Chà, mặc dù vậy cũng không có gì đặc biệt---trên đời này không tồn tại sinh vật nào có tấm thân bất tử cả---cho dù là gấu nước cũng thế---kèm theo một câu kết thúc như thế, đó là toàn bộ thông tin mà tôi thu được từ kẻ lừa đảo, Kaiki Deishuu.[1]
Cái thông tin mơ hồ này thật sự không biết là có hữu ích hay không---nhưng mà ít nhất là từ cái giá phải bỏ ra thì có cảm giác bị lỗ nặng.
Chuyên gia về tấm thân bất tử.
Giống như Guillotine Cutter hồi trước là chuyên gia về ma cà rồng sao---hay là giống như Kaiki Deishuu là chuyên gia về vật giả.
Tôi không hiểu lắm.
Ừm.
Nhưng mà nếu nói như vậy thì phạm vi phòng thủ của cái lão chuyên gia, Oshino Meme, lúc nào cũng giả bộ ngu ngốc mà chúng tôi biết đó thật sự là rộng đến như đùa.
Thằng cha đó là cao nhân phương nào vậy chứ.
Chà, sau khi câu chuyện kết thúc, tôi cũng chẳng còn lý do nào để ngồi cùng bàn nữa---dù sao tôi và Kaiki cũng chẳng thân thiết tới mức có thể nói chuyện vui vẻ, tán hươu tán vượn, cho dù không phải như vậy, thì về cơ bản, nếu đối phương là một người luôn nhả ra không khí không tốt ra xung quanh, thì đừng nói là nói chuyện phiếm, ngồi bàn công việc cũng đã rất khó khăn.
Chẳng thể nói nửa câu đùa với tên này.
Sau đó, khi tôi vừa đứng dậy, quay người định trở về chỗ ngồi cũ, thì tôi chợt nhận ra một chuyện nghiêm trọng,
"Đúng rồi."
Tôi gọi Kaiki.
"Ví và tiền thì tôi cho ông, nhưng mà Kaiki-san, tôi hi vọng ông có thể trả cho tôi một thứ."
"?Hi vọng trả một thứ? Cái gì thế. Chẳng lẽ cậu bỏ thẻ tín dụng trong này sao?"
"Làm sao mà tôi có thẻ tín dụng được chứ. Tôi vẫn đang còn là học sinh cấp ba đó...một tấm ảnh. Trong đó có một tấm ảnh."
"Hô."
Kaiki rút ra ví của tôi (không, đã không còn là của tôi nữa) từ trong túi áo ngực, sau đó mở ví, lấy ra từ bên trong một tấm ảnh---nhìn thấy nhân vật trong tấm hình đó, Kaiki không khỏi nhíu mày.
Không biết đây có phải là một kết quả của poker face hay không nữa.
"...Senjougahara. Cô gái này cắt tóc rồi sao."
"Ừm...Chà, đúng vậy."
Tấm hình mà tôi bỏ trong đó là hình của Senjougahara.
Là tấm hình mới chụp gần đây---thiết bị được sử dụng để chụp là cái máy ảnh kĩ thuật số được khai quật ra từ trong phòng của Kanbaru.
Sau đó in ra.
Không biết có phải do tay nghề của người nhiếp ảnh hay không, nhưng mà bởi vì đó là một tấm ảnh rất đẹp, tôi đã bỏ nó vào trong ví dùng làm bùa may mắn cho kì thi---hành động này có lẽ là rất lạc hậu đối với các học sinh cấp ba hiện tại, nhưng mà cho dù là vậy, tôi cũng không muốn tặng hình của Senjougahara cho Kaiki.
Cho dù là ai tôi cũng không đưa.
Đối với tôi mà nói thì đây là một bảo vật vô giá.
"Hừm...cười rất tự nhiên, tươi tắn. Con người đúng là chỉ cần tuột dốc là sẽ một đi không trở lại---đối với người từng biết được thời hoàng kim rực rỡ của cô ta, đây trông như thể một người khác. Một chút bóng hình xưa kia cũng chẳng còn lại."
Đang trong lúc tôi tự hỏi có khi nào Kaiki sẽ đòi luôn hai ngàn yên nhỏ nhoi trong tay tôi hay không---thì trái ngược với suy nghĩ của tôi, ông ta trả lại bức ảnh.
Xem ra đúng là không có hứng thú.
Giống như không tìm thấy điểm nào đáng giá trong tấm hình đó.
Chẳng hề có chút chần chờ, đưa trả lại vào tay của tôi.
"Đối với tôi mà nói thì đây là một việc đáng tiếc đến cùng cực, không lời nào có thể tả hết. Senjougahara Hitagi tươi tắn, hoạt bát thật rốt cuộc có cái giá trị nào chứ. Lời nguyền không nhận ra sự giá trị của bản thân và lời nguyền không nhận ra sự vô giá trị của bản thân, nếu phải chọn thì nên chọn bên nào đây, đây đúng là câu hỏi đeo bám con người cả đời---chà, nhưng mà dù sao thì trẻ con cũng sẽ đến lúc trưởng thành, cái loại người gần đất xa trời như tôi cũng không nên bình luận nhiều quá về vấn đề này."
Loại người gần đất xa trời.
Kaiki Deishuu tự đánh giá bản thân như vậy.
Đúng là nếu nhìn từ góc độ tuổi của Kaiki thì tôi và Senjougahara chỉ là những đứa trẻ mới chập chững bước vào đời.
Còn có---nếu nói thêm một chút nữa.
Giữa Kaiki Deishuu và Senjougahara Hitagi cũng không đơn thuần là quan hệ giữ người lừa đảo và người bị lừa, điều này tôi cũng đã đoán được một chút.
Nếu như không phải vậy---Senjougahara cũng sẽ không gặp lại Kaiki Deishuu, sau đó vạch ra ranh giới rõ ràng như vậy.
Cũng sẽ không được giải độc đến như vậy.
Nhưng mà, cho dù đã đoán được đến từng nào, tôi cũng thấy không nên can thiệp quá sâu vào quá khứ của người yêu---không cần Kaiki phải nói, tôi cũng biết trẻ con nên nhìn vào ngày mai chứ không phải hôm qua.
Không phải là kết thúc mà là bắt đầu.
Vậy thì.
Vậy thì, đầu tiên, ở một tương lai không xa lắm, tôi đang suy nghĩ về chuyện của hai người đó.
Kagenui-san và Ononoki-chan.
Kagenui Yozuru và Ononoki Yotsugi.
Như tôi dự đoán, hai người đó là cùng một nhóm...
Còn nữa, đúng như tôi dự đoán, hai người là chuyên gia.
Quả nhiên không phải vì thấy những hành vi quá đáng mà tôi làm với Karen và Hachikuji mà gọi tôi là quỷ súc hay là quỷ, hẳn là vì phát hiện ra đặc tính ma cà rồng vẫn còn sót lại bên trong người tôi nên mới gọi tôi như vậy.
Nói tóm lại, từ bây giờ tôi có tiếp tục những hành vi đó thì cũng chẳng có việc gì cả.
Đúng là một chuyện khiến người ta vui vẻ.
Nhưng mà, tuy nhiên thì nếu nói nhận được thông tin có nghĩa là sự việc kết thúc thì không phải là vậy---mà ngược lại, tôi có cảm giác là câu chuyện bây giờ mới bắt đầu.
Câu chuyện bây giờ mới trở nên nghiêm trọng.
Ghost Buster chuyên đối phó những quái dị có tấm thân bất tử.
Tấm thân bất tử, người bất tử.
Ma cà rồng.
Mặc dù Kaiki đã tuyên bố là không có sinh vật nào như vậy tồn tại.
Nói theo nghĩa rộng thì nói như vậy cũng không sai, nhưng mà nếu nói một cách nghiêm khắc, thì hiện tại ở trong thị trấn này có hai người---không thể nào không bị gọi là như vậy đang tồn tại.
Không cần phải nói cũng biết đó là Oshino Shinobu và Ararargi Koyomi.
"Đã có tấm thân bất tử thì sẽ có sát thủ của tấm thân bất tử, trong thần thoại và truyền thuyết cũng vậy, thường xuất hiện những quái vật hoặc thần linh có tấm thân bất tử. Tuy nhiên, trong đa số trường hợp, cho dù có tấm thân bất tử thì những quái dị đó vẫn bị giết."
Nếu như tấm thân bất tử có thật.
Thì sát thủ của tấm thân bất tử---cũng có thật.
Đó là thuộc tính của hai người đó, Shinobu nói.
Trên đường trở về từ Mr.Donut.
Đi xe đạp chở hai.
Với Karen thì tôi sẽ tránh đi xe đạp chở hai.
Đối với tôi mà nói thì trong quá trình di chuyển, tôi vẫn muốn Shinobu ở trong bóng của tôi hơn, nhưng mà sau khi cơm no rượu say, cô bé nói 'khó có được cơ hội như thế này, ta cũng muốn nhìn thế giới ban ngày một chút', mặc dù cô bé nói một cách ích kỉ như vậy, nhưng tôi cũng không muốn ngăn cản cô bé.
Cho dù muốn, tôi cũng chẳng có cách nào cả.
Nhìn bề ngoài, Shinobu trông chỉ chừng tám tuổi.
Nhưng mà nếu cứ khăng khăng nói là sáu tuổi thì cũng không phải là không được---thật ra thì cô bé đã năm trăm tuổi.
Chính vì vậy cho dù có chở hai thì (nhìn qua) cũng không có phạm luật, dĩ nhiên đây là đang nói nếu Shinobu chịu ngồi ngoan ngoãn ở ghế sau.
"Hừm hừm. Ở đây dễ nói chuyện hơn."
Nói xong Shinobu ngồi lọt thỏm vào trong giỏ xe.
Mông đút vào trong giỏ, chân giang ra gác ở hai tay cầm, ngồi đối diện với tôi đang đạp xe.
Xem ra cô bé không biết xe đạp là cái gì.
Không biết sự đời đến đáng sợ---lại có thể nghĩ ra được kiểu ngồi xe đạp mà không người thường nào nghĩ ra được.
Từ bây giờ tôi sẽ gọi đây là kiểu ngồi ET ngược.[2]
...Nhưng mà dù sao thì Shinobu cũng đã sống năm trăm năm, không phải là đã bị phong ấn năm trăm năm, không biết văn hóa Nhật Bản thì còn được, chứ nói không có cơ hội nhìn thấy xe đạp thì đúng là quá kì quái.
Có lẽ việc này chẳng quan hệ giờ với việc là ma cà rồng mà chỉ là do cô bé là một người không biết thế sự mà thôi.
Việc điều khiển có hơi khó (để nhìn được phía trước một cách rõ ràng, tôi không thể không nghiêng người về phía trước để đạp xe), chà, nhưng mà vẫn chưa đến mức không thể đạp xe, chúng tôi cứ thế lên đường.
Có lẽ cũng có người đi xe đạp như vậy.
"Âm dương sư chuyên môn đối phó quái dị có tấm thân bất tử sao, chậc chậc. Quả nhiên mục tiêu là anh và em rồi."
Mặc dù đương nhiên là cả tôi và Shinobu bây giờ đều không có tấm thân bất tử---nhưng mà đúng là chúng tôi vẫn sở hữu các thành phần, các mảnh vụn của tấm thân bất tử trong khắp cơ thể.
Đó chính là khả năng hồi phục nhanh chóng vết thương.
Là bụng sẽ không dễ dàng cảm thấy đói.
Những thứ còn lưu lại đó rõ ràng là đặc tính bất tử.
...Nhắc mới nhớ, vốn ban đầu lý do mà kẻ lừa đảo, Kaiki Deishuu lựa chọn thị trận này làm nơi hoạt động cũng là do ma cà rồng trong truyền thuyết (nói tóm lại là Shinobu lúc trước) giáng lâm chốn này, ở một nơi xuất hiện nhiều công việc liên quan đến siêu tự nhiên như thế này (nói tóm lại, đối với Kaiki thì đó là những hành động lừa gạt) thì rất dễ phát triển---ônga ta đã nói như vậy.
Mặc dù mục đích không phải là chúng tôi.
Nhưng mà nếu nói trên một nghĩa rộng, thì không thể không thừa nhận sự tồn tại của chúng tôi đã gọi Kaiki tới đây.
Ít nhất việc Kaiki đến thị trấn này, cũng không phải là vì những lý đo đa sầu đa cảm như để thăm lại thị trấn có Senjougahara mà ông ta từng lừa gạt đang sống.
"Phư phư. Nhằm vào ta và ngài sao. Tuy nhiên, có thể cũng không phải vậy đâu, chủ nhân của ta---"
Shinobu nằm thẳng cẳng ở trước giỏ xe, nói một cách tự mãn như vậy.
Hai vay vòng ra sau đầu.
Cho dù cô bé có trông tự mãn đến thế nào trong bộ dạng thế nào ở một vị trí như vậy thì việc đó cũng chẳng đem lại điểm cộng nào cho khả năng xin việc của cô bé cả.
Nhưng mà cơ thể của cô bé đúng là nhỏ thật đấy.
Gần như lọt thỏm vào trong giỏ.
"---Quái dị có tấm thân bất tử thì ta cũng từng ăn nhiều rồi. Ta cũng là một sát thủ của tấm thân bất tử rất tuyệt vời đó...Đại khái mà nói thì chẳng có cái gì gọi là tấm thân bất tử cả, quái dị vốn dĩ cũng không có sống."
"A---. Chà, đúng là không sống thì chẳng thể gọi là có tấm thân bất tử được---."
Đúng là một cách nói thẳng thừng.
"---Nếu là vậy thì toàn bộ quái dị đều là có tấm thân bất tử sao...Oshino hình như cũng từng nói vậy. Nhưng mà, tạm thời không nói về định nghĩa kiểu đó. Em có nói mục tiêu cũng chưa hẳn đã là chúng ta, Shinobu. Em đang muốn nói là ngoại trừ chúng ta thì có thể còn có một ma cà rồng khác ở thị trấn này à?"
"Cũng không hẳn là ma cà rồng---cho dù có thì cũng không có gì lạ. Không. Sẽ rất lạ---"
Hừm.
Nếu như không tính điều kiện có tấm thân bất tử vào, thì quan sát xung quanh tôi sẽ thấy có nhiều người bị quái dị ký sinh, cả thảy có bao nhiều người nhỉ.
Ví dụ như Kanbaru Suruga bị khỉ kí sinh ở tay phải.
Ví dụ như Hanekawa Tsubasa bị mèo kí sinh ở trong tâm hồn.
"Nếu là vậy thì cho dù có những người khác mà anh không biết bị quái dị kí sinh trong cơ thể cũng không có gì lạ---không, phải là rất kì lạ. Một cái thị trấn như thế này làm sao lại có nhiều quái dị như vậy được chứ."
"Không phải ở đất nước này có đến tám trăm vạn thần linh hay sao? Chia đều ra mỗi tỉnh thì sẽ có chừng mười bảy vạn thần. Mỗi thị trấn có chừng mười quái dị cũng không có gì lạ cả."
"Đừng lẫn lộn thần với quái dị---."
