Khi mà trường Kenran đúng là không được nam sinh ưu ái cho lắm, liệu họ có gặp khó trong việc mời một cậu con trai có nhân cách tốt nhập học không? …Không! Tôi tin chắc những con người đó phải có một ít trong số rất nhiều học sinh ở đây chứ. Dù sao đi nữa, tôi nghĩ chắc sẽ tốt hơn nếu hỏi thẳng hai người họ nhỉ?

“Có phải thật sự chưa từng có một đứa con trai nào nào tốt bụng với phái nữ trong trường này không thế?”

Tôi hỏi hội trưởng. Nghe tôi hỏi xong, hội trưởng phì cười đáp:

“Chà, có chứ. Thậm chí đến bây giờ vẫn có một vài nam sinh trong trường giữ những phẩm chất như vậy đó.”

Ồ, tôi mừng là vậy….. Thế, bọn họ thì sao?

“Những người đó, bọn họ tham gia các hoạt động câu lạc bộ ra sao ạ?”

“À, đơn giản lắm, họ chỉ cần không tham gia bất cứ câu lạc bộ nào cả thôi.”

À! Tôi hiểu rồi…. Nguyên thì trường Kenran vốn chỉ có một ít nam sinh mà thôi, thế nên hẳn là rất khó cho họ khi phải đưa ra quyết định có tham gia bất kì một câu lạc bộ nào hay là không, còn một trong số ít các nam sinh tham gia câu lạc bộ, chẳng ai có một cái nhân cách đủ tốt cả.

“Thực ra, một trường hợp của một nam sinh tốt tính cũng đã từng xảy ra trước đây, ờm… Lại thế rồi….. Chị nghĩ là trong một câu lạc bộ truyền thống thì phải, chị chắc rằng câu lạc bộ đó có khá ít thành viên cho đến khi cậu nam sinh đó gia nhập vào câu lạc bộ.”

Ho ho… thú vị thật…

“Thế có chuyện gì xảy ra ạ?”

“Khi những học sinh khác biết rằng đứa trẻ đó đã gia nhập câu lạc bộ, một đợt sóng vô số các tờ đơn đăng kí tham gia câu lạc bộ chợt đổ ập đến. Chị không thể làm gì được họ vì họ vẫn đăng kí theo đúng quy trình thủ tục thông thường, nên chị đã cho tất cả gia nhập câu lạc bộ, nhưng tất cả bọn họ đều chỉ vây quanh cậu nam sinh kia mà chẳng hề màng đến các hoạt động của câu lạc bộ. Cuối cùng, người nam sinh không thể sinh hoạt câu lạc bộ như mong muốn nên đã quyết định rời đi, sau chuyện đó, câu lạc bộ kia đã phải dừng hoạt động trong một mớ hỗn độn…”

Thật là một câu chuyện kinh khủng… còn cả những người tâm huyết thực sự với câu lạc bộ nữa, thật tồi tệ, tôi không thể tìm được từ nào hay hơn ngoài từ - ‘thảm họa’.

“Và còn nữa…”

“Còn nữa sao?!

“Cậu nam sinh tốt bụng kia đã bị việc này làm cho sang chấn tâm lý và dần trở nên lạnh lùng với con gái.”

……Bạn chẳng nhận được điều gì từ câu chuyện này cả. Chỉ trừ sự thật rằng đây là một câu chuyện bi kịch về một cậu nam sinh dần bị méo mó về nhân cách. Chỉ vậy thôi.

“Đó là lí do tại sao chị muốn em suy nghĩ thêm lần nữa.”

Hội trưởng dịu dàng nói vậy với tôi… Hẳn là thế, không chỉ tôi mà cả câu lạc bộ tôi gia nhập cũng sẽ rất dễ gặp rắc rối, và cô ấy cũng không thể chỉ trích hay ngăn cấm các nữ sinh vì đơn giản là bọn họ vẫn làm đúng thủ tục thông thường…… Tôi đoán là, sẽ tốt hơn nếu tôi không tham gia câu lạc bộ nào, đó là những gì tôi rút ra được từ cuộc nói chuyện này. Nói thật tôi cũng có hơi thất vọng.

Hình như sự thất vọng của tôi đã bị hiện rõ lên mặt, Phó Hội trưởng, người đã im lặng đứng nghe nãy giờ, mở lời động viên tôi.

“Chị hiểu nỗi thất vọng của em, chị chắc rằng khi mà em đang trong thời thanh xuân cao trung của mình, thì em hẳn sẽ muốn tham gia một số hoạt động câu lạc bô, đúng không?”

“Đúng ạ, ngôi trường cao trung này có nhiều hoạt động câu lạc bộ lắm, nên em thực sự đã rất kì vọng đó ạ.”

‘Đúng rồi đó', chị Hội phó đồng tình, rồi đưa ra một đề nghị.

“Chà, có lẽ đây không phải là một hoạt động câu lạc bộ em hình dung trong đầu, nhưng nếu em tham gia giúp đỡ Hội Học sinh thì sao?”

Tôi không hiểu rõ lắm những gì chị Hội phó nói, vì nếu để là thành viên của hội học sinh, người đó đáng lẽ phải được bỏ phiếu bầu. Khi đang có chút khúc mắc như thế, Phó Hội trưởng bắt đầu giải thích.

“Thực ra, có một thứ gọi là ‘Hệ thống Thực tập' tại Hội Học sinh của trường này. Thực ra, hệ thống này được tạo ra nhằm mục đích cho phép những ai có mong muốn trở thành một thành viên của hội học sinh thì có thể xin tham gia thử. Mà, việc này thì lại cần sự phê chuẩn của Hội trưởng Hội Học sinh. Nếu Hội trưởng đồng ý, người đó sẽ được vào Hội Học sinh làm tập sự. Nhưng không giống câu lạc bộ, họ cần phải được đích thân Hội trưởng Hội Học sinh phệ chuẩn thì mới được tham gia vào. Thế nên ta có thể kiểm soát được số lượng nguời tham gia, và em vẫn có thể tham gia các hoạt động của trường nữa.”

‘Em thấy sao?’, chị Hội phó hỏi.

“Thực tập sinh của Hội Học sinh hử? Thế nếu em thông qua cơ chế này tham gia thực tập thì sau này em có cần phải trở thành một thành viên chính thức của Hội Học sinh không?”

“Không, làm gì có luật nào như thế đâu. Dù sao để thành viên chính thức Hội Học sinh thì em phải được các học sinh khác của trường bầu ra mà.”

Hội trưởng trả lời câu hỏi của tôi…. Chà, tôi không thật sự hứng. thú với các hoạt động của Hội Học sinh đâu.

“Em biết không, ở đậy có rất nhiều niềm vui đó. Lên kế hoạch và điều hành các sự kiện này, như lễ hội văn hóa trường hay đại hội thể thao, nhà trường cũng trao cho Hội Học sinh rất nhiều đặc quyền nữa. Em thậm chí cũng có thể sử dụng ngân sách của Hội Học sinh để làm những điều mới mẻ. Chị biết là khá vất vả nhưng cũng vui lắm đó.”

Phó Hội trưởng vừa kể lể những điểm tốt của Hội Học sinh vừa chăm chăm đợi phản ứng của tôi.

…Tôi hiểu rồi, không như những trường Cao Trung trong kiếp trước của tôi, ở đây Hội Học sinh có thể làm được rất nhiều thứ,

tôi nghĩ là, cũng không phải ý tưởng tồi đâu, có khi cũng vui nữa.

Nhìn tôi nghĩ ngợi, Hội trưởng lên tiếng bảo:

“Chị không nói em phải trả lời bây giờ, em có thể từ từ nghĩ cũng được.”

“Đúng thế, nhưng Hội Học sinh sẽ rất vui nếu được chào đón em.”

Tiếp lời Hội trưởng, Phó Hội trưởng cũng chêm thêm một câu, nhưng không biết sao trông chị Hội phó có vẻ thực sự rất muốn tôi tham gia vào.

“Ừmm, sao chị lại muốn em tham gia vậy?”

“.....”

Đột nhiên căn phòng trở nên im bặt…

“ Chị Phó Hội trưởng ơi?”

“Là, là, À đúng rồi, cái kia! Ờ thì…”

Cái nào đấy?

“Nếu em tham gia, số người ủng hộ Hội Học sinh có lẽ cũng sẽ tăng lên.”

Có lẽ vì thấy Phó Hội trưởng bị ấp úng trước câu hỏi của tôi, chị Hội trưởng trả lời thay như thế.

… Ồ, ra vậy. Thế nên họ muốn dùng tôi làm vũ khí đối ngoại à?

Không hiểu sao, Phó Hội trưởng làm một vẻ mặt nhẹ nhõm…. Dù nếu hình tượng ‘cô gái với vẻ ngoài thông minh' của chị ấy sụp đổ thì vẫn không sao cả sao?

“Chà, tất cả chị muốn nói với em chỉ có thế thôi. Nhưng dù sao thì, em có muốn thêm tách trà nữa không? Em cứ từ từ suy nghĩ, không sao cả.”

Tôi gật đầu đồng ý lời mời của Hội trưởng và dùng thêm một tách trà nữa. Rồi tôi rời phòng Hội Học sinh.

Hiện giờ, tôi tự hỏi tôi phải làm sao với việc này đây…… Có lẽ việc này sẽ giúp tôi nhận được giấy báo trúng tuyển đại học sớm hơn chăng? Nếu là thế, chấp nhận đề xuất của họ cũng không phải ý tưởng tồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện