Nhớ lại trận chiến vừa nãy trong cơn sợ hãi đang chực trào, bỗng, tôi thấy hai cô gái đang hướng thẳng tới chỗ tôi. Tôi cứ nghĩ rằng họ đi tới chỗ câu lạc bộ, nhưng không hiểu sao hai người họ lại tới chỗ tôi.
Tôi không hề quen biết hai người đó, nên tôi có hơi nghi ngại, nhưng khi hai người họ tiến lại gần tôi, hai người đó lại mở lời.
“Em là Hatano Kohaku-kun phải không?”
Họ nói tên tôi… Nói cách khác, việc họ tới chỗ tôi dò hỏi thật không phải là tình cờ.
Hay nói cách khác, họ muốn gì đó từ tôi…
…A, tôi biết rồi. Hai người họ muốn làm thân với tôi đó! Chà chà, tôi biết cảm giác của các cậu mà! Là vì tôi quá dễ thương chứ gì nữa!
“À ừm, chị có chuyện muốn nói với em, nhưng khi chị tới lớp tìm em thì nghe được em đã đi tới chỗ này.”
Thấy chưa nào? Đúng như dự đoán, mị lực của tôi ghê gớm quá!...Khi đang nghĩ như thế, tôi cố giấu nhẹm suy nghĩ của mình khỏi biểu lộ trên khuôn mặt, rồi nói.
“...Chuyện muốn nói?”
“Đúng thế, bây giờ em có thể dành chút thời gian được không?”
Cô gái tóc ngắn là người hỏi xin thời gian của tôi.
Đây…Đây có phải là một lời mời đi dùng trà cùng nhau? Tôi hiểu rồi. Chà, tôi cũng không bận tâm đâu, nhưng… nếu tôi đồng ý và đi theo bọn họ một cách dễ dàng, bọn họ sẽ nghĩ tôi là một chàng trai dễ dãi mất…. Tôi sẽ rất cáu nếu chuyện đó xảy ra.
“À… biết nói sao đây, thì, nếu có ai đó hai chị không quen biết đột nhiên nói vậy thì hẳn hai chị cũng sẽ có chút nghi ngại mà phải không?”
Chà, đây là lần đầu tiên bọn tôi gặp nhau, nên đáp lại như vậy cũng khá hợp tình hợp lí rồi.
Ngẫm nghĩ lại xem mình có nói gì kì lạ không, tôi buông lời hỏi:
“Có gì sai sao?”
Cô ấy có chút cay đắng mỉm cười mà trả lời:
“Không đâu, xin lỗi xin lỗi. Chị cứ nghĩ là mặt mình khá nổi tiếng đó….. Chắc là tại chị hơi quá tự tin rồi.”
A, cô ấy nghĩ cô ấy là một người nổi tiếng, nên tràn đầy tự tin mà tới bắt chuyện với tôi, nhưng người cô ấy tới bắt chuyện, là tôi đây, lại không biết gì về cô ấy cả….. Lẽ tất nhiên là cô ấy sẽ thấy rất xấu hổ, đúng không!? Tôi còn mạnh dạn đoán rằng nếu có cái hố ở đây thì cô ấy sẽ chui xuống đó ngay tắp lự ấy chứ!?.... Không tự chủ được, tôi làm một ánh mắt thương hại. Thế nhưng cô ấy lại bình thản tiếp tục nói mà chẳng chút bận tâm.
“Ừm, chúng ta hãy bắt đầu giới thiệu bản thân đã nhé, chị là Sanada Risa, chủ tịch Hội Học sinh trường Cao trung Kenran. Còn kế bên chị là phó hội trưởng Hội Học sinh…”
“Chị là Katsurakawa Chika. Hân hạnh được gặp em.”
Người nữ sinh kia đã im lặng từ nãy đến giờ thì cũng bắt đầu giới thiệu bản thân. Cô ấy đeo một cặp kính, tạo ấn tượng là một ‘cô gái bí ẩn'. Cô ấy trông cũng khá thông minh….Không hiểu tại sao, lúc Phó Hội trưởng của mình giới thiệu bản thân, Hội trưởng Hội Học sinh lại nhìn vào cô ấy với một ánh mắt khá kì lạ… Sao thế nhỉ? Nhưng nói sao thì nói, hai người họ chính là Hội trưởng và Phó Hội trưởng Hội Học sinh! Thế nên chị ấy mới nghĩ tôi biết mặt chị ấy rồi! Hẳn rồi, Chủ tịch Hội Học sinh đã lên phát biểu tại buổi lễ nhập học, nên tôi mới là thằng tự tin thái quá và tự luyến bản thân! 'Mị lực' cái gì chứ?! Cứ bước lên mà cười vào mặt tôi như mấy người muốn đi!
…Nhưng Hội trưởng Hội Học sinh muốn gì ở tôi? Chắc là sẽ khác với những gì tôi đã đoán, hẳn không đơn giản là một buổi thưởng trà đâu…
“Hân hạnh được gặp ạ….. em xin lỗi, dù là em đã thấy mặt chị ở lễ nhập học nhưng em lại không nhớ rõ lắm…”
“Chà, em cũng mới vào trường thôi, cũng không lạ gì nếu em không nhớ chị vì chỉ mới thấy mặt có một lần.”
Chủ tịch Hội Học sinh nói tiếp những lời trên rồi nhẹ nhàng mỉm cười.
“Chủ tịch, cũng đã đến lúc nên vào chủ đề chính rồi…”
Hình như nhận thấy chúng tôi nói chuyện hơi lan man, Phó Chủ tịch đứng bên cạnh giục Chủ tịch nói thẳng chủ đề chính.
“Ồ, đúng ha. Chị nên làm gì nhỉ? Ừm, thay vì cứ đứng ở đây, sao chúng ta không tới phòng Hội Học sinh để nói chuyện tiếp?”
Chà, Hội trưởng Hội Học sinh mời tôi đi uống trà. Tôi không có lí do chính đáng gì để từ chối, nên tôi đã chấp nhận lời mời rồi đi theo hai người họ. Căn phòng mà tôi bước vào rất rộng lớn và xa hoa.
Đúng như mong đợi, phòng Hội Học sinh của trường Cao trung Kenran trông thật đắt đỏ, khi tôi đang ngắm nhìn xung quanh phòng, tôi lại được gọi đi tiếp theo sau hai người bọn họ. Đó là một căn phòng với một cái bàn lớn. Chắc đây là căn phòng được dùng cho các mục đích họp mặt và tiếp khách. Chị ấy mời tôi ngồi… Khi tôi ngồi xuống chỗ, tôi được phục vụ cho một tách trà.
“Cảm ơn chị”
Người chuẩn bị trà là Phó Chủ tịch. Chị ấy sau đó khẽ cúi đầu rồi tới ngồi kế bên Chủ tịch……
Nhưng, tôi thực sự khá bận tâm về cách chị Chủ tịch nhìn Phó Chủ tịch…. Không hiểu sao, đó là một ánh mắt kì lạ, nhưng đồng thời trông như cô ấy cũng đang kinh ngạc.
Thật kì lạ. Dù cho chị ấy chẳng làm điều gì kì lạ cả. Tiếp đó, Chủ tịch Hội Học sinh hướng mắt về phía tôi rồi nói.
“Chà, thật có lỗi khi mời em đến đây và làm mất thời gian của em, thế nên chị sẽ vào chủ đề chính luôn.”
“Vâng, làm ơn ạ!”
Gật đầu một cái, chị Chủ tịch bắt đầu nói.
“Là về việc sinh hoạt câu lạc bộ.”
“Sinh hoạt câu lạc bộ?”
“Đúng thế. Em có đang suy nghĩ việc gia nhập một câu lạc bộ không?"
“Vâng, em đang nghĩ sẽ tham gia vào một câu lạc bộ nào đó làm em thấy hứng thú….”
“Chị thấy rồi… thế thì chị nghĩ việc đó sẽ là cả một vấn đề đấy.”
“Vấn đề ạ? Là gì thế?”
“Cũng không phức tạp lắm, chỉ là sẽ có rất nhiều nữ sinh sẽ tham gia vào câu lạc bộ em chọn đó.”
“... Hưm, việc đó không tốt sao? Và cho đến tận giờ, làm sao lại chẳng có chuyện con trai chưa từng tham gia một câu lạc bộ nào được?”
“Ừ, tất nhiên, nhưng trong những trường hợp đó, những nguời con trai có một thái độ lạnh nhạt với các cô gái, thế nên tụi con gái biết rằng mình sẽ bị ghét nếu vào chung câu lạc bộ, vì thế vẫn chưa thực sự phát sinh vấn đề gì cho đến giờ. Nhưng chị nghe được từ một nguồn tin rằng em khá thân thiện, bác ái và dịu dàng, trên hết em còn khá đẹp trai nữa. Nên chị nghĩ rằng những vấn đề chưa từng phát sinh trước kia, sẽ ập đến.”