Hình như là có thể.
Oshino cũng từng nói ở đất nước này, quái dị cũng là một thứ gì đó bằng với thần linh.
Tất cả những việc mà con người không hiểu thì đều là việc làm của thần, tất cả những thứ mà con người không hiểu thì đều mang hình bóng của thần---tôi nhớ không nhầm là vậy.
Lão ta đã từng nói vậy.
"Mặc dù Kaiki không tin vào ma cà rồng, nhưng mà bởi vì quái dị thuộc đẳng cấp hoàng kim như em tới chơi mà những quái dị xung quanh đây mới bị đánh thức. Cũng vì anh đến thăm cái đền thờ đó nên mới gặp lại Sengoku."
Chà, nhưng mà.
Cho dù nói như vậy thì nếu suy nghĩ một cách thực tế---thì mục tiêu của Kagenui-san và Ononoki-chan phải là chúng tôi mới đúng.
Không biết người có tấm thân bất tử ở đâu, tình cờ hỏi đường tôi---cách suy nghĩ đó thật khó chấp nhận.
Suy nghĩ như vậy quá lạc quan.
Suy nghĩ lạc quan là một khả năng không thể thiếu cho việc sinh tồn của nhân loại, nhưng mà trong trường hợp này, suy nghĩ lạc quan lại chẳng giúp ích được gì cả.
Cho dù là hỏi đường---thì ngay từ đầu việc đó cũng đã là quá tình cờ.
Tình cờ.
Tình cờ, trong phần lớn trường hợp đều là sản phẩm của ác ý---mặc dù là kẻ ác nhưng mà đôi lúc Kaiki Deishuu cũng nói được một câu thật đúng.
Không hổ là người đã sống sót qua Tu la tràng, nói chuyện rất hàm súc.
Ở Tu la tràng nhưng không trở thành Tu la mà trở thành kẻ lừa đảo---lại còn là chuyên gia.
Chuyên gia, uy quyền---Kagenui-san cũng là một chuyên gia có uy quyền.
Âm dương sư.
Kẻ hủy diệt của quái dị.
...Hửm? Nhưng mà, tôi có cảm giác Shinobu có một sự coi thường kì lạ đối với bản thân cái từ Âm dương sư---không, có lẽ đó chỉ là luật của Shinobu để chuyển hướng đề tài chăng?
"Sao thế? Thưa ngài. Đang suy nghĩ chuyện gì à?"
"Đang suy nghĩ...chà, đúng là đang suy nghĩ. Một việc rất đau đầu."
Chà.
Cho dù có hỏi cũng vô dụng.
Điều tra Shinobu cũng chẳng đem lại kết quả gì cả.
Bây giờ tôi nên tập trung suy nghĩ sau này phải hành động như thế nào thì hơn.
"Kagenui-san và Ononoki-chan...việc hai người đó chọn cái tòa nhà bỏ hoang đó làm căn cứ tạo cảm giác thật giống đồng nghiệp của Oshino---Phải giải quyết việc này càng sớm càng tốt. Không, quyết định rồi, phải giải quyết việc này trong hôm nay."
"Ô. Sao thế? Lại muốn đánh nhau rồi sao? Ngài đúng là một người nhiệt huyết nóng bỏng."
Shinobu nhe răng cười như đang đùa giỡn cho vui.
Tôi có nên cố ý tạo ra tại nạn, đâm thẳng vào cột điện không nhỉ, mặc dù tôi nghĩ vậy, nhưng mà cho dù có làm thế thì cũng chẳng giải quyết được gì nên lại thôi.
Thiệt tình, đúng là một cặp bất tử phiền phức.
Ngay cả tai nạn giao thông bằng xe đạp cũng chẳng làm được.
"Không phải là đánh nhau. Là đi nói chuyện, nói chuyện."
Theo như Karen nói, thì Kagenui-san thuộc đẳng cấp sư phụ của nó---Còn Ononoki-chan thì dường như là một quái dị.
Tôi không muốn đánh nhau với đối thủ như vậy.
Với lại tôi cũng không phải loại người hiếu chiến.
Cho dù được hồi sinh thì tôi cũng không được power up mạnh mẽ như vậy.[3]
"Nói theo cách của Oshino thì chính là giao thiệp---chỉ cần khiến cho hai người đó hiểu anh và em hoàn toàn vô hại thì hai người cũng không cần phải tiêu diệt chúng ta."
"Tiêu diệt sao. Ta cảm thấy hai người đó cũng không phải vì tiêu diệt mà tới đây."
"Vậy thì là cái gì mà tới."
"Ai biết? Ta chỉ muốn chọc ngài một chút cho vui mà thôi---Nói những câu như 'có phải vậy không nhỉ?' mới là công việc của ta. Phư phư, chà, cứ an tâm. Dù thế nào đi nữa ta và ngài cũng là trong ngoài như một, cùng sống cùng chết. Đến lúc đó ta sẽ cho ngài mượn sức mạnh."
"Cảm ơn trước."
Tôi thì mong sẽ chẳng đến lúc đó.
Nhưng mà, chà, mặc dù không thể chung vai đấu cật, nhưng mà Shinobu chắc chắn sẽ hỗ trợ cho tôi---dù sao việc tôi và cô bé trong ngoài như một, cùng sống cùng chết cũng là sự thật, nếu như tôi bị dồn vào đường cùng thì chắc cô bé sẽ giúp tôi một tay.
Việc tôi hòa giải với Shinobu là cuối tháng trước---nhưng mà nghĩ lại thì có lẽ ngay từ khi gặp nhau lần đầu tiên, tôi và cô bé đã là trong ngoài như một, cùng sống cùng chết rồi.
Dù vậy.
Gần đây tôi mới nhận ra chuyện đó.
Tôi đã không---nhận ra điều đó.
"...Nhưng mà đúng là nóng thật đó. Quả nhiên mặt trời thật là đáng chết. Giống như ngài đã nói, có lẽ ta nên trốn vào trong bóng. Cơ thể sẽ biến thành bụi. Mũ cũng chẳng giúp ích được gì cả. Ma cà rồng cũng sắp bị hòa tan."
"Ha. Thấy chưa. Dù sao thì nóng kiểu này thì cả nhựa đường cũng bị nóng chảy đó."
"Hiện tượng nóng lên toàn cầu sao. Hừm---từ xưa đến này địa cầu vẫn luôn lúc thì nóng lúc thì lạnh đây."
"Đúng vậy."
"Không cần thiết phải vừa mừng vừa lo trước thay đổi một, hai trăm độ."
"Nếu như tăng giảm hai trăm độ thì cho dù muốn vừa mừng vừa lo cũng chẳng làm được."
Để xem...
Vậy thì, sau khi về nhà sẽ đi đến tòa nhà bỏ hoang đó.
Chưa nói đến việc phải xử lý càng sớm càng tốt, nhưng mà dù sao thì đối với việc giao thiệp, tiên hạ thủ vi cường.
Mặc dù gần đây có thông tin khi đánh cờ tướng ai đi trước thì sẽ gặp bất lợi, nhưng mà tôi cũng không có đi thi đấu cờ.
Tôi đi đây là đi nói chuyện.
Giả dụ như mục đích đến thị trấn này của nhóm hai người Kagenui-san và Ononoki-chan không phải là Araragi Koyomi và Oshino Shinobu đi nữa---thì xét từ mặt chuyên gia mà nói, không thể nào có chuyện vì nghỉ phép mới tới đây cả.
Hẳn là có chuyện gì đó liên quan đến quái dị.
Nếu là vậy thì tôi phải càng phải đến giải thích rõ những chuyện khó hiểu ở thị trấn này---nếu không có khi trong tình huống xấu nhất còn liên lụy đến cả Kanbaru và Hanekawa.
Giống như lúc nãy tôi vừa nói, mặc dù quái dị kí sinh trên hai người đó không phải là có tấm thân bất tử...nhưng mà cũng chẳng biết được liệu hai người có bị quốn vào rồi bị tiêu diệt hay không.
Mặc dù nói thế này thì có cảm giác như đang nói đùa, nhưng mà hai người đó chính là nhân vật như vậy. Kanbaru Suruga là loại người rất đen đủi, còn Hanekawa Tsubasa là loại rất dễ bị cuốn vào trong các vụ việc.
Vì thế hôm nay tôi hoàn toàn nghỉ học.
Là một trong số những cái ngày toàn bộ đó.
Chà, tôi cũng đã giác ngộ rồi.
Kì nghỉ xuân.
Tôi đã giác ngộ rồi, từ cái lúc tôi quyết định sống đến khi chết---từ lúc quyết định sống đến khi chết, đồng sinh cộng tử với ma cà rồng vừa lãnh huyết vừa nhiệt huyết vừa thiết huyết, thì đó đương nhiên là nghĩa vụ, không, là quyền lợi của tôi.
Mới từng này thì chưa gọi gì là rắc rối cả.
Chẳng phải Tu la tràng, cũng chẳng phải quyết đấu thắng bại.
Mới từng này thì đối với tôi---đối với chúng tôi mà nói chẳng qua chỉ là một sự kiện nhỏ mà thôi.
Chẳng phải là flag, chẳng phải là lựa chọn.
Nếu như chỉ vì một việc thế này mà đã hấp ta hấp tấp thì đúng là chẳng còn mặt mũi nào đi gặp Oshino nữa.
"Chà, cứ quyết định như vậy đi, cũng không cần phải về nhà, cứ đi thẳng tới tòa nhà bỏ hoang đó cũng được---."
Ở phía giỏ trước, quả nhiên ban ngày rất dễ buồn ngủ, Shinobu đã bắt đầu gật gà gật gù rồi, tôi nghĩ---có khi cứ đi thẳng tới tòa nhà bỏ hoang đó đi.
Chỉ là, thực ra thì hồi nãy lúc trở về từ Mr.Donut, bởi vì tôi dùng tờ hai ngàn yên mà Kaiki từ bi để lại, đi mua bánh vòng về làm quà cho Karen và Tsukihi (Shinobu cú ồn ào ở bên cạnh 'Của ta đâu!? Phần của ta đâu!?', lấy đâu ra phần của em nữa chứ), cho nên có lẽ tôi nên về nhà đưa mấy cái này cho Tsukihi.
Nếu thích thì tôi dùng mấy cái bánh vòng này làm quà tặng cho Kagenui-san và Ononoki-chan cũng được, nhưng mà từng này thì lại chưa đủ để bày tỏ thành ý, với lại mặc dù đều là quái dị, chưa hẳn Ononoki-chan cũng thích bánh vòng như Shinobu.
Nhìn cái vẻ mặt bình thản đó, có lẽ cô bé sẽ thích đồ ăn siêu cay.
Nếu như bị phản tác dụng thì sẽ rất chán.
Tôi cảm thấy tốt hơn là không nên làm hỏng chuyện.
Dù sao thì cũng là tiên hạ thủ vi cường.
Mặc dù suy nghĩ cẩn thận như thế này khiến tôi theo một cách nào đó có một cảm giác khẩn trương như sắp lâm trận, nhưng mà sự thật đây chỉ là một loại suy nghĩ an nhàn, bình thản, như một chú rùa đang tản bộ---tôi lập tức nhận ra.
Lập tức.
Khi tôi đang đạp đạp xe, về đến nhà.
Khi tôi về đến nhà.
Thì ở trước cổng nhà của tôi là cái tổ hai người mà tôi đang nhắc đến---Kagenui-san và Ononoki-chan đang vừa nhấn chuông cửa.
"A, là mi---"
Kagenui-san nhận ra tôi.
Học theo chị ta, Ononoki-chan cũng dùng gương mặt không có tình cảm nhìn về phía tôi.
Tiện thể nói luôn, bây giờ nếu nhìn liếc qua thì tôi trông như đang chở một cô bé loli tóc vàng kim ở giỏ trước giống như một món đồ.
Thật đúng là hoang đường.
"...Xin chào."
Tôi gật nhẹ đầu một cái.
Nhưng mà, quả đúng là vậy.
Nhìn hai người ở chung một chỗ như thế này mới thấy quả nhiên hai người là cùng một nhóm---dùng ngưu tầm ngưu, mã tầm mã để ví dụ có vẻ nghe không được thuận tai, nhưng mà Kagenui-san và Ononoki-chan trông như hai mảnh ghép, tạo cảm giác vừa khít với nhau.
Con người và quái dị.
Âm dương sư và shikigami.
"---Tiếp theo em gái là cô bé sao, ông anh quỷ súc. Đúng là mi có đủ loại sở thích. Thích chọn cái mô cũng chọn được hết. Ka, cuộc sống thật là hạnh phúc."
Trong lúc nói như vậy, Kagenui-san cũng chân không chạm đất như thường lệ.
Chị ta đứng trên cánh cổng một cách điêu luyện---trông như một tên trộm đang lẻn vào nhà tôi.
Không.
Chẳng giống chút nào cả.
Chỉ là một người trông thật khả nghi.
"Chị hai, đó không phải là cô bé mà là ma cà rồng đó. Nói rõ thêm chút nữa thì là thuộc vào hàng bà lão nha---mình vừa trông thật gợi cảm vừa nói."
Ononoki-chan nói bằng vẻ mặt không có tình cảm, ngón tay vẫn nhấn chuông.
Dường như Shinobu vô cùng nhạy cảm với cái từ bà lão, cô bé mở mắt nhìn với vẻ hờn dỗi.
Thay vì nói hờn dỗi thì nói không thoải mái có vẻ đúng hơn.
À, đúng thế, hiện tại cô bé rất bất mãn với thân thể bé gái loli này (đêm nào tôi cũng thấy cảnh cô bé vừa vuốt ve bộ ngực phẳng lì vừa thở dài buồn bã vô số lần), nhưng mà đối với từ bà lão cô bé lại càng ghét hơn.
Mặc dù đã sống năm trăm nhưng mà độ lượng lại rất nhỏ.
"Hừm---nhóc con hỉ mũi chưa sạch."
Không biết trời cao đất dày, ka ka ka---sau đó hình như là cô bé dự định phi thân nhảy một cú thật đẹp xuống mặt đất, nhưng mà xem ra bởi vì cô bé không biết là cấu tạo của giỏ xe đạp không cho phép khi đã ngồi lọt thỏm vào trong thì có thể tự mình dùng sức thoát ra (dù sao thì vốn nó cũng không phải được thiết kế cho người ngồi vào), vì thế Shinobu hoàn toàn rơi vào tình huống bất lợi.
Chỉ cần tôi giúp là được nhưng mà cô bé vẫn cứng đầu không chịu, cuối cùng cô bé khiến cho xe đạp ngã chổng kềnh, sau đó thoát ra khỏi tình huống ngồi ET ngược.
Chẳng có chút uy nghiêm nào.
Trông chẳng đẹp chút nào cả.
"Haa. Ông anh quỷ súc đúng là người cũng như tên, cái gì cũng chơi rứa---cảm giác là cho dù có là thây ma vừa bò ra khỏi mồ thì cũng có thể trở thành đối tượng được. Hình như quý tộc rất thích gian thi thì phải? Ka ka, thiện tai thiện tai---"
"......"
Cổng nhà Araragi, hoàn toàn không giống loại cổng bự chà bá như loại nhà mà Kanbaru sống, nhìn cứ như một cái song sắt mỏng---thế nhưng Kagenui-san hoàn toàn không mất thăng bằng, vẫn đứng vững ở trên đầu ngón chân.
Nghĩ lại thì đây không còn là điêu luyện nữa.
Bởi vì tôi chưa từng đi xem xiếc, chi nên đây chỉ là kiến thức mà tôi nghe được từ người khác, bây giờ chỉ có thể nói lại bằng ấn tượng---nhưng mà trong các tiết mục đi thăng bằng trên dây, người biểu diễn luôn chủ động lắc lư trái phải để giữ sự cân bằng.
Mặc dù thoạt nhìn thì hành vi đó cực kì nguy hiểm, nhưng mà ngược lại, nếu như không lắc lư thì còn nguy hiểm hơn nữa---giống như khi bão tới, so với cây trúc thì cây tùng lúc nào cũng dễ gãy hơn.
Vậy mà Kagenui-san thì lại hoàn toàn trái ngược với lý thuyết trên.
Như thể toàn bộ thời gian xung quanh chị ta đều dừng lại, như thể dưới chân chị ta là một tấm kính lớn trong suốt được trải rộng---Kagenui-san chẳng hề di động lấy một mi-li-mét
Đứng ở một chỗ cao, vị trí đứng không ổn định---vậy mà chị ta hoàn toàn không cần lấy thăng bằng.
Đây không còn thuộc về phạm trù đẳng cấp nữa.
Có cảm giác thăng bằng đến mức này thì cho dù là trồng cây chuối trên cầu thăng bằng thì cũng chỉ là dễ như ăn bánh đối với chị ta.
Có khi chị ta---còn đi được trên mặt nước.
Nếu như Karen có ở đây, có lẽ nó sẽ biết được điều gì đó, nhưng mà tôi thì chỉ là người ngoài nghề, không thể hiểu được sự đáng sợ cơ bản của Kagenui Yozuru.
Tôi chỉ có thể lý giải thành sự khó hiểu.
Khó hiểu---thần diệu.
"...Cái gì chứ."
Tôi không khỏi thở dài.
Theo như lời của Shinobu (những lời của cô bé đáng tin hơn của Kaiki gấp vạn lần), thì Ononoki-chan không phải con người, bất kể hình dạng thật của cô bé là gì, thì cô bé cũng là một quái dị---dù vậy, cô bé trông vẫn giống một cô gái hơn.
Đó là cái gọi là Âm dương sư và shikigami sao.
Không như quan hệ phức tạp và khó hiểu của tôi và Shinobu, quan hệ giữa hai người này là quan hệ trên dưới, chủ tớ rất rõ ràng---hệ thống mệnh lệnh cực kì rõ ràng chính xác.
Chỉ là, nếu tôi nhớ không nhầm thì hồi nãy Ononoki-chan có gọi Kagenui-san là 'chị hai'---nhưng mà, như vậy cũng không thể nói hai người là chị em được?
Cảm giác giống như gọi tôi là ông anh quỷ chẳng hạn?
"Ồ, đúng rồi, đúng rồi, trước hết phải cảm ơn mi chớ nhỉ--- ông anh quỷ súc, cảm ơn vì đã giúp đỡ. Đi theo lời mi nói dễ dàng tìm được trường dạy thêm Eikou đó. Ở một khó tìm như rứa mà không được mi chỉ đường thì chắc chị cũng chẳng tìm ra được mô---hơn nữa, mi cũng thật sự đã giúp đỡ Yotsugi nữa."
Kagenui-san nói.
Một cách vui vẻ---và thân thiết.
Không hề cảm thấy chút địch ý hoặc ý xấu nào.
"Mi biết không? Người dễ bị người khác hỏi đường là một người rất thông thái đó. Tỏa ra hào quang dẫn đường cho người khác."
Nhưng mà chị rất là ghét cái từ mập mờ như hào quang---Kagenui-san cười tươi.
Một nụ cười rất thoải mái.
Rất vui vẻ---không hề giả bộ.
Nếu như tôi không biết chị ta là một chuyên gia đối phó với tấm thân bất tử---có lẽ tôi đã xem chị ta như là một bà chị dễ tính.
Với lại nguồn thông tin này là thu được từ thằng cha mang điềm ghở không đáng tin tưởng nhất thế giới này, tôi bắt đầu nghi ngờ những phán đoán của mình.
"Mặc dù chị đi rất nhiều nơi, nhưng mà từ khi sinh ra chưa có ai tới hỏi đường chị hết---lạ rứa, chẳng lẽ chị không có tỏa ra hào quang sao?"
"...Em đã nói là chị hai chưa có bao giờ đi trên đường rồi mà. Trước mặt chị hai chẳng có đường mà sau lưng chị hai cũng chẳng có đường---mình vừa trông thật gợi cảm vừa nói."
Tôi không hiểu lắm câu tung hứng của Ononoki-chan.
Đây là ngôn ngữ của chị em sao.
Người ngoài nghe không hiểu.
Chẳng biết phải phản ứng thế nào---
Phải nói đây là đối thủ khó đối phó nhất từ trước đến giờ.
Mặc dù tỏ ra rất thoải mái, mặc dù không tạo ra bức tường vây quanh---nhưng mà hai người này lại thu mình vào trong thế giới của họ.
Nói thế nào nhỉ, giống như chơi khăm mời tôi đến dự tiệc gia đình ở gia đình khác---nhưng mà thực ra lại là ở trước nhà của tôi.
"Ơ...xin lỗi. Tôi có chuyện muốn nói rõ ràng."
Tuy nhiên, cho dù nói vậy thì tôi cũng không thể im lặng mãi được.
Nếu như phải theo đuổi nhịp điệu của đối phương thì tôi không thể nào giao thiệp được.
Giao thiệp.
Tôi phải giao thiệp---với hai người.
Đúng là kế hoạch kém cỏi của tôi đã thất bại, bị đối phương chiếm được tiên cơ---nhưng mà từ bây giờ chỉ cần không bị áp chế thì có thể hồi phục được.
Xu hướng hiện này là người ra tay sau có lợi thế hơn---
Đợi cho Shinobu đang bị đè dẹp lép dưới xe đạp thoát ra được---tôi quyết định nói ra ý của mình.
"Hai người đến đây là vì để tiêu diệt tôi và cô bé này phải không---người bất tử không nên tồn tại ở trên đời và thân thuộc của họ."
Ai là thân thuộc của ai, để tránh khiến cho câu chuyện trở nên phức tạp, tôi lược bỏ phần đó.
"Hai người vì---giết chúng tôi mới đến đây phải không. Việc hai người liên tục hỏi đường tôi cũng không phải là tình cờ---đó chỉ là muốn thăm dò tình hình thôi đúng không."
"......"
"......"
Đi thẳng vào vấn đề, gần như không có kế hoạch, thật sự chỉ là suy nghĩ ngay lúc ấy, tôi thử chất vấn---tôi cũng không muốn đối phương hiểu nhầm những từ ngữ của tôi, vì thế tôi chẳng khách sáo, nói vòng vo mà đi thẳng vào chủ đề.
Sau khi nghe tôi nói, Kagenui-san và Ononoki-chan---cùng nghiêng đầu tỏ vẻ không hiểu.
Kagenui-san trông như đang gặp rắc rối, trên mặt ẩn hiện nụ cười chẳng biết nên xếp vào loại cười mỉa hay cười khan.
"Ông anh quỷ súc. Chị không biết mi đang nói gì, nhưng mà hình như mi đang hiểu lầm."
Sau đó chị ta nói như vậy.
Hiểu nhầm?
Ơ? Chẳng lẽ tôi thật sự bị Kaiki lừa sao? Vì muốn kiếm một chút ít tiền lẻ sao?
Có thể!
Nếu là vậy thì bây giờ trong đầu của hai người đó tôi đã trở thành một người thật đáng thương---chỉ là hỏi đường mà lại bị tôi nói thành 'Đến giết tôi phải không', trí tưởng tượng của tôi cũng cao quá mức rồi.
Hỏng bét, tôi lâm vào tình thế khó khăn ở một ý nghĩa khác.
Phải làm sao một thoát được ra đây.
Nếu cứ tiếp tục giao thiệp thì đối phương sẽ trở thành bác sĩ mất.
Trong lúc tôi còn đang quýnh quáng tìm đường thoát,
"Chà, cũng không hoàn toàn sai---nhưng mà mi suy nghĩ cũng hơi quá."
Đột nhiên, Kagenui-san nói bằng giọng thật sự gặp rắc rối.
"Vấn đề liên quan đến vua của quái dị, sát thủ của quái dị, ma cà rồng vừa lãnh huyết vừa nhiệt huyết vừa thiết huyết, Kiss-shot Acerola-orion Heart-under-Blade cũng đã được giải quyết rồi. Tấm thân là quái dị đã bị giết sạch---mà kẻ thân thuộc đó cũng không còn là quái dị nữa. Nếu như phải nói, thì chứng cớ ngoại phạm của mỗi người đã chứng minh đối phương trong sạch---cho dù là loại chuyên gia nào thì cũng sẽ không đụng vào mi. Đó là chuyện đương nhiên. Cái loại người bình thường, chỉ còn sót lại một chút di chứng này chỉ như một con gà con trong giới bọn chị mà thôi, không đáng bỏ sức ra làm chi cả."
"......"
Không khí vừa giãn ra thì lại trở nên căng thẳng một lần nữa.
Kagenui-san biết tên của thân thể trước kia của Shinobu, cái tên mà cho đến bây giờ ngoại trừ tôi và Hanekawa ra thì chẳng còn ai gọi nữa.
Chuyên gia,
Chuyên gia Ghost Buster.
Kẻ hủy diệt của quái dị, sát thủ của tấm thân bất tử---
"Dù vậy thì, cũng nhờ Oshino-kun chỏ mũi vào, mà mình không phải lấy ra sở trường chỏ mũi vào chuyện của người khác---"
Chị ta thì thầm.
Kagenui-san tiếp tục nói như đang độc thoại---Oshino-kun?
Không, vừa nãy---chị ta vừa nói Oshino-kun sao?
Từ mạch chuyện thì tôi không nghĩ từ đó dùng để chỉ Shinobu---nhưng mà rốt cuộc thì đang nói về ai chứ?
Đương nhiên chuyện như vậy không cần nghĩ cũng biết.
Đó là ân nhân của chúng tôi---thằng cha mặc áo a-lô-ha khinh bạc, bông lơn.
Kagenui Yozuru, người này.
Biêt Oshino Meme sao?
"Này, thưa ngài."
Shinobu vừa ngồi trên cái bóng của tôi, mặc dù đã thoát khỏi cảnh bị đè dẹp lép dưới xe đạp, tuy nhiên cô bé vẫn ngồi phịch dưới đất không đứng dậy, có lẽ cô bé cũng không muốn đối kháng với Kagenui-san---vừa duy trì tư thế đó, cô bé cất tiếng gọi tôi từ phía bên cạnh.
"Đây không phải lúc bối rối vì những chuyện vớ vẩn---đừng suy nghĩ thừa thãi. Hiện tại ngài có việc khác phải suy nghĩ, đúng không."
"Ơ...?"
Cảm giác thân thể lẫn tinh thần của tôi đều truyền trực tiếp tới cho Shinobu---chính vì Shinobu cảm nhận được sự dao động của tôi, cô bé mới nhắc nhở.
Cô bé nói không sai, đúng là tôi đang dao động.
Nhưng mà cho dù Shinobu nhắc nhở tôi, tôi cũng đâu có---không.
Không phải.
Suy nghĩ đí, Araragi Koyomi---nghĩ đi.
Suy nghĩ những chuyện không thừa thãi.
Cho dù đối phương không phải kẻ lừa đảo, chẳng phải Âm dương sư, tôi cũng không thể dễ dàng khuất phục như vậy được.
Cho dù toàn bộ những gì Kaiki nói đều là nói dối, cho dù loại đi những lời mà Shinobu nói, thì cảm giác ngay từ đầu của tôi rằng hai người đó là một nhóm hai người kì quái cũng không phải là sai lầm.
Khả nghi.
Cảm giác rõ ràng---có gì đó khác lạ.
Cho dù là ai cũng không thể phủ nhận những lời này.
Né tránh, nói vòng quanh một cách không tự nhiên, những sở trường đó của các chuyên gia, tôi đã sớm thuộc làu rồi.
Đúng thế.
Đúng như vậy.
Nếu như không phải vì Araragi Koyomi và Oshino Shinobu mà tới đây---thì tại sao Kagenui-san và Ononoki-chan lại ở đây?
Tại sao lại ở trước cửa nhà Araragi.
Tại sao lại ngồi xổm trên cửa.
Tại sao lại vẫn cứ nhấn chuông?
Đột nhiên.
Ngay trước khi tôi thu hồi cảm giác khẩn trương, chuẩn bị tư thế cảnh giới, thì---
"A---thiệt tình, ồn chết được! Ồn chết được ồn chết được! Rốt cuộc định bấm chuông đến khi nào hả! Không thấy là tôi giả bộ ra ngoài à!?"
Gì chứ.
Kèm theo một tiếng gầm điên loạn đến xé vải---ở phía kia của cánh cổng, cửa nhà tôi mở toang.
Không cần phải nhìn về đó để xác nhận.
Chẳng cần nhìn.
Cũng chẳng cần nói, cũng biết người đang lao ra một cách giận dữ đó là Araragi Tsukihi, người đảm đương phần tham mưu của Liệt Hỏa Tỉ Muội ở trường trung học cơ sở Cây thiết sam---cái con em ngu ngốc này, lại có thể vừa mặc yukata hở trên hở dưới, chẳng mang dép chạy ra ngoài.
Chà, nhưng mà, con bé vẫn biết cư xử một cách bình thường.
Ngay từ đầu chắc Tsukihi cũng nghĩ 'làm sao có thể ra ngoài trong bộ quần áo như đồ ngủ này chứ.'.
Hơn nữa nó chắc còn nghĩ là 'cả nhà đều đi ra ngoài cả, mình làm sao bất cẩn ra tiếp khách được chứ.'---chính vì vậy, nó đã quyết định làm ngơ khi nghe tiếng chuông của Ononoki-chan.
Giả vờ như không có ai ở nhà.
Chỉ là Ononoki-chan cũng không chỉ ấn chuông một lần, mà là vẫn đè ngón tay ở đó. Cho dù không phải là Tsukihi bị khùng, thì tôi có lẽ tôi cũng nổi giận chạy ra, cứ tiếp tục ping pong mãi như thế thật là không thể chịu nổi.
Cô bé này vừa thể hiện vẻ mặt nghêm chỉnh vừa làm cái quái gì vậy chứ.
Là loại trẻ nghịch phá đến đâu chứ.
Chà, nhưng mà vừa xông ra, cũng không quên cầm dùi ở trong một tay, đúng là không hổ danh Tsukihi---nhưng mà bởi vì mày mà hình ảnh của dùi đang dần trở nên xấu đi đó.
Đó đúng là một dụng cụ tiện lợi.
