Bây giờ là thời gian bận rộn của Hội Học sinh. Ở trường, ai ai cũng tất bật chuẩn bị cho hội thao sắp tới.
Là một thành viên của Hội Học sinh, tôi cũng đang phải làm việc, đó là sắp xếp hồ sơ thí sinh tham gia của các lớp theo từng môn thi và kiểm tra các sai sót nếu có. Nghe thì dễ, nhưng số lượng thế này thì cũng phiền phức thật.
Những thành viên khác có người thì đi kiểm tra các dụng cụ và địa điểm tổ chức, một vài thì đang soạn thảo gì đó trên máy tính cá nhân.
“Này, các bạn, nghỉ tay đã nào.”
Chủ tịch Hội Học sinh gọi to, nhắc mọi người giải lao.
Tất nhiên tôi cũng nghe thấy, thế là tôi liền bỏ lại xấp giấy rồi duỗi tay thật dài. Thật là, giấy tờ nhiều đến nỗi vai tôi bắt đầu mỏi rã. Khi tôi đang quay khuỷu vai để kích hoạt lại các cơ đã bó cứng, thì một tách trà được mang ra đặt trước mặt tôi. Nhìn qua đó, có vẻ là của một tiền bối bên ban thư ký làm cho tôi.
“Em cảm ơn!”
Khi tôi nói cảm ơn thì chị ấy bảo “Đừng bận tâm”. Thì ra trong phòng ai chị ấy cũng làm cho một tách, sau khi mang trà xong, chị ấy quay về vị trí của mình. Chủ tịch vừa thưởng trà vừa nói với tôi.
“Hội học sinh bận rộn thế này cũng đã được một khoảng thời gian rồi, em không sao chứ?”
“Vâng, không sao. Việc của em chỉ là sắp xếp hồ sơ thôi…”
“Chà, rõ khổ.”
À, thì cũng không sai…
“Ừ thì, có các giáo viên trực tiếp điều hành hội thao mà, nên việc cũng có khó khăn gì mấy đâu. Nhưng dù sao chúng ta cũng phải chuẩn bị cho thật tốt.”
“Vâng ạ, nhưng thế là mỗi khối lớp sẽ thi vào các ngày khác nhau phải không ạ?”
“À thì lịch thi đấu được chia ra làm ba ngày cho ba khối. Vì nhà trường dù có nhiều sân tập và nhà thi đấu đến đâu thì cũng không thể sắp xếp hết được.”
“Nhưng phân vị thứ hạng được sắp theo điểm phải không ạ? Chi tiết thế nào vậy?”
“Hử? Em chưa nghe luật à?”
“À thì chỉ có hội con gái mới hứng thú với mấy chuyện này thôi, còn con trai bọn em chẳng ai quan tâm cả.”
“À, chị hiểu rồi…”
Chủ tịch khẽ lẩm bẩm “Đúng là con trai chẳng ngó ngàng gì đến nhỉ.”
“Chà, bên phần con trai cần phải sớm chấn chỉnh lại thôi. Quay lại chủ đề… cách tính xếp hạng nhỉ? Đơn giản lắm, các môn thi đấu sẽ được áp dụng hệ thống vòng loại, sẽ tính xếp hạng dựa vào đó.”
Vòng loại à? Có lẽ do nếu đấu theo thể thức vòng tròn thì mất quá nhiều thời gian…
“Tất nhiên các nội dung bên con trai sẽ không tính vào xếp hạng. Do đó các lớp hạng thấp có sĩ số nữ nhiều hơn các lớp hạng cao, từ đó họ có thể đăng ký nhiều hơn và có lợi thế về số lượng.”
“Ồ, các lớp hạng thấp có vẻ sẽ hăng lắm đây… Hử? Nhưng các lớp bị loại sớm trong vòng loại thì sao, ra về ư?”
“Ừ thì cũng đúng, trong trường hợp đó, các em ấy có thể ở lại xem các đội khác thi đấu hoặc học bổ túc tại lớp đặc biệt trong giảng đường lớn của trường.”
“Học bổ túc ư… Có người học cơ à?”
“Có chứ, hình thức này phổ biến lắm đó, vì ai cũng muốn được chuyển lên lớp cao hơn mà.”
… À, ra là họ nghĩ phải nỗ lực để kiếm chồng.
Tôi rất tán dương tinh thần đó, dù cho động lực chỉ là “ham muốn” mà thôi.
“Nhân tiện này, Hatano chọn môn nào vậy? Dù phần thi đấu của con trai không xếp hạng nhưng cũng bắt buộc phải tham gia mà nhỉ?”
“À, em sẽ thi đấu bóng chuyền.”
“Bóng chuyền? Chắc khi đó sân bóng chuyền chật kín người mất thôi ha…”
Ấy chà, quả nhiên sẽ có nhiều người lắm nhỉ? Thôi được, cố gắng hết sức để không bị bẽ mặt vậy…
Khi tôi đến trường một vài ngày sau đó, sau cái ngày tôi tới giúp việc Hội Học sinh; trước phòng học náo nhiệt đến inh ỏi.
Rất đông học sinh tụ tập lại trước lớp. Ở trung tâm, bọn họ đang tranh cãi với nhau.
Họ năng động từ sớm nhỉ…
Nhưng dù thế nào tôi cũng phải vào lớp, nên tôi tới chen vào đám đông. Rồi cái gì đến cũng sẽ đến, tôi nghe thấy tiếng cãi vã từ trong vọng ra.
“Mấy người về lớp đi, sắp vào học rồi đấy!”
Giọng đó là của Shino, tôi biết rõ.
Thật hiếm khi thấy Shino phải tranh cãi với người khác, nhưng nhìn vào trong, tôi thấy một nhóm người bao quanh Shino…
Cao quá…!
Nhóm người đó đều khoảng một mét tám, có vẻ là chung một hội với nhau. Một cô gái trong đám đáp lại Shino.
“Vẫn còn thời gian mà. Đừng quá quắt như thế chứ. Bọn đây chỉ qua xem phòng học tương lai trong một tuần sắp tới thôi.”
Hử? Một tuần…? “Mấy người nghĩ thắng chắc rồi chắc? Ai thắng ai thua còn chưa biết đâu.”
“Cưng lo gì. Bên đây thắng là cái chắc…”
Shino và cô gái kia trừng mắt nhìn nhau.
À ra vậy! Đó là học sinh của cái lớp toàn học bổng thể thao kia nhỉ… chà, vậy họ tới gây chiến ư?
Nhưng quyết tâm chiến thắng cao đến thế ư, có vẻ sức ảnh hưởng của ngày hội thao còn mạnh hơn tôi tưởng.
“Ra vậy, tự tin đến thế cơ à…. đã nghe câu ‘nói trước bước không qua’ chưa?”
“Còn lâu nhé! Bọn đây đâu phải lũ khôn vặt.”
“...Não cơ bắp.”
“...Mọt sách.”
“Đồ đầu to óc quả nho!”
“Đồ mập!”
“Không hề nhé! Dáng tôi thế này là chuẩn đấy!”
“Thế à, nhưng mông mềm quá này!!”
… Thật ác liệt!
Sau khi tranh cãi qua lại một lúc, nhóm học sinh thể thao điềm nhiên rời đi.
“...Uu~~~”
Hở?
Shino cũng có lúc than van kìa.
“Uuu~~ Tức quá ~! Tôi sẽ cho lũ kiêu căng mấy cậu thấy! Cả lớp nghe đây! Đè bẹp chúng, khóa mõm chúng lại!”
Lời nói khiến tinh thần của các cô gái trong lớp dâng cao, tất cả cùng gào lên: “Chiến thắng!”.
Ôi chao, ai cũng tràn trề năng lượng hết ha.