Tôi vừa được chỉ ra rằng, cho đến nay vẫn chẳng có đứa con trai nào có nhân cách tốt ở cái trường Kenran này cả……… Đùa tôi đấy à?!
Tôi không hề quen biết hai người đó, nên tôi có hơi nghi ngại, nhưng khi hai người họ tiến lại gần tôi, hai người đó lại mở lời.
“Em là Hatano Kohaku-kun phải không?”
Họ nói tên tôi… Nói cách khác, việc họ tới chỗ tôi dò hỏi thật không phải là tình cờ.
Hay nói cách khác, họ muốn gì đó từ tôi…
…A, tôi biết rồi. Hai người họ muốn làm thân với tôi đó! Chà chà, tôi biết cảm giác của các cậu mà! Là vì tôi quá dễ thương chứ gì nữa!
“À ừm, chị có chuyện muốn nói với em, nhưng khi chị tới lớp tìm em thì nghe được em đã đi tới chỗ này.”
Thấy chưa nào? Đúng như dự đoán, mị lực của tôi ghê gớm quá!...Khi đang nghĩ như thế, tôi cố giấu nhẹm suy nghĩ của mình khỏi biểu lộ trên khuôn mặt, rồi nói.
“...Chuyện muốn nói?”
“Đúng thế, bây giờ em có thể dành chút thời gian được không?”
Cô gái tóc ngắn là người hỏi xin thời gian của tôi.
Đây…Đây có phải là một lời mời đi dùng trà cùng nhau? Tôi hiểu rồi. Chà, tôi cũng không bận tâm đâu, nhưng… nếu tôi đồng ý và đi theo bọn họ một cách dễ dàng, bọn họ sẽ nghĩ tôi là một chàng trai dễ dãi mất…. Tôi sẽ rất cáu nếu chuyện đó xảy ra.
“À… biết nói sao đây, thì, nếu có ai đó hai chị không quen biết đột nhiên nói vậy thì hẳn hai chị cũng sẽ có chút nghi ngại mà phải không?”
Chà, đây là lần đầu tiên bọn tôi gặp nhau, nên đáp lại như vậy cũng khá hợp tình hợp lí rồi.
Ngẫm nghĩ lại xem mình có nói gì kì lạ không, tôi buông lời hỏi:
“Có gì sai sao?”
Cô ấy có chút cay đắng mỉm cười mà trả lời:
“Không đâu, xin lỗi xin lỗi. Chị cứ nghĩ là mặt mình khá nổi tiếng đó….. Chắc là tại chị hơi quá tự tin rồi.”
A, cô ấy nghĩ cô ấy là một người nổi tiếng, nên tràn đầy tự tin mà tới bắt chuyện với tôi, nhưng người cô ấy tới bắt chuyện, là tôi đây, lại không biết gì về cô ấy cả….. Lẽ tất nhiên là cô ấy sẽ thấy rất xấu hổ, đúng không!? Tôi còn mạnh dạn đoán rằng nếu có cái hố ở đây thì cô ấy sẽ chui xuống đó ngay tắp lự ấy chứ!?.... Không tự chủ được, tôi làm một ánh mắt thương hại. Thế nhưng cô ấy lại bình thản tiếp tục nói mà chẳng chút bận tâm.
“Ừm, chúng ta hãy bắt đầu giới thiệu bản thân đã nhé, chị là Sanada Risa, chủ tịch Hội Học sinh trường Cao trung Kenran. Còn kế bên chị là phó hội trưởng Hội Học sinh…”
“Chị là Katsurakawa Chika. Hân hạnh được gặp em.”
Người nữ sinh kia đã im lặng từ nãy đến giờ thì cũng bắt đầu giới thiệu bản thân. Cô ấy đeo một cặp kính, tạo ấn tượng là một ‘cô gái bí ẩn'. Cô ấy trông cũng khá thông minh….Không hiểu tại sao, lúc Phó Hội trưởng của mình giới thiệu bản thân, Hội trưởng Hội Học sinh lại nhìn vào cô ấy với một ánh mắt khá kì lạ… Sao thế nhỉ? Nhưng nói sao thì nói, hai người họ chính là Hội trưởng và Phó Hội trưởng Hội Học sinh! Thế nên chị ấy mới nghĩ tôi biết mặt chị ấy rồi! Hẳn rồi, Chủ tịch Hội Học sinh đã lên phát biểu tại buổi lễ nhập học, nên tôi mới là thằng tự tin thái quá và tự luyến bản thân! 'Mị lực' cái gì chứ?! Cứ bước lên mà cười vào mặt tôi như mấy người muốn đi!