Thật không thể chấp nhận.
"Đây là ngôi nhà nhỏ trên đại thảo nguyên nơi chính nghĩa sinh sống, dám khủng bố nhà của Liệt Hỏa Tỉ Muội, lá gan của các người cũng không nhỏ đâu---Hửm?"
Tâm tình dâng cao một cách không giải thích được, mâu cũng đã rút ra---nhưng mà Tsukihi ngay lập tức dịu xuống trong nháy mắt.
Đó chắc chắn là do quang cảnh mà nó đang chứng kiến vượt quá phạm vi lý giải của nó.
Anh trai ruột, Araragi Koyomi.
Cái này không sao cả. Thế này hoàn toàn bình thường.
Nhưng mà, giả dụ như có thêm một cô bé loli tóc vàn kim ngồi trên mặt đất ở bên cạnh.
Nhưng mà, giả dụ như có thêm một phụ nữ kì bí đang ngồi một cách cực kì thăng bằng trên hàng rào nhỏ hẹp.
Nhưng mà, giả dụ như có thêm một đứa bé kì bí tay không ngừng nhấn chuông cửa liên hồi.
Ba người này, cho dù là ai cũng vượt quá tầm lý giải của Tsukihi.
Không, phải nói là trong trường hợp này ngay cả đối tượng mà nó có khả năng lý giải duy nhất là tôi, lại ở chung với ba người mà nó không có khả năng lý giải, việc này mới chính là trở ngại lớn nhất cho việc lý giải của Tsukihi.
Có thể phát điên lúc nào tùy thích, cũng có thể thu lại sự điên khùng theo ý bản thân, đây đúng là một kĩ năng đặc biệt vô cùng hiếm, Tsukihi, người sở hữu năng lực khống chế cảm xúc, bước lùi lại một bước, nhìn bao quát toàn bộ quang cảnh, dường như đang suy nghĩ việc muốn nói.
"Ơ."
"Cô bé tóc vàng kim này hình như từng tắm chung với anh hai..."
Đừng có nhớ ra những thứ thừa thãi như vậy.
Mau xử lý nó thành ảo giác.
Cho dù là vậy, tình huống này cũng thật khó giải quyết. Cơ bản thì đối với Karen cũng như Tsukihi, tôi hoàn toàn che dấu những sự kiện siêu tự nhiên, có liên quan đến quái dị---cho dù Karen bị 'ong' chích thì tôi vẫn tiếp tục dấu giếm.
Một lúc nào đó tôi sẽ phải nói cho hai đứa nó biết về cơ thể của tôi cùng với sự tồn tại của Shinobu, quái dị đang sống trong bóng của tôi---nhưng mà tôi không nghĩ lúc đó là bây giờ.
Bản thân tôi cũng chưa chuẩn bị xong---mặt khác, đối với hai đứa nó thì việc này vẫn còn quá sớm.
Tôi nghĩ như vậy.
Chính vì vậy, ít nhất thì nếu bị bắt gặp trong những thứ đại loại như tai nạn giao thông, thì tôi vẫn mong người bắt gặp là Karen chứ không phải Tsukihi.
Tôi nghĩ như vậy.
Shinobu mất bao công sức mới khiến tinh thần của tôi phục hồi được---nhưng mà vì sự xuất hiện của Tsukihi, mà tôi lại trở nên dao động, sự cảnh giới của bản thân cũng hoàn toàn biến mất.
Một trong nhóm hai người.
Ononoki Yotsugi---tấn công.
"'Unlimited Rule Book' (quy luật ngoại lệ chiếm đa số)---mình vừa trông thật gợi cảm vừa nói."
Ononoki-chan trông bình thường hơn Kagenui-san, rốt cuộc ai đã nói như vậy chứ.
Nhận thức hoàn toàn chưa đủ.
Đánh giá quá thấp.
Ngón tay của Ononoki-chan vẫn tiếp tục nhấn chuông cửa cho dù Tsukihi đã ra ngoài---đột ngột nổ tung.
Không, không phải nổ tung.
Chỉ là---thể tích tăng nhanh, tạo ra tiếng nổ.
Tôi biết một gã đàn ông gọi là Dramaturgie---hắn là chuyên gia săn ma cà rồng mà tôi đã gặp vào kì nghỉ xuân, hắn là ma cà rồng nhưng lại đi săn ma cà rồng, là một sát thủ quái dị đồng tộc.
Tên Dramaturgie đó---có thể sử dụng năng lực biến thân độc nhất của ma cà rồng để khiến cho hai cánh tay biến dạng một cách méo mó, xấu xí trở thành hai thanh flamberge tuyệt đẹp---cho đến bây giờ thỉnh thoảng tôi vẫn nhớ lại cơn đau vì bị hai thanh kiếm đó chém vào.
Và kí ức đó. 。 Kí ức đang ghét đó lại đang vọng về trong tôi.
Chỉ là Dramaturgie sẽ biến tay thành lưỡi đao sắc bén, còn Ononoki-chan lại biến ngón tay thành vũ khí cùn.
Khiến cho người ta liên tưởng đến---một cây búa khổng lồ.
Cây búa khổng lồ như của thiên lôi.
Ngón trỏ đã nở to, đã sưng lên, đã biến thành khổng lồ của Ononoki-chan---phá tan cổng nhà tôi như thể nó được làm bằng bong bóng xà phòng.
Không hề do dự, chẳng chút dao động.
Khi mặt trời vẫn còn đứng bóng như thế này, ở một khu dân cư như thế này, sẽ không thể nào xảy ra chiến đấu, đó là những lối suy nghĩ thông thường mà tôi không thể phủ nhận.
Rõ ràng là tôi đã sai.
Tôi đã sai một cách trầm trọng.
Đúng là thời gian của quái dị là vào ban đêm---nhưng mà cho dù dưới ánh mặt trời, cho dù là ban ngày thì quái dị vẫn tồn tại.
Mặc dù sẽ không ai thấy chúng.
Mặc dù Oshino đã dạy tôi vô số lần như vậy!
"Kư---"
Nhưng, tuy nhiên.
Sai lầm lớn nhất của tôi chính là sau khi việc đó xảy ra---tôi lại chuẩn bị tư thế nhận đòn, đó là lúc mà tôi đã sai lầm.
Tôi đã quyết định là việc Ononoki-chan đột ngột lấy ra cây búa đó chính là vì muốn nhằm vào Shinobu, hoặc ít nhất là tôi---nhưng mà tôi đã nhầm.
Nhầm to.
Sau khi cây búa---Unlimited Rule Book (quy luật ngoại lệ chiếm đa số)---phá tan cổng nhà tôi như thể nó làm từ bong bóng xà phòng.
Nó tiếp tục thuận thế.
Nó tiếp tục thuận thế.
Nó tiếp tục thuận thế.
Phá hủy nửa người trên của Araragi Karen.
"......!?"
Ngón trỏ đã nở to, đã sưng lên, đã biến thành khổng lồ---sau khi phá hủy cổng nhà tôi, tiếp tục phá hủy phần thân trên từ eo của Tsukihi trở lên---như thể phá hủy một cái bong bóng xà phòng.
"......Tsukihi-channnnnnnnn!"
Tôi không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra trước mắt mình.
Nhưng mà cho dù không thể hiểu---cơ thể của tôi vẫn tự hoạt động một cách vô ý thức.
Cơ thể của tôi, tôi lao về phía Ononoki-chan---Shinobu đang dính vào trong bóng của tôi vì bị giật một cái đột ngột cho nên té chổng kềnh trên nền nhựa đường.
Tôi đã không thể quan tâm đến Shinobu bị làm sao.
Tầm nhìn của tôi nhuộm một màu đỏ như máu.
Thế giới của tôi bị nhuộm đỏ như máu.
Điên cuồng, giận dữ.
Araragi Tsukihi.
Tsukihi-chan.
Em gái quan trọng nhất trên đời của tôi, kẻ này dám!
"---Bình tĩnh nào, ông anh quỷ súc. Đừng manh động như rứa. Người trẻ tuổi không biết chuyện này sao? Tức giận chính là nghiệp hỏa thiêu đốt chính bản thân đó---Liệt Hỏa, Liệt Hỏa."
Tôi chỉ nhớ được mình sắp đưa tay siết cổ của Ononoki-chan---nhưng mà hình ảnh từ đó trở về sau hoàn toàn biến mất như một trận bão cát, đến khi tôi nhận ra thì tôi đã bị gấp lại nằm trên mặt đất.
Bị gấp lại.
Nghe cực kì khó hiểu, nhưng mà đó là cách nói gần đúng nhất.
Châ, đầu gối, eo, tay, khửu tay, vai, đầu xếp chồng lên nhau loạt xoạt loạt xoạt, tôi bị gấp lại thành nhỏ xíu---như thể bị một bà nội trợ tài ba trổ tài.
Sau đó, người khiến tôi trở thành như vậy, Kagenui Yozuru, ngồi xổm lên trên phần lưng đã bị gấp lại của tôi, lưng khom về phía trước, ngồi cực kì thăng bằng giống như lúc nãy.
Cười thật lạ lùng---
Cười như thể là một người tốt.
"Những lúc thế này Oshino-kun sẽ nói gì nhỉ? Hình như là thật khỏe khoắn, có chuyện gì tốt sao---."
"Gư..."
Tại sao.
Tại sao lại nói Oshino-kun như thể có quen biết với Oshino---tai sao lại có thể trích dẫn câu nói của Oshino---hơn nữa còn trong trường hợp nào!
"Khốn kiếp! Các người...các người dám! Em gái! Em gái của tôi...Tsukihi-chan! Không thể tha thứ!"
"Hửm? Gì chứ, cô bé đó là em gái của mi sao."
Chị ta nói với vẻ bất ngờ,
"À, đúng rồi, mi cũng là Araragi---thế mà chị cứ nghĩ là cùng họ mà thôi."
Sau đó gật đầu một cái tỏ vẻ đã hiể.
Cái gì chứ?
Hai người này...chẳng lẽ không biết đây là nhà của tôi sao?
Vậy thì rốt cuộc tại sao lại tới đây---
"Ra vậy. Thông tin có một chút nhiễu. Chà, nếu là vậy thì cảnh tượng này đúng là một cú sốc đối với mi. Xin lỗi xin lỗi---"
Kagenui-san xin lỗi một cách vô tư---vô tư như thể vừa làm đổ nước trên bàn.
Xin lỗi.
Xin lỗi ư?
"Gư...xin lỗi thì xong cả sao, đồ khốn!"
"Nhìn đi."
Tôi dùng ý chí di chuyển bản thân theo lời Kagenui-san, nhưng mà cái đầu của tôi dán chặt xuống mặt đất, cứng như thể thạch cao, không thể nào di chuyển được, tuy nhiên Kagenui-san dùng bàn tay trẻ con vặn một cái---dễ dàng hướng đầu của tôi về phía của trước.
Ép tôi phải nhìn vào quang cảnh mà tôi không dám nhìn.
Trụ bị phá hủy. Cổng bị sập.
Không còn chút dấu vết của cửa trước, bên trong đó là nửa người dưới bị phá hủy thê thảm của Araragi Tsukihi---
"...Ơ?"
Trên thực tế, đúng như đã nói, sau khi tận mắt chứng kiến quang cảnh khó tin này.
"Ơ, ơ?"
Nói thẳng ra.
Thì Tsukihi chẳng có một vết thương nào cả.
Trái ngược với xung quanh bị phá hủy---nửa người dưới đáng lẽ đã biến mất của con bé lại nối vào nửa người trên.
Mặc dù tựa vào hành lang, bất tỉnh---nhưng mà vẫn còn sống một cách bình thường.
Bình thường---như thể hình ảnh bi thảm vừa rồi chỉ là ảo giác.
Cực kì khỏe mạnh.
Chỉ có điều, nửa người trên của Tsukihi, ngoại trừ những phần da thịt, thì bộ yukata hở hang cùng đồ kẹp tóc, đều bị phá hủy theo như kí ức được khắc sâu trong đầu của tôi, biến mất không còn lại gì.
Những thú vô sự---chỉ có nửa người trần phía trên của Tsukihi mà thôi.
Có lẽ cảnh tượng hiện tại mới chính là ảo giác.
"---Không phải."
Tôi thì thầm một cách vô thức.
Không phải.
Tôi biết việc này---tôi biết cảnh tượng như Địa ngục này.
Tôi đã nhìn thấy, được thấy vô số lần.
Tôi biết cảnh tượng như Địa ngục này.
Đây không phải ảo giác---mà là tái sinh.
Chữa trị, hồi phục.
Còn có---bất tử.
Cho dù bị thương chồng chất cũng sẽ không chết, cho dù bị phá hủy cũng sẽ không chết, cho dù bị giết cũng sẽ không chết, cho dù chết bao nhiêu lần cũng không chết---đặc tính vĩnh cữu trước sau như một và bao hàm trong đó, là tính bất tử.
Oshino Shinobu cũng đã sống như vậy năm trăm năm, chết như vậy năm trăm năm---tôi cũng sống rồi chết như vậy trong khoảng thời gian hai tuần lễ.
Lặp lại, lặp lại, tiếp tục chết.
Chính vì vậy---cảnh tượng nửa người trên bị thổi bay, sau đó vài giây thì lại hồi phục, cảnh tượng đó, tôi đã nhìn đến mức quen thuộc.
Quang cảnh nhìn đến quen, đến phát chán, chết đến quen, đến phát chán.
Tính bất tử.
Tính bất tử---nhưng mà.
Tại sao em gái tôi lại sở hữu tính bất tử chỉ có trên quái dị---!?
"Araragi Koyomi-san---ông anh quỷ. Anh thật có duyên với quái dị có tấm thân bất tử. Chính là bị buộc chặt với địa ngục. Người phải ngạc nhiên phải là bên này mới đúng."
Khi tôi nhận ra, Ononoki-chan với ngón tay trỏ đã trở lại độ lớn bình thường---đang nói cho tôi biết sự thật với vẻ mặt không có tình cảm như trước.
"Em gái của anh bị quái điểu có tấm thân bất tử kí sinh. Ngay từ đầu đó vừa là em gái của anh vừa không phải em gái của anh, vừa là Araragi Tsukihi-san vừa không phải Araragi Tsukihi-san, vừa là người vừa không phải là người. Ở phía bên đó chính là loài chim lửa rất hiếm thấy trên đời, phượng hoàng tà ác---mình vừa trông thật gợi cảm vừa nói."
Ghi chú
Gấu nước (water bear) là một loài côn trùng được công nhận là sinh vật có sức sống mạnh nhất hành tinh tính đến thời điểm này, có thể chịu được bị đóng băng ở độ âm tuyệt đối (-271 độ C) và thiêu trên lửa ở 150 độ C trong một thời gian ngắn, ngoài ra còn có thể sống không cần nước trong vòng một thập kỉ, chịu được bức xạ và áp suất không khí cường độ lớn
E.T. the Extra-Terrestrial, là một bộ phim khoa học viễn tưởng của Mĩ, trong đó có cảnh nhân vật Elliot chở ET đang ngồi trong giỏ xe đạp đến phi thuyền, chỉ có điều trong cảnh này thì ET mặt hướng về phía trước.
Cái này chắc đang nói về Bảy viên ngọc rồng.
Cái thông tin mơ hồ này thật sự không biết là có hữu ích hay không---nhưng mà ít nhất là từ cái giá phải bỏ ra thì có cảm giác bị lỗ nặng.
Chuyên gia về tấm thân bất tử.
Giống như Guillotine Cutter hồi trước là chuyên gia về ma cà rồng sao---hay là giống như Kaiki Deishuu là chuyên gia về vật giả.
Tôi không hiểu lắm.
Ừm.
Nhưng mà nếu nói như vậy thì phạm vi phòng thủ của cái lão chuyên gia, Oshino Meme, lúc nào cũng giả bộ ngu ngốc mà chúng tôi biết đó thật sự là rộng đến như đùa.
Thằng cha đó là cao nhân phương nào vậy chứ.
Chà, sau khi câu chuyện kết thúc, tôi cũng chẳng còn lý do nào để ngồi cùng bàn nữa---dù sao tôi và Kaiki cũng chẳng thân thiết tới mức có thể nói chuyện vui vẻ, tán hươu tán vượn, cho dù không phải như vậy, thì về cơ bản, nếu đối phương là một người luôn nhả ra không khí không tốt ra xung quanh, thì đừng nói là nói chuyện phiếm, ngồi bàn công việc cũng đã rất khó khăn.
Chẳng thể nói nửa câu đùa với tên này.
Sau đó, khi tôi vừa đứng dậy, quay người định trở về chỗ ngồi cũ, thì tôi chợt nhận ra một chuyện nghiêm trọng,
"Đúng rồi."
Tôi gọi Kaiki.
"Ví và tiền thì tôi cho ông, nhưng mà Kaiki-san, tôi hi vọng ông có thể trả cho tôi một thứ."
"?Hi vọng trả một thứ? Cái gì thế. Chẳng lẽ cậu bỏ thẻ tín dụng trong này sao?"
"Làm sao mà tôi có thẻ tín dụng được chứ. Tôi vẫn đang còn là học sinh cấp ba đó...một tấm ảnh. Trong đó có một tấm ảnh."
"Hô."
Kaiki rút ra ví của tôi (không, đã không còn là của tôi nữa) từ trong túi áo ngực, sau đó mở ví, lấy ra từ bên trong một tấm ảnh---nhìn thấy nhân vật trong tấm hình đó, Kaiki không khỏi nhíu mày.
Không biết đây có phải là một kết quả của poker face hay không nữa.
"...Senjougahara. Cô gái này cắt tóc rồi sao."
"Ừm...Chà, đúng vậy."
Tấm hình mà tôi bỏ trong đó là hình của Senjougahara.
Là tấm hình mới chụp gần đây---thiết bị được sử dụng để chụp là cái máy ảnh kĩ thuật số được khai quật ra từ trong phòng của Kanbaru.
Sau đó in ra.
Không biết có phải do tay nghề của người nhiếp ảnh hay không, nhưng mà bởi vì đó là một tấm ảnh rất đẹp, tôi đã bỏ nó vào trong ví dùng làm bùa may mắn cho kì thi---hành động này có lẽ là rất lạc hậu đối với các học sinh cấp ba hiện tại, nhưng mà cho dù là vậy, tôi cũng không muốn tặng hình của Senjougahara cho Kaiki.
Cho dù là ai tôi cũng không đưa.
Đối với tôi mà nói thì đây là một bảo vật vô giá.
"Hừm...cười rất tự nhiên, tươi tắn. Con người đúng là chỉ cần tuột dốc là sẽ một đi không trở lại---đối với người từng biết được thời hoàng kim rực rỡ của cô ta, đây trông như thể một người khác. Một chút bóng hình xưa kia cũng chẳng còn lại."
Đang trong lúc tôi tự hỏi có khi nào Kaiki sẽ đòi luôn hai ngàn yên nhỏ nhoi trong tay tôi hay không---thì trái ngược với suy nghĩ của tôi, ông ta trả lại bức ảnh.
Xem ra đúng là không có hứng thú.
Giống như không tìm thấy điểm nào đáng giá trong tấm hình đó.
Chẳng hề có chút chần chờ, đưa trả lại vào tay của tôi.
"Đối với tôi mà nói thì đây là một việc đáng tiếc đến cùng cực, không lời nào có thể tả hết. Senjougahara Hitagi tươi tắn, hoạt bát thật rốt cuộc có cái giá trị nào chứ. Lời nguyền không nhận ra sự giá trị của bản thân và lời nguyền không nhận ra sự vô giá trị của bản thân, nếu phải chọn thì nên chọn bên nào đây, đây đúng là câu hỏi đeo bám con người cả đời---chà, nhưng mà dù sao thì trẻ con cũng sẽ đến lúc trưởng thành, cái loại người gần đất xa trời như tôi cũng không nên bình luận nhiều quá về vấn đề này."
Loại người gần đất xa trời.
Kaiki Deishuu tự đánh giá bản thân như vậy.
Đúng là nếu nhìn từ góc độ tuổi của Kaiki thì tôi và Senjougahara chỉ là những đứa trẻ mới chập chững bước vào đời.
Còn có---nếu nói thêm một chút nữa.
Giữa Kaiki Deishuu và Senjougahara Hitagi cũng không đơn thuần là quan hệ giữ người lừa đảo và người bị lừa, điều này tôi cũng đã đoán được một chút.
Nếu như không phải vậy---Senjougahara cũng sẽ không gặp lại Kaiki Deishuu, sau đó vạch ra ranh giới rõ ràng như vậy.
Cũng sẽ không được giải độc đến như vậy.
Nhưng mà, cho dù đã đoán được đến từng nào, tôi cũng thấy không nên can thiệp quá sâu vào quá khứ của người yêu---không cần Kaiki phải nói, tôi cũng biết trẻ con nên nhìn vào ngày mai chứ không phải hôm qua.
Không phải là kết thúc mà là bắt đầu.
Vậy thì.
Vậy thì, đầu tiên, ở một tương lai không xa lắm, tôi đang suy nghĩ về chuyện của hai người đó.
Kagenui-san và Ononoki-chan.
Kagenui Yozuru và Ononoki Yotsugi.
Như tôi dự đoán, hai người đó là cùng một nhóm...
Còn nữa, đúng như tôi dự đoán, hai người là chuyên gia.
Quả nhiên không phải vì thấy những hành vi quá đáng mà tôi làm với Karen và Hachikuji mà gọi tôi là quỷ súc hay là quỷ, hẳn là vì phát hiện ra đặc tính ma cà rồng vẫn còn sót lại bên trong người tôi nên mới gọi tôi như vậy.
Nói tóm lại, từ bây giờ tôi có tiếp tục những hành vi đó thì cũng chẳng có việc gì cả.
Đúng là một chuyện khiến người ta vui vẻ.
Nhưng mà, tuy nhiên thì nếu nói nhận được thông tin có nghĩa là sự việc kết thúc thì không phải là vậy---mà ngược lại, tôi có cảm giác là câu chuyện bây giờ mới bắt đầu.
Câu chuyện bây giờ mới trở nên nghiêm trọng.
Ghost Buster chuyên đối phó những quái dị có tấm thân bất tử.
Tấm thân bất tử, người bất tử.
Ma cà rồng.
Mặc dù Kaiki đã tuyên bố là không có sinh vật nào như vậy tồn tại.
Nói theo nghĩa rộng thì nói như vậy cũng không sai, nhưng mà nếu nói một cách nghiêm khắc, thì hiện tại ở trong thị trấn này có hai người---không thể nào không bị gọi là như vậy đang tồn tại.
Không cần phải nói cũng biết đó là Oshino Shinobu và Ararargi Koyomi.
"Đã có tấm thân bất tử thì sẽ có sát thủ của tấm thân bất tử, trong thần thoại và truyền thuyết cũng vậy, thường xuất hiện những quái vật hoặc thần linh có tấm thân bất tử. Tuy nhiên, trong đa số trường hợp, cho dù có tấm thân bất tử thì những quái dị đó vẫn bị giết."
Nếu như tấm thân bất tử có thật.
Thì sát thủ của tấm thân bất tử---cũng có thật.
Đó là thuộc tính của hai người đó, Shinobu nói.
Trên đường trở về từ Mr.Donut.
Đi xe đạp chở hai.
Với Karen thì tôi sẽ tránh đi xe đạp chở hai.
Đối với tôi mà nói thì trong quá trình di chuyển, tôi vẫn muốn Shinobu ở trong bóng của tôi hơn, nhưng mà sau khi cơm no rượu say, cô bé nói 'khó có được cơ hội như thế này, ta cũng muốn nhìn thế giới ban ngày một chút', mặc dù cô bé nói một cách ích kỉ như vậy, nhưng tôi cũng không muốn ngăn cản cô bé.
Cho dù muốn, tôi cũng chẳng có cách nào cả.
Nhìn bề ngoài, Shinobu trông chỉ chừng tám tuổi.
Nhưng mà nếu cứ khăng khăng nói là sáu tuổi thì cũng không phải là không được---thật ra thì cô bé đã năm trăm tuổi.
Chính vì vậy cho dù có chở hai thì (nhìn qua) cũng không có phạm luật, dĩ nhiên đây là đang nói nếu Shinobu chịu ngồi ngoan ngoãn ở ghế sau.
"Hừm hừm. Ở đây dễ nói chuyện hơn."
Nói xong Shinobu ngồi lọt thỏm vào trong giỏ xe.
Mông đút vào trong giỏ, chân giang ra gác ở hai tay cầm, ngồi đối diện với tôi đang đạp xe.
Xem ra cô bé không biết xe đạp là cái gì.
Không biết sự đời đến đáng sợ---lại có thể nghĩ ra được kiểu ngồi xe đạp mà không người thường nào nghĩ ra được.
Từ bây giờ tôi sẽ gọi đây là kiểu ngồi ET ngược.[2]
...Nhưng mà dù sao thì Shinobu cũng đã sống năm trăm năm, không phải là đã bị phong ấn năm trăm năm, không biết văn hóa Nhật Bản thì còn được, chứ nói không có cơ hội nhìn thấy xe đạp thì đúng là quá kì quái.
Có lẽ việc này chẳng quan hệ giờ với việc là ma cà rồng mà chỉ là do cô bé là một người không biết thế sự mà thôi.
Việc điều khiển có hơi khó (để nhìn được phía trước một cách rõ ràng, tôi không thể không nghiêng người về phía trước để đạp xe), chà, nhưng mà vẫn chưa đến mức không thể đạp xe, chúng tôi cứ thế lên đường.
Có lẽ cũng có người đi xe đạp như vậy.
"Âm dương sư chuyên môn đối phó quái dị có tấm thân bất tử sao, chậc chậc. Quả nhiên mục tiêu là anh và em rồi."
Mặc dù đương nhiên là cả tôi và Shinobu bây giờ đều không có tấm thân bất tử---nhưng mà đúng là chúng tôi vẫn sở hữu các thành phần, các mảnh vụn của tấm thân bất tử trong khắp cơ thể.
Đó chính là khả năng hồi phục nhanh chóng vết thương.
Là bụng sẽ không dễ dàng cảm thấy đói.
Những thứ còn lưu lại đó rõ ràng là đặc tính bất tử.
...Nhắc mới nhớ, vốn ban đầu lý do mà kẻ lừa đảo, Kaiki Deishuu lựa chọn thị trận này làm nơi hoạt động cũng là do ma cà rồng trong truyền thuyết (nói tóm lại là Shinobu lúc trước) giáng lâm chốn này, ở một nơi xuất hiện nhiều công việc liên quan đến siêu tự nhiên như thế này (nói tóm lại, đối với Kaiki thì đó là những hành động lừa gạt) thì rất dễ phát triển---ônga ta đã nói như vậy.
Mặc dù mục đích không phải là chúng tôi.
Nhưng mà nếu nói trên một nghĩa rộng, thì không thể không thừa nhận sự tồn tại của chúng tôi đã gọi Kaiki tới đây.
Ít nhất việc Kaiki đến thị trấn này, cũng không phải là vì những lý đo đa sầu đa cảm như để thăm lại thị trấn có Senjougahara mà ông ta từng lừa gạt đang sống.
"Phư phư. Nhằm vào ta và ngài sao. Tuy nhiên, có thể cũng không phải vậy đâu, chủ nhân của ta---"
Shinobu nằm thẳng cẳng ở trước giỏ xe, nói một cách tự mãn như vậy.
Hai vay vòng ra sau đầu.
Cho dù cô bé có trông tự mãn đến thế nào trong bộ dạng thế nào ở một vị trí như vậy thì việc đó cũng chẳng đem lại điểm cộng nào cho khả năng xin việc của cô bé cả.
Nhưng mà cơ thể của cô bé đúng là nhỏ thật đấy.
Gần như lọt thỏm vào trong giỏ.
"---Quái dị có tấm thân bất tử thì ta cũng từng ăn nhiều rồi. Ta cũng là một sát thủ của tấm thân bất tử rất tuyệt vời đó...Đại khái mà nói thì chẳng có cái gì gọi là tấm thân bất tử cả, quái dị vốn dĩ cũng không có sống."
"A---. Chà, đúng là không sống thì chẳng thể gọi là có tấm thân bất tử được---."
Đúng là một cách nói thẳng thừng.
"---Nếu là vậy thì toàn bộ quái dị đều là có tấm thân bất tử sao...Oshino hình như cũng từng nói vậy. Nhưng mà, tạm thời không nói về định nghĩa kiểu đó. Em có nói mục tiêu cũng chưa hẳn đã là chúng ta, Shinobu. Em đang muốn nói là ngoại trừ chúng ta thì có thể còn có một ma cà rồng khác ở thị trấn này à?"
"Cũng không hẳn là ma cà rồng---cho dù có thì cũng không có gì lạ. Không. Sẽ rất lạ---"
Hừm.
Nếu như không tính điều kiện có tấm thân bất tử vào, thì quan sát xung quanh tôi sẽ thấy có nhiều người bị quái dị ký sinh, cả thảy có bao nhiều người nhỉ.
Ví dụ như Kanbaru Suruga bị khỉ kí sinh ở tay phải.
Ví dụ như Hanekawa Tsubasa bị mèo kí sinh ở trong tâm hồn.
"Nếu là vậy thì cho dù có những người khác mà anh không biết bị quái dị kí sinh trong cơ thể cũng không có gì lạ---không, phải là rất kì lạ. Một cái thị trấn như thế này làm sao lại có nhiều quái dị như vậy được chứ."
"Không phải ở đất nước này có đến tám trăm vạn thần linh hay sao? Chia đều ra mỗi tỉnh thì sẽ có chừng mười bảy vạn thần. Mỗi thị trấn có chừng mười quái dị cũng không có gì lạ cả."
"Đừng lẫn lộn thần với quái dị---."
Hình như là có thể.
Oshino cũng từng nói ở đất nước này, quái dị cũng là một thứ gì đó bằng với thần linh.
Tất cả những việc mà con người không hiểu thì đều là việc làm của thần, tất cả những thứ mà con người không hiểu thì đều mang hình bóng của thần---tôi nhớ không nhầm là vậy.
Lão ta đã từng nói vậy.
"Mặc dù Kaiki không tin vào ma cà rồng, nhưng mà bởi vì quái dị thuộc đẳng cấp hoàng kim như em tới chơi mà những quái dị xung quanh đây mới bị đánh thức. Cũng vì anh đến thăm cái đền thờ đó nên mới gặp lại Sengoku."
Chà, nhưng mà.
Cho dù nói như vậy thì nếu suy nghĩ một cách thực tế---thì mục tiêu của Kagenui-san và Ononoki-chan phải là chúng tôi mới đúng.
Không biết người có tấm thân bất tử ở đâu, tình cờ hỏi đường tôi---cách suy nghĩ đó thật khó chấp nhận.
Suy nghĩ như vậy quá lạc quan.
Suy nghĩ lạc quan là một khả năng không thể thiếu cho việc sinh tồn của nhân loại, nhưng mà trong trường hợp này, suy nghĩ lạc quan lại chẳng giúp ích được gì cả.
Cho dù là hỏi đường---thì ngay từ đầu việc đó cũng đã là quá tình cờ.
Tình cờ.
Tình cờ, trong phần lớn trường hợp đều là sản phẩm của ác ý---mặc dù là kẻ ác nhưng mà đôi lúc Kaiki Deishuu cũng nói được một câu thật đúng.
Không hổ là người đã sống sót qua Tu la tràng, nói chuyện rất hàm súc.
Ở Tu la tràng nhưng không trở thành Tu la mà trở thành kẻ lừa đảo---lại còn là chuyên gia.
Chuyên gia, uy quyền---Kagenui-san cũng là một chuyên gia có uy quyền.
Âm dương sư.
Kẻ hủy diệt của quái dị.
...Hửm? Nhưng mà, tôi có cảm giác Shinobu có một sự coi thường kì lạ đối với bản thân cái từ Âm dương sư---không, có lẽ đó chỉ là luật của Shinobu để chuyển hướng đề tài chăng?
"Sao thế? Thưa ngài. Đang suy nghĩ chuyện gì à?"
"Đang suy nghĩ...chà, đúng là đang suy nghĩ. Một việc rất đau đầu."
Chà.
Cho dù có hỏi cũng vô dụng.
Điều tra Shinobu cũng chẳng đem lại kết quả gì cả.
Bây giờ tôi nên tập trung suy nghĩ sau này phải hành động như thế nào thì hơn.
"Kagenui-san và Ononoki-chan...việc hai người đó chọn cái tòa nhà bỏ hoang đó làm căn cứ tạo cảm giác thật giống đồng nghiệp của Oshino---Phải giải quyết việc này càng sớm càng tốt. Không, quyết định rồi, phải giải quyết việc này trong hôm nay."
"Ô. Sao thế? Lại muốn đánh nhau rồi sao? Ngài đúng là một người nhiệt huyết nóng bỏng."
Shinobu nhe răng cười như đang đùa giỡn cho vui.
Tôi có nên cố ý tạo ra tại nạn, đâm thẳng vào cột điện không nhỉ, mặc dù tôi nghĩ vậy, nhưng mà cho dù có làm thế thì cũng chẳng giải quyết được gì nên lại thôi.
Thiệt tình, đúng là một cặp bất tử phiền phức.
Ngay cả tai nạn giao thông bằng xe đạp cũng chẳng làm được.
"Không phải là đánh nhau. Là đi nói chuyện, nói chuyện."
Theo như Karen nói, thì Kagenui-san thuộc đẳng cấp sư phụ của nó---Còn Ononoki-chan thì dường như là một quái dị.
Tôi không muốn đánh nhau với đối thủ như vậy.
Với lại tôi cũng không phải loại người hiếu chiến.
Cho dù được hồi sinh thì tôi cũng không được power up mạnh mẽ như vậy.[3]
"Nói theo cách của Oshino thì chính là giao thiệp---chỉ cần khiến cho hai người đó hiểu anh và em hoàn toàn vô hại thì hai người cũng không cần phải tiêu diệt chúng ta."
"Tiêu diệt sao. Ta cảm thấy hai người đó cũng không phải vì tiêu diệt mà tới đây."
"Vậy thì là cái gì mà tới."
"Ai biết? Ta chỉ muốn chọc ngài một chút cho vui mà thôi---Nói những câu như 'có phải vậy không nhỉ?' mới là công việc của ta. Phư phư, chà, cứ an tâm. Dù thế nào đi nữa ta và ngài cũng là trong ngoài như một, cùng sống cùng chết. Đến lúc đó ta sẽ cho ngài mượn sức mạnh."
"Cảm ơn trước."
Tôi thì mong sẽ chẳng đến lúc đó.
Nhưng mà, chà, mặc dù không thể chung vai đấu cật, nhưng mà Shinobu chắc chắn sẽ hỗ trợ cho tôi---dù sao việc tôi và cô bé trong ngoài như một, cùng sống cùng chết cũng là sự thật, nếu như tôi bị dồn vào đường cùng thì chắc cô bé sẽ giúp tôi một tay.
Việc tôi hòa giải với Shinobu là cuối tháng trước---nhưng mà nghĩ lại thì có lẽ ngay từ khi gặp nhau lần đầu tiên, tôi và cô bé đã là trong ngoài như một, cùng sống cùng chết rồi.
Dù vậy.
Gần đây tôi mới nhận ra chuyện đó.
Tôi đã không---nhận ra điều đó.
"...Nhưng mà đúng là nóng thật đó. Quả nhiên mặt trời thật là đáng chết. Giống như ngài đã nói, có lẽ ta nên trốn vào trong bóng. Cơ thể sẽ biến thành bụi. Mũ cũng chẳng giúp ích được gì cả. Ma cà rồng cũng sắp bị hòa tan."
"Ha. Thấy chưa. Dù sao thì nóng kiểu này thì cả nhựa đường cũng bị nóng chảy đó."
"Hiện tượng nóng lên toàn cầu sao. Hừm---từ xưa đến này địa cầu vẫn luôn lúc thì nóng lúc thì lạnh đây."
"Đúng vậy."
"Không cần thiết phải vừa mừng vừa lo trước thay đổi một, hai trăm độ."
"Nếu như tăng giảm hai trăm độ thì cho dù muốn vừa mừng vừa lo cũng chẳng làm được."
Để xem...
Vậy thì, sau khi về nhà sẽ đi đến tòa nhà bỏ hoang đó.
Chưa nói đến việc phải xử lý càng sớm càng tốt, nhưng mà dù sao thì đối với việc giao thiệp, tiên hạ thủ vi cường.
Mặc dù gần đây có thông tin khi đánh cờ tướng ai đi trước thì sẽ gặp bất lợi, nhưng mà tôi cũng không có đi thi đấu cờ.
Tôi đi đây là đi nói chuyện.
Giả dụ như mục đích đến thị trấn này của nhóm hai người Kagenui-san và Ononoki-chan không phải là Araragi Koyomi và Oshino Shinobu đi nữa---thì xét từ mặt chuyên gia mà nói, không thể nào có chuyện vì nghỉ phép mới tới đây cả.
Hẳn là có chuyện gì đó liên quan đến quái dị.
Nếu là vậy thì tôi phải càng phải đến giải thích rõ những chuyện khó hiểu ở thị trấn này---nếu không có khi trong tình huống xấu nhất còn liên lụy đến cả Kanbaru và Hanekawa.
Giống như lúc nãy tôi vừa nói, mặc dù quái dị kí sinh trên hai người đó không phải là có tấm thân bất tử...nhưng mà cũng chẳng biết được liệu hai người có bị quốn vào rồi bị tiêu diệt hay không.
Mặc dù nói thế này thì có cảm giác như đang nói đùa, nhưng mà hai người đó chính là nhân vật như vậy. Kanbaru Suruga là loại người rất đen đủi, còn Hanekawa Tsubasa là loại rất dễ bị cuốn vào trong các vụ việc.
Vì thế hôm nay tôi hoàn toàn nghỉ học.
Là một trong số những cái ngày toàn bộ đó.
Chà, tôi cũng đã giác ngộ rồi.
Kì nghỉ xuân.
Tôi đã giác ngộ rồi, từ cái lúc tôi quyết định sống đến khi chết---từ lúc quyết định sống đến khi chết, đồng sinh cộng tử với ma cà rồng vừa lãnh huyết vừa nhiệt huyết vừa thiết huyết, thì đó đương nhiên là nghĩa vụ, không, là quyền lợi của tôi.
Mới từng này thì chưa gọi gì là rắc rối cả.
Chẳng phải Tu la tràng, cũng chẳng phải quyết đấu thắng bại.
Mới từng này thì đối với tôi---đối với chúng tôi mà nói chẳng qua chỉ là một sự kiện nhỏ mà thôi.
Chẳng phải là flag, chẳng phải là lựa chọn.
Nếu như chỉ vì một việc thế này mà đã hấp ta hấp tấp thì đúng là chẳng còn mặt mũi nào đi gặp Oshino nữa.
"Chà, cứ quyết định như vậy đi, cũng không cần phải về nhà, cứ đi thẳng tới tòa nhà bỏ hoang đó cũng được---."
Ở phía giỏ trước, quả nhiên ban ngày rất dễ buồn ngủ, Shinobu đã bắt đầu gật gà gật gù rồi, tôi nghĩ---có khi cứ đi thẳng tới tòa nhà bỏ hoang đó đi.
Chỉ là, thực ra thì hồi nãy lúc trở về từ Mr.Donut, bởi vì tôi dùng tờ hai ngàn yên mà Kaiki từ bi để lại, đi mua bánh vòng về làm quà cho Karen và Tsukihi (Shinobu cú ồn ào ở bên cạnh 'Của ta đâu!? Phần của ta đâu!?', lấy đâu ra phần của em nữa chứ), cho nên có lẽ tôi nên về nhà đưa mấy cái này cho Tsukihi.
Nếu thích thì tôi dùng mấy cái bánh vòng này làm quà tặng cho Kagenui-san và Ononoki-chan cũng được, nhưng mà từng này thì lại chưa đủ để bày tỏ thành ý, với lại mặc dù đều là quái dị, chưa hẳn Ononoki-chan cũng thích bánh vòng như Shinobu.
Nhìn cái vẻ mặt bình thản đó, có lẽ cô bé sẽ thích đồ ăn siêu cay.
Nếu như bị phản tác dụng thì sẽ rất chán.
Tôi cảm thấy tốt hơn là không nên làm hỏng chuyện.
Dù sao thì cũng là tiên hạ thủ vi cường.
Mặc dù suy nghĩ cẩn thận như thế này khiến tôi theo một cách nào đó có một cảm giác khẩn trương như sắp lâm trận, nhưng mà sự thật đây chỉ là một loại suy nghĩ an nhàn, bình thản, như một chú rùa đang tản bộ---tôi lập tức nhận ra.
Lập tức.
Khi tôi đang đạp đạp xe, về đến nhà.
Khi tôi về đến nhà.
Thì ở trước cổng nhà của tôi là cái tổ hai người mà tôi đang nhắc đến---Kagenui-san và Ononoki-chan đang vừa nhấn chuông cửa.
"A, là mi---"
Kagenui-san nhận ra tôi.
Học theo chị ta, Ononoki-chan cũng dùng gương mặt không có tình cảm nhìn về phía tôi.
Tiện thể nói luôn, bây giờ nếu nhìn liếc qua thì tôi trông như đang chở một cô bé loli tóc vàng kim ở giỏ trước giống như một món đồ.
Thật đúng là hoang đường.
"...Xin chào."
Tôi gật nhẹ đầu một cái.
Nhưng mà, quả đúng là vậy.
Nhìn hai người ở chung một chỗ như thế này mới thấy quả nhiên hai người là cùng một nhóm---dùng ngưu tầm ngưu, mã tầm mã để ví dụ có vẻ nghe không được thuận tai, nhưng mà Kagenui-san và Ononoki-chan trông như hai mảnh ghép, tạo cảm giác vừa khít với nhau.
Con người và quái dị.
Âm dương sư và shikigami.
"---Tiếp theo em gái là cô bé sao, ông anh quỷ súc. Đúng là mi có đủ loại sở thích. Thích chọn cái mô cũng chọn được hết. Ka, cuộc sống thật là hạnh phúc."
Trong lúc nói như vậy, Kagenui-san cũng chân không chạm đất như thường lệ.
Chị ta đứng trên cánh cổng một cách điêu luyện---trông như một tên trộm đang lẻn vào nhà tôi.
Không.
Chẳng giống chút nào cả.
Chỉ là một người trông thật khả nghi.
"Chị hai, đó không phải là cô bé mà là ma cà rồng đó. Nói rõ thêm chút nữa thì là thuộc vào hàng bà lão nha---mình vừa trông thật gợi cảm vừa nói."
Ononoki-chan nói bằng vẻ mặt không có tình cảm, ngón tay vẫn nhấn chuông.
Dường như Shinobu vô cùng nhạy cảm với cái từ bà lão, cô bé mở mắt nhìn với vẻ hờn dỗi.
Thay vì nói hờn dỗi thì nói không thoải mái có vẻ đúng hơn.
À, đúng thế, hiện tại cô bé rất bất mãn với thân thể bé gái loli này (đêm nào tôi cũng thấy cảnh cô bé vừa vuốt ve bộ ngực phẳng lì vừa thở dài buồn bã vô số lần), nhưng mà đối với từ bà lão cô bé lại càng ghét hơn.
Mặc dù đã sống năm trăm nhưng mà độ lượng lại rất nhỏ.
"Hừm---nhóc con hỉ mũi chưa sạch."
Không biết trời cao đất dày, ka ka ka---sau đó hình như là cô bé dự định phi thân nhảy một cú thật đẹp xuống mặt đất, nhưng mà xem ra bởi vì cô bé không biết là cấu tạo của giỏ xe đạp không cho phép khi đã ngồi lọt thỏm vào trong thì có thể tự mình dùng sức thoát ra (dù sao thì vốn nó cũng không phải được thiết kế cho người ngồi vào), vì thế Shinobu hoàn toàn rơi vào tình huống bất lợi.
Chỉ cần tôi giúp là được nhưng mà cô bé vẫn cứng đầu không chịu, cuối cùng cô bé khiến cho xe đạp ngã chổng kềnh, sau đó thoát ra khỏi tình huống ngồi ET ngược.
Chẳng có chút uy nghiêm nào.
Trông chẳng đẹp chút nào cả.
"Haa. Ông anh quỷ súc đúng là người cũng như tên, cái gì cũng chơi rứa---cảm giác là cho dù có là thây ma vừa bò ra khỏi mồ thì cũng có thể trở thành đối tượng được. Hình như quý tộc rất thích gian thi thì phải? Ka ka, thiện tai thiện tai---"
"......"
Cổng nhà Araragi, hoàn toàn không giống loại cổng bự chà bá như loại nhà mà Kanbaru sống, nhìn cứ như một cái song sắt mỏng---thế nhưng Kagenui-san hoàn toàn không mất thăng bằng, vẫn đứng vững ở trên đầu ngón chân.
