Sau những màn giới thiệu bản thân gây sốc đó, chúng tôi được đi tham quan các cơ sở của trường, và giờ đã là giờ trưa. Cũng là một phần của buổi giới thiệu và định hướng, nên hơi sớm cho giờ ăn trưa, nhưng tại căn tin trường, chỉ có học sinh của lớp chúng tôi. Có lẽ mỗi lớp được sắp xếp một thời điểm khác nhau thì phải.

Nhà ăn ở đây sử dụng một hệ thống bán vé. Có rất nhiều quầy hàng tại khu tầng rộng lớn, và một chiếc máy bán vé tự động được đặt gần mỗi quầy hàng, để bạn có thể mua vé ăn, nhận thức đồ ăn tại quầy, rồi ăn tại một chỗ ngồi trống. Nhìn giống như là khu ăn uống tại một trung tâm mua sắm lớn.

Còn nữa, có khá nhiều các quầy hàng mà bạn chẳng thể tưởng tượng nổi là có ở trong căn tin trường. Thực đơn đa dạng và phong phú, từ các món bình dân cho đến những món đắt tiền.

Giá cả cũng khá phải chăng, chắc là do học phí đã cao rồi nên nhà trường cũng không moi quá nhiều tiền tại mấy nơi thế này.

Cũng được một lúc kể từ khi bắt đầu đi tham quan trường, trong đầu tôi dấy lên một ý nghĩ.

Là về chuyện của Maizumi. Tôi đã theo dõi cô ấy một chút vì cô ấy khá là..nổi bật….

Nhưng, liệu con người ấy có phải đang giả tạo không?....

……là những gì tôi nhận ra.

Tôi để ý rằng, mỗi khi cô ấy nhìn thấy cở sở vật chất của trường, tôi đã nghe được cô ấy thì thào mấy câu đại loại như ‘Oa’ hay ‘Tuyệt quá’.

Suy xét một chút, công ty mà cha cô điều hành phát triển rất lớn mạnh trong mấy năm gần đây, nhưng trước đó thì chẳng ai biết đến tên gia tộc của cô cả. Tôi đã nhìn thấy ngài chủ tịch trên một quyển tạp chí hay trên mấy thứ tương tự, nhưng từ những gì tôi nhớ, có đoạn viết rằng cho đến gần đây ông ấy vẫn chỉ sống một cuộc đời bình thường.

Hơi bất lịch sự khi nói thế này, nhưng nhà cô ấy là một ‘nhà giàu mới nổi’. Thật khó tin rằng con gái của một gia đình như thế lại là một tiểu thư đài các ngay từ khi sinh ra, nên sẽ đáng tin hơn khi nói cô ấy đang hành động một cách giả tạo.

Và khi tôi nhìn cô ấy, thì cô đang miệng chữ ‘O’ nhìn chằm chằm vào hàng trưng bày phần ăn thịt bò phi lê.



Tôi cho rằng cô ấy sẽ chăm chăm vào hàng trưng bày đó một lúc, nhưng đột ngột tôi giật bắn lên khi nghe giọng cô.

“Chà, hẳn thế, cũng có một vài món hợp khẩu vị của mình đó. O HO HO…..’

Cô ấy tự nói một mình như thế. Nói rồi, cô ấy mua vé tại máy bán vé tự động, xong tới xếp hàng ở quầy để lấy đồ ăn.

……Dáng đi của cô rất là uyển chuyển.

Nói thêm là bữa trưa hôm nay được miễn phí vì nó là một phần của buổi định hướng.

Sau đó, cô ấy nhận đồ ăn rồi đi tới bàn trống với vẻ hạnh phúc trên khuôn mặt.

Những quý tộc hàng thật, Shino và Yuzuka có vẻ còn không biết vé ăn là cái gì, thế là họ được những người xung quanh chỉ cho. Sau đó họ còn bị cảnh báo vì tới bàn ăn trước mà chưa lấy đồ ăn.

Thấy chưa, khác nhau một trời một vực! “Có chuyện gì thế?”

Khi tôi đang trầm ngâm sự đối lập giữa bọn họ, tôi bị gọi vậy.

Xoay người về phía giọng nói, một cô gái nhỏ đang đứng đó.

“Này ~ “

Cô ấy rướn người ngước lên nhìn tôi……..Thật là, cô ấy cũng khá dữ dằn đấy.

……Nhưng mà! Tôi cũng không ghét việc này đâu!

Ý tôi là,cô ấy dễ thương quá……

“Umm, này~”

Hình như cô ấy hơi lo lắng vì tôi không trả lời cô, cô ấy nói thế với giọng hơi run.

