối với tôi thôi!
Tôi sẽ có rất nhiều thứ trở nên rắc rối---.
"...Ơ"
Sau khi 'à' một tiếng, Kanbaru gật đầu.
"À...bộ dạng em lệch xệch thế này thật là thất lễ rồi. Mặc dù người đứng trước mặt em là Araragi-senpai, em vẫn thấy thật xấu hổ"
"...Ư oa a"
Cô bé lại có thể cảm thấy xấu hổ như người bình thường...
Dù vậy, Kanbaru vẫn không có ý định che lại cơ thể mà cứ giang rộng hai tay hai chân ra.
Chỉ có mỗi khuôn mặt là ngẩng lên.
"Nhưng mà, chẳng hề thông báo trước đã tự dưng đẩy cửa trượt ra, việc này thật không giống với Araragi-senpai có tính cách cao thượng mà em biết...ừm"
"Không phải, việc này...anh chỉ muốn nhìn thấy bộ dạng sụp đổ của em"
"À...nếu là bộ dạng xấu xí này thì anh nhìn bao nhiêu em cũng không phiền đâu"
"......"
"Nào, anh cứ nhìn đi. Đây chính là hình dạng thật sự của Kanbaru Suruga...một Kanbaru Suruga không có chút gì che đậy"
"Không..."
Chà, đúng như những gì cô bé nói, nhưng mà.
Không có chút gì che đậy tức là nói như lúc mới sinh, đúng không nhỉ.
"Nói thế nào nhỉ...ừm, anh xin lỗi"
Tôi thật không nghĩ tới cô bé lại suy sụp đến mức này.
Trời phạt tới thật quá nhanh.
Cứ như lời cầu khẩn của tôi gọi nó tới vậy.
"Xin lỗi, Kanbaru...hãy để anh nhận trách nhiệm"
"Trách nhiệm?"
Kanbaru dùng đôi mắt trống rỗng như cá chết mà người ta khó có thể tưởng tượng một người như cô bé có thể có, sau đó lặp lại những lời của tôi một cách máy móc.
"Trách nhiệm của việc gì vậy, Araragi-senpai"
"Thì là, nói thế nào nhỉ, đối tượng nói chuyện điện thoại với em là anh, vì vậy một nửa nguyên nhân của tình cảnh hiện tại cũng là do anh, không phải vậy sao"
Dĩ nhiên tôi không thể nói ra chuyện mình cầu cho cô bé bị trời phạt.
Nghe những lời của tôi, Kanbaru cũng không phản ứng gì cả,
"Em không nghĩ vậy"
Cô bé nói.
Cho dù ở trong tình cảnh này, cô bé cũng không để mất tinh thần tự giác trách nhiệm cao của bản thân.
Thật không hổ danh.
Trong số những người tôi quen biết, thì người có phẩm hạnh cao nhất chính là Hanegawa Tsubasa, tuy nhiên, vị trí thứ hai không ngờ lại là của Kanbaru.
"Chà, dù sao thì nếu như Araragi-senpai muốn nhận trách nhiệm thì cũng được thôi...nhưng mà, chính xác thì anh muốn nhận trách nhiệm kiểu gì?"
"Chúng mình kết hôn đi"
"Phụt!"
Lần này đến lượt Kanbaru phun ra.
Sau đó cô bé lại tiếp tục vùi mặt xuống gối.
"T......Tại sao lại là kết hôn"
"Chà, mặc dù anh chỉ thấy một nửa phần lưng, nhưng mà dù sao thì anh cũng đã thấy em ở trần"
"Anh bỏ qua vài giai đoạn rồi đấy...nếu theo kiểu lý luận này, em cũng chẳng rõ là Araragi-senpai phải kết hơn với bao nhiêu cô gái nữa..."
"Chà, đừng có nói chuyện làm tổn thương danh dự con người như vậy chứ!"
Tổn thương danh dự.
Mặc dù điều đó chính xác là sự thật.
"...A ha ha"
A, cô bé cười.
Mặc dù rất yếu ớt nhưng mà đó vẫn là một nụ cười.
"Araragi-senpai"
Sau đó Kanbaru nói.
"Mặc dù đó là một lời đề nghị rất hấp dẫn, nhưng mà, anh không cần nhận trách nhiệm cũng được. Nếu như anh làm chuyện đó, em sẽ bị Senjougahara-senpai giận mất. Thay vì vậy, Araragi-senpai, em chỉ có một yêu cầu dành cho anh thôi, không biết anh có muốn nghe không"
"Ừ. Bất kì chuyện gì anh cũng làm. Trong ngày hôm này, anh là nô lệ của em"
"Em muốn mặc quần áo, anh ra hành lang đứng đợi được không"
"...Haha"
Tôi bật cười một cách bất đắc dĩ.
Tôi thật không nghĩ cái từ muốn mặc quần áo lại phát ra từ miệng của Kanbaru.
Đó giống như khoảnh khắc loài người bắt đầu đi lại bằng hai chân, thật khiến người ta cảm động.
Tôi ra ngoài hành lang như được bảo chờ Kanbaru mặc quần áo (thật không hổ là người mang dòng máu thể thao, Kanbaru mặc quần áo cực kì nhanh. Chỉ sau vài phút đã xong. Cởi cũng nhanh mà mặc cũng nhanh), sau đó tôi bắt đầu dọn dẹp.
Nhiệm vụ bắt đầu.
Đầu tiên tôi bắt đầu phân loại đại khái đống rác, chất đầy túi rác 45 lít, sau đó vứt ra ngoài sân.
Những thứ đó chỉ là những thứ không cần thiết một cách rõ ràng.
Những thứ mà tôi không biết rõ có phải là rác hay không thì sẽ được đặt ở đây.
Bởi vì đây không phải phòng của tôi, tôi không thể biết được món nào là cần thiết món nào không, cuối cùng sẽ để cho Kanbaru nhận định---không, cho dù nói vậy thì phần lớn cũng sẽ bị vứt đi.
Với lại đây chỉ là tạm giữ, chứ không phải lưu giữ.
Nói như vậy nghe khá giống với thủ tục pháp lý.
Kanbaru Suruga.
Cô bé này rõ ràng là người có tiền, hơn nữa còn rõ ràng là phá gia chi tử.
Cứ mua một đống đồ chẳng biết dùng làm gì về, sau đó dùng thuật luyện kim tuyệt vời biến chúng thành rác.
Cho nên đến cuối cùng thì phần lớn chúng đều bị vứt đi.
Chà, dù sao thì từng này cũng chỉ mới là xây nền mà thôi.
Việc sắp xếp gọn gàng nghiêm túc còn ở phía trước.
Quần áo mà Kanbaru thay là một cái quần cộc bó và áo ống, thân hình bị lộ ra cũng chẳng khác gì ở trần là mấy (ngoại trừ việc mang dòng máu thể thao, thì đây chính là lý do cô bé mặc quần áo nhanh), dù vậy thì đây cũng là trang phục có thể dùng để đi ra ngoài được.
Nếu nghĩ về tình trạng hỗn loạn trong phòng của Kanbaru, thì mặc loại quần áo thể thao hạn chế việc hở hang (như loại quần áo mà bình thường Karen hay mặc) có lẽ sẽ tốt hơn...
Nhưng mà một điều khó hiểu là Kanbaru mặc áo quần thể thao thì lại không hợp.
Bởi vì cô bé không cao như vậy sao? Mặc dù lúc cô bé mặc loại đồng phục bình thường không cho phép cử động mạnh thì lại rất hợp.
Vừa suy nghĩ đến chuyện áo quần như vậy tôi vừa tiếp tục công việc, đột nhiên ánh mắt của tôi tập trung vào một cái áo chơi bóng rổ được chôn trong núi rác, tôi khai quật nó ra.
Số sau lưng là '4'.
Đây không phải là số của đội trưởng sao?
Không, kiến thức về bóng rổ của tôi cũng chỉ giới hạn quanh mấy cú slam dunk thôi, nên tôi cũng không rõ lắm.
"Kanbaru. Cái này là"
"Ừm. À"
Tiện thể nói luôn, Kanbaru đang đứng ở trong hành lang.
Kanbaru, mặc dù có phản xạ rất tốt nhưng điều khó hiểu chính là cô bé lại cực kì vụng về (việc nhà dở vô cùng. Chà, chỉ cần nhìn tình trạng căn phòng này, thì cũng chẳng cần phải mở ngoặc ra giải thích làm gì) trong giai đoạn này, cô bé không cản trở tôi thì đã gọi là giúp đỡ rồi.
Có thể đối xử với một người thuộc đẳng cấp ngôi sao như Kanbaru thành người phá đám, chỉ cần nghĩ đến việc đó là sự thật cũng đủ để khiến tim của tôi đập thình thịch rồi, nhưng mà bởi vì nghĩ rằng đối với con người thì đây là loại cảm xúc cực kì không tốt nên tôi không nói ra khỏi miệng.
"Đó là đồng phục câu lạc bộ. Em cứ nghĩ là không biết nó chạy đi đâu rồi, té ra là ở chỗ đó"
"Hêê. Là đồng phục dùng trong lúc luyện tập sao?"
"Không, đây là kỉ niệm của lần tham gia hội thi toàn quốc lúc em còn học lớp mười. Đấy, anh thử lật mặt trong xem đi. Trong đó có chữ kí tập thể của tất cả thành viên đó"
"...Em không có khái niệm giữ dìn vật kỉ niệm quý giá sao?"
"Những kí ức đó em luôn giữ ở trong trái tim này"
"Nói thật là hay!"
Ở đây cũng có!
Bản thể của kí ức là ở đây!
Tôi nhớ đến câu chuyện buồn về việc Hachikuji bị mất trí nhớ (mặc dù đó là chuyện tôi bịa ra).
"Nhưng mà, lúc đó em vẫn chưa phải là đội trưởng mà. Dù sao cũng chỉ mới học lớp mười. Vậy mà số áo vẫn là '4' sao?"
"Cũng đâu có ai nói không phải đội trưởng thì không được mang áo số '4' đâu. Chà, thực ra thì theo lệ cũ thì đúng là vậy, nhưng mà...trong trường hợp của em thì bởi vì em là con át chủ bài của đội nên đội trưởng đương thời nhượng lại số áo đó cho em"
"Hêê, tốt thật đấy. Người đội trưởng đó cũng thật rộng lượng. Nhưng mà anh nhớ là trong lần dọn dẹp trước đâu có cái này đâu nhỉ"
"Vì muốn dùng khích lệ đám đàn em nên cái này vẫn được treo ở trong phòng câu lạc bộ. Trước khi kì nghỉ hè tới thì em đi lấy nó về"
"Ra vậy"
"Cũng sắp đến lúc rồi, em nghĩ có lẽ đã đến lúc câu lạc bộ bóng rổ thoát khỏi vinh quang quá khứ---dù sao em cũng đã rút lui. Nếu lúc nào cũng gây ảnh hưởng với mọi người thì câu lạc bộ bóng rổ sẽ không thể có tương lai được"
"Hưm..."
Xem ra sau khi rút lui, Kanbaru vẫn thay mặt câu lạc bộ bóng rổ gánh vác nhiều chuyện---nhưng mà bây giờ xem ra cô bé muốn vạch rõ ranh giới rồi chăng.
Đối với Kanbaru thì có lẽ đây là một hình thức chuộc lỗi.
Bởi vì cô bé thật sự rất quan tâm tới câu lạc bộ bóng rổ.
"Chà, bởi vì em tự tiện đi lấy cái áo đồng phục dùng để trang trí này về mà không thông báo với ai nên cuối cùng khiến cả cảnh sát cũng vào cuộc"
"Hôm diễn ra lễ tốt nghiệp xe cảnh sát tới là do chuyện này sao"
"Đây hoàn toàn trỏ thành một vụ phạm tội rồi, nhưng mà việc em là phạm nhân thì vẫn chưa bị lộ ra..."
"Bây giờ phải làm thế nào với tang vật này đây!"
Mặc dù vậy.
Về cơ bản cũng chỉ là đi lấy áo của bản thân về thôi, có lẽ cũng chẳng sao cả.
Nhưng mà, nếu là như vậy thì thứ này không thể vứt đi được--không, không phải tôi sợ cảnh sát phát hiện ra, mà là vì đây là một kỉ vật quan trọng.
"Nhắc mới nhớ, thực sự thì anh cũng chưa từng xem một trận bóng rổ nào của em. Đúng rồi, Kanbaru. Em mặc thử cái này vào một chút được không?"
"Được thôi"
Mặc dù tôi cho rằng đây là một lời đề nghị cực kì không phù hợp với những người đã rút lui, nhưng mà Kanbaru chẳng hề ngần ngại gì cả.
Trên phương diện này, cô bé đúng là một người rộng lượng.
"Bởi vì tóc cũng dài ra rồi nên em nghĩ so với ấn tượng lúc còn đương thời chắc sẽ khác nhau khá nhiều"
"...Tóc của em mọc cũng nhanh ghê thật đấy"
Lúc gặp nhau lần đầu tiên, cô bé để mái tóc còn ngắn hơn cả của tôi, nhưng bây giờ thì đã dài hơn tôi cả thước.
Bởi vì tôi phải che tàn tích sâu hoắm từ vết thương do Shinobu cắn trên cổ nên tóc của tôi hơi dài so với bình thường...nhưng mà, tóc của Kanbaru đã dài tới mức có thể buộc túm lại đằng sau.
"Hừm. Vậy sao?"
"Ừ. Bình thường thì tốc độ mọc dài của tóc là khoảng một cen-ti một tháng, nhưng mà nhìn em thì phải là năm cen-ti một tháng"
"Chà, chắc là bởi vì em rất háo sắc"
"Nói thật thẳng thắn!"
Anh cũng nghĩ như vậy! Nhưng mà lại không nói ra ngoài thôi!
"Đúng, nói cho chính xác thì là nhầm lẫn một thời gian dài từ 'Peperoncino' là một từ có hàm nghĩa xấu xa."[1]
"Lúc ăn em không nhận ra điều này sao!"
"Còn có nhầm từ 'nói chuyện điện thoại giữa người trong gia đình' sang 'phái thông dâm trong gia đình'."[2]
"!"
Tôi giật mình đến không nói nên lời.
"A, không...là nhầm 'Giữa gia đình thì không mất tiền' thành 'Tình cảm sâu đậm với gia đình'."[3]
"Cho dù sửa lại rất tự nhiên nhưng cũng không được!!"
"Còn có em thường nghĩ là 'phòng tắm lộ thiên' tức là 'phòng tắm lộ hết'"
"Đó không phải là hiểu nhầm mà là nguyện vọng của em đúng không! Ý tưởng đó không phải là của người hiện đại đâu"
"Ừm. Thực ra thì em vừa mới dùng cỗ máy thời gian đến thế giới này năm giây trước"
"Kĩ thuật trong mơ bị sử dụng một cách hoàn toàn vô nghĩa!"
"Đúng rồi, nói mới nhớ, em vẫn còn nhớ mình từng nhầm bracelet thành 'hít sâu nào' "
"Cái đó không có liên quan gì đến ero, chỉ là nhầm lẫn đơn thuần thôi!"
"Cảm giác nghe nó cũng như 'don't mind', trong trận đấu em lại nói nhầm thành 'bracelet', thật là xấu hổ chết được. Em không thể nào quên khuôn mặt kinh ngạc của đồng đội mình lúc đó"
"Dừng lại đi! Tính thực tế của câu chuyện này khiến người ta quá sức đau lòng!"
"Anh nghĩ nhầm 'đi về thăm gia đình' thành 'về ăn hại gia đình' có đau lòng không?"
"Thật là quá đau!"
Thiệt tình, hết chịu nổi rồi!
Xem ra kiếp sau anh vẫn quan hệ rất tốt với em!
"...Em cũng ngừng việc bắt chước Senjougahara rồi nhỉ"
"Hửm? À, chuyện tóc mái ấy hả?"
Trong khi tròng cái đồng phục mà tôi đưa qua vào, Kanbaru trả lời, dường như cũng không suy nghĩ nhiều lắm.
"Thực ra em cũng không định bắt chước Senjougahara-senpai---không, em cũng không rõ lắm, em cũng không tin tưởng được bản thân nữa rồi"
"Anh không có ý đó"
"Phư phư. Chà, dù sao thì đây cũng là chuyện cũ rồi---Araragi-senpai cũng không cần phải để ý như vậy. Ừm, nào, anh thấy sao. Cảm giác thế nào, Araragi-senpai"
"......"
Mặc dù mặc vào rất hợp.
Nhưng mà bởi vì cô bé mặc đồng phục trùm lên áo ống và quần cộc bó, nên khiến người ta có cảm giác cô bé đang ở trần và mặc mỗi đồng phục, bộ dạng rất là kích thích.
Trông không hăng hái lắm.
Thứ tôi muốn nhìn chắc chắn không phải là hình dạng này, nhưng mà...
Đúng là rất hợp với cô bé, nhưng mà, kiểu thích hợp như thế này phải dùng lời nào để diễn tả đây.
"Phư phư"
Tuy nhiên, Kanbaru thì có lẽ lại không ý thức được bản thân đang trông như thế nào, cô bé cười hơi có vẻ hạnh phúc.
"Mặc cái này xong khiến em có cảm giác như được trở lại thời đó"
Cô bé nói.
"Thời đó---là thời em vẫn còn chơi bóng rổ hả"
"Không, lúc ở trần đi tập huấn"
"Tính tự giác của em chạy đâu mất rồi!"
Kế hoạch đó không phải chỉ là trò đùa sao!
Đừng khơi lại chuyện này nữa!
Nhưng mà, thực sự thì tôi không biết cô bé đang nhớ lại thời nào, nhưng mà xem ra có lẽ đó không phải là một cảm giác khó chịu, dù sao Kanbaru cũng không lập tức cởi cái áo đồng phục đó ra.
Chà, thôi kệ.
Dù sao cô bé cũng không cản trở việc quét dọn.
"Nhưng mà Kanbaru, cho dù em không chơi đuợc bóng rổ, thì chỉ cần lựa những môn thể thao khác không sử dụng đến tay trái thì vẫn được mà? Ví dụ như bóng đá chẳng hạn"
"Em nghĩ không có môn thể thao nào mà lại hoàn toàn không cần dùng tay đâu. Cho dù là bóng đá đi nữa, không kể đến vị trí thủ môn, những tình huống ném biên vẫn phải dùng tay thôi"
"A---"
"Hơn nữa em cũng chẳng biết luật việt vị là thế nào"
Lúc cô bé đang nói.
Thời điểm tôi tìm thấy cái áo đồng phục đó, phía dưới nó tôi vô tình nhìn thấy một vật mà tôi không thể ngờ tới.
Không, thực ra thì trong thời đại này thì có lẽ đây cũng không phải vật hiếm thấy, nhưng mà một vật như thế này lại nằm trong phòng của Kanbaru lại là việc khiến tôi không ngờ tới.
"Kanbaru, em cũng có máy ảnh kĩ thuật số sao?"
Hơn nữa còn là loại mới nhất (xem ra là vậy). Siêu mỏng siêu nhẹ.
"À, cái đó thì em cũng mới mua gần đây thôi"
Kanbaru gật đầu.
Hêê, thật sự là của Kanbaru sao---Một Kanbaru mù máy móc, đến sử dụng điện thoại còn không được, không ngờ lại có thể đi mua một món đồ công nghệ cao như vậy.
"Chà, ngay cả em cũng nghĩ việc này không giống mình chút nào. Nhưng mà Araragi-senpai, trên thế giới này có nhiều bức ảnh rất khó đem đi in, đúng không"
"Những bức ảnh rất khó đem đi in?"
"Ví dụ như ảnh 'nuy' tự sướng"
Tôi đâm đầu vào núi rác.
Công sức dọn dẹp gọn gàng thế là đổ xuống sông xuống biển.
"Đừng có đi mua máy ảnh kĩ thuật số vì loại mục đích đó! Kĩ thuật này vẫn còn quá sớm đối với em!"
"Chà, không phải 'chỉ vì loại mục đích đó' thôi đâu. Em sử dụng nó vào nhiều việc khác nữa"
"Ví dụ như"
"Chụp ảnh 'nuy' của các chú mèo còn một tuổi"
"......"
Đây đương nhiên mang ý nghĩa chụp chân dung những chú mèo con một tuổi 'mà cô bé nuôi' đúng không? Động vật dĩ nhiên là không mang quần áo rồi...đúng không!
"Đương nhiên là nếu nhận được sự cho phép của đương sự thì đó không phải là hành vi phạm pháp"
"Này này Kanbaru, sử dụng tiếng Nhật đúng một chút đi. Đi xin con mèo cho phép chụp ảnh là điều không thể không phải sao. Đối tượng đuợc xin phép chụp ảnh phải là người chủ nuôi mới đúng chứ?"
"Hửm? Em không thích cách nói bỏ qua ý thức nhân quyền này lắm, nhưng mà Araragi-senpai, nếu nói chủ nuôi thì đó chính là em mà---"
"Khôngg, anh rất thích mèo!"
Tôi vội vàng cắt đứt cuộc nói chuyện.
Chà, thật sự thì tôi không ưa mèo lắm.
Chúng thật đáng sợ.[4]
"Hừm. Vậy sao. Ra là Araragi-senpai thích mèo sao. Mặc dù nếu nghĩ tới vấn đề riêng tư, đây không phải là vật em muốn cho người khác nhìn, nhưng mà nếu Araragi-senpai kiểu gì cũng muốn xem thì cứ cầm thẻ nhớ của máy ảnh đem về cũng không sao đâu. Toàn bộ trách nhiệm em sẽ gánh chịu"
"Anh chưa từng nói là anh muốn xem!"
"Phư phư phư. Anh không cần phải xấu hổ như vậy"
Kanbaru nhận lại máy ảnh từ tay của tôi.
Tôi còn đang nghĩ là nó đi đâu mất tiêu rồi chứ, vừa nghĩ vậy tôi vừa ho khẽ.
Nhưng mà người bình thường chắc sẽ không có máy ảnh kĩ thuật số...năng lực vất đồ của cô bé đã vượt qua ngưỡng của nhân loại rồi.
Đây là câu chuyện mất đồ.[5]
"Em đã chuẩn bị một bất ngờ nho nhỏ dành cho anh chàng xấu hổ Araragi-senpai chẳng kém gì Sengoku-chan. Anh nhớ chờ đến học kì mới nhé"
"Hả? Bất ngờ"
"Gợi ý là 'một năm' và 'ngực' "
"......"
Xem ra sẽ có một bất ngờ không tốt đẹp cho lắm đang đợi tôi ở học kì mới.
Bây giờ tim tôi đã đập thình thịch lên rồi.
Sau đó, lần này tôi lại tìm ra một quyển truyện tranh từ trong núi rác.
Càng lúc tôi càng cảm thấy hoạt động dọn dẹp của mình đang chuyển dần sang khía cạnh truy tìm kho báu.
Nếu đã có tiền mua máy ảnh kĩ thuật số thì cũng phải mua lấy một cái tủ sách chứ...hửm, khi tôi nhìn bìa quyển truyện tranh thì phát hiện ra đây không phải truyện tranh mà một quyển tiểu thuyết.
'Bí thư bốn mắt và hoàng tử đeo kính'
Từ tựa đề cũng dễ dàng biết được đây là một quyển tiểu thuyết BL.
"...Cái này đem vứt, ừm. Có lẽ là rác đốt được"
"Araragi-senpai. Đó không phải rác moe."[6]
Kanbaru níu cánh tay đang đưa đến sọt rác của tôi lại.
Con bé này tới gần như vậy từ lúc nào vậy.
Đồng phục này là trang bị di động sao.
"Cho dù bị mối mọt cắn nát thì đây cũng là một vật rất quan trọng"
"Vậy sao? Nếu vậy thì em phải nâng niu giữ gìn đồ quan trọng chứ. Không phải đối xử thô bạo như vậy là rất mất lịch sự với tác giả sao"
Mặc dù đây rõ ràng không phải là câu mà một người vừa muốn ném quyển sách đi như tôi có thể nói ra.
Chà, nhưng mà xử lý chồng sách chất đống này thật là vất vả.
"Nhưng mà, nhìn đống này thì cái nào cũng na ná cái nào---Kanbaru, lúc đọc em phân biệt được chúng một cách rõ ràng sao"
"Dĩ nhiên. Chỉ có những kẻ ếch ngồi đáy giếng thì mới cho rằng toàn bộ những tiểu thuyết khoa học viễn tưởng trông đều giống nhau. Đối với con người thì những vật họ không biết thì đều giống nhau cả. Để có thể đánh giá chính xác, ta cần phải có tri thức và giáo dục"
"Vậy sao....đúng là anh chưa nghĩ tới việc này"
Bởi vì trong đống rác đó có vài quyển tiểu thuyết BL tương tự, tôi cầm lấy chúng và so sách thử phần bìa.
"Toàn bộ đều rất bảnh giai nhỉ"
"Ế?"
"Không, thực ra anh cũng nghĩ Kanbaru cũng thích mấy tên bảnh giai. Xem ra em thực sự cũng không phải là quá biến thái nhỉ?"
"Hả....!?"
Kanbaru trông thật sự rất sốc.
Nếu có hiệu ứng hình ảnh thì mặt của cô bé sẽ dài như cái bơm, khung cảnh thì trắng đen đảo lộn.
Xem ra đây thật sự là câu nói mà cô bé không muốn nghe nhất.
"Nghĩ lại thì trong thời đại này có lẽ cũng không hiếm gặp con gái đọc tiểu thuyết BL. Đây là bằng chứng cho thấy em rất lành mạnh. Vậy là em hoàn toàn bình thường, bình thường thôi"
"Bình thường!? Người tự xưng là truyền nhân của Freud như em lại bình thường ư!?"[7]
Sao có thể tự xưng một việc như vậy chứ...
Chà, cái gì cũng có thể liên hệ tới ero như cô bé thì có lẽ cũng xứng đáng làm truyền nhân đây.
"Nhưng mà em xem..., không phải các cô gái thì đương nhiên đều thích mấy thằng bảnh giai sao. Việc đọc những quyển truyện đầy những thằng bảnh giai như thế này cũng là một việc đương nhiên thôi. Nói tóm lại nó giống như một nhóm thần tượng vậy"
"Đ, Đừng ví dụ dễ hiểu như vậy!"
"Với lại em cũng chẳng tim đập chân run với những thằng có trọng lượng hơn một trăm năm mươi cân, cũng chẳng hưng phấn khi gặp mấy thằng cha trung niên bốc mùi nồng nặc, đúng không"
"K, Không, chuyện đó...!"
Kanbaru quay cuồng.
Hoàn toàn chẳng giống cô bé lúc bình thường.
"K...Khoan, khoan đã! Xin đừng nói chuyện đó! Nếu em nghe được chuyện đó từ Araragi-senpai thì em tiêu đời rồi! Cởi! Ngay bây giờ em sẽ cởi quần áo!"
"Không không không không, nghĩ lại thì ở nhà mà quần áo xộc xệch cũng là chuyện bình thường thôi. Ở bên ngoài thì cũng là nhà tắm công cộng đúng không? Ảnh 'nuy' tự sướng? Chà, vận động viên kiểm tra tình trạng cơ bắp của mình cũng là việc đương nhiên mà. Anh thật sự xin lỗi vì đã nói nhiều điều không phải với em"
"Em không muốn anh xin lỗi---Araragi-senpai, trước tiên hãy nghe em nói đã!"
"Nhưng mà, chà, nếu nghĩ tới kinh nghiệm hôm nay, nhìn thái độ buồn bã không thích bị người nhà nhìn thấy mình ở trần của em. Nếu chỉ nghe em nói thì chắc ai cũng nghĩ là em luôn luôn ở trần trong nhà, nhưng mà thực ra đó chỉ là một thế giới nhỏ hẹp trong phòng của em mà thôi, chỉ là đầu voi đuôi chuột thôi, em muốn nói vậy phải không"
Ăn hiếp đàn em.
Đây là việc rất thường gặp trong thể thao.
"Không phải vừa nãy nói chuyện điện thoại chính em cũng nói vậy sao, có khi anh thật sự còn đen tối hơn cả em đây?"
"Ư, Ư oa oa oa"
Đôi mắt của Kanbaru quay vòng vòng.
Cô bé hoàn toàn rơi vào tình trạng hỗn loạn.
Thực sự là Medapani.[8]
"K, Không phải, chỉ là ngẫu nhiên mà quanh đây mới nhiều sách loại này thôi, trong sâu hơn có hard-core BL. Em biết là BL không chỉ hoàn toàn là các anh chàng đẹp trai! Đây, anh thử tìm kĩ xem!"
"Này này Kanbaru, những điều không cần phải tìm kiếm mới thực sự là của bản thân---"
Tôi đang định nói từng có ý kiến cho rằng việc hội chứng đi tìm cái tôi là một vấn nạn đáng báo động của một thời kì thì.
Tôi bị Kanbaru đè xuống.
Thật không may địa điểm lại chính là ở trên chăn.
"Đ, Đã vậy thì em không còn cách nào khác là phải dùng hành động để chứng minh sự trong sạch của bản thân!"
Cho dù không tính đến tay trái thì sức lực của tôi cũng không bằng được Kanbaru.
Là sự khác biệt trong rèn luyện.
Bị đè ngược xuống, cơ thể của tôi không tài nào di chuyển được.
"Araragi-senpai, hãy hiểu cho em!"
"Hiểu cho em là sao!"
"Không có gì, dù sao anh cũng không phải là trinh nữ!"
"Anh là nam, đương nhiên anh không phải trinh nữ rồi!"
"Không sao cả, chỉ hơi đau lúc đầu thôi! Anh sẽ trở nên thoải mái ngay lập tức!"
"Kya---!"
"Phư phư, cơ thể của Araragi-senpai cũng tuyệt đấy chứ---Là loại cơ bắp mà em thích! Cảm giác sờ thật sự rất tuyệt!"
"Kya---!Kya---!Kya---!"
"Thôi nào! Đừng cựa quậy! Làm vậy sẽ rất khó cởi quần lót!"
"Kyaaaaaaaaaaaaaaaaa!"
Tôi.
Xin thề từ nay về sau, cho dù trong tình huống căng thẳng đến đâu mà tôi nhìn thấy Hachikuji đi nữa, thì tôi cũng sẽ tuyệt đối không bao giờ để cho hành động quấy rối tình dục diễn ra khi tôi gặp cô bé.
Ghi chú
Peperoncino là một loại mì Ý, phát âm tiếng Nhật là Peperonchiino, mà pero là liếm chùn chụt, chiino thì gần âm với chinpo, chinpo là cái chi thì google sẽ biết.
'Nói chuyện điện thoại giữa người trong gia đình', nguyên văn là 家族間通話, đọc là 'Kazoku kan tsuuwa', còn 'phái thông dâm trong gia đình' nguyên văn là 家族姦通派, đọc là 'Kazoku kantsuu ha'.
Tương tự như trên, 'Giữa gia đình thì không mất tiền' nguyên văn là 家族間無料, đọc là Kazoku kan muryou, 'Tình cảm sâu đậm với gia đình' nguyên văn là 家族感無量, đọc là Kazoku kanmuryou.
hint hint.
Không có gì nhiều, đại khái là parody cái tựa đề monogatari.
燃える - moeru, có thể đốt được và 萌え - moe, moe là gì thì google sẽ biết - phát âm tương tự nhau.
Sigmund Freud, nhà phân tâm học đầu thế kỉ XX, nhiều người cho rằng đầu óc ông này không được bình thường cho lắm.
Medapani là một spell trong Dragon Quest, chiêu này gây hiệu ứng confusion mạnh.
Danh sách chương