Nghĩ lại thì đây không còn là điêu luyện nữa.
Bởi vì tôi chưa từng đi xem xiếc, chi nên đây chỉ là kiến thức mà tôi nghe được từ người khác, bây giờ chỉ có thể nói lại bằng ấn tượng---nhưng mà trong các tiết mục đi thăng bằng trên dây, người biểu diễn luôn chủ động lắc lư trái phải để giữ sự cân bằng.
Mặc dù thoạt nhìn thì hành vi đó cực kì nguy hiểm, nhưng mà ngược lại, nếu như không lắc lư thì còn nguy hiểm hơn nữa---giống như khi bão tới, so với cây trúc thì cây tùng lúc nào cũng dễ gãy hơn.
Vậy mà Kagenui-san thì lại hoàn toàn trái ngược với lý thuyết trên.
Như thể toàn bộ thời gian xung quanh chị ta đều dừng lại, như thể dưới chân chị ta là một tấm kính lớn trong suốt được trải rộng---Kagenui-san chẳng hề di động lấy một mi-li-mét
Đứng ở một chỗ cao, vị trí đứng không ổn định---vậy mà chị ta hoàn toàn không cần lấy thăng bằng.
Đây không còn thuộc về phạm trù đẳng cấp nữa.
Có cảm giác thăng bằng đến mức này thì cho dù là trồng cây chuối trên cầu thăng bằng thì cũng chỉ là dễ như ăn bánh đối với chị ta.
Có khi chị ta---còn đi được trên mặt nước.
Nếu như Karen có ở đây, có lẽ nó sẽ biết được điều gì đó, nhưng mà tôi thì chỉ là người ngoài nghề, không thể hiểu được sự đáng sợ cơ bản của Kagenui Yozuru.
Tôi chỉ có thể lý giải thành sự khó hiểu.
Khó hiểu---thần diệu.
"...Cái gì chứ."
Tôi không khỏi thở dài.
Theo như lời của Shinobu (những lời của cô bé đáng tin hơn của Kaiki gấp vạn lần), thì Ononoki-chan không phải con người, bất kể hình dạng thật của cô bé là gì, thì cô bé cũng là một quái dị---dù vậy, cô bé trông vẫn giống một cô gái hơn.
Đó là cái gọi là Âm dương sư và shikigami sao.
Không như quan hệ phức tạp và khó hiểu của tôi và Shinobu, quan hệ giữa hai người này là quan hệ trên dưới, chủ tớ rất rõ ràng---hệ thống mệnh lệnh cực kì rõ ràng chính xác.
Chỉ là, nếu tôi nhớ không nhầm thì hồi nãy Ononoki-chan có gọi Kagenui-san là 'chị hai'---nhưng mà, như vậy cũng không thể nói hai người là chị em được?
Cảm giác giống như gọi tôi là ông anh quỷ chẳng hạn?
"Ồ, đúng rồi, đúng rồi, trước hết phải cảm ơn mi chớ nhỉ--- ông anh quỷ súc, cảm ơn vì đã giúp đỡ. Đi theo lời mi nói dễ dàng tìm được trường dạy thêm Eikou đó. Ở một khó tìm như rứa mà không được mi chỉ đường thì chắc chị cũng chẳng tìm ra được mô---hơn nữa, mi cũng thật sự đã giúp đỡ Yotsugi nữa."
Kagenui-san nói.
Một cách vui vẻ---và thân thiết.
Không hề cảm thấy chút địch ý hoặc ý xấu nào.
"Mi biết không? Người dễ bị người khác hỏi đường là một người rất thông thái đó. Tỏa ra hào quang dẫn đường cho người khác."
Nhưng mà chị rất là ghét cái từ mập mờ như hào quang---Kagenui-san cười tươi.
Một nụ cười rất thoải mái.
Rất vui vẻ---không hề giả bộ.
Nếu như tôi không biết chị ta là một chuyên gia đối phó với tấm thân bất tử---có lẽ tôi đã xem chị ta như là một bà chị dễ tính.
Với lại nguồn thông tin này là thu được từ thằng cha mang điềm ghở không đáng tin tưởng nhất thế giới này, tôi bắt đầu nghi ngờ những phán đoán của mình.
"Mặc dù chị đi rất nhiều nơi, nhưng mà từ khi sinh ra chưa có ai tới hỏi đường chị hết---lạ rứa, chẳng lẽ chị không có tỏa ra hào quang sao?"
"...Em đã nói là chị hai chưa có bao giờ đi trên đường rồi mà. Trước mặt chị hai chẳng có đường mà sau lưng chị hai cũng chẳng có đường---mình vừa trông thật gợi cảm vừa nói."
Tôi không hiểu lắm câu tung hứng của Ononoki-chan.
Đây là ngôn ngữ của chị em sao.
Người ngoài nghe không hiểu.
Chẳng biết phải phản ứng thế nào---
Phải nói đây là đối thủ khó đối phó nhất từ trước đến giờ.
Mặc dù tỏ ra rất thoải mái, mặc dù không tạo ra bức tường vây quanh---nhưng mà hai người này lại thu mình vào trong thế giới của họ.
Nói thế nào nhỉ, giống như chơi khăm mời tôi đến dự tiệc gia đình ở gia đình khác---nhưng mà thực ra lại là ở trước nhà của tôi.
"Ơ...xin lỗi. Tôi có chuyện muốn nói rõ ràng."
Tuy nhiên, cho dù nói vậy thì tôi cũng không thể im lặng mãi được.
Nếu như phải theo đuổi nhịp điệu của đối phương thì tôi không thể nào giao thiệp được.
Giao thiệp.
Tôi phải giao thiệp---với hai người.
Đúng là kế hoạch kém cỏi của tôi đã thất bại, bị đối phương chiếm được tiên cơ---nhưng mà từ bây giờ chỉ cần không bị áp chế thì có thể hồi phục được.
Xu hướng hiện này là người ra tay sau có lợi thế hơn---
Đợi cho Shinobu đang bị đè dẹp lép dưới xe đạp thoát ra được---tôi quyết định nói ra ý của mình.
"Hai người đến đây là vì để tiêu diệt tôi và cô bé này phải không---người bất tử không nên tồn tại ở trên đời và thân thuộc của họ."
Ai là thân thuộc của ai, để tránh khiến cho câu chuyện trở nên phức tạp, tôi lược bỏ phần đó.
"Hai người vì---giết chúng tôi mới đến đây phải không. Việc hai người liên tục hỏi đường tôi cũng không phải là tình cờ---đó chỉ là muốn thăm dò tình hình thôi đúng không."
"......"
"......"
Đi thẳng vào vấn đề, gần như không có kế hoạch, thật sự chỉ là suy nghĩ ngay lúc ấy, tôi thử chất vấn---tôi cũng không muốn đối phương hiểu nhầm những từ ngữ của tôi, vì thế tôi chẳng khách sáo, nói vòng vo mà đi thẳng vào chủ đề.
Sau khi nghe tôi nói, Kagenui-san và Ononoki-chan---cùng nghiêng đầu tỏ vẻ không hiểu.
Kagenui-san trông như đang gặp rắc rối, trên mặt ẩn hiện nụ cười chẳng biết nên xếp vào loại cười mỉa hay cười khan.
"Ông anh quỷ súc. Chị không biết mi đang nói gì, nhưng mà hình như mi đang hiểu lầm."
Sau đó chị ta nói như vậy.
Hiểu nhầm?
Ơ? Chẳng lẽ tôi thật sự bị Kaiki lừa sao? Vì muốn kiếm một chút ít tiền lẻ sao?
Có thể!
Nếu là vậy thì bây giờ trong đầu của hai người đó tôi đã trở thành một người thật đáng thương---chỉ là hỏi đường mà lại bị tôi nói thành 'Đến giết tôi phải không', trí tưởng tượng của tôi cũng cao quá mức rồi.
Hỏng bét, tôi lâm vào tình thế khó khăn ở một ý nghĩa khác.
Phải làm sao một thoát được ra đây.
Nếu cứ tiếp tục giao thiệp thì đối phương sẽ trở thành bác sĩ mất.
Trong lúc tôi còn đang quýnh quáng tìm đường thoát,
"Chà, cũng không hoàn toàn sai---nhưng mà mi suy nghĩ cũng hơi quá."
Đột nhiên, Kagenui-san nói bằng giọng thật sự gặp rắc rối.
"Vấn đề liên quan đến vua của quái dị, sát thủ của quái dị, ma cà rồng vừa lãnh huyết vừa nhiệt huyết vừa thiết huyết, Kiss-shot Acerola-orion Heart-under-Blade cũng đã được giải quyết rồi. Tấm thân là quái dị đã bị giết sạch---mà kẻ thân thuộc đó cũng không còn là quái dị nữa. Nếu như phải nói, thì chứng cớ ngoại phạm của mỗi người đã chứng minh đối phương trong sạch---cho dù là loại chuyên gia nào thì cũng sẽ không đụng vào mi. Đó là chuyện đương nhiên. Cái loại người bình thường, chỉ còn sót lại một chút di chứng này chỉ như một con gà con trong giới bọn chị mà thôi, không đáng bỏ sức ra làm chi cả."
"......"
Không khí vừa giãn ra thì lại trở nên căng thẳng một lần nữa.
Kagenui-san biết tên của thân thể trước kia của Shinobu, cái tên mà cho đến bây giờ ngoại trừ tôi và Hanekawa ra thì chẳng còn ai gọi nữa.
Chuyên gia,
Chuyên gia Ghost Buster.
Kẻ hủy diệt của quái dị, sát thủ của tấm thân bất tử---
"Dù vậy thì, cũng nhờ Oshino-kun chỏ mũi vào, mà mình không phải lấy ra sở trường chỏ mũi vào chuyện của người khác---"
Chị ta thì thầm.
Kagenui-san tiếp tục nói như đang độc thoại---Oshino-kun?
Không, vừa nãy---chị ta vừa nói Oshino-kun sao?
Từ mạch chuyện thì tôi không nghĩ từ đó dùng để chỉ Shinobu---nhưng mà rốt cuộc thì đang nói về ai chứ?
Đương nhiên chuyện như vậy không cần nghĩ cũng biết.
Đó là ân nhân của chúng tôi---thằng cha mặc áo a-lô-ha khinh bạc, bông lơn.
Kagenui Yozuru, người này.
Biêt Oshino Meme sao?
"Này, thưa ngài."
Shinobu vừa ngồi trên cái bóng của tôi, mặc dù đã thoát khỏi cảnh bị đè dẹp lép dưới xe đạp, tuy nhiên cô bé vẫn ngồi phịch dưới đất không đứng dậy, có lẽ cô bé cũng không muốn đối kháng với Kagenui-san---vừa duy trì tư thế đó, cô bé cất tiếng gọi tôi từ phía bên cạnh.
"Đây không phải lúc bối rối vì những chuyện vớ vẩn---đừng suy nghĩ thừa thãi. Hiện tại ngài có việc khác phải suy nghĩ, đúng không."
"Ơ...?"
Cảm giác thân thể lẫn tinh thần của tôi đều truyền trực tiếp tới cho Shinobu---chính vì Shinobu cảm nhận được sự dao động của tôi, cô bé mới nhắc nhở.
Cô bé nói không sai, đúng là tôi đang dao động.
Nhưng mà cho dù Shinobu nhắc nhở tôi, tôi cũng đâu có---không.
Không phải.
Suy nghĩ đí, Araragi Koyomi---nghĩ đi.
Suy nghĩ những chuyện không thừa thãi.
Cho dù đối phương không phải kẻ lừa đảo, chẳng phải Âm dương sư, tôi cũng không thể dễ dàng khuất phục như vậy được.
Cho dù toàn bộ những gì Kaiki nói đều là nói dối, cho dù loại đi những lời mà Shinobu nói, thì cảm giác ngay từ đầu của tôi rằng hai người đó là một nhóm hai người kì quái cũng không phải là sai lầm.
Khả nghi.
Cảm giác rõ ràng---có gì đó khác lạ.
Cho dù là ai cũng không thể phủ nhận những lời này.
Né tránh, nói vòng quanh một cách không tự nhiên, những sở trường đó của các chuyên gia, tôi đã sớm thuộc làu rồi.
Đúng thế.
Đúng như vậy.
Nếu như không phải vì Araragi Koyomi và Oshino Shinobu mà tới đây---thì tại sao Kagenui-san và Ononoki-chan lại ở đây?
Tại sao lại ở trước cửa nhà Araragi.
Tại sao lại ngồi xổm trên cửa.
Tại sao lại vẫn cứ nhấn chuông?
Đột nhiên.
Ngay trước khi tôi thu hồi cảm giác khẩn trương, chuẩn bị tư thế cảnh giới, thì---
"A---thiệt tình, ồn chết được! Ồn chết được ồn chết được! Rốt cuộc định bấm chuông đến khi nào hả! Không thấy là tôi giả bộ ra ngoài à!?"
Gì chứ.
Kèm theo một tiếng gầm điên loạn đến xé vải---ở phía kia của cánh cổng, cửa nhà tôi mở toang.
Không cần phải nhìn về đó để xác nhận.
Chẳng cần nhìn.
Cũng chẳng cần nói, cũng biết người đang lao ra một cách giận dữ đó là Araragi Tsukihi, người đảm đương phần tham mưu của Liệt Hỏa Tỉ Muội ở trường trung học cơ sở Cây thiết sam---cái con em ngu ngốc này, lại có thể vừa mặc yukata hở trên hở dưới, chẳng mang dép chạy ra ngoài.
Chà, nhưng mà, con bé vẫn biết cư xử một cách bình thường.
Ngay từ đầu chắc Tsukihi cũng nghĩ 'làm sao có thể ra ngoài trong bộ quần áo như đồ ngủ này chứ.'.
Hơn nữa nó chắc còn nghĩ là 'cả nhà đều đi ra ngoài cả, mình làm sao bất cẩn ra tiếp khách được chứ.'---chính vì vậy, nó đã quyết định làm ngơ khi nghe tiếng chuông của Ononoki-chan.
Giả vờ như không có ai ở nhà.
Chỉ là Ononoki-chan cũng không chỉ ấn chuông một lần, mà là vẫn đè ngón tay ở đó. Cho dù không phải là Tsukihi bị khùng, thì tôi có lẽ tôi cũng nổi giận chạy ra, cứ tiếp tục ping pong mãi như thế thật là không thể chịu nổi.
Cô bé này vừa thể hiện vẻ mặt nghêm chỉnh vừa làm cái quái gì vậy chứ.
Là loại trẻ nghịch phá đến đâu chứ.
Chà, nhưng mà vừa xông ra, cũng không quên cầm dùi ở trong một tay, đúng là không hổ danh Tsukihi---nhưng mà bởi vì mày mà hình ảnh của dùi đang dần trở nên xấu đi đó.
Đó đúng là một dụng cụ tiện lợi.
Thật không thể chấp nhận.
"Đây là ngôi nhà nhỏ trên đại thảo nguyên nơi chính nghĩa sinh sống, dám khủng bố nhà của Liệt Hỏa Tỉ Muội, lá gan của các người cũng không nhỏ đâu---Hửm?"
Tâm tình dâng cao một cách không giải thích được, mâu cũng đã rút ra---nhưng mà Tsukihi ngay lập tức dịu xuống trong nháy mắt.
Đó chắc chắn là do quang cảnh mà nó đang chứng kiến vượt quá phạm vi lý giải của nó.
Anh trai ruột, Araragi Koyomi.
Cái này không sao cả. Thế này hoàn toàn bình thường.
Nhưng mà, giả dụ như có thêm một cô bé loli tóc vàn kim ngồi trên mặt đất ở bên cạnh.
Nhưng mà, giả dụ như có thêm một phụ nữ kì bí đang ngồi một cách cực kì thăng bằng trên hàng rào nhỏ hẹp.
Nhưng mà, giả dụ như có thêm một đứa bé kì bí tay không ngừng nhấn chuông cửa liên hồi.
Ba người này, cho dù là ai cũng vượt quá tầm lý giải của Tsukihi.
Không, phải nói là trong trường hợp này ngay cả đối tượng mà nó có khả năng lý giải duy nhất là tôi, lại ở chung với ba người mà nó không có khả năng lý giải, việc này mới chính là trở ngại lớn nhất cho việc lý giải của Tsukihi.
Có thể phát điên lúc nào tùy thích, cũng có thể thu lại sự điên khùng theo ý bản thân, đây đúng là một kĩ năng đặc biệt vô cùng hiếm, Tsukihi, người sở hữu năng lực khống chế cảm xúc, bước lùi lại một bước, nhìn bao quát toàn bộ quang cảnh, dường như đang suy nghĩ việc muốn nói.
"Ơ."
"Cô bé tóc vàng kim này hình như từng tắm chung với anh hai..."
Đừng có nhớ ra những thứ thừa thãi như vậy.
Mau xử lý nó thành ảo giác.
Cho dù là vậy, tình huống này cũng thật khó giải quyết. Cơ bản thì đối với Karen cũng như Tsukihi, tôi hoàn toàn che dấu những sự kiện siêu tự nhiên, có liên quan đến quái dị---cho dù Karen bị 'ong' chích thì tôi vẫn tiếp tục dấu giếm.
Một lúc nào đó tôi sẽ phải nói cho hai đứa nó biết về cơ thể của tôi cùng với sự tồn tại của Shinobu, quái dị đang sống trong bóng của tôi---nhưng mà tôi không nghĩ lúc đó là bây giờ.
Bản thân tôi cũng chưa chuẩn bị xong---mặt khác, đối với hai đứa nó thì việc này vẫn còn quá sớm.
Tôi nghĩ như vậy.
Chính vì vậy, ít nhất thì nếu bị bắt gặp trong những thứ đại loại như tai nạn giao thông, thì tôi vẫn mong người bắt gặp là Karen chứ không phải Tsukihi.
Tôi nghĩ như vậy.
Shinobu mất bao công sức mới khiến tinh thần của tôi phục hồi được---nhưng mà vì sự xuất hiện của Tsukihi, mà tôi lại trở nên dao động, sự cảnh giới của bản thân cũng hoàn toàn biến mất.
Một trong nhóm hai người.
Ononoki Yotsugi---tấn công.
"'Unlimited Rule Book' (quy luật ngoại lệ chiếm đa số)---mình vừa trông thật gợi cảm vừa nói."
Ononoki-chan trông bình thường hơn Kagenui-san, rốt cuộc ai đã nói như vậy chứ.
Nhận thức hoàn toàn chưa đủ.
Đánh giá quá thấp.
Ngón tay của Ononoki-chan vẫn tiếp tục nhấn chuông cửa cho dù Tsukihi đã ra ngoài---đột ngột nổ tung.
Không, không phải nổ tung.
Chỉ là---thể tích tăng nhanh, tạo ra tiếng nổ.
Tôi biết một gã đàn ông gọi là Dramaturgie---hắn là chuyên gia săn ma cà rồng mà tôi đã gặp vào kì nghỉ xuân, hắn là ma cà rồng nhưng lại đi săn ma cà rồng, là một sát thủ quái dị đồng tộc.
Tên Dramaturgie đó---có thể sử dụng năng lực biến thân độc nhất của ma cà rồng để khiến cho hai cánh tay biến dạng một cách méo mó, xấu xí trở thành hai thanh flamberge tuyệt đẹp---cho đến bây giờ thỉnh thoảng tôi vẫn nhớ lại cơn đau vì bị hai thanh kiếm đó chém vào.
Và kí ức đó. 。 Kí ức đang ghét đó lại đang vọng về trong tôi.
Chỉ là Dramaturgie sẽ biến tay thành lưỡi đao sắc bén, còn Ononoki-chan lại biến ngón tay thành vũ khí cùn.
Khiến cho người ta liên tưởng đến---một cây búa khổng lồ.
Cây búa khổng lồ như của thiên lôi.
Ngón trỏ đã nở to, đã sưng lên, đã biến thành khổng lồ của Ononoki-chan---phá tan cổng nhà tôi như thể nó được làm bằng bong bóng xà phòng.
Không hề do dự, chẳng chút dao động.
Khi mặt trời vẫn còn đứng bóng như thế này, ở một khu dân cư như thế này, sẽ không thể nào xảy ra chiến đấu, đó là những lối suy nghĩ thông thường mà tôi không thể phủ nhận.
Rõ ràng là tôi đã sai.
Tôi đã sai một cách trầm trọng.
Đúng là thời gian của quái dị là vào ban đêm---nhưng mà cho dù dưới ánh mặt trời, cho dù là ban ngày thì quái dị vẫn tồn tại.
Mặc dù sẽ không ai thấy chúng.
Mặc dù Oshino đã dạy tôi vô số lần như vậy!
"Kư---"
Nhưng, tuy nhiên.
Sai lầm lớn nhất của tôi chính là sau khi việc đó xảy ra---tôi lại chuẩn bị tư thế nhận đòn, đó là lúc mà tôi đã sai lầm.
Tôi đã quyết định là việc Ononoki-chan đột ngột lấy ra cây búa đó chính là vì muốn nhằm vào Shinobu, hoặc ít nhất là tôi---nhưng mà tôi đã nhầm.
Nhầm to.
Sau khi cây búa---Unlimited Rule Book (quy luật ngoại lệ chiếm đa số)---phá tan cổng nhà tôi như thể nó làm từ bong bóng xà phòng.
Nó tiếp tục thuận thế.
Nó tiếp tục thuận thế.
Nó tiếp tục thuận thế.
Phá hủy nửa người trên của Araragi Karen.
"......!?"
Ngón trỏ đã nở to, đã sưng lên, đã biến thành khổng lồ---sau khi phá hủy cổng nhà tôi, tiếp tục phá hủy phần thân trên từ eo của Tsukihi trở lên---như thể phá hủy một cái bong bóng xà phòng.
"......Tsukihi-channnnnnnnn!"
Tôi không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra trước mắt mình.
Nhưng mà cho dù không thể hiểu---cơ thể của tôi vẫn tự hoạt động một cách vô ý thức.
Cơ thể của tôi, tôi lao về phía Ononoki-chan---Shinobu đang dính vào trong bóng của tôi vì bị giật một cái đột ngột cho nên té chổng kềnh trên nền nhựa đường.
Tôi đã không thể quan tâm đến Shinobu bị làm sao.
Tầm nhìn của tôi nhuộm một màu đỏ như máu.
Thế giới của tôi bị nhuộm đỏ như máu.
Điên cuồng, giận dữ.
Araragi Tsukihi.
Tsukihi-chan.
Em gái quan trọng nhất trên đời của tôi, kẻ này dám!
"---Bình tĩnh nào, ông anh quỷ súc. Đừng manh động như rứa. Người trẻ tuổi không biết chuyện này sao? Tức giận chính là nghiệp hỏa thiêu đốt chính bản thân đó---Liệt Hỏa, Liệt Hỏa."
Tôi chỉ nhớ được mình sắp đưa tay siết cổ của Ononoki-chan---nhưng mà hình ảnh từ đó trở về sau hoàn toàn biến mất như một trận bão cát, đến khi tôi nhận ra thì tôi đã bị gấp lại nằm trên mặt đất.
Bị gấp lại.
Nghe cực kì khó hiểu, nhưng mà đó là cách nói gần đúng nhất.
Châ, đầu gối, eo, tay, khửu tay, vai, đầu xếp chồng lên nhau loạt xoạt loạt xoạt, tôi bị gấp lại thành nhỏ xíu---như thể bị một bà nội trợ tài ba trổ tài.
Sau đó, người khiến tôi trở thành như vậy, Kagenui Yozuru, ngồi xổm lên trên phần lưng đã bị gấp lại của tôi, lưng khom về phía trước, ngồi cực kì thăng bằng giống như lúc nãy.
Cười thật lạ lùng---
Cười như thể là một người tốt.
"Những lúc thế này Oshino-kun sẽ nói gì nhỉ? Hình như là thật khỏe khoắn, có chuyện gì tốt sao---."
"Gư..."
Tại sao.
Tại sao lại nói Oshino-kun như thể có quen biết với Oshino---tai sao lại có thể trích dẫn câu nói của Oshino---hơn nữa còn trong trường hợp nào!
"Khốn kiếp! Các người...các người dám! Em gái! Em gái của tôi...Tsukihi-chan! Không thể tha thứ!"
"Hửm? Gì chứ, cô bé đó là em gái của mi sao."
Chị ta nói với vẻ bất ngờ,
"À, đúng rồi, mi cũng là Araragi---thế mà chị cứ nghĩ là cùng họ mà thôi."
Sau đó gật đầu một cái tỏ vẻ đã hiể.
Cái gì chứ?
Hai người này...chẳng lẽ không biết đây là nhà của tôi sao?
Vậy thì rốt cuộc tại sao lại tới đây---
"Ra vậy. Thông tin có một chút nhiễu. Chà, nếu là vậy thì cảnh tượng này đúng là một cú sốc đối với mi. Xin lỗi xin lỗi---"
Kagenui-san xin lỗi một cách vô tư---vô tư như thể vừa làm đổ nước trên bàn.
Xin lỗi.
Xin lỗi ư?
"Gư...xin lỗi thì xong cả sao, đồ khốn!"
"Nhìn đi."
Tôi dùng ý chí di chuyển bản thân theo lời Kagenui-san, nhưng mà cái đầu của tôi dán chặt xuống mặt đất, cứng như thể thạch cao, không thể nào di chuyển được, tuy nhiên Kagenui-san dùng bàn tay trẻ con vặn một cái---dễ dàng hướng đầu của tôi về phía của trước.
Ép tôi phải nhìn vào quang cảnh mà tôi không dám nhìn.
Trụ bị phá hủy. Cổng bị sập.
Không còn chút dấu vết của cửa trước, bên trong đó là nửa người dưới bị phá hủy thê thảm của Araragi Tsukihi---
"...Ơ?"
Trên thực tế, đúng như đã nói, sau khi tận mắt chứng kiến quang cảnh khó tin này.
"Ơ, ơ?"
Nói thẳng ra.
Thì Tsukihi chẳng có một vết thương nào cả.
Trái ngược với xung quanh bị phá hủy---nửa người dưới đáng lẽ đã biến mất của con bé lại nối vào nửa người trên.
Mặc dù tựa vào hành lang, bất tỉnh---nhưng mà vẫn còn sống một cách bình thường.
Bình thường---như thể hình ảnh bi thảm vừa rồi chỉ là ảo giác.
Cực kì khỏe mạnh.
Chỉ có điều, nửa người trên của Tsukihi, ngoại trừ những phần da thịt, thì bộ yukata hở hang cùng đồ kẹp tóc, đều bị phá hủy theo như kí ức được khắc sâu trong đầu của tôi, biến mất không còn lại gì.
Những thú vô sự---chỉ có nửa người trần phía trên của Tsukihi mà thôi.
Có lẽ cảnh tượng hiện tại mới chính là ảo giác.
"---Không phải."
Tôi thì thầm một cách vô thức.
Không phải.
Tôi biết việc này---tôi biết cảnh tượng như Địa ngục này.
Tôi đã nhìn thấy, được thấy vô số lần.
Tôi biết cảnh tượng như Địa ngục này.
Đây không phải ảo giác---mà là tái sinh.
Chữa trị, hồi phục.
Còn có---bất tử.
Cho dù bị thương chồng chất cũng sẽ không chết, cho dù bị phá hủy cũng sẽ không chết, cho dù bị giết cũng sẽ không chết, cho dù chết bao nhiêu lần cũng không chết---đặc tính vĩnh cữu trước sau như một và bao hàm trong đó, là tính bất tử.
Oshino Shinobu cũng đã sống như vậy năm trăm năm, chết như vậy năm trăm năm---tôi cũng sống rồi chết như vậy trong khoảng thời gian hai tuần lễ.
Lặp lại, lặp lại, tiếp tục chết.
Chính vì vậy---cảnh tượng nửa người trên bị thổi bay, sau đó vài giây thì lại hồi phục, cảnh tượng đó, tôi đã nhìn đến mức quen thuộc.
Quang cảnh nhìn đến quen, đến phát chán, chết đến quen, đến phát chán.
Tính bất tử.
Tính bất tử---nhưng mà.
Tại sao em gái tôi lại sở hữu tính bất tử chỉ có trên quái dị---!?
"Araragi Koyomi-san---ông anh quỷ. Anh thật có duyên với quái dị có tấm thân bất tử. Chính là bị buộc chặt với địa ngục. Người phải ngạc nhiên phải là bên này mới đúng."
Khi tôi nhận ra, Ononoki-chan với ngón tay trỏ đã trở lại độ lớn bình thường---đang nói cho tôi biết sự thật với vẻ mặt không có tình cảm như trước.
"Em gái của anh bị quái điểu có tấm thân bất tử kí sinh. Ngay từ đầu đó vừa là em gái của anh vừa không phải em gái của anh, vừa là Araragi Tsukihi-san vừa không phải Araragi Tsukihi-san, vừa là người vừa không phải là người. Ở phía bên đó chính là loài chim lửa rất hiếm thấy trên đời, phượng hoàng tà ác---mình vừa trông thật gợi cảm vừa nói."
Ghi chú
Gấu nước (water bear) là một loài côn trùng được công nhận là sinh vật có sức sống mạnh nhất hành tinh tính đến thời điểm này, có thể chịu được bị đóng băng ở độ âm tuyệt đối (-271 độ C) và thiêu trên lửa ở 150 độ C trong một thời gian ngắn, ngoài ra còn có thể sống không cần nước trong vòng một thập kỉ, chịu được bức xạ và áp suất không khí cường độ lớn
E.T. the Extra-Terrestrial, là một bộ phim khoa học viễn tưởng của Mĩ, trong đó có cảnh nhân vật Elliot chở ET đang ngồi trong giỏ xe đạp đến phi thuyền, chỉ có điều trong cảnh này thì ET mặt hướng về phía trước.
Cái này chắc đang nói về Bảy viên ngọc rồng.
Danh sách chương