“À, Xin lỗi. Tớ chỉ đang đắn đo không biết ăn cái gì.”

Ngay lúc tôi đáp lại, cô ấy liền nở một nụ cười.

“Miu nghĩ mình đã làm cậu bực mình, nhưng cảm ơn trời…”

……Cách cô ấy xử sự trở nên ngang nhiên hơn. Nhưng, hành vi của cô ấy cũng rất có ích cho tôi nữa, tôi phải học hỏi chút mới được.

Vì loại hành vi này hẳn sẽ được phụ nữ trên thế giới này yêu thích.

“Hừm~, nếu cậu thấy ổn, cậu có muốn ăn chung với Miu không?”

“Ồ, nghe hay đó. Thế hãy ăn cùng nhau đi.”

“Được…vậy được sao!? Hay quá!”

Yachigusa dùng cả cơ thể nhỏ nhắn của mình để thể hiện xúc cảm hứng khởi của bản thân.

Những người bạn cùng lớp khác đã để ý đến tình huống này, tất cả họ đều buột miệng lẩm bẩm, ‘ăn trưa cùng nhau!’, với một nét mặt thẫn thờ.

“Tớ không hề nghĩ rằng sẽ có cơ hội được ăn trưa cùng cậu!”

Rồi Yachigusa ôm lấy tay tôi.

Vào thời khắc đó, các bạn xung quanh đã thấy vậy đều kêu rít lên với một giọng nhỏ.

Tôi nhẹ nhàng đặt chuyện đó sang bên rồi nói với cô ấy. ‘Đi gọi gì đó ăn thôi… Và! Đụng chạm là bị cấm nhé, hiểu chứ!?’.

Cô ấy trong hơi thất vọng, nhưng chỉ một thoáng lại cười lên và trả lời.

“Ta nên ăn gì đây? Có rất nhiều món ở đây, đến nỗi cậu có thể không phân biệt nổi luôn ấy, phải chứ?”

“Đúng vậy. Ừm, tôi sẽ lấy một phần thịt bò phi lê.”

Thực ra, khi tôi nhìn vào món của Maizumi, tôi cũng muốn ăn món đó luôn.

“Thế, Miu cũng sẽ lấy món tương tự.”

“Hiểu rồi, thế thì đi gọi món thôi.”

“Được, đi thôi!”

Hai chúng tôi lấy vé ăn rồi tới quầy nhận món.

“Trông ngon quá đi ~ “

Yachigusa nhìn vào suất ăn của cô ấy rồi thốt lên như thế.

Món thịt quay trông rất ngon, mùi cũng thơm nữa. Nó có thể kích thích sự thèm ăn của bạn lên cực độ chỉ bằng thế thôi đó.

Rồi chúng tôi ngồi xuống chỗ và bắt đầu ăn.

“Món này, món này thật mềm và ngon quá ~ “

Yachigusa vừa ăn lấy ăn để vừa nói vậy. Nhưng đột nhiên, cô ấy gắp lấy một miếng thịt rồi đưa tới miệng tôi.

“Aaaaa ~ “

“Không, tớ tự ăn được…”

“Mồ, cậu không biết vui vẻ chút nào cả~”

Bạn thấy đấy, chúng tôi ăn cùng một món mà! Và, cái ‘Aaaa~’ của tôi, không bèo đến thế đâu!

“Nhưng Miu rất vui khi chúng ta có thể ăn trưa cùng nhau thế này.”

Yachigusa mỉm cười mà nói vậy. Khi tôi ngắm nhìn nụ cười đó, cơ thể tôi không tự chủ được mà giơ tay xoa đầu cô.

Chà, bạn thấy mà, cô ấy dễ thương lắm…

Vào lúc đó, một tiếng TÁCH bỗng phát lên ngay gần chỗ tôi.

Tôi giật mình ngó nghiêng xung quanh tìm nguồn phát ra tiếng động đó, thì thấy Saegusa đang gắp gắp đôi đũa trên tay.

Nhìn vào cô, cô ấy vẫn là Saegusa đoan trang và gọn gàng thường thấy, nhưng cơ thể của cô lại đang hơi run lên.

Sự thật, không chỉ mình cô ấy, mà những người khác gần tôi cũng đang rùng mình.

Tôi không biết Yachigusa có để ý hay không, nhưng cô vẫn thưởng thức món ăn ngon lành.

Dù cho có chút náo động, giờ trưa cuối cùng cũng đã kết thúc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện