Đã một thời gian kể từ sau đợt cãi vã với lớp thể thao, ngày hôm nay – ngày hội thao – đã đến. Đây cũng là phiên thi đấu của khối năm nhất bọn tôi.
Công việc chuẩn bị của Hội Học sinh đã đâu vào đấy, và toàn bộ đã được bàn giao cho giáo viên phụ trách. Hội thao đã vén bức màn của nó đúng như dự định, không có rắc rối gì.
Diễn ra đầu tiên là lễ khai mạc. Cô hiệu trưởng đứng trên bục phát biểu, những tràng nói của cô cứ kéo dài mải miết mà chẳng thấm vào đâu. Có lẽ mấy dịp thế này luôn phải kiểu cách và cầu kỳ như thế.
Đã thế, các học sinh tham dự cũng chẳng ai mảy may gì nghe hiệu trưởng nói, họ chỉ nao nao phát cuồng cả lên vì các trận đấu sắp tới mà thôi. Nhìn quanh mà xem, trong bầu không khí lóe lên rực đầy tia chớp và lửa, báo hiệu một trận cuồng phong sắp đến gần.
Thật ấn tượng làm sao, một lễ hội trường mà lại có thể ác liệt đến thế… hi vọng là không có ai bị thương, chắc không có ai bị thương đâu nhỉ? Trong lúc tôi đang mải nghĩ thì cô hiệu trưởng cũng nói xong, kế đến là phần giáo viên thể dục phổ biến các quy định an toàn.
“Tất cả các em học sinh! Thật tuyệt vời khi thấy các em tràn đầy hứng khởi trong hội thao này, nhưng hãy nhớ tuân theo các quy định được đưa ra và thi đấu thật công bằng! Hãy biết kiềm chế! Và trên hết là đừng để bị thương đấy nhé! Thật lòng đấy. Cô trăm lạy ngàn lạy van xin các em!”
… Đáng ra cô ấy nên đề cập các quy định an toàn, nhưng chẳng hiểu sao lại trở thành năn nỉ nữa. Chuyện gì đã xảy ra ở lần hội thao trước nhỉ… Tôi cũng không rõ nhưng… cái trường này có ổn không vậy?
Sau khi giáo viên thể dục phổ biến xong thì các trận đấu chính thức được khởi tranh, học sinh lũ lượt kéo nhau về các địa điểm thi đấu.
Chà, giờ này chắc tôi nên tới địa điểm thi đấu bóng chuyền nhỉ?
Tôi lấy từ trong túi tờ biểu lịch trình thi đấu kèm sơ đồ các địa điểm thi để xem nơi cần đến.
Chỗ thi đấu bóng chuyền là ở… bóng chuyền nam thi đấu ở nhà thi đấu số 3.
Tôi chỉ lướt xem địa điểm thi đấu của mình ở đâu rồi hướng tới đó nhanh nhất có thể.
Trên đường đi, tôi nhân tiện xem qua nơi thi đấu của các cô gái trong lớp luôn.
Thực ra, các cậu ấy đã nhắn tôi tới cổ vũ cho bọn họ nếu có thời gian, nếu có cơ hội thì chắc tôi nên ghé qua một chút…
dù sao bọn họ cũng rất hăng hái, sẽ đáng xem lắm đây.
Ấy, chỗ thi đấu bóng chuyền của hội Shino cũng gần này, chắc xong trận tôi sẽ ghé qua…. Không biết đối thủ của cậu ấy là ai nhỉ?
Tôi nhìn qua các bảng đấu trên giấy. Chỗ dành cho bảng nữ to kinh khủng.
Dù sao thì số lượng con gái cũng nhiều mà…
Đối với bóng chuyền, các đội được chia thành 4 bảng, Đội nhất nhì ở các bảng sẽ gộp lại với nhau thành một bảng mới để tranh huy chương.