…Nhưng Hội trưởng Hội Học sinh muốn gì ở tôi? Chắc là sẽ khác với những gì tôi đã đoán, hẳn không đơn giản là một buổi thưởng trà đâu…
“Hân hạnh được gặp ạ….. em xin lỗi, dù là em đã thấy mặt chị ở lễ nhập học nhưng em lại không nhớ rõ lắm…”
“Chà, em cũng mới vào trường thôi, cũng không lạ gì nếu em không nhớ chị vì chỉ mới thấy mặt có một lần.”
Chủ tịch Hội Học sinh nói tiếp những lời trên rồi nhẹ nhàng mỉm cười.
“Chủ tịch, cũng đã đến lúc nên vào chủ đề chính rồi…”
Hình như nhận thấy chúng tôi nói chuyện hơi lan man, Phó Chủ tịch đứng bên cạnh giục Chủ tịch nói thẳng chủ đề chính.
“Ồ, đúng ha. Chị nên làm gì nhỉ? Ừm, thay vì cứ đứng ở đây, sao chúng ta không tới phòng Hội Học sinh để nói chuyện tiếp?”
Chà, Hội trưởng Hội Học sinh mời tôi đi uống trà. Tôi không có lí do chính đáng gì để từ chối, nên tôi đã chấp nhận lời mời rồi đi theo hai người họ. Căn phòng mà tôi bước vào rất rộng lớn và xa hoa.
Đúng như mong đợi, phòng Hội Học sinh của trường Cao trung Kenran trông thật đắt đỏ, khi tôi đang ngắm nhìn xung quanh phòng, tôi lại được gọi đi tiếp theo sau hai người bọn họ. Đó là một căn phòng với một cái bàn lớn. Chắc đây là căn phòng được dùng cho các mục đích họp mặt và tiếp khách. Chị ấy mời tôi ngồi… Khi tôi ngồi xuống chỗ, tôi được phục vụ cho một tách trà.
“Cảm ơn chị”
Người chuẩn bị trà là Phó Chủ tịch. Chị ấy sau đó khẽ cúi đầu rồi tới ngồi kế bên Chủ tịch……
Nhưng, tôi thực sự khá bận tâm về cách chị Chủ tịch nhìn Phó Chủ tịch…. Không hiểu sao, đó là một ánh mắt kì lạ, nhưng đồng thời trông như cô ấy cũng đang kinh ngạc.
Thật kì lạ. Dù cho chị ấy chẳng làm điều gì kì lạ cả. Tiếp đó, Chủ tịch Hội Học sinh hướng mắt về phía tôi rồi nói.
“Chà, thật có lỗi khi mời em đến đây và làm mất thời gian của em, thế nên chị sẽ vào chủ đề chính luôn.”
“Vâng, làm ơn ạ!”
Gật đầu một cái, chị Chủ tịch bắt đầu nói.
“Là về việc sinh hoạt câu lạc bộ.”
“Sinh hoạt câu lạc bộ?”
“Đúng thế. Em có đang suy nghĩ việc gia nhập một câu lạc bộ không?"
“Vâng, em đang nghĩ sẽ tham gia vào một câu lạc bộ nào đó làm em thấy hứng thú….”
“Chị thấy rồi… thế thì chị nghĩ việc đó sẽ là cả một vấn đề đấy.”
“Vấn đề ạ? Là gì thế?”
“Cũng không phức tạp lắm, chỉ là sẽ có rất nhiều nữ sinh sẽ tham gia vào câu lạc bộ em chọn đó.”
“... Hưm, việc đó không tốt sao? Và cho đến tận giờ, làm sao lại chẳng có chuyện con trai chưa từng tham gia một câu lạc bộ nào được?”
“Ừ, tất nhiên, nhưng trong những trường hợp đó, những nguời con trai có một thái độ lạnh nhạt với các cô gái, thế nên tụi con gái biết rằng mình sẽ bị ghét nếu vào chung câu lạc bộ, vì thế vẫn chưa thực sự phát sinh vấn đề gì cho đến giờ. Nhưng chị nghe được từ một nguồn tin rằng em khá thân thiện, bác ái và dịu dàng, trên hết em còn khá đẹp trai nữa. Nên chị nghĩ rằng những vấn đề chưa từng phát sinh trước kia, sẽ ập đến.”
Tôi vừa được chỉ ra rằng, cho đến nay vẫn chẳng có đứa con trai nào có nhân cách tốt ở cái trường Kenran này cả……… Đùa tôi đấy à?!
Danh sách chương