Các trận đấu nhiều thật đấy… Không có đội nào có học sinh có học bổng thể thao bên bảng hiện tại của Shino. Không biết mấy cô gái có coi đây là một sự may mắn không ha?
… Chà, trước mắt thì tôi phải lo cho mình trước đã…
Tôi đã đến địa điểm tổ chức bóng chuyền nam
…Nói đây là điểm nhấn của ngày hôm nay thì cũng không sai nhỉ? Bởi vì có kha khá con trai tụ hội về đây. Nhìn lại mới thấy, trường này nhiều nam thật.
Nhưng khác với bên nữ, bên này không khí điềm đạm hơn nhiều. Chẳng là bởi vì không có giải thưởng nên cũng chẳng ai có động lực là mấy.
Tôi tụ hợp với hội con trai trong lớp đợi trận đấu bắt đầu.
Nhưng đâu đó tôi lại nghe được một giọng nói khá hung hăng.
「Mọi người, nghiền nát tụi con trai lớp 1 nào!」
「Đây là lúc chứng minh chúng ta vượt trội hơn bọn nó,」
「Đúng thế…, đáng ra chúng ta phải ở lớp 1 mới đúng, thế mà lũ nhân viên trường này lại ném chúng ta vào lớp 2, thật thiển cận…」
Khi tôi nhìn qua bên đó, bọn họ trừng mắt nhìn lại tôi…
Chà, tôi đoán bên đó là lớp 2…
“Lại nữa à…, bọn nó vẫn tự kiêu như thế.”
Một cậu con trai lớp tôi nhìn nhận.
“Cậu biết họ à?”
“Gì cơ Hatano? Cậu không biết à? Bọn họ là học sinh của lớp 2. Lúc nào cũng ganh tị với chúng ta đấy.”
“...Vì sao?”
“Luôn ảo tưởng mình là nhất, lũ không biết thân biết phận. Cậu biết cái này nhỉ? Ở trường mình các lớp càng cao thì càng ưu việt hơn ấy. Thế nhưng bọn nó lại chẳng biết nổi vị trí của mình ở đâu.”
“À ra vậy…”
“Ừ. Lũ cao ngạo đó. Chúng nó phiền phức thật.”
“Chó…”
“Chó?”
“Không, không có gì đâu.”
…Chậc, tí nữa thì tôi nói: “‘Chó chê mèo lắm lông’, mấy cậu đã nghe qua câu đó chưa”... bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh nào…
“Thế ư? Được rồi, hãy cho bọn nó thấy bản thân ở đâu. Cùng thắng trận này nào.”
“Hả, bọn họ là đối thủ của chúng ta ư?!”
“Gì cơ? Cậu không xem lịch thi đấu à? Vô tư lự quá vậy Hatano…?”
Nếu đây là manga, thì mấy người đó sẽ là đối thủ trận cuối cùng cơ!
Hừ! Giá mà tôi chịu kiểm tra ở trong lịch thi đấu thì đã không bị nói như thế rồi!
Nhưng mà này! Hình như bọn họ cũng nghe thấy chúng ta đấy! Giờ bên đó nhìn qua đây còn ghê hơn trước nữa!
“Thôi— Hatano đôi khi hay bị thế mà.”
“Ừ nhỉ? Lúc nào cũng nghĩ mình ngầu nhất hay sao ấy.”
“Lại còn là đứa duy nhất chiều hư bọn con gái nữa~”
Mấy đứa lớp tôi cũng chen vào… nói xấu tôi.
Sao lại thế được! Tôi phải lấy lại danh dự thôi…!
“Không phải chiều, tại mấy cậu đối xử với bọn họ tồi quá đấy thôi!”
Khi tôi nói vậy, bọn con trai trong lớp nhìn vào tôi như muốn nói:
“Quả đúng là không thể hiểu nổi thứ sinh vật này.”
Đừng có nhìn tôi với ánh mắt đó!
Cùng lúc đó, số lượng con gái tới xem ngày càng đông.
Trận đấu sắp sửa bắt đầu.